Chương 28

Lâm Chi Diêu và Thiển Uyên đều không ngờ Linh Ẩn Y là một nữ nhân!


Trâu Ảnh là vào nửa đêm ba ngày sau đi đến Hậu Tuyết cốc, cũng không chờ người vào thông báo, lập tức xông vào Cúc Nguyệt các. Lâm Chi Diêu cùng Thiển Uyên đang lăn lộn trên giường, vừa khéo không khéo, Thiển Uyên phí hết công sức ra vẻ anh cả dỗ dành em út mới làm cho Lâm Chi Diêu đồng ý “kiểu cưỡi ngựa”, đang lúc cảm thấy mỹ mãn xoa nắn cái mông nhỏ của y, thưởng thức biểu tình hơi thẹn thùng lại ɖâʍ đãng của y, hai người đang hư hư ha ha high, cửa lớn không báo trước đã bị đá tung!


Thiển Uyên mặc vào tiết y, lại thoáng cái xoay người đứng dậy, một phen kéo chăn qua che lấy Lâm Chi Diêu, chính là chăn bay qua màu đỏ phóng túng, càng tôn thêm mảnh vai trắng như tuyết chói mắt đang lộ ra của Lâm Chi Diêu.


Song phương đối diện, cũng không nói gì, Trâu Ảnh đeo một cái mặt nạ màu bạc, che khuất hơn phân nữa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt giống như rắn độc, lập tức Thiển Uyên che Lâm Chi Diêu lại, e ngại mặt mũi của đối phương, tức giận không phát tác được, một mặt phỏng đoán thân phận của nữ nhân này. Chỉ chốc lát sau Lâm Chi Chu đến nơi, bộ dáng có chút hụt hơi, nhìn được cũng là vội vàng chạy đến.


Lâm Chi Chu nhìn thấy tình hình trong phòng, ngẩn người, lại lập tức khôi phục ôn hòa như trước, hướng Trâu Ảnh nói: “Ảnh nhi, vị này chính là cung chủ Trường Nhạc cung cùng bằng hữu của y.”


Trâu Ảnh quay đầu căm tức nhìn Lâm Chi Chu, quát: “Ngươi bảo ta đến cứu tên bại hoại này sao?! Ngươi trúng bệnh dịch gì sao? Tên vô liêm sỉ này hại ch.ết muội muội ta, hại đến ngươi mất hết võ công, một đêm đầu bạc, bị đuổi khỏi gia môn giam cầm tại nơi quỷ quái này mười mấy năm, ngươi bảo ta cứu y?! Ta nói cho ngươi hay, giết y ta còn ngại bẩn tay!” Nói xong hung tợn quăng cho Lâm Chi Diêu một cái liếc xéo, hung hăng vênh váo rời đi.


available on google playdownload on app store


Bị bắt gian tại giường, Lâm Chi Diêu quẫn bách không chịu nổi, cúi đầu hỏi: “Nàng chính là Linh Ẩn Y?”
Lâm Chi Chu gật gật đầu, cười khổ nói: “Nàng là tỷ tỷ của Phá Nguyệt, Vân Lộng Ảnh.”


Lâm Chi Diêu đột nhiên ngẩng đầu lên, biểu cảm kinh ngạc nháy mắt chuyển thành chán nản suy sụp. Lâm Chi Chu nhìn hai người bọn họ, thở dài rồi rời khỏi.
Thiển Uyên vốn không định tìm hiểu quá khứ của y, nhưng hôm nay nếu không hỏi thì không được.


“Phá Nguyệt là ai?” Nữ nhân có thể làm cho y sắc mặt đại biến.
Một lúc lâu sau đó, Lâm Chi Diêu mới đáp: “Thân mẫu của Thiển Uyên.”
Thiển Uyên trái lại không hề tỏ ra bất ngờ vì đáp án này, hỏi tiếp: “Nàng đã xảy ra chuyện gì?”


Lâm Chi Diêu sắc mặt càng khó coi, rơi vào hồi ức, không lên tiếng nữa.
Thiển Uyên thở dài: “Hiện tại phải làm sao đây, Trâu Ảnh không chịu chữa bệnh cho ngươi.”


Lâm Chi Diêu nghe vậy sắc mặt càng thêm bất kham, Thiển Uyên không đành lòng chất vấn tiếp, ngậm miệng không nói bước xuống giường thay y chuẩn bị điểm tâm.
Dùng điểm tâm xong Thiển Uyên một mình đi tìm Lâm Chi Chu, thỉnh y giúp đỡ nói một tiếng.


