Chương 1: Nhất thưởng tham hoan tử sinh kết

Một gian nhà tranh tàn tạ, một giường gỗ cũ kỹ không chịu nổi sức nặng, một ngọn đèn dầu chập chờn ánh lửa u tối, một tấm bài vị có viết “Vong phu Võ Đại Lang” được thờ cúng trên giá gỗ cũ nát.


Vốn dĩ nên là một ngôi nhà tranh không khí trầm lặng lại tràn ngập tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập.
Bên ngoài trướng hồng âm trầm khủng bố, bên trong trướng hồng cảnh xuân vô hạn.


Nam tử mặt như quan ngọc, thần thái phong lưu, bờ môi đỏ sẫm khẽ nhếch, khàn khàn gọi tên nữ tử,“Kim Liên……”
Nữ tử thân thể thướt tha, da thịt hơn tuyết, lại lúc ý loạn tình mê gọi tên một người đàn ông khác,“Võ Tòng……”


Thân thể nam tử phong lưu cứng đờ, trong mắt toát ra sát ý. Vươn tay xoa cần cổ tinh tế của nữ tử, giống như âu yếm tấc tấc buộc chặt.


Đúng lúc này, một nam tử tuấn lãng lưng hùm vai gấu im lặng lẻn vào nhà tranh, đứng ở ngoài trướng hồng, cầm trong tay một thanh đại đao lưỡi xanh, phẫn nộ quát:“Gian phu ɖâʍ phụ!” Theo tiếng gầm kia, thanh đại đao tuấn lãng nam tử cầm trong tay chém một nhát về phía trước, đâm ch.ết một đôi nam nữ trong trướng hồng!


Trong nháy mắt thanh đại đao kia đâm vào cơ thể , Khổng Tử Viết kêu thảm thiết một tiếng bừng tỉnh từ trong mộng. Tay cô ôm ngực, thân thể trên giường dựng bắn lên. Cô vội cúi đầu xuống, sau khi xác định chỗ ngực không hề có vết thương đao đủ để ch.ết người, mới thở phào nhẹ nhõm, ngã vật ra sau, giống như vật thể rơi tự do ngã xuống chiếc giường đơn xanh biển, sau đó vẫn không nhúc nhích nhìn trần nhà, nằm ngay đơ.


available on google playdownload on app store


Sau một lúc lâu, Khổng Tử Viết vươn ngón tay không hề mềm mại ra, lần mò tủ đầu giường một lát, nắm lấy một tấm gương quà tặng một mặt in dòng chữ của một tiệm ảnh áo cưới nào đó, để gần trước mặt mình soi soi. Cho dù thị lực cô không tốt, còn có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng vẫn bị tôn vinh của bản thân dọa tới mức cứng cả người, không nhịn được khẽ than thở nói:“Trong mộng là Phan Kim Liên, sự thật lại là bà lão Vương. Thật là xấu …… đủ cá tính!” Nói xong, bản thân nhếch mép nở nụ cười.


Dùng lời của ông Khổng mà nói, Khổng Tử Viết sở dĩ có bộ dạng như thế, đó tuyệt đối là nghi kịch lịch sử chưa có lời giải!


Ôi…… Cũng không biết cha Khổng và mẹ Khổng xuất hiện vấn đề chỗ nào trong quá trình chế tạo, lại mang thai Khổng Tử Viết thành bộ dạng cực phẩm tàn thứ phẩm người thần cùng vứt bỏ này. Vì thế, Khổng Tử Viết từng rất ngây thơ còn hỏi cha, lúc Thượng Đế đang tạo người, có phải một cước dẫm lên mặt của cô rồi hay không?


Thật là…… Một lời khó nói hết mà!
Da mặt Khổng Tử Viết giống như lớp vỏ mặt trăng, gồ ghề nhăn nhăn nhúm nhúm. Ông Khổng nói:“Đó là bởi vì lúc mẹ nó mang thai Tử Viết, đặc biệt thích gặm lê đông lạnh.”


Mắt Khổng Tử Viết là tiêu chuẩn vô cùng của hình tam giác, thoạt nhìn muốn bao nhiêu ɖâʍ loạn thì có bấy nhiêu ɖâʍ loạn. Ông Khổng nói:“Đó là bởi vì trước lúc mẹ nó sắp sinh, bị một con chuột đột nhiên chạy tới dọa cho.”


Hình dạng miệng Khổng Tử Viết ngược lại hoàn mỹ không thể soi mói, hoàn toàn có tư cách làm khuôn môi. Vô cùng bất hạnh là, tám ngày trước, một tia sấm sét đánh xuống, bổ bờ môi mê người của cô thành miệng thỏ ba múi! Cha Khổng nói:“Cô nương à, cái này chẳng trách người khác, là con đứng vị trí không đúng!”


Phải nói người này xui xẻo, đánh rắm cũng có thể làm nứt hậu môn của chính mình.


Kỳ thật, bản thân Khổng Tử Viết cũng rất buồn bực. Nhưng, việc cũ xảy ra trên người cô thật sự rất đặc biệt, thường thường vượt quá tưởng tượng của loài người, ngược lại khiến cô dưỡng thành tính cách “tương đối bình tĩnh” . Cô đã sờ mò lăn đánh vượt qua hai mươi năm năm tuổi đầu trong cái xã hội này, túm lại, có thể khái quát là – có kinh hãi nhưng không nguy hiểm.


Ví dụ: lúc nhỏ, cô từng bị bọn buôn người lừa bán đến vùng núi xa xôi hẻo lánh, xung hỉ cho con trai bị bệnh của Trương gia. Kết quả, Khổng Tử Viết vừa lộ mặt, cậu con trai bị bệnh nhà họ Trương sợ tới mức hai mắt trợn trừng, hai chân giãy dụa, đi đời nhà ma.


