Chương 8: Em Tức Cái Gì?

Editor: tiểu mạo "Em tức cái gì?” Lông mày Văn Dụ nhướng lên, "Hắn phi lễ với em, anh dạy dỗ hắn một trận, không nên à?” Người này cơ bản là không biết mình sai chỗ nào. Anh từ trước tới giờ đều là kiểu này, kiêu ngạo, tự phụ, tự cho mình là đúng!


Cô nói với anh, anh đều ngoảnh mặt làm ngơ, khư khư cố chấp. Kỷ An Ninh hai tay nắm chặt, ủy khuất và tức giận ở trong lòng từ trước đến nay đều dâng lên, cô cắn răng, đứng bật dậy, cầm cặp của mình bỏ đi.


"Sư muội!” Văn Dụ lập tức đứng dậy đuổi theo, đuổi tới bên ngoài KFC, "Kỷ An Ninh!” Kỷ An Ninh giống như không nghe thấy, đầu óc cô đang từng bừng hỗn loạn, bước nhanh về phía đường cái.


Con người của Văn Dụ đột nhiên cô lại, bước một bước dài chạy tới, bắt lấy cánh tay Kỷ An Ninh, cứng rắn đem cô kéo trở về.
Ngay sau đó, một chia xe đi sát qua hai người họ, phóng nhanh qua.
"Em làm sao thế hả? Nổi điên làm cái gì?” Văn Dụ măng nàng.


Tính tình Văn Dụ trước giờ đều không được tốt, chỉ vì mới quen Kỷ An Ninh nên mới có vẻ mặt ôn hòa. Cô hành động lỗ mãng, xém chút nữa bị xe đâm ch.ết, Văn Du liền lộ rõ tính tình.


Kỷ An Ninh vừa mới ch.ết rồi sống lại, không nghĩ sẽ ch.ết tiếp, cô cũng bị dọa sợ. Văn Dụ thấy gương mặt cô tái nhợt, không chút huyết sắc, đúng là bị dọa sợ, trong lòng liền mềm nhũn.


available on google playdownload on app store


"May mắn không bị sao cả.” Anh thở nhẹ một hơi, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Em làm sao thế? Sao tự nhiên lại tức giận?” Kỷ An Ninh mím chặt môi, không nói câu nào.


Văn Dụ không có cách nào. Mặc dù chỉ tiếp xúc thời gian ngắn, anh cũng đã nhận ra tính tình tiểu học muội này có chút bướng bỉnh "Đi qua đường đã rồi nói sau.” Anh từ nắm cánh tay cô chuyển sang nắm cổ tay cô, dẫn cô đi qua đường.


Kỷ An Ninh không phản kháng, để anh dắt qua đường cái. Vừa đến bên kia đường, cô lập tức rút cổ tay mình, cô vẫn không quen cùng người khác giới tiếp xúc chân tay.


"Khá hơn chưa?” Văn Dụ cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt cô, cảm thấy không tái nhợt như vừa nãy. "Bây giờ được chưa? Có thể nói chuyện với anh rồi chứ?” Kỷ An Ninh nắm chặt quai đeo cặp sách, ngẩng đầu.
"Anh không nên đánh hắn.” Cô nói:


"Dùng phương thức bạo lực để giải quyết vấn đề là không đúng.” Văn Dụ thiếu chút cười đau sốc hông.
Mặt thì xinh đẹp như vậy, sao đầu óc toàn cơ bắp thế? Như học sinh tiểu học vậy.


"Không phải, em...em...” Anh không nhịn cười được. "Làm sao mà đáng yêu như thế?” Kỷ An Ninh cảm thấy không có gì buồn cười cả. Cô hỏi: "Anh có phải thường xuyên đánh nhau không?” "Sao có thể chứ.” Văn Dụ rất vất vả mới nhịn được cười, nghiêm trang trả lời:


"Chắc là lúc sơ trung cao trung, khoảng giữa năm hai, mang một bang tiểu đệ, hơi một tí là đánh một trận, cảm giác rất trâu bò. Hiện tại đã trưởng thành rồi, còn chơi cái này sẽ bị người ta cười ch.ết.” Lừa người. Chỉ vì cô, anh chắc chắn không chỉ đánh mỗi lần này.


