Chương 30: Ta là đế quân Ma Tộc !
Ngọc Cơ xoay người rời đi, đôi đồng tử như rơi vào khoảng không vô định. Nàng bước từng bước trong vô thức, đầu óc vẫn còn mông lung những lời hắn nói.
Hắn nói: Hắn sinh ra là để mang Hồng Liên Khai, để thống nhất thiên hạ, việc gì hắn phải cúi mình chịu bị giam giữ bởi hai chữ thái bình?
Nàng lắc đầu bất lực, nước mắt ứa ra nhiều đến mức không thể kìm lại được. Nàng phải làm gì để cứu lấy hắn? Nàng phải làm gì để chuộc lại tội lỗi nàng đã góp tay?
Đúng rồi! Chỉ có một người. Chỉ có một người mới có thể giúp nàng.
Ngọc Cơ nghĩ đến, nàng vội vàng đưa tay, quệt đi hai hàng nước mắt giàn dụa như một đứa trẻ. Nàng bước đi, bước đi thật nhanh. Nhanh đến muốn ngã trong cơn loạng choạng.
...
Hàn Ảnh quay về điện. A Đan ngủ rồi.
Khuôn mặt nàng trở nên đờ ra. Từng cái nhìn, từng dòng suy nghĩ như chìm vào vô tận.
Đôi mắt nàng trở nên vô hồn. Khuôn mặt tái nhợt nhạt. Hàng mi nàng rung lên.
/Phập/
Một cây phi tiêu chuôi đỏ xược ngang mặt nàng. Hàn Ảnh lanh lẹ lách người, nàng chậm rãi đi đến chỗ phi tiêu đáp trúng. Đôi tay trắng muốt rút mạnh nó ra. Trên đó có một mảnh giấy chỉ bảo nàng giờ ngọ ngày mai, đồng bỉ ngạn, phía dưới còn có bút tích của Ngọc Tự - trưởng công chúa Yêu Tộc, khiến nàng thắc mắc.
...
Hoa Nguyệt ở trong Cốc, hắn bế quan. Mái tóc đen dài, bóng mượt, dưới đợt nắng sáng của tinh hoa trời đất trông giống như một dòng suối dài, an tĩnh.
/Phụt/ - Từ khóe miệng trào ra một đoạn huyết đen.
Hoa Nguyệt quệt ống tay áo bào, lau qua loa vết máu còn vương. Hắn vận công, đan điền. Đôi mắt đẹp đẽ nhắm lại như đường chỉ mảnh dài có hàng lông mi cong vút tựa như lông vũ.
Ngài đã định sẽ làm gì tiếp? - Linh Nữ che mặt, cố tỏ vẻ yểu điệu dưới lớp màn trắng mỏng tan. Nhìn thế nào cũng chỉ muốn nôn.
Hoa Nguyệt mở đôi mắt phượng, đồng tử màu tím liếc về phía nàng, chất giọng lạnh lùng.
Nghe nói ngươi cho đột biến quân đội của ta?
Linh Nữ giật mình, đôi mắt mở to, nàng ta nhất thời nói không nên lời.
Nói! - Tiếng gầm lên khiến nàng ta giật bắn mình. Kỳ lạ, ban nãy, hắn vẫn còn chẳng nhớ ra chuyện gì, vẫn trông như tên yếu đuối mà bây giờ lại biết đến chuyện nàng ta lén đột biến quân đội của hắn.
Ta lén dùng bỉ ngạn hương ở chỗ ngài, thêm một chút tinh tú của Tử Sắc trộn lại pha vào thức ăn của bọn họ. Ta làm như vậy giúp bọn chúng mạnh mẽ hơn, cũng giúp chúng ta trở nên hùng mạnh hơn mà thôi. - Linh Nữ run run giọng, như thể nàng ta thực sự không xấu xa.
Bỗng dưng, Hoa Nguyệt cười to nhạt nhẽo. Ánh mắt nhìn nàng ta trở nên đục ngầu.
Rất tốt. Bổn quân rất thích. - Từ sâu trong đáy mắt dấy bùng lên một ngọn lửa mang màu xanh cháy của tham vọng.
Chúng ta, chuẩn bị giành lại những gì đã bị lũ Thiên Tộc, Nhân Tộc lấn lướt hết thôi nào.
Hoa Nguyệt an nhàn nhếch mép môi. Hành động của hắn khiến đôi mắt bén sắc của Linh Nữ như cháy sáng lên. Điều nàng ta muốn, tất cả đều sắp đạt được rồi.
...
Đêm nay, lại một đêm Hàn Ảnh không thể nào ngủ. Tóc nàng dù có muốn bạc, cũng trắng hết cả rồi. Khuôn mặt của thiếu nữ mười tám, với mái tóc của lão bà như thế này, đúng là chẳng thể hợp mấy.
Nàng nhớ những lời hắn từng nói. Những cử chỉ hắn từng trao cho nàng. Nhớ những cái ôm. Từng nụ hôn. Sự quan tâm yêu thương nàng.
Nàng nhớ hắn từng nói sẽ chẳng bao giờ rời xa nàng. Chẳng bao giờ phụ nàng.
Nàng cũng nhớ rất rõ những lời đó của bốn vạn năm trước, nhớ đến bốn vạn năm sau, và cho cả bốn vạn hai năm sau đó.
Hắn từng cầu xin nàng tin tưởng hắn.
Hắn từng cầu xin nàng đừng bỏ rơi hắn.
Hắn cũng từng xin nàng nhìn về hắn dù một lần.
Nàng đều khước từ.
Cho đến khi, tất cả những điều đó đều là nàng cầu xin hắn. Hắn cũng ngoảnh đi.
Chỉ còn lại một lời hứa. Một lời hứa rằng dù hắn có mất trí nhớ, mất hết ký ức, chỉ xin nàng đừng bỏ hắn.
Nàng đã hứa rồi. Nàng đã hứa sẽ vì A Đan, vì hắn, cho nên, nàng phải kiên cường. Dù bây giờ hắn không nhận ra nàng, nàng vẫn sẽ cố gắng cho đến cùng, nàng sẽ dùng tình cảm sâu đậm nhất, chân thành nhất, để thực hiện lời hứa, sẽ lại yêu hắn, dẫu cho lời thề sẽ quên hắn.
Hàn Ảnh ôm lấy A Đan. Đặt lên trán nó một nụ hôn. Rồi chúng ta sẽ lại về bên nhau.
Ta yêu con. Ta cũng yêu chàng! Nguyệt...