Chương 6
“Em đã chờ đợi để được đến cửa hàng của bà Benedict cả năm nay rồi.”
Juliette cố nhịn cười trước vẻ phấn khích của Amelia. Cô đã đồng ý đưa em gái đi cùng nhưng bắt Amelia phải long trọng thề sẽ không được đề cập đến mối liên hệ của họ với Aphrodite’s Unmentionables. Họ đem theo một cô đầu gái và một người đầy tớ để mang vác trong trường hợp mua đồ. Hai người đầy lớ luôn giữ khoảng cách đủ để chị em họ có thể nói chuyện riêng với nhau.
“Chị có nghĩ bà ấy trưng bày áo lót không?”, Amelia băn khoăn hỏi. “Hay bà ấy giấu chúng ở chỗ bí mật nào đó trong cửa hàng?”
Juliette phớt lờ các câu hỏi. “Chúng ta đến đây để tìm xem kiểu dáng và màu sắc nào bán chạy nhất. Chỉ thế thôi. Hứa với chị, em sẽ không hé răng nửa lời đi”, cô thì thầm. “Điều này không chỉ vì chúng ta. Mà còn vì danh tiếng của Victoria nữa. Nếu có ai phát hiện ra sự liên quan của chị ấy...”
“Không đâu” Amelia hứa hẹn. Nhưng khuôn mặt cô sáng bừng lên khi thấy những phụ nữ khác đang nói chuyện với thợ may, trong khi bà Benedict mang ra những mẫu vải lụa màu và sa tanh. Em gái cô ra vẻ say sưa ngắm nghía những bộ váy áo và khi tiến đến gần đám phụ nữ đó, Juliette có thể khẳng định rằng Amelia đang nghe lỏm.
Cô không lấy làm bực mình vì chuyện ấy, có lẽ em gái cô có thể học hỏi được điều gì đó. Lúc này đây, đầu óc cô đang suy tính những khả năng khác. Nếu chị em cô lần lượt kết hôn và chỉ còn cô tiếp tục tự duy trì Aphrodite’s Unmentionables, lợi nhuận sẽ tiếp tục tăng qua các năm và cô có thể tích lũy của cải cho mình.
Điều đó sẽ cho phép cô được sống gần con trai.
Hiện tại, Matthew là người thừa kế địa vị bá tước của dượng cô. Ngay sau khi phát hiện ra mình có thai, Juliette đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ vợ chồng người dì. Charlotte đã đưa cô đi xa đến khi sinh nở xong, lúc quay lại London, dì cô tuyên bố đó là con trai của bà. Bá tước Arnsbusy rất hoan nghênh ý tưởng đó, công nhận đứa trẻ là người thừa kế. Matthew sẽ không bao giờ biết cậu là con ngoài giá thú. Câu có cha mẹ yêu thương, một ngôi nhà đẹp đẽ cùng với nền giáo dục hứa hẹn và một tước hiệu.
Như vậy là đủ.
Tuy nhiên, cảnh tượng Chartlotte chăm nom cậu như con đẻ của bà cũng từ từ giết ch.ết cô. Mặc dù dì dượng cô không có con nhiều năm, nhưng cảm giác chứng kiến Matthew lớn lên với người khác tồi tệ hơn cô từng nghĩ rất nhiều. mỗi lần tới thăm cậu, Juliette đều không thể kiềm chế mong muốn nhận lại cậu dù biết điều đó là vô ích.
Nghe chị em nói về cách quyến rũ người chồng, hay thì thầm các bí mật trong bóng đêm giữa người đàn ông và người phụ nữ, khiến cô càng quyết tâm không bao giờ để mình chịu đựng hoàn cảnh tương tự lần nữa. Cô sẽ tạo dựng cuộc sống của riêng mình mà không dính dáng đến đàn ông.
Bà Benedict đang giới thiệu đồ lót cho đám khách hàng kia, một người trong đó sẽ kết hôn trong vài tuần tới. Bà ta lấy ra chiếc áo nịt ngực bằng lụa hoa hồng mềm mại, thêu màu xanh lá cây.
“Còn cái này, thưa phu nhân, là một sự sáng tạo tinh tế, sẽ làm tôn dáng và tăng vẻ xinh đẹp cho con gái của bà”, người thợ may lên tiếng. “Hãy xem nó mềm mại làm sao.”
Cô tiểu thư bị cuốn hút bởi chất liệu, và Amelia cũng không che giấu vẻ thích thú. Tiến lại gần hơn, em gái cô nói to, “Đây là chiếc áo nịt ngực đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
“Nó hoàn toàn không phù hợp”, mệnh phụ lớn tuổi gạt đi. “Cho chúng tôi xem loại dệt bằng lụa hoặc lanh mịn.”
“Mẹ tôi đã tặng cho tôi một chiếc làm quà sinh nhật”, Amelia nói dối. “Vải lụa rất mềm mại với da. Tại sao ư? Vì tôi cảm thấy mình như đang không mặc gì.” Cô thở ra hài lòng còn bà mẹ cô gái thì tỏ ra kinh ngạc. Trước khi bà ta kịp phản đối, Amelia tiếp tục, “Tất nhiên, nó cũng đắt khủng khiếp, và tôi hiểu nếu nó quá sang trọng so với khả năng của bà. Tôi nghĩ mình sẽ rất may mắn nếu được nhận một chiếc khi đính hôn.”