Kỷ An Ninh nhìn bộ dạng cười hì hì của Văn Du, cô biết anh không đem việc này để trong lòng. Nhưng theo Kỷ An Ninh, thật ra bên trong anh là người dễ xúc động, bất chấp hậu quả.


Nếu như anh cứ như thế này, cho dù không có chuyện của cô, không chừng có một ngày gặp được chuyện của người khác, anh cũng sẽ tự hủy hoại đời mình như vậy.


Bên tại Kỷ An Ninh, giống như nghe thấy tiếng âm thanh leng keng khi cửa sắt ngục giam đóng lại, cô giống như cảm nhận được sự sợ hãi khi viên đạn kia gào thét mà đến.
Cô cảm nhận được trái tim co lại đau đớn.


Sống lại một đời, đời này cô không muốn ch.ết, cũng không muốn Văn Dụ lại rơi vào kết cục đó!
Kỷ An Ninh sống lại đến nay, tránh né mấy ngày, bàng hoàng mấy ngày, lúc này cuối cùng cũng thấy rõ lòng mình.


C Mặc kệ kiếp trước cô có cảm nhận như thế nào đối với Văn Du, nhưng nhìn những việc trải qua sau khi ch.ết kia, cô và anh cũng không còn cách nào rũ sạch.
Cô phải làm thế nào để anh không dẫm vào vết xe đổ kiếp trước?


Văn Dụ vừa mới cười nói xong liền thấy gương mặt xinh đẹp của Kỷ An Ninh dần trở nên tái nhợt, trong mắt dần có nước måt.
Thân thể cô nhìn như yếu đuối, bất lực, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chẳng lẽ, thân thể không tốt?


"Không sao chứ?” Văn Dụ không nhịn được đỡ bả vai cô, nhỏ giọng hỏi.


Dưới bàn tay, có thể cảm nhận được bả vai đơn bạc thon gầy. Hết lần này đến lần khác, một đứa con gái mảnh mai suy nhược, mỗi ngày vào buổi trưa và chạng vạng tối, xách theo hai túi hộp cơm nặng nề, chạy qua lại giữa nhà ăn và kí túc xá, mồ hôi thấm ướt tóc trước trán.


...a Văn Du nhớ tới tình hình mấy ngày nay anh quan sát được, lại nghĩ tới tình huống gia đình cô, trong lòng liền sinh ra thương tiếc đối với cô.


Kỷ An Ninh suýt rơi nước mắt "Anh có thể...có thể...” Cô có chút nghẹn ngào "về sau đừng đánh nhau nữa.” Văn Dụ nháy mắt mấy cái: "Cái gì?” Kỷ An Ninh nhìn Văn Dụ ở trước mặt.


Anh phách lối, bá đạo, tự cho là đúng, hoàn toàn là bộ dáng con nhà giàu khiến người ta ghét trong trí nhớ. Nếu anh có thể giữ nguyên thế này, bình an đi qua đời người thì thật tốt.
Cũng không phải tiếp tục vì cô mà ch.ết.


"Tôi chỉ hi vọng anh sau này, gặp chuyện, mặc kệ là chuyện gì, đều đừng xúc động, có được không?” Kỷ An Ninh có chút nghẹn ngào thỉnh cầu anh.
Cô chưa từng nói chuyện kiểu này với người trẻ tuổi khác giới, ánh mắt đau xót, ngập tràn cầu xin.


Văn Dụ rất có hứng thú mà nhìn cô, phát hiện chân tình đáy mắt cô, có cảm giác đang lo lắng cho anh. Sự lo lắng này không biết do đâu mà có nhưng không phải giả vờ.
"Chúng ta vừa mới quen biết nhỉ? Em đã muốn quản anh rồi?” Anh hài hước hỏi:


"Sư muội, em là gì của anh?” Giọng điệu nói chuyện này thể hiện sự chán ghét của Văn Dụ đối với cô.