Bọn buôn người cau mày, lại bán Khổng Tử Viết cho Vương lão thái thái làm con gái nuôi. Kết quả, Vương lão thái thái nửa đêm đứng lên uống nước, vừa hay nhìn thấy Khổng Tử Viết chảy máu mũi, sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, một cục đờm nghẹn trong cổ họng, đang sống nghẹn ch.ết!


Cứ như vậy, bọn buôn người nhiều lần trằn trọc lại đưa Khổng Tử Viết về đến cửa nhà họ Khổng, cũng dặn dò cô nhiều lần, về sau lúc không có việc gì, đừng một mình đi ra chơi, tạo cho công việc của bọn họ những phiền toái không cần thiết !


Khổng Tử Viết quấn quít lấy bọn buôn người mua cho cô một cây kem cuộn trứng , mới hài lòng vẫy tay tạm biệt cùng bọn buôn người.


Kỳ thật, Khổng Tử Viết cũng không phải toàn thân trên dưới không có chỗ nào xinh đẹp. Cô thuộc loại loại hình đằng sau quyến rũ thiên quân vạn mã, phía trước hù ch.ết trăm vạn hùng binh. Dáng người kia, thật là được không còn lời gì để nói. Rất nhiều tiệm ảnh tìm cô chụp bản mẫu tả chân. Đương nhiên, cuối cùng tất cả thành phẩm ra ảnh, đều đã được PS. Không phải người khác lấy trộm thân thể của cô, mà là cô đội gương mặt của người khác.


Còn chưa nói, cô thật sự có một lần cơ hội lộ mặt trên tạp chí. Làm cho người ta khá buồn bực là, đó là một quyển tạp chí vô lương, chuyên môn viết một số chuyện ma quỷ dụ dỗ. Về phần tiêu đề đặc tả phần mặt Khổng Tử Viết của bài xuất bản kia, thì càng làm người ta khó chịu ! Bởi vì tiêu đề kia viết là –“Quỷ ở bên cạnh bạn”!


Nhớ tới quá khứ, Khổng Tử Viết dùng cái mũi hừ hừ hai tiếng, sau đó tiếp tục cầm chiếc gương quà tặng soi trái soi phải, cuối cùng lấy tâm tình ba phần rối rắm bảy phần chế nhạo, tự mình tổng kết nói:“Quả nhiên có cảm giác hơn so với xem phim kinh dị!” Theo tiếng than thở của Khổng Tử Viết, cái miệng thỏ bị sét bổ ra làm ba múi lại nhếch lên hết sức khôi hài.


Chuyện là thế này, tám ngày trước cô bị sét đánh trúng, chẳng những bổ bờ môi hoàn mỹ cô lấy làm kiêu ngạo nhất thành miệng thỏ ba múi, còn khiến cô thần kinh rối loạn, liên tiếp tám ngày, mỗi lần sau khi đi vào giấc ngủ, đều mơ những giấc mộng kỳ quái không hề lô gíc.


Từng giấc mộng đều rõ ràng như tạc, dường như đã từng thực sự xảy ra trên người cô; mỗi giấc mộng đều hoàn toàn khác nhau, bất kể là thời gian hay nhân vật, lịch sử hay là bối cảnh đều không có một chút liên kết nào; từng nhân vật chính trong mộng đều mang chuyện xưa của bản thân kể rõ yêu hận tình thù của chính mình trong giấc mộng của Khổng Tử Viết. Tất cả những thứ này dường như là bức họa lịch sử không cùng thời kỳ, cuối cùng, chỉ thu lại ghi chép một cái nháy mắt yêu hận tột cùng kia !


Hôm kia, cô mơ mình mặc hồng y, dung nhan mỹ lệ, môi cười, đã quyến rũ xinh đẹp lại diễm lệ đường hoàng, thậm chí……còn có một chút thê lương không cách nào hình dung .


Trong bóng đêm, một nam tử khí phách cưỡi chiến mã lớn tiếng xướng :“Lực bạt sơn hề khí cái thế, thời bất lợi hề chuy bất thệ. Chuy bất thệ hề khả nại hà, ngu hề ngu hề nại nhược hà……”


Trong mộng, cô nhìn thấy mình thâm tình nhìn nam tử khí phách cách đó không xa, dường như đã yêu say đắm cả đời. Trong hốc mắt cô chứa đựng nước mắt không nỡ, khóe môi lại dấy lên một nét cười khiến người ta si mê. Sợi tóc khẽ vuốt, hồng y chợt tung lên, trường kiếm trong tay bay múa, vạch ra đường máu đỏ tươi ấm nóng nơi cần cổ!


Cô đã…… tự vẫn !


Khổng Tử Viết còn nhớ rõ, khi cô bừng tỉnh từ trong mộng, ôm chặt cổ mình! Trong lúc thở dốc, cô dường như còn có thể cảm giác được nỗi sợ hãi máu dâng lên, cô dường như còn có thể nghe thấy tiếng hát vang bi hùng của nam tử khí phách, cùng với kia một tiếng kêu đau triệt tâm phế, một lần lại một lần gọi tên nữ tử đã tự vẫn —- Ngu Cơ.


Khổng Tử Viết đối với câu chuyện xưa “Bá Vương biệt Cơ” này quả thực là nghe nhiều nên thuộc, cho nên tùy miệng bình luận tặng cho Ngu Cơ hai chữ, “Đồ điên!”


Hôm qua, Khổng Tử Viết mơ thấy thời kỳ chiến tranh loạn lạc, hình như là thời kỳ Dân Quốc. Một người đàn ông vì bảo vệ người phụ nữ yêu dấu thoát khỏi cảnh nguy hiểm, người trúng hai súng! Lại không nghĩ, người phụ nữ kia lại trong lúc anh ta suy yếu, độc ác đâm anh ta một đao!