“Chẳng có gì quá đắt đỏ đối với con gái tôi”, mệnh phụ tức tối trả lời. “Nó có bất cứ thứ gì nó muốn.” Chỉ tay về chiếc áo lót hoa hồng, bà ta nói tiếp. “Suy cho cùng, nó sẽ kết hôn với một hầu tước. Nó nên mặc váy áo phù hợp với địa vị của mình.”
Amelia trang trọng gật đầu, tỏ ra hết sức đồng ý, rồi quay lại, nháy mắt với Juliette khi quý bà đó yêu cầu thêm ba bộ áo nịt ngực, áo lót dài và váy lót đồng bộ. Sau khi đó họ rời đi, bà Benedict tươi cười với Amelia. “Cô là con gái Phu nhân Lanfordshire, đúng không?” Với nụ cười rộng hơn, người phụ nữ Pháp nói thêm, “Phu nhân Everett không định mua đồ lót đến khi cô gợi ý bà ấy không có khả năng. Tôi phải cảm ơn cô đó, tiểu thư (1)”.
(1) Nguyên văn là “mademoiselle” theo tiếng Pháp, có nghĩa là “tiểu thư”.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi”, Amelia giả vờ ngây thơ. “Nhưng nếu bà có thể giảm giá cho bộ váy dạ hội tôi định mua thì tôi rất cảm ơn.”
Bà Benedict mỉm cười. “Chúng ta sẽ cùng xem xét.” Trong khi hai người đang trao đổi về mẫu mã, Juliette bước tới cửa sổ, nhìn mọi người tấp nập qua lại. Cửa hàng này nằm ở phố Pall Mall, gần một hiệu bán vải và một hiệu may. Cô thích thú ngắm nghía đám đông, đến khi Amelia trao đổi xong với người thợ may. Người hầu gái và người đầy tớ cùng nhập bọn khi họ rời đi, nhưng lúc bước trên đường phố, Juliette có cảm giác họ đang bị theo dõi.
Cô đi chậm lại, tự hỏi có phải là mình đang tưởng tượng. Thời tiết rất tốt, nhưng trước khi họ kịp vẫy một chiếc xe ngựa, có người đã ấn thứ gì vào tay cô từ phía sau.
Đó là một bó hoa violet. Cô giật mình, định quay lại thì có một giọng nói thì thầm bên tai, “Gặp anh ở nhà em. Anh sẽ chờ ở đó, cô bé.”
Đúng là giọng của Paul Fraser. Chất giọng nam trung sâu lắng của anh làm cô hoảng hốt đến nỗi không thể nói được gì. Cái quái gì khiến anh rời khỏi Scotland được chứ?
Vì mình, trái tim cô ngân nga. Anh ấy đến đây vì mình.
Trước khi cô kịp cất lời, anh đã ném cho cô cái nhìn ranh mãnh rồi biến mất vào đám đông. Amelia không phát hiện ra anh, cả người đầy tớ cũng thế vì anh ta còn đang chú tâm vào cô hầu gái.
Hoa violet được bó bằng một sợi dây nhỏ. Trái tim phản bội của cô gõ lên những rung động nhè nhẹ với ý nghĩ anh đang tìm kiếm cô. Nhưng tại sao anh lại bảo cô tới ngôi nhà ở London của gia đình cô?Tại sao anh không chỉ đơn giản đề nghị một chuyến thăm viếng cô ở nhà dì Charlotte?
Bởi vì không chắc vợ chồng Bá tước Arnsbury sẽ chấp nhận hay không.
Nhưng, hiện không có ai ở nhà cha cô, trừ một số đầy tớ. Có lẽ đó là lý do... họ sẽ được riêng tư.
“Ai tặng chị thế?”, Amelia hỏi.
Juliette không trả lời mà chỉ lắc đầu và nhún vai. Cô không chắc mình có muốn em gái biết sự thật hay không.
“Chị đang đỏ mặt”, Amelia thông báo. “Một người hâm mộ bí mật hả?”
“Chị chưa bao giờ thấy người này”, Juliette nói dối, cất bó hoa vào túi xách. Nhưng trái tim cô đang rung rinh vì biết Paul không từ bỏ mình. Thay vì bực bội vì chuyện đó, Juliette lại cảm thấy rất ấm áp.
“Là bác sĩ Fraser, đúng không?”, Amelia suy đoán. Juliette chăm chú nhìn cô bé đang nở nụ cười sung sướng.
“Sao em lại nghĩ thế?” Nỗi hoài nghi rằng em gái mình đã có manh mối lớn dần trong cô.
“Em đã gửi thư bảo anh ấy đến.”Amelia cau mày một lúc, khoanh tay trước ngực. “Nhưng anh ấy đến đây quá nhanh. Em mới chỉ đưa thư cho Sinclair vài ngày trước.” Nhún vai, cô bé nhận xét, “Em hoàn toàn không biết sao anh ấy có thể đi nhanh thế”.
Juliette biết. Có nghĩa là cả Paul lẫn Sinclair đã cùng bám theo họ. Anh đã hỏi cô muốn sống ở đâu và cô trả lời là London. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại đi theo mình.
Người đầy tớ gọi một chiếc xe ngựa, cô và Amelia vào trong, còn anh ta ngồi cùng người đánh xe. Họ tiếp tục đi dọc phố, theo hướng mà cô thấy bác sĩ Fraser đã đi. Tim cô đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc được gặp lại anh.