Lâm Chi Chu không đáp chỉ hỏi lại: “Ngươi với Diêu là quan hệ gì?”
Thiển Uyên nghiêm mặt nói: “Chúng ta là người yêu của nhau, muốn cùng nhau đi hết quãng đời còn lại!”


Lâm Chi Chu ánh mắt bỗng nhiên thoáng hiện đau thương, tuy rằng chỉ trong một tích tắc, vẫn không thoát được ánh mắt của Thiển Uyên. Tử yêu tinh kia nợ đào hoa thật không ít, ca ca nhà mình cũng không tha! Quả thực nhanh thành gia đình chuyên loạn luân! (Uyên ca là đang tự nói mình a *ngơ ngẩn*)! Haiz haiz! Con đường phía trước dài đăng đẵng!


“Cốc chủ, ngài là huynh trưởng của Diêu, tuy rằng tôi không biết trước đây y đã làm chuyện gì tổn thương ngài, nhưng mà y nhất định không hề cố ý! Mặc dù Diêu là người tùy hứng bất kham, có điều tâm tư thuần khiết, thường hay đắc tội với người cũng không hề biết, tôi cầu xin ngài đừng hận y, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cứu y! Tôi van xin ngài!”


Thiển Uyên lời nói khẩn thiết, Lâm Chi Chu quả nhiên lộ vẻ xúc động, nói: “Ngươi thật sự rất hiểu y, y đích xác là người suy nghĩ đơn giản lại tùy hứng làm bậy, cũng không kiêng nể cách nhìn của người khác. Chuyện xảy ra năm đó ta đã sớm không trách y, huống chi tự bản thân ta cũng có phần sai, nhưng mà lần này thật sự rất khó nói. Lộng Ảnh vẫn đối với cái ch.ết của muội muội mình canh cánh trong lòng, ‘ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà ch.ết’, cái ch.ết của Phá Nguyệt, không phải do Diêu trực tiếp gây nên, thế nhưng cũng không thoát khỏi quan hệ. Ta chỉ có thể giúp an bài ngươi và nàng đối mặt thương thuyết, nếu ngươi có thể thuyết phục được nàng thì tốt, còn nếu không được, chúng ta sẽ suy nghĩ biện pháp khác!”


“Đa tạ cốc chủ!” Thiển Uyên vui mừng khẽ nhếch đuôi mày, chắp tay hành lễ tạ ơn.
Lâm Chi Chu khoát tay: “Việc này ta thật sự không tiện ra mặt cùng Lộng Ảnh thương thuyết, thật có lỗi!”


Thiển Uyên bị ánh mắt tựa như rắn độc của Trâu Ảnh đánh giá từ trên xuống dưới năm phút đồng hồ, toàn thân không được tự nhiên, giống như không mặc y phục đứng trước công chúng vậy, sau lưng nổi đầy da gà!


Trâu Ảnh nhìn đủ, nâng chung trà lên hời hợt nhấp một ngụm, nói: “Tiểu hài nhi nhà ngươi bộ dáng cũng thật đẹp, đáng tiếc lại làm thỏ nhi gia của cái tên bại hoại kia! Thế nào, đừng quản chuyện của tên bại hoại kia, lưu lại làm người bầu bạn với lão thái bà ta, thấy sao hả?”


Thiển Uyên cười làm lành, nữ nhân này thoạt nhìn ba mươi là cùng, lại tự xưng là lão thái bà, thật sự không hợp!
“Tiểu thỏ nhi, ngươi tên gì?”
“Hồi bẩm tiền bối, vãn bối tên là Diêu Viễn.”


“Ừm, tên cũng không tồi. Thật sự không cân nhắc thử sao? Thiên hạ bao nhiêu người muốn làm đồ đệ của Linh Ẩn Y ta, ngươi không nên không biết tốt xấu!”


Thiển Uyên đứng lên thi lễ nói, “Trâu tiền bối, cũng không phải là vãn bối không chịu, chỉ là . . . . .” Thiển Uyên cân nhắc dùng từ, cảm thấy cùng nữ nhân bản tính phóng khoáng này vẫn là nói thẳng nói thực, đứng thẳng lưng: “Tiền bối, Diêu Viễn khẩn cầu ngài diệu thủ nhân tâm, ra tay cứu giúp, bất luận là yêu cầu gì, chỉ cần vãn bối có thể làm được, ngài cứ việc đưa ra!”


Trâu Ảnh buông chung trà một tiếng “cạch” thật mạnh, chậm rãi thong thả bước lại gần, bắt đầu đi vòng quanh Thiển Uyên, Thiển Uyên từng đợt ác hàn! Lão yêu bà biến thái này muốn làm gì đây?!