Người đàn ông ch.ết không nhắm mắt, hỏi:“Vì sao?”
Người phụ nữ âm trầm cười, đáp:“Tôi mới là Hắc Đào!”
Sau khi Khổng Tử Viết tỉnh lại, vừa nghiến răng nghiến lợi mắng “Khốn! Vô gian đạo!”, vừa đi sờ thắt lưng sau, dường như nơi đó còn cắm một thanh chủy thủ tẩm độc.


Hôm nay, cô lại mơ thấy hiện trường yêu đương vụng trộm của Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh. Đây vốn là một cảnh tượng vô cùng hương diễm, lại lấy bi kịch làm kết thúc. Phan Kim Liên yêu Võ Tòng, chẳng những không có được đáp lại của Võ Tòng, ngược lại ch.ết vào tay Võ Tòng. Ôi giấc mộng kỳ quái liên tiếp tám ngày, tuy rằng hoang đường, nhưng làm cho Khổng Tử Viết cảm động lây.


Khổng Tử Viết bắt đầu hoài nghi, cô có phải bị sét đánh tổn thương dây thần kinh nào đó rồi hay không, làm cho cô tự ngược cuồng ở trong mộng, mỗi lần yêu một người, đều sẽ bị ch.ết vô cùng thảm thiết?!


Trong mộng của Khổng Tử Viết, cho dù cô là nam hay nữ, đều trốn không được vận mệnh “vì yêu mà ch.ết”! Thật là…… quá không thể nào nói nổi ! Phải nói, giết ch.ết người khác ở trong mộng, đó mới là chuyện vui sướng nhất!


Giấc mộng kỳ quái tám ngày, khiến Khổng Tử Viết tức giận bất bình, nhưng cô vừa nghĩ lại, trong lòng cũng liền cân bằng .


Bình thường, cô luôn dùng khuôn mặt này của mình đi hành hạ ánh mắt của người khác, độc hại tâm hồn của người ta, cũng từng trong lúc cố tình vô ý hủy hoại thần kinh không ít người, lại thêm trong lúc đột nhiên quay đầu đã dọa ch.ết vài người có trái tim không đủ dũng cảm . Cái gọi là nhân quả báo ứng, có lẽ chính là ý này đây.


Xem ra, ông trời vẫn còn công bằng lắm.


Sau khi bị giấc mộng kỳ quái tràn ngập mùi vị hương diễm dọa tỉnh lại, Khổng Tử Viết không lòng dạ nào ngủ nghê nữa, đặt tấm gương quà tặng xuống, lười biếng khẽ nhìn lướt qua đồng hồ báo thức, mắt thấy sắp đến 19h, cô lúc này mới chậm rì rì đứng lên, trang điểm ăn mắc cho mình một phen, chuẩn bị ra ngoài làm việc.


Công việc của Khổng Tử Viết cũng không phải dân công sở 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều tan ca, mà là…… cái gì kiếm được tiền thì cô làm cái đó.


Hai tháng trước, cô là nòng cốt của đội khóc tang. Công việc này không cần kỹ thuật gì, chính là nhà ai có người nào ch.ết, cô thay chủ thuê đi khóc. Khóc một hồi cho 300 đồng, cũng coi như lao động tốn sức. Có đôi khi gặp được “ngày lành”, cô một ngày có thể khóc cho 5,6 nhà, kiếm sạch một lúc 1500 đồng cũng không thành vấn đề!


Đáng tiếc là không thể làm công việc này thời gian dài. Một là tổn thương mắt và cổ họng, hai là Khổng Tử Viết vừa gào khóc, luôn dọa gà bay chó sủa, làm hại chủ thuê cho rằng người trong quan tài kia muốn vùng dậy, vội run rẩy đuổi Khổng Tử Viết đi.


Một tháng trước, Khổng Tử Viết lại trở thành người mẫu cơ thể của trường nghệ thuật. Kết quả, những bạn nam vẽ bóng lưng của Khổng Tử Viết hết thảy ngồi không vững, từng chuyến tranh nhau vào trong toilet. Những nam đồng học vẽ mặt trước của Khổng Tử Viết, buổi tối đều mơ ác mộng, ngã bệnh. Giáo viên không có cách nào, đành phải sa thải Khổng Tử Viết.


Nửa tháng trước, Khổng Tử Viết trong lúc vô tình biết được rau thơm sắp tăng giá, cô liền tìm một chiếc xe vận tải, đến nông thôn thu mua không ít rau thơm để bán buôn. Sau khi kiếm được một món tiền, lập tức ẩn lui, không cho bất cứ kẻ nào cơ hội chèn ép!


Tám ngày trước, cô thông qua kiên trì không ngừng nỗ lực, rốt cục đã lấy được quyền đại lý khu vực J của ‘áo mưa’ XO. Tuy rằng vừa mới bắt đầu ông chủ của ‘áo mưa’ XO không muốn cho cô quyền đại lý khu vực J, nhưng, Khổng Tử Viết dứt khoát chặn ở cửa khách sạn ông ta ở, mặc cho gió lớn gào thét, mưa sa gió giật, quyết không đi!


Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người. Cùng lúc sấm sét bổ cô thành miệng ba múi, cô cũng cảm động được ông chủ bằng tinh thần cố chấp (kỳ thật là đã hù dọa ông ta), rốt cục thành công lấy được quyền đại lý khu vực J!
Vì thế, Khổng Tử Viết hưng phấn không thôi.