Họ đang ở gần nhà và cô rà soát hàng xóm xung quanh. Làm sao bác sĩ Fraser lại đến ngôi nhà ấy? Chắc chắn anh biết rằng gia đình cô đã không còn sống ở đó. Dây thần kinh của cô căng ra vì lo lắng pha chút tò mò.
“Dừng lại, làm ơn”, cô hét to với người đánh xe, dù lý trí cô cảnh báo đó là ý tưởng tồi tệ.
“Tại sao phải dừng?”, Amelia gặng hỏi.
“Bởi vì bác sĩ Fraser đang đi về phía nhà mình”, cô thành thực.
Em gái cô nhíu mày. Rồi giả vờ nở nụ cười bất ngờ. “Lạ nhỉ? Chị nói đúng. Em không hiểu làm thế nào bác sĩ Fraser lại biết nhà mình.” Giọng cô bé đầy giả tạo làm Juliette băn khoăn không biết cái quái gì khiến em cô phải nói dối.
Juliette yêu cầu đánh xe đưa bọn họ tới đó. Khi chiếc xe dừng lại trước cửa, cô xuống xe cùng Amelia. Sau đó cô ra lệnh cho hai người đầy tớ quay về chỗ dì Charlotte và hứa với họ sẽ sớm trở về.
“Juliette, có phải bác sĩ Fraser... đang chảy máu không?”, Amelia hỏi, mặt tái nhợt.
Lạy Chúa, em gái cô nói đúng. Chiếc áo khoác màu đen của anh hơi mở ra. Từ vị trí thuận lợi, Juliette phát hiện ra chiếc sơ mi dính đầy máu, cô vội vàng chạy tới. Ý nghĩ anh bị thương khiến cô kinh hoàng.
“Anh bị thương à?”, cô vội hỏi, quên cả chào hỏi anh. “Máu này là...”
“Không sao đâu”, anh vừa nói vừa mở cửa. “Mẹ em mời anh tới ở đây trong khi tìm kiếm việc làm như một bác sĩ. Em vào trong chứ?” anh liếc nhìn Amelia đang ở phía sau. “Tất nhiên cả em gái em nữa.”
Anh đang sống ở đay ư? Cô hoàn toàn không tin mẹ cô lại làm thế. Không đời nào Beatrice lại mời Paul tới sống ở London. Cô định phản đối nhưng lại ngậm miệng trong khi Amelia cúi mặt xuống
“Là em đấy”, em cô thì thầm. “Đừng nói với mẹ nhé! Em viết là thư đó là vì anh ấy cần một chỗ để ở. Em không biết anh ấy đã ở đây rồi. Sinclair hẳn đã tìm được anh ấy sớm hơn em nghĩ.”
Nụ cười hối lỗi trên khuôn mặt Amelia đã chứng minh một cách hùng hồn. Juliette muốn rên rỉ vì sự can thiệm của cô em gái, ngay cả khi cô đưa áo chàng và mũ cho người đầy tớ. Cô chào hỏi quản gia – ông Culpepper rồi yêu cầu chuẩn bị một chậu nước ấm cùng xà phòng, cũng như băng gạc.
“Không cần băng gạc đâu”, bác sĩ Fraser chữa lại, “Chỉ cần một cái khăn vải lanh là được”.
“Chuyện gì xảy ra với anh thế?”, Juliette hỏi. Lúc Paul cởi áo khoác, cô thấy hai bàn tay và cánh tay cùng áo sơ mi của anh dính đầy máu.
Culpepper trở lại cùng một người đầy tớ nữa, mang theo chậu nước và khăn. “Tiểu thư Adrews, bác sĩ Fraser được phu nhân Landfordshire mời ở đây”, viên quản qua giải thích. “Tuy nhiên, tôi không chắc phu nhân có cho phép cô thăm viếng trước khi bà ấy trở về hay không. Tôi e là...”
“Ông Culpepper, chúng ta đều biết rõ lời mời của mẹ tôi. Bác sĩ Fraser là một người bạn của gia đình tôi, và đương nhiên chúng tôi lo ngại khi thấy anh ấy bị thương. Tôi cam đoan với ông rằng chúng tôi chỉ muốn chắc chắn anh ấy không sao”, Amelia can thiệp. “Ông có thể đi được rồi.”
Viên quản gia lầm bầm gì đó, người đầy tớ kia đặt chậu và khăn xuống. Cả hai liền rút lui, nhưng Juliette không ngờ là họ vẫn loanh quanh đủ gần để có thể nghe lỏm được.
“Anh dành cả buổi sáng trong bệnh viện”, anh kể. “Đây không phải máu của anh.”
Cô không hề nhận ra mình gần như đã nín thở cho đến khi thở hắt ra. Anh lau sạch máu rồi xoa xà phòng cẩn thận. “Sao anh lại ở đây, bác sĩ Fraser?”
“Sao em nghĩ thế?”, anh nhẹ nhàng hỏi lại. Juliette liếc về phía sau tìm kiếm Amelia, nhưng có vẻ em gái cô đã lợi dụng cơ hội lẻn đi để hai người được ở riêng tư.
“Anh không thích sống ở thành phố”, cô phản đối.
“Không, nhưng nếu đó là nơi em muốn sống, anh sẽ tìm cách thích nghi.” Giọng điệu hết sức nghiêm túc của anh đã minh chứng cho việc anh sẽ không từ bỏ cô. Nhìn vào đôi mắt xanh sẫm của anh, cô thấy sự kiên định trong đó.
