Chương 40: Chuyện xưa
“Cho tại hạ mạn phép nói một câu. Dù sao chúng ta cũng không muốn ở lại đây quấy rầy việc nước việc nhà của ngài, chi bằng ngài tiễn chúng ta ra khỏi thành, tiện thể tiễn Ngọc Linh công chúa đi cùng chúng ta. Tại hạ nghe nói bảo vật nước ngài luôn trên người công chúa, vừa nãy tại hạ quan sát lại thấy nàng che ngực, vậy hẳn bảo vật đang ở đó đi.” Trịnh Vi Hòa vẫn theo Trần Tử Đình xem trò vui nãy giờ, bây giờ mới có dịp để lên tiếng. Dù sao hắn và mọi người ở đây ai cũng tò mò không biết bảo vật của ngũ quốc có hình dạng ra sao.
“Bây giờ chỉ cần nhìn công chúa cho kỹ, đến cổng thành cho nữ quan lục soát người của nàng ấy, lúc đó chắc chắn sẽ không có việc nàng tráo bảo vật đi đâu. Dù sao trong chúng ta cũng đã có người nhìn thấy bảo vật, nhìn thái độ của hắn là biết thôi.” Hắn nghỉ một tí lại nói tiếp.
“Có điều đến lúc đó cần phải đưa đồ kia cho hoàng hậu giữ, đợi bọn họ đi hoàng hậu lại giao cho ngài, trọn cả đôi đường. Hoàng thượng thấy thế nào? Cách này được chứ?” Trịnh Vi Hòa cười cười, vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn rất đáng đánh.
Vũ Quốc Dũng im lặng không nói, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ.
“Vị công tử này nói rất đúng, đôi đường đều đẹp, chúng ta cũng giúp ngài kiểm nghiệm bảo thạch.” Phạm Duy Hưng đứng một bên cũng thêm dầu vào lửa, dù sao hắn cũng muốn biết bảo vật của nước Chu có khác gì so với nước Thủy Biên hắn không. Tuy rằng bảo vật nước hắn đã bị đánh cắp, nhưng cũng không thể khiến hắn ngưng tò mò.
Những người khác trong sứ đoàn các nước cũng lên tiếng hưởng ứng, bọn họ đều rất hứng thú với bảo vật trấn quốc mà mấy tháng nay được người người nhắc đến. Đồ vật thần thánh như thế này ai chẳng muốn nhìn kỹ một lần.
Vũ Quốc Dũng đắn đo. Đối với hắn, Vũ Quốc Linh chẳng có chút lực uy hϊế͙p͙ nào, nhưng nếu muốn thả nàng đi thì cần phải lấy được bảo vật trên tay nàng. Có điều nàng ta sẽ không tin tưởng hắn dễ dàng thả người đi, cũng như hắn không tin tưởng việc bảo vật thật sự sẽ đến tay. Nếu như hắn dùng biện pháp nặng, rất dễ dẫn đến cá ch.ết lưới rách. Nhưng nếu đem bảo vật trấn quốc phơi ra ngoài ánh sáng như thế, không biết sẽ là điều tốt hay xấu.
Trầm tư một hồi, rốt cuộc Vũ Quốc Dũng cũng quyết định làm theo lời Trịnh Vi Hòa. Dù sao hiện tại đang có kẻ ngăm nghe bảo vật các nước, nếu như ai cũng biết đến hình dáng của bảo vật nước hắn sẽ đảm bảo hơn một chút. Chỉ cần lộ ra một cái liền biết kẻ nào đánh cắp.
Trên đường phố kinh thành nước Chu, một đoàn quân hùng hậu hộ tống các đoàn sứ giả trở về nước. Cổng thành được mở ra, quân lính hai bên bỗng bao vây một nữ tử mang quần áo cung nữ với vẻ dương cung bạt kiếm.
“Lục soát cho kỹ vào.” Vũ Quốc Dũng ra lệnh cho nữ quan đi lục soát người Vũ Ngọc Linh. Đây là một người phụ nữ tuổi trung niên, đã làm việc ở vương phủ của hắn hơn hai mươi năm, rất đáng tin cậy.
Bà ta soát từ trên người cho xuống dưới người, ngay cả trâm cài và giày vớ cũng không bỏ qua. Thu được một túi tiền nhỏ, một ngọc bội mã não, một cái trâm cài đầu và một vòng cổ có mặt đá màu đen tuyền với hình dáng kì lạ.
“Đây là bảo vật trấn quốc, bây giờ ta muốn rời khỏi thành.” Vũ Ngọc Linh nhanh chóng cầm lấy vòng cổ đưa lên trước mặt, đồng thời cũng bắt lấy cây kiếm bên hông của thuộc hạ. Nếu Vũ Quốc Dũng không thả nàng, nàng chắc chắn sẽ chém đôi nó ra.