Thử nghĩ xem, hiện tại đầu cơ trục lợi dược phẩm, trên cơ bản đều là ở đầu cơ trục lợi thực phẩm bảo vệ sức khoẻ. Loại này ăn không ch.ết người, cũng không trị được bệnh. Nếu có bệnh nhân thực sự hướng về phía khẩu hiệu quảng cáo đến mua thuốc, vậy tuyệt đối trì hoãn thời gian cầu chữa bệnh của bệnh nhân, cũng chẳng khác gì hại người! Đầu cơ trục lợi thực phẩm à, ngược lại rất dễ hại ch.ết người. Dù sao, ai cũng không biết được bên trong thực phẩm kia có tăng thêm thứ gì có hại với thân thể hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, cứ đầu cơ trục lợi áo mưa là hay! Cho dù ngoài ý muốn, cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm lại tạo ra một sinh mệnh tươi sống, tiếp tục vì sự nghiệp khoa học chủ nghĩa xã hội góp một phần công sức! Thật là…… công đức vô lượng, công đức vô lượng mà!


Khổng Tử Viết rất đắc ý với chọn lựa của mình, nhịn không được khóe miệng cong lên, động tác nhanh nhẹn chỉnh lại mình, lấy ra một cái kính cận thị đeo vào, quay lại gương lại soi soi, khẳng định lần nữa bản thân đeo kính rất ưa nhìn (ít nhất che khuất hơn nửa mặt), rồi mới vừa lòng gật đầu, xách một túi áo mưa lên, tự tin tràn đầy đi ra cửa, chuẩn bị tiếp tục bắt đầu sự nghiệp đại lý của mình.


Mấy hôm trước, cô đã chạy khắp các hiệu thuốc lớn xung quanh. Tối nay, cô chuẩn bị chạy đến mấy trung tâm tắm rửa có mục phục vụ đặc biệt. Trong đó cô quen biết một quản lý trực ban của trung tâm tắm rửa, trà trộn vào đẩy mạnh tiêu thụ vẫn có cửa .


Khổng Tử Viết tuyên truyền khẩu hiệu – đồ tốt hay không, dùng thử mới biết được!


Khi Khổng Tử Viết xiêu vẹo trên đôi giày cao gót xuất hiện ở phòng khách nghỉ ngơi của trung tâm tắm rửa, khi cô tràn ngập nhiệt tình cầm áo mưa trong tay đưa tặng cho các vị khách hàng dùng thử, cảnh sát…… đột nhiên xuất hiện bao vây bốn phía!


Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, quản lí trực ban mà cô quen biết liền tung người nhảy đi, dị thường dũng mãnh phá cửa sổ mà ra! Mà lại là từ cửa sổ tầng 3 trực tiếp nhảy xuống! Sau khi hét thảm một tiếng, vị quản lí trực ban kia bò dậy từ trên mặt đất, sau đó kéo cái chân què, tiếp tục chạy trối ch.ết. Nhìn tư thế kia, tuyệt đối là loại người thà ch.ết cũng không muốn đầu thú!


Khổng Tử Viết vốn định chửi ầm vị quản lí trực ban kia không có suy nghĩ, thế mà lại bỏ cô tự mình chạy rồi. Nhưng, sau khi cô nghĩ đến nơi này chính là tầng 3, không thể không tặng vị quản lí trực ban kia một chữ — hổ!


Cảnh sát bắt người, Khổng Tử Viết trừng con mắt nho nhỏ hình tam giác, cái miệng thỏ ba múi cứ kêu gào oan uổng.
Cảnh sát vừa gầm lên cô không được quỷ khóc thần gào, vừa bắt tất cả mọi người về đồn công an tiến hành thẩm vấn.


Trong quá trình thẩm vấn này, cảnh sát trọn vẹn phát huy các đặc điểm không nhanh không chậm, trật tự, rõ ràng, nghiêm túc, trách nhiệm, từng người một thẩm vấn cẩn thận, cho dù nhìn ra bạn là đàn ông, cũng còn phải hỏi một câu, “Giới tính?”


Khổng Tử Viết đã đợi hơn hai giờ rồi , người bắt đầu trở nên không kiên nhẫn, từ trong miệng phát ra tiếng cười nhạo bất mãn.
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn lập tức chú ý tới cô, nhíu mày hỏi:“Cô cười cái gì mà cười?”


Khổng Tử Viết không thích gây sự, vì thế hàm hồ nói:“Không cười, chỉ là thở mạnh một chút, ra tiếng.” Nói xong, còn không quên há một chút miệng ba múi của mình, tỏ vẻ mình nói có thể tin.


Cảnh sát bưng trà lên, thử uống một ngụm, vốn định để che dấu nét cười trên mặt, lại bị sặc, ho khan đến nỗi phụt thẳng bọt.
Cảnh sát thở hổn hển chạy nhanh vào toilet, sau hồi lâu, mới bò đi ra, trực tiếp đưa tay chỉ về hướng Khổng Tử Viết, xem như đặc cách thẩm vấn trước .


Khổng Tử Viết lúc này thân hổ chấn động, cắn răng, chống đỡ dậy đùi bị tê do ngồi xổm, vặn mũi trừng mắt đi đến trước mặt cảnh sát, động tác liền mạch lưu loát bẻ gãy mắt kính, mở to con mắt tam giác ɖâʍ loạn, run run cái miệng thỏ ba múi bị sấm sét bổ ra, dùng thái độ cực kỳ thành khẩn, giọng điệu vô cùng thành khẩn nói:“Cảnh sát đại ca, em chỉ là đi đưa tặng áo mưa, cũng không biểu diễn cách dùng thứ này cho mọi người mà!”