Anh rửa tay và nhìn cô. “Anh đã mất nhiều năm theo đuổi em. Anh nghĩ trước khi từ chối anh lần nữa, em hãy cho anh một cơ hội, sau đó em có thể đưa ra quyết định của mình.”
Juliette nắm chặt bó hoa violet, màu tím tươi vui gợi cho cô nhớ lại anh đã từng hái hoa dại tặng cô hôi cô mười bốn tuổi. Dường như khoảng thời gian đó đã cách xa cả một đời người. Ánh mắt cô chuyển hướng tới đôi bàn tay dính đầy xà phòng của anh. Đôi tay đó có thể chữa lành bệnh tật... và cô nhớ những cái vuốt ve của anh lên má mình.
“Anh không cần theo đuổi em”, cô khẽ nói. Nhưng trái tim cô vẫn run lên khi được gặp lại anh. Anh đến đây bao lâu rồi? Anh đã bắt đầu làm việc ở bệnh viện, có nghĩa là anh phải ở đây vài ngày trước.
Anh lau khô tay, rồi đổ thêm nước ra để rửa mặt. Những giọt nước lấp lánh trên khuôn mặt như được chạm khắc của anh. Mái tóc đen rối bù, hoang dã cần được cắt tỉa. Ánh mắt cô ngưng lại ở cổ họng anh – nơi cổ áo sơ mi được mở ra một cách cẩu thả.
Cô đỏ mặt tưởng tượng ra bộ ngực trần của anh và dường như không thể nén được tính tò mò. Nếu họ ở một mình và cô là vợ anh, cô sẽ ngồi trong lòng anh, cởi cúc áo sơ mi của anh. Đặt môi cô lên chỗ mạch phập phồng ở cổ anh khi tay anh luồn trong tóc cô.
Juliette nhắm mắt hồi lâu, cố xua đi ý nghĩ bất thường đó.
“Chỉ hai tuần lễ thôi, Juliette. Ít nhất hãy chấp nhận vì tình bạn mà chúng ta từng có.”
Đó không phải là ý tưởng khôn ngoan, không hề. Hàng nghìn lý do vì sao cô không nên gặp anh đọng trên môi. Nhưng cô chẳng thể mở miệng được.
Mình muốn gặp lại anh ấy, trái tim cô thì thầm. Bởi vì mình vẫn quan tâm.
Đó là sự thật cô chưa sẵn sàng để đối mặt. Để gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, Juliette vươn tay ra giúp anh lau một giọt máu còn sót. “Anh không nên vì em mà rời khỏi Scotland”, cô dịu dàng nói. “Trái tim anh ở đó.”
“Không.” Paul đưa tay ra nâng cằm cô lên. “Nó ở đây.”
Cảm xúc đã ngủ yên chợt bừng tỉnh bất chấp nỗ lực đóng băng chúng của cô. Cái chạm nhẹ của anh đã mang đến nguồn an ủi lới lao cho tinh thần bị thương tổn của cô.
Anh đang quan sát cô với ánh mắt của người không có ý định bỏ đi. Nhận thức anh đã đi quãng đường rất xa vì mình chỉ làm sâu sắc thêm cảm giác tội lỗi của cô. Mỗi khi ở gần anh, sức mạnh ý chí của cô đều trở nên vô cùng yếu ớt.
Lý trí và trái tim cô đang đấu tranh với nhau, nhưng cô buộc mình nói những điều cần phải nói. “Làm ơn đừng đòi hỏi thêm ở em nữa”, cô thốt lên. “Em không thể cho anh thứ anh muốn.”
“Em lại tiếp tục yêu cầu anh từ bỏ em sao?”, anh thì thầm. “Nhưng em nên biết anh sẽ không bao giờ quay lưng với em. Sẽ không khi mà em thực sự muốn anh ở lại.”
Nước mắt cô trào ra. Anh quá sai lầm. Anh sẽ phải ứng thế nào nếu phát hiện ra sự thật?
Anh sẽ không bao giờ quay lưng lại với em.
Chúa phù hộ, cô thầm ước đó là sự thật
Anh cúi xuống, áp má vào má cô. Juliette nhắm mắt, không thể ngăn mình hưởng thụ cảm giác dễ chịu bởi sự đụng chạm của anh.
“Hãy cho chúng ta một cơ hội, Juliette”, anh nài nỉ. và không báo trước, nhẹ nhàng hôn cô. Nụ hôn là một đề nghị đước chữa lành vết thương cũng như về hạnh phúc mà cô đang chối bỏ. Cô cứng người, không thể thở hay di chuyển được. Tựa như giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực. Một nụ hôn nhẹ nhàng, một đề nghị xóa bỏ xiềng xích của quá khứ và đem đến một tương lai mà cô chỉ dám mơ ước.
Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô khi cô ngẩng đầu lên. “Anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh cứ lẩn trốn ở Scotland trong khi gia đình em cố gắng gả em cho người khác.”
Anh không biết rằng cô đã bị hủy hoại hoàn toàn. Và cho dù cô nói gì đi chăng nữa, anh cũng không chấp nhận quyết định của cô.
Sự thật sẽ làm anh đổi ý. Cô tin chắc như thế.
Cô say sưa ngắm nhìn anh, cố lưu giữ khoảnh khắc này. Nếu cô thổ lộ nỗi lòng với anh, anh sẽ ghê tởm cô ngay lập tức và không thèm nhìn mặt cô nữa. Cô cầu nguyện cho anh rời đi trước khi cô không kìm được mà tiết lộ nỗi hổ thẹn của mình.