“Ngươi đừng làm bậy. Nhanh đưa nó cho mẫu thân ngươi, sau đó lập tức cút khỏi thành. Từ nay về sau nếu còn để ta gặp lại, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi, nên tốt nhất là trốn xa một chút.” Vũ Quốc Dũng sốt sắng nhìn đồ vật trên tay nàng, nhìn vẻ huyền bí của viên đá hắn liền biết đây không phải đồ vật tầm thường.
Hoàng hậu Chu bước đến bên cạnh Vũ Ngọc Linh, ôm chầm lấy nàng, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng hiện ra một tia đau khổ. Bà hôn một cái thật mạnh trên trán con gái mới thả ra.
“Hãy sống cho thật tốt, ta và phụ hoàng con sẽ phù hộ cho con.” Giọng của bà có chút tắc nghẽn nói, sau đó cũng không đợi cho Vũ Ngọc Linh lên tiếng liền cầm lấy vòng cổ trên tay nàng, đẩy một cái thật mạnh đến bên người Hoàng Thùy.
“Đi đi. Đi thật xa.”
“Mẫu hậu!” Vũ Ngọc Linh thất kinh thét lên một tiếng đầy thê lương, nước mắt rơi xuống như mưa, nàng được hai thị vệ và Hoàng Thùy đỡ lấy chạy khỏi thành. Lúc vừa bước ra khỏi thành, nàng liền nhìn thấy cảnh khiến nàng không bao giờ quên được, mẫu hậu của mình bị Vũ Quốc Dũng một kiếm đâm xuyên tim.
Không để cho Vũ Ngọc Linh có ý định quay lại, Hoàng Thùy liền đánh ngất nàng ta, sau đó sai một thị vệ ôm lấy nàng chạy như bay.
Bốn thị vệ, thêm Hoàng Thùy và Vũ Ngọc Linh là sáu người, lôi kéo nhau chạy băng băng về phía trước. Từ khi rời khỏi thành trời đã bắt đầu tối, đến bây giờ cũng đã tôi đen như mực, bọn họ phải dừng lại đốt lửa nghỉ ngơi.
Vũ Ngọc Linh đã tỉnh được một khắc, không khóc không nháo, vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn đám lửa đang cháy lóc bóc trước mặt. Có lẽ nàng đã khóc hết nước mắt.
Hoàng Thùy thấy nàng như vậy cũng khó chịu, bèn lên tiếng phá đi bầu không khí trầm mặc.
“Ta có quen một người bạn, từ bé đã được sống trong nhung lụa và tràn ngập tình yêu của cha mẹ, nhưng lúc lên sáu tuổi đã phải chứng kiến cảnh cha mẹ bị người chú ruột thịt lấy đi tính mạng.” Hoàng Thùy chậm rãi kể chuyện.
“Có lẽ người bạn ấy cũng sẽ theo cha mẹ vào lúc ấy, nhưng vì một cuộc điện thoại mà may mắn sống sót. Đứa bé sáu tuổi bỏ chạy khỏi ngôi nhà đáng sợ đó, nhưng bất hạnh thay, nàng lại bị bọn buôn người bắt gặp, bị bọn chúng đánh đập để nghe lời làm việc cho chúng.” Hoàng Thùy nhắm mắt lại, cố gắng che đi hình ảnh sống động đang diễn ra trong đáy mắt. Nàng hít một hơi thật mạnh, nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong đôi mắt của người đối diện mới tiếp tục nói.
“Có lẽ ông trời thương tiếc hoàn cảnh của nàng, mới để cho người tìm được rồi đem đến trại trẻ mồ côi, nơi mà người ta gọi là ngôi nhà tình thương. Sau đó nàng trải qua rất nhiều chuyện rồi lớn lên, vẫn khỏe mạnh sống tiếp đến ngày hôm nay. Nàng nghĩ có lẽ là do cha mẹ ở trên trời phù hộ, muốn nàng tiếp tục sống, sống thật tốt, bù đắp cho kiếp sống ngắn ngủi của hai người. Vì vậy, cho dù gặp qua bất kỳ chuyện gì, nàng vẫn cố gắng sống thật tốt, phải trở nên thật mạnh mẽ để cho cha mẹ trên trời có thể an lòng mà nghỉ ngơi.”
Truyện chỉ đăng ở diendanlequydon, diendanlequydon và wattpad
Hoàng Thùy nói xong thì im lặng, cố gắng xua đi nổi chua xót trong lòng.