Cảnh sát bị diện mạo và ngôn ngữ của Khổng Tử Viết dọa cho, mãi sau mới hồi phục. Khóe miệng co giật, cố gắng gật gật đầu, hoàn toàn tin sự trong sạch của Khổng Tử Viết. Nhưng, vì làm việc nói thật, lấy bằng chứng thuyết phục người, cảnh sát vẫn quét ánh mắt về phía phần đông các đại lão gia tắm rửa là danh, chơi gái là thật, mở miệng dò hỏi:“Cô ta……”


Rất nhiều đàn ông không đợi cảnh sát nói xong, vội lắc đầu như trống bỏi, mặt tái mét đồng thanh nói:“Không dám, không dám…..


Trong đó một người đàn ông gầy gò lắm điều:“Đại ca, anh phải tin vào sở thích của chúng tôi. Nếu các cô gái cũng giống cô ta, các anh em nhất định quay đầu bước đi! Hì hì…… thì bây giờ cũng không đến nỗi phải ngồi ở đây .”


Cảnh sát lập tức chính nghĩa mà dạy dỗ:“Anh làm sao có thể trông mặt mà bắt hình dong?! Vị tiểu thư này kỳ thật vẫn……ờ…… có xấu lắm đâu……”


Khổng Tử Viết ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời tâm khẩu bất nhất của cảnh sát , đứng lên, mang theo một túi áo mưa, đi tới bên cạnh người đàn ông đang ngồi xổm bên tường, vươn tay ra, “Trả tiền.”
Người đàn ông gầy gò ngẩng đầu, ngẩn ra:“Hả?”


Khổng Tử Viết nghiêm mặt nói:“Lúc ở trung tâm tắm rửa, tôi đã tặng mỗi người một cái áo mưa, ông lại cầm đi năm cái. Mỗi cái áo mưa trị giá 4.3 đồng, còn phải đưa cho tôi 19.2 đồng.”


Trong tiếng cười ồ của mọi người, người đàn ông gầy gò mất hết mặt mũi, vốn định cứng cổ không thừa nhận, nhưng lại sợ hãi khuôn mặt dữ tợn của Khổng Tử Viết, vì thế rụt cổ, vươn tay vỗ vỗ trên áo tắm rộng thùng thình, không mặt mũi nhe răng nói:“Trên người anh đây không có tiền, không tin em lục xem.”


Trong tiếng cười trộm của mọi người, Khổng Tử Viết nhẹ nhàng quét mắt nhìn người đàn ông gầy gò một cái, sau đó chuyển hướng sang cảnh sát, hỏi:“Bọn họ hôm nay phạm phải chuyện này, dựa theo quy định phải phạt tiền chứ?”
Cảnh sát gật đầu,“ Phải phạt nặng!”


Khổng Tử Viết nhíu mày cười, thoải mái nói:“Được rồi, vậy phiền ông giúp tôi thu hắn nhiều hơn 19.2 đồng, sau đó quyên cho trường tiểu học hy vọng, cảm ơn.” Nói xong, cũng không đợi người khác đáp lại, mang theo một túi áo mưa kia, giẫm lên giày cao gót, đong đưa mà đi. Chỉ lưu lại một bóng lưng làm người ta mơ màng vô hạn, quả nhiên là xinh đẹp không thể ngay thẳng mà!


Sau khi Khổng Tử Viết ra khỏi đồn công an, vốn định gọi xe về nhà, nhưng liên tục không bắt được xe taxi, chỉ có thể từng bước từng bước lết trở về.
Đang đi, từ phía sau cô chạy đến một chiếc xe riêng.


Người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, hướng về phía cái mông khiến huyết mạch người ta phun ra của cô, thổi huýt sáo lưu manh, ngả ngớn hỏi:“Cô bé, đi đâu? Anh đưa em đi nhé?”
Khổng Tử Viết vô cùng bình tĩnh quay đầu, nhìn về phía người đàn ông lái chiếc xe riêng kia.


Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông bỗng nhiên rùng cả mình.
Khổng Tử Viết co rúm khóe môi một chút, âm u nói câu, “Phiền anh đưa tôi đi nghĩa địa số 7, phần mộ 302.”
Người đàn ông quát to một tiếng,“Má ơi!” Một chân lên ga chạy đi thật xa, liên tiếp tông vào hai cột đèn đỏ!


“Tôi còn chưa sinh được đứa con lớn như anh.” Khổng Tử Viết nhíu mày cười, bước đầu dự tính người đàn ông kia muốn đi săn gái, hẳn là sẽ ở nhà yên tĩnh một thời gian .


Một sự việc xen giữa nho nhỏ như vậy, làm cho tâm trạng buồn bực cả đêm của cô bỗng nhiên chuyển sang tốt. Càng đi càng cảm thấy trong bụng đói khát khó nhịn, vì thế con mắt tam giác nhỏ quét phải trái, rốt cục chặn được một chiếc xe taxi, trực tiếp chạy về hướng một tiệm ăn nông gia tương đối hẻo lánh.


Đừng nhìn lúc này đã qua 23h, nhưng trong tiệm ăn nông gia vẫn đang rất náo nhiệt.


Tiệm ăn này là anh nuôi của cô cùng chị dâu cùng nhau mở. Đừng nhìn tiệm ăn không thu hút, nhưng việc làm ăn lại vô cùng phát đạt, một vốn bốn lời! Món đặc sắc của chủ tiệm chính là dồi heo, phải nói, cái mùi vị kia á, tuyệt đối là số 1 thành phố J! Rất nhiều kẻ có tiền, đều là lái xe tới nơi này ăn cơm.


Sau khi Khổng Tử Viết xuống xe, chạy thẳng đến phòng bếp sau của tiệm ăn nông gia, tiện tay ném cái túi về phía bàn ăn, chuyển tay nhấc một ly huyết heo tươi non lên hút chùn chụt , thơm đến nỗi mắt híp cả lại.