“em phải đưa em gái về nhà”, cô bảo anh.
Trước khi cô kịp quay gót, anh nắm lấy tay cô. “Buổi vũ hội tiếp theo em định tham gia là khi nào?”
Cô nhíu mày, không hiểu sao anh lại hỏi thế. “Vài ngày nữa. Dì charlotte sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng đám cưới Victoria.”
“Anh sẽ đến đó.”
Cô tự hỏi Paul có hiểu những sự kiện kiểu này là như thế nào không. Nó chỉ dành cho khách được mời và không phải kiểu tiệc tùng mà một bác sĩ được phép tham dự. Nó là kiểu dạ tiệc mà Margaret thích thú với các quy tắc xã hội về những thứ một người được phép hoặc không được phép nói.
“Anh không thể”, cô nói. “Bữa tiệc này chỉ dành cho gia đình và những người bạn thân thiết.” Nó không hoàn toàn đúng, nhưng đó là cách để anh hiểu rằng anh không thể tham gia được.
“Anh chẳng cần một lời mời để trông chừng em”, anh phản đối. “Và anh biết rằng mình không muốn ngồi ch.ết dí ở đây khi mà những gã khác đang cố thuyết phục gia đình em rằng họ sẽ là người chồng thích hợp của em. Bởi vì hai chúng ta đều biết đó không phải là sự thật.”
Cô chẳng nói được gì. “Nếu anh cố tình đến, họ sẽ ném anh ra ngoài.”
Anh giơ tay vuốt má cô, lòng bàn tay lạnh giá do vừa rửa nước. Cô nổi gai ốc và buộc phải tránh ra.
“Cứ mặc họ.”
Cô không biết anh sẽ xoay xở như thế nào. chẳng lẽ anh sẽ cải trang thành đầy tớ?
Anh để cô đi, hộ tống cô và Amelia ra tận cửa. “Cho đến khi anh gặp lại em”, anh nói thay cho lời tạm biệt. Nụ cười hờ hững nơi khóe miệng anh làm cô lo lắng vì cô không nghi ngờ rằng anh sẽ tìm mọi cách tham dự.
Tệ hơn, cô nhận thấy mình mong chờ buổi vũ hội này hơn mức bình thường.
* * *
Có hơn một trăm khách tham dự vũ hội của Phu nhân Arnsbusy. Với số lượng người lớn như thế thì việc thâm nhập vào ngôi nhà trở nên dễ dàng. Nhất là khi Paul đến muộn hàng tiếng đồng hồ.
Với trang phục của người bác, không ai nghi ngờ anh. Chiếu áo đuôi tôm màu đen rất phù hợp với dáng người cao gầy. Áo sơ mi bằng vải lanh sang trọng, mái tóc cắt ngắn, chải gọn gàng. Cổ tay áo màu vàng lấp lánh, chiếc nơ cổ được thắt nút một cách tỉ mỉ. Vẻ ngoài giàu có là cần thiết để không bị ném ra ngoài. Kết hợp với bắt chước cách cư xử của giới thượng lưu.
Juliette đứng lẫn trong đám chị em gái, tóc cô được uốn lên giống chiếc vương miện gỗ thanh nhã. Đóa huệ tây trang của thung lũng được cài vào những lọn tóc của cô, đồng màu với bộ váy có trang trí dải ruy băng màu xanh lá cây mà cô đang mặc. Anh gần như ngừng thở khi bắt gặp hình ảnh đó.
Anh muốn đến bên cô ngay lập tức và chứng minh rằng mình có khả năng hòa nhập vào tầng lớp của cô. Tuy lúc này anh chưa có tước hiệu, nhưng một ngày nào đó, anh sẽ được thừa kế sự giàu có và địa vị từ người bác. Anh có thể trình diện như một người thừa kế hợp pháp và mở cách cửa vào xã hội thượng lưu. Đêm nay, anh muốn vượt qua rào cản xã hội vô hình và chứng tỏ cho Juliette thấy anh phù hợp với thế giới của cô. Anh đã không còn là con trai của người nông dân ngu dốt và không có tương lai nữa. Bây giờ, gia đình cô chẳng còn lý do gì để từ chối sự tán tỉnh của anh.
Paul di chuyển trong phòng vũ hội với dáng vẻ tự tin, gửi nụ cười nhẹ đến một quí bà. Từ lâu anh đã học được một điều rằng chìa khóa cho sự thành công của mình chính là các tin đồn. Vài lời bóng gió về sự giàu có, nhắc đến một tước hiệu, và không lâu sau, sẽ chẳng ai quan tâm liệu anh có được mời hay không.
Anh cũng đã học được cách đọc ngôn ngữ cơ thể của mọi người. Anh biết phân biệt lời nói dối và làm thế nào để tuân thủ quy tắc của xã hội thượng lưu. Ồ, anh đã mắc vô số sai lầm trong thời gian đầu sống ở Edinburgh. Nhưng khả năng hòa hợp với đám đông trở nên dễ dàng hơn. Còn lúc này, anh có thể canh chừng Juliette, ngăn cản bất kỳ quý ông nào thể hiện sự quan tâm vô ích của họ trong vài tiếng đồng hồ.
Anh nhận thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô, như thể cô không cảm thấy thoải mái giữa các quý cô khác. Cô cũng chẳng khác gì anh, đều không thuộc về nơi này. Nhưng anh sẽ không rời đi, cho đến khi có vài khoảnh khắc riêng tư với cô.