Vũ Ngọc Linh nhìn thấy sự trầm mặc của nàng thì lúng túng, giống như nàng ấy nói thì nàng đã rất tốt rồi. Ít nhất bây giờ nàng đã trưởng thành, đã nhận được rất nhiều tình thương của phụ mẫu, trước khi đi bọn họ còn dùng tính mạng để mở đường cho nàng. Không giống như người bạn của Hoàng Thùy, nàng ấy làm thế nào để sống sót từ lúc sáu tuổi cho đến khi trưởng thành. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy ruột gan khó chịu.
Cố gắng nở một nụ cười, nàng nói: “Công tử, sao ta lại nghe giống như công tử đang nói chính mình thế? Nhưng rõ ràng nàng là nam nha.” Vũ Ngọc Linh cố gắng nói đùa để xua tan đi không khí khó chịu này, ai ngờ Hoàng Thùy lại nhìn nàng chằm chằm, khiến cho da mặt mỏng của nàng trở nên nóng bừng.
“Đưa tay cho ta.” Hoàng Thùy đến sát bên cạnh Vũ Ngọc Linh.
“Để, để làm gì?” Vũ Ngọc Linh xấu hổ nói. Nàng vẫn còn nhớ rõ lời thâm tình của ‘hắn’ vào sáng nay.
Hoàng Thùy không để nàng né tránh, nhanh chóng bắt lấy tay nàng đưa đên ngực mình ấn thật mạnh.
Cảm xúc mềm mại trong tay khiến Vũ Ngọc Linh trở nên ngây ngốc. Đây là chuyện gì?
Không đợi Vũ Ngọc Linh lên tiếng, Hoàng Thùy lấy tay bịt miệng nàng lại. Nàng cảm giác được xung quanh có hơi thở nguy hiểm, có hơn mười người võ công không tầm thường đang vây quanh bọn họ. Bốn thị vệ đang đi tuần xung quanh dường như nhận ra được sát khí, liền nhanh chóng tập trung bên người hai người bọn họ.
Hoàng Thùy cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang tập trung trên người nàng, nàng liền biết bọn họ đang nhắm lên người mình. Nếu nàng đoán không sai thì đám người này chính là người nước Ly, có lẽ Võ Văn Nghĩa phát hiện ra được nàng tráo bảo vật của hắn rồi đuổi theo tới đây.
Nhìn Vũ Ngọc Linh khó khăn lắm mới thoát khỏi hang hổ, bây giờ lại liên lụy vì nàng, Hoàng Thùy cảm thấy không ổn. Nhanh chóng lục trong người một sấp ngân phiếu và một cái lệnh bài kì quái, nàng dúi vào người Vũ Ngọc Linh rồi nói.
“Sau này ta sẽ giải thích cho ngươi sau. Bây giờ ngươi đem theo thị vệ đến nước Phượng Hoàng, tìm Nhớ tửu lâu, chỉ cần đưa ra lệnh bài này sẽ có người giúp đỡ ngươi. Nhớ kỹ, ta tên là Hoàng Thùy, nếu lỡ như ngươi làm mất lệnh bài, hãy nói câu Hoàng Thùy nhớ Phúc Đông, bọn họ sẽ biết là ta. Mấy người trước mặt là nhắm vào ta, các ngươi nhanh nhanh chạy đi.”
Vũ Ngọc Linh khó hiểu nhìn nàng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng thì nuốt lại lời nói sắp ra đến miệng.
“Vậy ngươi bảo trọng.” Vũ Ngọc Linh gật đầu, sau đó mau cùng bốn thị vệ len lén rời đi.
“Mạnh mẽ lên. Ta muốn lần tới gặp ngươi không còn yếu ớt, chạm cái liền rớt nước như thế.” Hoàng Thùy nói vọng theo bóng lưng đang khuất trong màn đêm.
Vũ Ngọc Linh nghe lời nàng nói thì bước chân loạng choạng, sau đó mới mỉm cười nói thầm trong lòng. “Được, ta chắc chắn sẽ không thua ngươi. Hẹn gặp lại!”
Hoàng Thùy muốn cầm chân mấy người sau lưng nên vẫn ngồi đó, thêm củi vào lửa khiến nó càng cháy to hơn. Bóng dáng thẳng đứng mà mỏng manh của nàng ngồi trước đám lửa có chút cô quạnh.
Tác giả: Nam chính đâu rồi Nữ chính gặp nguy hiểm kìa!!! Hay bây giờ chuyển mạch truyện thành Bách nhỉ.
Hoàng Thùy có rất nhiều chuyện xưa, sẽ vén màn dần dần…