Anh nuôi buông dao đang làm gan lợn, đỏ mặt bắt lấy túi áo mưa, còn xấu hổ nói:“Em tới thì tới, cầm những thứ này làm gì?”


Chị dâu đang sắp xếp đồ gia vị trên bàn ăn bên kia ngẩng đầu, vội vàng liếc cái túi kia một cái, chỉ thấy bên trong không ít miếng vuông nhỏ nhỏ sặc sỡ, hiểu lầm Khổng Tử Viết mang kẹo đến, vì thế mở miệng ra, nói:“Tôi gần nhất vừa hay miệng chẳng có vị gì, lấy một cái cho tôi ngậm.”


Anh nuôi choáng váng, Khổng Tử Viết sửng sốt, hai người liếc nhau, cười đứt hết cả hơi.
Mắt thấy chị dâu vươn tay tóm thìa cơm, Khổng Tử Viết động tác nhanh chóng bưng món ăn yêu thích của mình, chạy ra phòng bếp nhanh như chớp.


Sau khi trong phòng bếp truyền ra vài tiếng kêu rên mơ hồ, anh nuôi xách Trúc Diệp Thanh giấu được đi ra bếp, uống hai chén cùng Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết thích rượu, nhưng cũng không mê rượu.


Anh nuôi lại tự rót tự uống một cách thoải mái, mặc kệ sinh ra hậu di chứng là biến bệnh lao, vừa vỗ bàn, vừa vô cùng đau đớn cảm khái nói:“Tử Viết à, là anh có lỗi với em.”


Khổng Tử Viết vừa nghe câu này, liền hiểu được anh ta tám phần uống say rồi! Cô muốn lập tức rút lui khỏi hiện trường, lại bị anh kết nghĩa lôi kéo không buông. Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục nghe anh ta nói đâu đâu.


Anh nuôi chép miệng, đau đớn kiểm điểm:“Tử Viết à, kỳ thật……kỳ thật trước khi chú Khổng đi, đã giao phó em cho anh chăm sóc. Anh cũng từng tự nhủ phải làm ông lớn! Tắt đèn, cắn răng một cái, thế nào cũng có thể qua. Nhưng mà…… nhưng mà anh vẫn không thể qua được ải này!”


Khổng Tử Viết mặt không chút thay đổi nhìn anh nuôi, trong lòng suy nghĩ , tình cảm tôi từng cho anh tạo thành áp lực tâm lý lớn như vậy à.


Anh nuôi bị Khổng Tử Viết nhìn chòng chọc trong lòng khó chịu, mặt toát mồ hôi nói: “Dì Khổng đi sớm, phỏng chừng em cũng không nhớ rõ hình dáng của dì ấy. Chú Khổng một tay cứt một tay nước tiểu nuôi em lớn, thật không dễ dàng.


“Lúc nhỏ, anh không ít lần ăn chực nhà em. Chú Khổng rất tốt với anh, đó là không còn gì phải nói! Anh luôn suy nghĩ , vì chú Khổng làm chút gì đó. Kết quả……Chú Khổng liền giao cho anh chuyện như thế, anh cũng chưa làm được! Anh…… anh thực có lỗi với chú!” Anh nuôi nói đến chỗ thương tâm, quả nhiên là nam nhi bảy thước cũng rơi lệ.


Khổng Tử Viết toàn thân trên dưới giật mình, choáng váng đầu óc, vừa lấy tay vỗ bả vai anh ta, vừa co rúm cái miệng thỏ ba múi, muốn nói mấy câu an ủi, nhưng câu này đến cửa miệng lại thay đổi nội dung,“Anh nuôi anh cũng đừng quá tự trách . Chúng ta không có làm duyên phận vợ chồng, không phải còn có thể làm anh em sao? Em luôn tới nơi này ăn chực, đã nói lên em không khách khí.”


Kỳ thật, Khổng Tử Viết muốn nói là: Anh không cần quá để ý giao phó của cha tôi. Kỳ thật, trong vấn đề kén rể, cha tôi luôn luôn chủ trương “nguyên tắc vung rộng”. Hễ là đàn ông con trai ông ấy quen biết, ông đều giao phó một lần. Lúc đầu đoán chừng, ông muốn chơi thử vận may, không chắc chắn tên ngốc nào sẽ bị cảm động bởi chút ơn huệ nhỏ của ông, sau đó duỗi cổ ra, chau mày, vỗ tay, dùng tinh thần coi thường cái ch.ết, thái độ đại nghĩa rồi cưới tôi.


Sau khi anh nuôi nghe xong lời tâm khẩu bất nhất của Khổng Tử Viết, trở nên hết sức cảm động, lập tức ôm đồm nói:“Được! Tử Viết, chỉ cần em không khách khí, nhận người anh không xứng này, em tới ăn cả đời, anh cũng nuôi em!”


Khổng Tử Viết chờ chính là những lời này! Lúc này há miệng cười nói:“Anh, chắc chắn rồi .”


Anh nuôi ngửa đầu lại cạn một chén rượu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Khổng Tử Viết đột nhiên run run một chút. Anh ta than nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ đầu mình. Xem chừng, dường như đối với nhát gan của mình, có chút ảo não. Anh nuôi lại choáng váng đầu óc, ngẩng đầu hỏi:“ Chú Khổng khi nào có thể trở về?”


Khổng Tử Viết cười nói:“Ai biết được ông ấy khi nào có thể trở về. Đi cũng hai năm rồi. Vốn dĩ nói là muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, kết quả, bị một nữ thổ dân mê đi ba hồn bảy vía. Lúc này á, không chừng đang quây da thú, cầm trường mâu trong tay đuổi theo thỏ cũng nên.”


“Mấy hôm trước, em vất vả liên lạc với ông ấy , nói cho ông ấy em bị sét bổ thành miệng ba múi, ông ấy còn chê cười em, nói em đứng chỗ không đúng.”