Trước tiên, anh phải đến gần cô mà không gây bất kì sự chú ý thái quá nào. Anh giữ tư thế thẳng đứng khi đến gần một quý bà lớn tuổi. Anh cúi đầu chào, cư xử như thể họ đã được giới thiệu mà không hề nghe lỏm tên bà từ người khác. “Đã một thời gian dài kể từ khi tôi được gặp bà, Phu nhân Vaughn. Trông bà vẫn đáng yêu như mọi khi.” Anh cẩn thận che giấu kín chất giọng Scotland, cố giữ giọng Anh tốt nhất có thể.
Khuôn mặt bà ta lộ ra vẻ bối rối. “Tôi là Paul Fraser. Tử tước là tước vị của bác tôi”, anh nhanh nhảu nhắc nhở. “Chúng ta đã được giới thiệu năm ngoái.”
Bà ta chớp mắt một lúc, rồi nhớ ra. “Tử tước người Scotland, đúng rồi. Lúc đầu, tôi nghĩ chắc cầu nhầm lẫn vì cậu nói tử tước của Falsham, thay vì Tử tước Falsham. Nhưng cậu không phải là người Anh, đúng không? Đương nhiên tôi nhớ cậu.” Khuôn mặt bà ta sáng lên, “Cậu là người kế thừa ông ấy, tôi nói đúng chứ?”
“Vâng, đúng ạ.” Anh mỉm cười với bà ta. “Tôi băn khoăn không biết liệu có thể thuyết phục bà giúp tôi một vấn đề nho nhỏ không. Do bà chủ của chúng ta đang bận rộn với vài vị khách khác ở đầu kia căn phòng, nên tôi nghĩ có thể xin bà một...ân huệ.” Anh hất đầu về hướng Juliette trong khi trao cho Phu nhân Vaughn ly nước chanh. “Tôi e là mình không quen biết các quý cô ở đằng kia.”
“Và cậu muốn được giới thiệu”, bà ta phỏng đoán.
“Với quý cô trẻ tuổi mặc bộ váy trắng đính ruy băng màu xanh lá cây.” Anh cười gian xảo, “Nếu không quá phiền hà.”
Phu nhân Vaughn mỉm cười bí ẩn. “Tôi không thấy có gì nguy hiểm nếu giúp cậu, cậu Freaser, vì cậu đã nhờ cậy một cách tử tế.” Ánh mắt bà ta lướt khắp người anh, như đang đánh giá tương lai giàu có của anh.
Anh gật đầu cảm ơn, hộ tống Phu nhân Vaughn hướng về phía các tiểu thư Andrews đang đứng cạnh dì Chartlotte. Anh chỉ hy vọng họ không tố giác trò bịp bợm của mình. Hít một hơi thật sâu, anh tự nhủ phải tỏ ra kiêu ngạo, bước đi như thể anh đang làm chủ căn phòng và mọi thứ trong đó.
Nhưng ngay khi bước tới gần Juliette, anh đã nhận thấy cái cau mày của nữ bá tước...gần như bà ta nhận ra Paul không được mời. Nhưng sự chú ý của bà lập tức bị xao lãng bởi sự xuất hiện của nữ công tước xứ Worthingstone.
Anh chỉ nghe lỏm thấy nữ công tước giới thiệu Juliette, thầm cảm ơn Phu nhân Arnsbury quá bị phân tâm vì bà. Một cách tự nhiên, anh gật đầu trước Margaret, lúc này đang hướng sự chú ý tới chỗ khác. Cô liếc qua và có vẻ không nhận ra anh.
Nhưng sự chú ý của Juliette mới là cái anh cần. Cô không thực sự nhìn anh mà nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Ngẩng đầu lên, anh muốn ra lệnh cho cô. Nhìn anh.
Khi anh thì thầm lời chào hỏi, cô vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn xuống, lẩm bẩm đáp lại.
“Tôi không khiêu vũ”, cô lịch sự trả lời, cuối cùng cũng ngước lên.
Ánh mắt sửng sốt bắt gặp ánh mắt anh, nhưng anh lại hỏi, “Không, ngay cả với anh?”
Nét ửng hồng lan khắp khuôn mặt, cô liếc nhanh về phía chị em mình. Chẳng ai để ý, ngoại trừ Amelia, người đã hầu như không giấu được vẻ phấn khích của mình. “E... em sẽ cố”, Juliette lắp bắp.
Paul cầm tay, dẫn cô về phía dãy đàn ông và phụ nữ đang đứng trên sàn nhảy. Anh có thể đọc thấu suy nghĩ rối loạn của cô khi nắm tay và đưa cô xoay vòng.
Anh không nên đến đây. Sẽ có người nhận ra anh.
Chẳng ai biết anh cả.
Nhưng rồi họ sẽ biết. Anh phải rời khỏi đây, ngay lập tức, trước khi họ ném anh ra ngoài.
“Em gần như không nhận ra anh trong bộ này”, cô dịu dàng nói. “Và giọng nói của anh cũng khác.”
“Vậy là em nhớ giọng anh à?”, anh cường điệu. “Em không nhận ra anh hả?”
Anh ném cho cô cái nhìn trêu chọc lúc dẫn cô xoay ngược lại. Khi anh dẫn cô trong bước nhảy tiếp theo, cô nhìn chằm chằm vào anh như không tin vào điều họ đang làm.
“Anh khác quá”, cô thừa nhận. “Em không nghĩ là anh lại dám tới đây.”