Trâu Ảnh đi vài vòng quanh Thiển Uyên, dừng lại sau lưng hắn, đưa tay vén lên một chùm tóc của hắn, âm dương quái khí nói: “Chậc chậc, tiểu thỏ nhi này có một mái tóc thật đẹp!” Lời còn chưa dứt, Thiển Uyên đột nhiên quay người lại, nhanh chóng rút kiếm, một kiếm chém đứt tóc dài lên đến sau ót, nắm ở trong tay một bó to, đưa tới trước mặt Trâu Ảnh, hành đại lễ, cao giọng nói: “Đa tạ tiền bối! Tiền bối lấy ân báo oán, nói là làm, vãn bối vô cùng khâm phục!”


Trâu Ảnh thoáng sửng sốt, sau một lúc lâu không lên tiếng, cũng không tiếp mái tóc thật dài kia, Thiển Uyên trên trán xuất mồ hôi, một chiêu này cũng bất chấp sử dụng! Trâu Ảnh âm trầm cười rộ lên, “Ngươi tiểu thỏ nhi này ra lại là người si tình! Ta vẫn không hiểu được, tên bại hoại kia có cái gì tốt, đáng giá để các ngươi đối y như vậy!”


Thiển Uyên không dám trả lời, Trâu Ảnh mãi mới đưa tay tiếp nhận bó tóc lóe lên ánh đen bóng kia, cầm trong tay thưởng thức: “Trâu Ảnh ta cũng không tất yếu phải vì tên bại hoại kia làm hỏng danh tiếng của mình, liền giúp ngươi nhìn thử xem tên bại hoại kia rốt cục còn bao lâu nữa thì ch.ết vậy!” Thiển Uyên mừng rỡ, đối Trâu Ảnh hành lễ: “Đa tạ tiền bối!” Nguồn :


Trâu Ảnh nhíu mày, lúc chân gần ra khỏi cửa, dư âm còn văng vẳng bên tai: “Cấm dục ba ngày, tằm rửa sạch sẽ ngồi chờ vào nồi!” Thiển Uyên đứng lại, khóe miệng mang ý cười: mấy cọng tóc đổi lấy mạng của Diêu, đáng giá!


Tóc ngắn, Thiển Uyên cũng không để ý, vốn cũng không thích tóc dài, cảm thấy phiền phức, hiện tại cắt cũng tốt. Ngồi xổm trên bờ ao, lấy thanh đoản đao vẫn như bình thường sửa sang đầu tóc lại một chút, Thiển Uyên cúi xuống mặt nước soi soi, nhìn mình cảm thấy vẫn rất hài lòng! Không thể không thừa nhận gen của Lâm Chi Diêu quả thật tốt, tuy rằng bộ dạng Thiển Uyên không giống y nhiều lắm, nhưng mà nếu trong thời hiện đại cũng là một người cực kỳ anh tuấn, phối với mái tóc hơi dài như vậy, lại càng tỏa ra vẻ thanh xuân bức người! Cảm thấy mỹ mãn mới quay đầu trở về Cúc Nguyệt các tìm Lâm Chi Diêu báo tin tốt lành!


Lâm Chi Diêu nghe Thiển Uyên mặt mày hớn hở kể lại hắn như thế nào dùng kế buộc Trâu Ảnh đáp ứng trị bệnh cho y, nghe nghe bỗng nhiên liền rớt nước mắt xuống!
Thiển Uyên kinh hãi: “Sao vậy, đây là? Vui đến khóc luôn à?”


Lâm Chi Diêu lấy tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau xót nóng vội: “Ta không đáng để ngươi làm như vậy . . . . .” Câu mới nói một nửa đã bị Thiển Uyên dùng nụ hôn chặn lại.
“Ngốc! Tóc còn có thể dài ra lại, không có ngươi ta một mình còn ý nghĩa gì nữa!”


Lâm Chi Diêu nghe xong, đột nhiên nước mắt tuôn trào, nháy mắt tràn đầy mặt, Thiển Uyên ba chân bốn cẳng lau mặt cho y, bất đắc dĩ nói: “Trước kia sao ta lại không phát hiện ngươi thích khóc đến như vậy! Haiz! Hiện tại hối hận cũng không kịp, không thể bán trả lại rồi!”


“Phụt” Lâm Chi Diêu cười rộ lên một tiếng, nước mũi thổi ra một bóng lớn, chọc đến Thiển Uyên cười ha hả, nhất thời vừa thẹn vừa phẫn đến vạn phần!


Thật là, rõ ràng so ra y lớn tuổi hơn, như thế nào ở trước mặt hắn luôn giống như tiểu hài tử thế này! Lâm Chi Diêu, ngươi thật là đáng ch.ết mà!






Truyện liên quan