Anh nuôi nhìn Khổng Tử Viết chậm rãi nói, lại khẳng định hai người này đều là cao nhân, chỉ tư tưởng cao độ kia thôi, tuyệt đối là hắc đạo bảy cấp!


Sau khi rượu quá tam tuần, anh nuôi thành công say ngã xuống gầm bàn. Chị dâu thu dọn quán, đóng cửa tiệm, vừa xoa bả vai, vừa bảo Khổng Tử Viết ở trong nhà một đêm.
Khổng Tử Viết từ chối ý tốt của chị dâu, mang theo quà chị dâu cho, cảm thấy hài lòng đi ra tiệm ăn nông gia.


Lúc này trời đã gần sáng, trên con đường tương đối xa không thấy bất cứ chiếc xe nào chạy qua , bầu trời càng tối như mực.


Nếu là con gái bình thường, lúc này nhất định không dám một mình về nhà. Nhưng, Khổng Tử Viết cũng không phải con gái bình thường, cô đã không sợ tối, cũng không sợ có người cướp sắc! Chỉ thấy cô một tay mang theo một cái túi, giẫm lên giày cao gót, đá đá đạp đạp đi tới phía trước.


Khi đi ngang qua một phòng cờ bạc, Khổng Tử Viết lại chịu đựng cơn nghiện đánh bạc, cắn môi rồi đi.
Kỳ thật, Khổng Tử Viết không vào phòng đánh bạc cũng không phải sợ thua, mà là……sợ thắng.


Từ ngày cô biết chữ, cô biết trước tiên mấy chữ, đó là gió đông nam tây bắc, cộng thêm hồng trung, phát tài, tiểu bạch kiểm. Từ ngày cô có thể trèo lên bàn đánh bạc , trên cơ bản xem như đã đánh là thắng.


Theo lý thuyết, nhân vật trời sinh là nữ hoàng đánh bạc giống như cô đây, không nên nửa đêm mang theo túi áo mưa ra ngoài tiêu thụ.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, ông trời có lúc vô cùng thích lấy Khổng Tử Viết ra đùa bỡn!


Nếu người khác thắng tiền, nhất định sẽ cười đến nghiêng ngả, hưng phấn không thôi. Nhưng, nếu Khổng Tử Viết thắng tiền, cô nhất định sẽ xui xẻo không ngừng, đau khổ không thôi. Nhẹ thì bị giấy lau mũi bay tới dán vào mặt, nặng thì bị máy bay đuổi đến bất tỉnh nhân sự.


Vế phía sau, tuyệt đối không phải giả dối bịa đặt.
Ngay ba năm trước, một tối Khổng Tử Viết thắng được 7 vạn, một chiếc máy bay tư nhân lượn vòng trên bầu trời một lát sau, vòng vèo rơi xuống Khổng Tử Viết cách đó không xa!


Khổng Tử Viết hôn mê luôn, vừa tỉnh, truyền dịch bảy ngày rồi xuất viện . Làm cho tâm hồn của cô có chút chịu nhục là, thật vất vả mới thắng được 7 vạn đồng, thế mà lại cống hiến toàn bộ cho sự nghiệp chữa bệnh! BNC, đen, thật là đen mà!


Từ đó về sau, cha Khổng lấy mạng già uy hϊế͙p͙, nói cái gì cũng không cho Khổng Tử Viết vào phòng đánh bạc nữa.


Nếu Khổng Tử Viết thật sự cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, thì đi xuống lầu dưới nhà mình tìm ba vị lão thái thái chơi mấy ván. Một lần 5 hào đặt cọc, cả một ngày, cũng chính là thắng 20 đồng. Lần này, cô vẫn còn bị tất thối lầu trên quăng xuống đánh trúng hai lần!


Vì quá nghiện đánh bạc, Khổng Tử Viết cũng từng thực thi một biện pháp. Đó chính là — mỗi lần đánh bài đều thắng tiền trước, sau đó ở đĩnh đạc xua tay, trả tiền thắng về hết. Kể từ đó, mọi người đều rất thích đánh bài cùng Khổng Tử Viết.


Kết quả, có một lần, cô vừa trả tiền thắng về, vị đại ca xã hội đen thua tiền kia liền không vui, lại nói là cô coi thường hắn. Kết quả……chỉ nghĩ cũng biết, Khổng Tử Viết kết cục thực thê thảm đến nỗi về sau, cô cũng cảm thấy không có ý nghĩa nữa.


Có thời gian mài ngón tay, không bằng làm chút mua bán nhỏ, kiếm chút tiền vất vả thực tế hơn.
Nhớ lại chuyện xưa, thật là không nỡ nhớ lại. Sau khi Khổng Tử Viết vừa lưu luyến liếc mắt nhìn phòng đánh bạc một cái, thế mới cúi đầu, đi nhanh hướng về nhà.


Đi khoảng chừng mười phút, bầu trời đột nhiên nổi gió lớn, giật đến lá cây xào xạc rung động, báo trước một trận mưa to sắp kéo tới.


Môi Khổng Tử Viết run lên, cảm giác sợ hãi dọc theo của cái miệng ba múi của cô bò khắp cơ thể. Từ tám ngày trước sau khi cô bị một đạo sấm sét bổ cho thành miệng thỏ ba múi, cô liền bắt đầu sợ hãi sét những ngày trời mưa sét đánh.


Mắt thấy một chiếc xe taxi chạy qua từ ngã tư đường trước mặt, cô vội hô to đuổi theo. Sự thật chứng minh, hai chân không thắng được bốn bánh xe.