“Anh dám làm rất nhiều chuyện.” Anh nắm cả hai tay cô, dù bị sốc vì sự xuất hiện của anh ở đây, nhưng dường như cô rất hài lòng. “Có điều anh không hiểu sao mọi người lại nói anh chỉ được nhảy với em một lần. Em là cô gái duy nhất anh muốn được cùng khiêu vũ.”
Mặt cô đỏ bừng. “Chúng ta chưa từng nhảy với nhau trước đây. Em không biết anh học từ bao giờ.” Anh thoáng thấy nụ cười thực sự của cô khi cô nắm tay anh xoay theo điệu nhảy, cô có vẻ đang rất thích thú.
“Bác anh buộc anh phải học”, anh thú nhận. “Lúc đó anh cho rằng ông ấy thật ngớ ngẩn, nhưng ông bảo nó rất cần thiết.” Anh nắm tay cô, tiến lên phía trước khi cô cũng đang bước lên. “Anh muốn đưa em tới một buổi hội họp thân mật (2) , ở đó mọi người cùng khiêu vũ, nghe nhạc và anh có thể ôm em, xoay tròn thật nhanh.”
(2) Nguyên văn là “céilidh”, tiếng Scotland.
Cô im lặng, siết chặt tay anh. “Em chưa bao giờ tới chỗ như thế.”
“Một ngày nào đó”, anh hứa hẹn. lúc tiếng nhạc sắp kết thúc, anh nhận thấy Phu nhân Arnsbury đang quan sát họ. Paul thì thầm trong hơi thở, “Anh sẽ trả em về với các chị em em. Sau đó anh muốn em tới gặp anh ở ngoài vườn.”
Juliette cau mày. “Em không thể đi một mình cùng anh, anh biết thế mà.”
Anh không thực sự quan tâm đến các quy tắc ứng xử phù hợp. “Chỉ một lát thôi. Sau đó, nếu em muốn, anh sẽ hộ tống em vào nhà.” Anh chìa khủy tay cho cô rồi đưa cô qua đám đông, chú ý tới những tiếng thì thầm và lời đồn đại nổi lên xung quanh. Lúc này rất nhiều người đang thắc mắc anh là ai và anh lôi kéo ánh mắt họ hướng vào Juliette.
“Chị em em sẽ nhận ra anh”, cô thì thầm. “Bác sĩ Fraser, anh phải đi, trước khi Margaret nói với dì Charlotte chuyện anh đã làm.”
Lời nói ngầm ám chỉ rằng anh không thể hòa lẫn vào đám người này chẳng thể làm anh lo lắng. “Sợ họ ném anh ra ngoài à?” Anh nắm tay cô bằng bàn tay đeo găng của mình. “Khi nhìn anh, họ sẽ không thấy một bác sĩ nghèo, mà là người thừa kế của một tử tước.” Hay ít nhất, vẻ bề ngoài rõ ràng là thế.
“Nhưng anh không có tước hiệu”, cô phản đối trong hơi thở.
“Thật à?”, anh thì thầm, để mặc cô suy nghĩ những gì cô muốn. Anh nghi ngờ nếu nói với Juliette rằng có một ngày anh sẽ trở thành tử tước, có lẽ sẽ khiến cô thêm sợ hãi.
“Em đã quen biết anh rất lâu rồi, Paul. Anh có thể đánh lừa mọi người, nhưng không thể đánh lừa em được.”
Anh phớt lờ phải đói của cô, đưa cô đến cạnh Margaret lúc này đang say sưa trò chuyện với người khác. “Tiểu thư Andrews.”
Paul quay đi rất nhanh, trước khi Margaret kịp nhìn rõ anh.
“Cảm ơn vì điệu nhảy.” Juliette mỉm cười. Anh nhận thấy vẻ thông đồng trong mắt cô.
Anh bóp nhẹ tay cô để nhắc nhở về điều mình muốn rồi buông ra. “Cho đến khi chúng ta gặp lại.”
* * *
Anh bước đi như những người khác.
Juliette quan sát cách Paul hòa lẫn vào đám khách khứa, chấp nhận sự giới thiệu và trò chuyện vớ bạn bè của Phu nhân Arnsbury.
Anh cư xử chẳng giống một người nông dân nghèo đang sống trong căn nhà mái rạ chật chội chút nào. Không, anh có phong cách của một tử tước như thể tước vị đó dành riêng cho anh vậy.
Người đàn ông này là ai? Anh đã hoàn toàn thay đổi từ Paul mà cô biết thành một con người khác. Cô không thể biết chuyện đó xảy ra như thế nào.
Nhưng hơn thế, cô nhận ra mình đang choáng váng vì anh. Trong bộ đồ mới này, anh mang vẻ đẹp trai ngang tàng và bí ẩn. lúc anh nhìn vào mắt cô, cô không nghĩ được gì khác ngoài giây phú cuối cùng miệng anh đòi hỏi trên môi cô. Nụ hôn của anh phóng túng, không giống nụ hôn của gã bá tước. Anh dụ dỗ cô đầu hàng và lôi kéo cô.
Juliette không thể phủ nhận rằng mình muốn hôn anh lần nữa. Hai má đỏ bừng và cô giấu mặt sau chiếc quạt cầm tay, lùi sát vào các chị em mình.
Cô bị kéo ra khỏi suy nghĩ về Paul khi Victoria bước tới thăm hỏi. Nữ công tước mới tỏ ra bối rối một cách tội nghiệp, nhưng trong nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô thấy chị mình xuất hiện ở nơi đông người.