Kỷ An Ninh tỉnh táo lại. Cô quay đi chỗ khác lau mặt, đem một giọt nước mắt vừa rơi xuống lau đi. Lúc quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh rất nhiều: "Tôi không phải là gì của anh, chỉ là hi vọng về sau anh gặp chuyện không nên làm liều, đừng làm ra việc không cách nào cứu vãn.” Cô biết trong mắt Văn Dụ, bọn họ mới biết nhau thời gian ngắn, kiểu khuyên nhủ này nghe giống như không biết xấu hổ, nhưng cô vẫn muốn nói ra. .


Kỷ An Ninh vừa nói xong, chuông điện thoại liền kêu. Cô lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn tin nhắn tới " /10, An Thịnh Triệu”.


Ý là, thứ bảy mười giờ sáng, vườn hoa An Thịnh, nhà họ Triệu. Buổi sáng ngày 1 mai cô phải đi làm gia sư cho gia đình kia, đây là việc trước khi sống lại cô tìm được trên mạng, đã đi dạy một lần, ngày mai là lần thứ hai.


ay m Nhưng sáng hôm nay, cô sắp xếp lại thời gian biểu của mình, báo tin cho nữ nhân họ Triệu để hủy buổi hẹn hôm sau.


Nữ nhân họ Triệu kia có khả năng buổi sáng đang bận, lúc này mới có thời gian gọi tới. Không giống như Kỷ An Ninh đã tính trước, điện thoại vừa nhận liền bị người ta căm tức vặn hỏi: "Tiểu Kỷ, cô làm sao thế hả? Tuần trước tôi với chồng còn khen cô, cảm thấy cô rất đáng tin cậy? Bây giờ cô bảo tôi đi đâu tìm gia sư đây? Phí mất thời gian ngày cuối tuần của con tôi!” "Triệu tỷ, thật xin lỗi.” Kỷ An Ninh Bình tĩnh nói: "Nhưng tôi thật sự không thể đi.” "Cô đúng là không có trách nhiệm!


Không hợp ý nhau thì không tới ư?” Triệu tỷ tức tối nói: "Lý do là gì? Dù sao cũng phải có lý do chứ?” Kỷ An Ninh im lặng một chút. Triệu tỷ này của là người không tệ, vì con vì gia đình mà các cung tận tụy lo lắng hết lòng cũng không nói quá, còn đối với cô rất chiếu cố.


Cô đắn đo một lát, mở miệng: "Bởi vì cuối tuần cô hay đi làm đẹp, trong nhà chỉ có con trai cô cùng...chồng cô. Vì vậy tôi nghĩ lần sau tìm gia sư, nên tìm con trai thì tốt hơn.” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên yên lặng, một lát sau, Triệu tỷ do dự hỏi:
"Cô có ý gì?” Kỷ An Ninh trong lòng than nhẹ, nói:


"Tôi nói đến thế thôi, cô tự xử lý đi.” Nói xong, cô cúp điện thoại.
Vừa ngẩng đầu một cái, thấy Văn Du biểu cảm có chút lạnh lùng.
"Xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.


Kỷ An Ninh dây dưa với anh lâu như thế nên biết rõ tính tình của anh. Cô liền nói: "Không có việc gì.” Lừa quỷ đấy à? Văn Dụ nhíu mày:
| "Người đàn ông đó động chân động tay với em :)
Kỷ An Ninh nói: "Không có.” Xoay người rời đi.


"Hừ!” Văn Dụ một tiếng (âm thanh) kéo lấy cổ tay cô, nhíu mày: "Em đúng là có thể chất hay gây sự.” Thể chất hay không thể chất cái gì chứ (thể chất = phẩm chất, bản chất). Cô chưa từng làm việc gì không hợp quy củ, cho tới bây giờ chưa từng quyến rũ người khác. Trên đời này, con gái khi bị quấy rối, bị phụ bạc, bị lăng mạ chỉ có một nguyên nhân là do đám đàn ông .


không quản được dục vọng của mình.
Đáng hận nhất, lúc ở trên xe buýt, cùng là phụ nữ với nhau vậy mà bác gái kia lại đổ tội cho người con gái.
ch.ết qua một lần rồi sống lại, người khác nói cô, cô sẽ thấy tức giận.