Khổng Tử Viết đứng ở ngã tư đường, nhìn đèn đuôi xe màu đỏ của xe taxi rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm, còn không kịp thể hiện tâm trạng khó chịu của mình, chỉ cảm thấy da thịt sau lưng căng thẳng, vội quay đầu lại xem, chỉ thấy một chiếc xe vận tải to đang rít trước mặt chạy đến!


Đầu cô ầm ầm hỗn loạn, quên mất phản ứng nên có. Khi cô ý thức được mình phải chạy đi, cũng đã không kịp rồi.


Hệ thống phanh của chiếc xe vận tải rốt cục sau khi chạy qua người cô cũng xuất hiện tác dụng. Tiếng phanh xe chói tai kia trong đêm giống như kèn đòi mạng của Diêm Vương, làm người ta sinh ra cảm giác bất an hết hồn khiếp vía.


Lái xe của chiếc xe vận tải đã trở nên dại ra, sau một lúc lâu, mới run rẩy đẩy cửa xe ra, từ trong xe thò đầu ra, đang mở to ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía sau xe.


Dưới ánh đèn màu đỏ của đèn đuôi xe, chỉ thấy Khổng Tử Viết vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, cặp mắt tam giác nhỏ đen như mực kia đang chớp chớp trừng mắt nhìn lái xe. Đầy người đầy mặt cô đều là máu đỏ tươi, nội tạng và ruột đã chảy đầy đất, thoạt nhìn đã kinh khủng lại buồn nôn đến cực điểm.


Lái xe sợ tới mức toàn thân phát run, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng run rẩy. Hắn biết, nếu không phải hắn hôm nay đã uống rượu, nhất định sẽ không chạy xe nhanh như vậy! Khi chờ ý thức được phía trước có người, đã không giẫm được phanh lại! Bây giờ…… bây giờ xảy ra sự cố, đã ch.ết người, hắn…… hắn nên làm cái gì bây giờ mới được? Trốn hay không trốn? Rốt cuộc trốn hay không trốn?! Nếu không trốn, nửa đời sau sẽ phải ngồi tù!


Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu nhìn quét bốn phía, chỉ thấy chung quanh tối như mực, cũng không có chiếc xe nào đi qua. Vì thế…… hắn vươn cái tay run run, đi sờ tay lái.


Thế nhưng, lương tâm đang trốn trong xó lại bắt đầu nhảy lên, làm cho hắn không thể không nghĩ tới người phụ nữ vừa bị hắn đâm ch.ết kia. Hắn theo bản năng lại vươn đầu đi nhìn, hy vọng hết thảy hết thảy đều chỉ là hoa mắt sau khi mình uống rượu, căn bản là không có người phụ nữ nào cả, căn bản là chưa từng ra tai nạn xe cộ.


Dưới đèn đuôi xe màu đỏ, hai con mắt tam giác nhỏ vô cùng dọa người của Khổng Tử Viết đột nhiên nháy nháy, dọa lái xe hai chân run lên, đóng cửa xe nghĩ trốn chạy. Nhưng, trong nhân cách con người lại tồn tại một thứ gọi lòng hiếu kỳ, làm cho hắn không nhịn được lại vươn đầu nhìn Khổng Tử Viết.


Bốn mắt nhìn nhau, Khổng Tử Viết đột nhiên mở cái miệng thỏ ba múi đỏ như máu, khàn khàn cổ họng hỏi:“Đại ca, anh không phải còn muốn chuyển xe chứ?”
Lái xe bị dọa choáng váng, muốn thét chói tai, trong cổ họng lại không phá ra được một tiếng nào , cả người đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.


Lúc này, trên bầu trời tối tăm đột nhiên vang lên hai tiếng sấm rền ầm ầm, Khổng Tử Viết trong lòng sợ hãi, vội chống đỡ thân mình bò lên từ trên mặt đất.


Cái túi huyết heo chị dâu đưa cho cô đã tung tóe khắp nới, một cái túi dồi heo khác tuy bẩn như thế lăn trên mặt đất, nhưng về nhà gột rửa còn có thể nấu ăn. Nắm chắc nguyên tắc không lãng phí, Khổng Tử Viết cầm một cái ruột heo lên, quấn hai vòng trên cổ, sau đó kéo những nội tạng heo này đi từng bước về phía lái xe!


Khổng Tử Viết muốn bắt một cái xe, nhanh về nhà trước khi trời mưa.
Quan trọng nhất là, cô muốn giáo huấn tên lái xe này một chút!


Nếu không phải cô nhanh nhẹn, lúc biết rõ trốn không được, nhanh chóng nằm xuống, từ gầm xe nhặt về một cái mạng nhỏ, lúc này đoán chừng đã thật sự mang theo nội tạng mình đến chỗ của Diêm Vương báo cáo rồi.


Vừa nghĩ như vậy, nụ cười của Khổng Tử Viết lập tức trở nên dữ tợn, cả người liền giống như một ác ma bò lên từ địa ngục, vừa cầm kéo nội tạng tươi, vừa chân đạp máu loãng đi tới!
Lái xe đã bị cảm giác sợ hãi nuốt chửng, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, nhìn Khổng Tử Viết tới gần.


Trong nháy mắt khi Khổng Tử Viết sắp bổ nhào vào người tên lái xe kia, bầu trời đột nhiên hạ mưa lớn, đánh vào mắt người ta, khiến thị giác lộ ra một mảnh mờ mịt.


Ngay sau đó, một tia sáng đỏ lập lòe kỳ lạ của sấm sét đột nhiên bổ tới, sau một tiếng nổ ầm ầm, rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng của Khổng Tử Viết nữa.
Lái xe nhìn bộ lòng heo treo trên cổ mình, phát ra tiếng gào thét như tiếng heo bị chọc tiết.
Anh lái xe đó cuối cùng….phát điên






Truyện liên quan