“Chị thật xinh đẹp!”, cô khen ngợi chị gái và được tưởng thưởng một nụ cười ngập ngừng.
“Chị cảm thấy như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình”, Victoria thừa nhận. “Thật khó thở.” Chồng cô lùi lại vài bước, cho phép họ có cơ hội nói chuyện riêng tư. Nhưng ánh mắt anh vẫn gắn chặt vào vợ, như để bảo vệ cô.
Margaret bước tới, ôm chặt Toria và mỉm cười. “Em rất mừng vì chị đã đến. Bộ váy của chị thật tinh tế!”
“Và đắt đỏ nữa”, Amelia nói thêm. “Trở nên giàu có thật tuyệt vời nhỉ? Em tưởng tượng chị ăn trưa với những chiếc đĩa bằng vàng đúng không?”
“Hầu như không.” Sắc đỏ lại hiển hiện trên khuôn mặt Victoria, có vẻ cô thích thú với giả thiết của cô em út. “Nhưng rất khác biệt khi trở thành một nữ công tước.”
Chồng cô quay lại đưa cô đi, tay anh đặt ở sống lưng cô đầy che chở. Sau khi hai người rời đi, Amelia quay sang Juliette, hai mắt sáng rực, tinh quái.
“Em thấy chị khiêu vũ với bác sĩ Fraser”, em gái cô kêu lên. “Em chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại cải trang và xuất hiện ở đây. Anh ấy đã nói gì?” Amelia nóng lòng tới nỗi không kịp đợi câu trả lời đã thì thầm, “Chị có cần em giúp đỡ để bí mật gặp gỡ anh ấy không?”
“Không. Chị vẫn sẽ ở đây cùng em và dì Charlotte.” Nhưng trong khi em gái cô vẫn đang liến thoắng một tràng về chuyện bác sĩ Fraser có mặt ở đây thú vị ra sao, Juliette nhận ra mình chẳng thể rời mắt khỏi Paul.
Anh liếc nhìn cô, im lặng đáp trả sự thách thức của cô. Giống như anh đang chứng minh quan điểm của riêng mình – rằng anh đã thay đổi rất nhiều so với lúc học còn là những đứa trẻ. Anh đã không còn là một kẻ nổi loạn nóng nảy không có chỗ đứng trong phòng vũ hội. Thay vào đó, anh trở thành một quý ông lịch thiệp, không chùn bước trước bất kỳ kẻ thù nào.
Với phong thái cực kỳ tự tin, anh sải bước tới chào hỏi Phu nhân Arnsbury rồi cúi đầu, ném cho cô nụ cười ranh mãnh. Dì Charlotte bật cười vì anh đã nói gì đó và dường như bà không còn bận tâm chuyện Paul không được mời nữa.
Lát sau, cô nhìn thấy dì cô giới thiệu anh với một quý cô trẻ tuổi khác. Quý cô này rất đáng yêu với mái tóc xoăn vàng và đôi mắt xanh rạng rỡ. Cô ấy đỏ mặt vì bá tước ghép đôi họ với nhau rồi đẩy ra sàn nhảy.
Juliette nắm chiếc quạt quá chặt, đến nỗi suýt bẻ gãy nó. Mặc dù đoán dì Charlotte đã gợi ý Paul khiêu vũ cùng quý cô trẻ tuổi đó, nhưng cô không ngờ tới cảm giác ghen tuông trào dâng trong lòng. Cô gái đó rất xinh đẹp và toát lên vẻ cực kỳ ngây thơ. Mái tóc và cái cổ thanh mảnh của cô ấy đều được điểm trang bằng ngọc trai, và cô ấy từ tốn cụp mắt xuống khi Paul lên tiếng.
Anh nắm tay cô ấy trong bước nhảy dạo đầu, và khi bắt gặp ánh mắt Juliette, nét mặt anh tỏ ra khiêu khích. Nụ cười mờ nhạt treo trên môi anh khiến bụng cô nóng rực như bị phủ một lớp axit.
Đó chính là cảm giác khi để anh ấy đi, lương tâm cô thầm nhắc nhở. Nhưng mình không còn lựa chọn nào nữa.
Vũ điệu kết thúc, Paul trả quý cô đó về với người đi kèm của cô ấy. Nhưng ánh mắt anh lại hướng về Juliette. Không chút hối lỗi, rồi lại nhìn về phía hiên nhà, sau đó quay lại cô.
Gặp anh trong vườn, anh nói.
Cô không dám. Ý nghĩ phải ở một mình cùng anh tại mơi mà bất cứ ai cũng có thể bắt gặp thật khó chấp nhận. Nhưng trong một thoáng, cô muốn giả vờ rằng mình vẫn là một cô gái ngây thơ và chưa từng bị xâm phạm. Cô muốn xóa bỏ những ký ức về Strathland, buộc quá khứ ngủ yên.
Tim cô đập dữ dội, bản năng cầu xin cô hãy từ bỏ. Cô đã bị hủy hoại một lần rồi, còn gì quan trọng nữa đâu?
Nó quan trọng với chị em ngươi, tiếng nói cảnh báo vang lên trong đầu cô. Hành động của cô sẽ ảnh hưởng đến họ. Nhưng trong giây phút cô đơn, cô lại muốn được ở cùng anh.
“Amelia”, cô thì thầm với em gái. “Chị cần em giúp.”