Nhưng Văn Dụ không phải người khác, anh nói như vậy, Kỷ An Ninh ngoài phẫn nộ còn thấy xấu hổ.
Trong mắt anh, cô là kiểu con gái thế nào? Anh dây dưa với cô, đe dọa cô, còn khinh bạc cô. Trong lòng anh, thật ra coi cô là dạng con gái gì?


Kỷ An Ninh tránh khỏi sự kiềm chế của anh, tức giận nói: "Anh đừng động chân động tay!” So với sắc mặt tái nhợt lúc nãy, bộ dạng đơn bạc nhu nhược, bây giờ cô mặt phấn nén giận, trông sức sống bừng bừng.


Văn Dụ dù sao cũng tiếp nhận nền giáo dục hiện đại, không phải như bác gái có tư tưởng mốc meo cổ hủ kia, anh nhìn thấy trong mắt Kỳ An Ninh như có hai đám lửa, suy nghĩ chuyển một cái, lập tức hiểu tại sao cô tức giận. Anh lập tức giơ hai tay xin lỗi.
"Anh không phải có ý đó. Anh nói:


"Đương nhiên không phải lỗi của em! Loại chuyện này chắc chắn là nam nhân sai, không thì hôm qua anh sao phải đi dạy dỗ kẻ ngu xuẩn kia làm gì?” Anh nói: "Anh chỉ muốn hỏi một chút là người đàn ông kia có phải đã làm gì em không? Nếu có, anh đi dạy dỗ hắn?” Kỷ An Ninh cảm xúc hơi chậm.


"Hắn không làm gì cả.” Cô nói: "Em...cảm thấy không dễ chịu lắm, đề phòng chu đáo nên quyết định sau này không đi nữa.” Chồng của Triệu tỷ lúc này còn chưa làm gì. Triệu tỷ nhìn chằm chằm suốt một tháng, cảm thấy Kỷ An Ninh rất đáng tin, cuối tuần yên tâm giao con mình cho cô để đi làm đẹp. Lúc này, nam nhân kia mới ngo ngoe muốn động.


May mà trong nhà có trẻ nhỏ, Kỳ An Ninh lấy đứa trẻ làm bia đỡ đạn thoát được móng heo của tên nam nhân kia. Sau đó không đi qua nhà kia nữa.


Sau khoảng một tháng từ lúc chuyện kia xảy ra, vì lúc cô dạy bổ túc cho đứa trẻ, thành tích có sự cải thiện rõ rệt nên Triệu tỷ một mực gọi điện muốn cô quay lại. Có cự tuyệt.
"Vẫn còn thông minh." Văn Dụ khen cô.


Anh mỉm cười nhìn cô, nói: "Kỷ An Ninh, làm bạn gái anh đi.” Trời sáng khí trong, ánh nắng ấm áp, chàng trai trẻ tuổi anh tuấn lại gợi cảm lại nói lời đáng ghét này, đồng thời không cảm thấy câu nói của mình có vấn đề chỗ nào.


"Làm bạn gái của anh, anh sẽ chăm sóc cho em.” "Em trôi qua quá cực khổ, thật sự không cần phải chịu như thế. Em là con gái, không nên có cuộc sống như vậy.” "Không có tiền không giải quyết được việc, em bây giờ cái gì cũng gặp khó khăn, anh có thể giải quyết cho em.” Người này tràn đầy tự tin, nghiêm trang nói lời này làm người ta muốn cho anh một quyền.


Kỷ An Ninh nhớ lại, cô chán ghét Văn Dụ, đúng là không phải không có nguyên nhân.
ELL 344 With






Truyện liên quan