Chương 11: Mà ở một bên, Văn Dụ đang uống rượu.

Editor: tiểu mạo : - Trong phòng hội sở, ánh sáng lờ mờ, quần áo mỏng manh lộ ra mấy cô gái ở giữa đám nam nhân đang di chuyển, phụ họa, cười đùa.
"Tiểu Du học năm mấy rồi?” Có người hói.
"Năm ba.” Văn Dụ trả lời.


Vòng xã giao bên ngoài trường học của Văn Dụ đều là đám nhị thế tổ%. Trong đám người này, Văn Dụ là nhỏ tuổi nhất, chỉ có anh còn đang đi học. Người lớn tuổi nhất cũng đã hai sáu hai bảy, Văn Du còn có thể lực hơn đám thanh niên này một chút.
* nhị thể tổ: đời thứ hai.


Văn Dụ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng từ lúc học cao trung, nghỉ đông và nghỉ hè đều bị cha mình ném đến công ty nhà mình, giấu giếm thân phận, lấy danh nghĩa thực tập sinh thực tập ở từng bộ phận.
Thời điểm học năm nhất đại học, cũng đã bắt đầu tạm giữ chức ở công ty.


Hiện tại, mới vào năm ba đã tự mình vận hành hai hạng mục hạng trung. Ở trong giới, đúng là kiểu "con nhà người ta”, làm một mấy ông bố ước ao ghen ti.


Vì vậy, Văn Dụ so với đám người cùng tuổi thì thành thục ổn trọng hơn nhiều, cho nên đám người lớn tuổi hơn thường xuyên cùng với anh cùng nhau pha trộn, đem anh coi là người cùng lứa.


"Tháng chín này năm nhất mới vào trường đúng không?” Có người cười hỏi, "Sao nào? Có cô gái năm nhất nào nhìn được được không?” Trong đầu Văn Dụ lập tức hiện ra hình ảnh Kỷ An Ninh ở trong xe lúc chạng vạng tối, ánh mắt liễm diễm. Tay bưng ly rượu của anh ngừng một chút.


available on google playdownload on app store


Người tụ tập theo loại, có thể tụ tập lại một chỗ với nhau thì tính cách không khác biệt lắm. Văn Dụ có điểm khác thường đã lập tức bị nhìn ra.


"Hử? Nhìn bộ dạng này đúng là có à?” Đối phương nói. "Lúc nào mang tới gặp mặt đây?” "Dẹp đi.” Có người nói, "Năm nhất vừa mới vào trường, người nào cũng quê mùa, phải năm hai năm ba mới có chút nhan sắc. Có nhớ Anh Anh năm ngoái quê mùa như thế nào không?” Anh Anh đang ngồi ôm cô nàng của mình, nghe vậy lập tức sẵng giọng:


"Tên đáng ghét! Mày mới quê mùa!” Người kia cười ha ha.


Có người cười nói: "Mặt có thể nhìn là được, không biết ăn mặc, dùng tiền cho mấy nàng học là được. Chẳng qua, có thể lọt vào mắt người, chắc đầu óc cũng không tệ. Ai, ta thích thông minh, tiểu Dụ, chọn vài người từ trường người mang đến đây chơi đi.” "Không được.” Văn Dụ uống một hớp rượu, cười đến khiêu khích, "Ta đã sớm nói qua, mảnh đất Hoa đại này, ta đã tiểu qua rồi.


"Cút mẹ mày đi, người là chó à, lại còn đi tiểu đánh dấu địa bàn?” Người kia cười mắng, vung mạnh tay vào ót anh.


Văn Dụ cười hì hì tránh thoát, thuận tiện đem cô nàng bên người nhét vào ngực đối phương: "Cho người cho ngươi, không phải mỹ nữ đang ở trước mắt à.” Cười đùa một trận, vừa rồi uống rượu nên giờ thấy hơi mắc, Văn Dụ đến nhà vệ sinh và một chút, quay lại liền thấy trong phòng nam nam nữ nữ, xa hoa trụy lạc, nhịn không được nghĩ, Kỷ An Ninh lúc này đang làm gì?


Mặc bộ váy ngắn, đi lại giữa các bàn rượu, chịu khổ cười cười mà bán rượu kiếm tiền?
"Làm gì thế? Đứng ở đó ngẩn ngơ gì vậy?” Có người gọi anh.


Văn Dụ trở lại phòng vào ngồi giữa bọn họ, đẩy ra cô gái đang muốn dựa vào, lấy điện thoại di động, nhắn cho Kỳ An Ninh một tin: "Chỗ nào ở đường Kiều Nam?” Một lát sau có tin nhắn hồi âm: "NL.” NL à, là quán bar lớn, bảo an cũng nghiêm ngặt. Người bình thường không dám làm loạn ở đấy. Cũng được, coi như biết chọn chỗ.


Rải một ít muối trong miệng, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ một cái, uống một ngụm Tequila*, cô nàng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đem miếng chanh nhét vào miệng anh.
Muối thanh mặn, chanh chua xót, rượu mạnh nóng bỏng, tạo thành hỗn hợp có mùi vị khó tả.


*Tequila: là rượu chưng cất truyền thống của Mexico, có độ cồn cao từ 38-40% Dần dần uống nhiều quá, hơi rượu bốc lên, lời nói nhiều lên.


"Có một cô gái, năm nhất,” anh hút thuốc cười, "Ta lần đầu tiên đã nhìn trúng.” "Ngươi là người kén chọn, có thể một lần liền để trong mắt, không phải là tiên nữ chứ?” Văn Dụ có chút men say, đôi mắt so với bình thường càng sáng hơn: "Rất giống tiên nữ. ” "Hứ?” Bạn bè càng cảm thấy có hứng thú hơn, truy vấn: "Thế nào rồi? Vào tay chưa?” "Không có..., là sinh viên nghèo, rất bướng bỉnh, sợ dính vào ta.” "A.” Bạn bè mỉm cười, "Đấy không phải là loại giả thanh cao à?” Tôi không có gì nhiều, tự lực cánh sinh là thứ quý báu nhất của tôi.


Trong đầu Văn Dụ hiện lên hình ảnh Kỷ An Ninh lúc nói lời này, trong mắt chua xót. Vừa mới trưởng thành, là một cô gái 18 tuổi, giữa lông mày không có sự ngây thơ mà chỉ có trầm tĩnh tang thương sau khi bị sinh hoạt ma luyện.
Có lẽ nên xóa chữ "giả này đi.


"Ai biết được? Dù sao ta cũng định,” hắn phun ra một ngụm khói trắng, ánh mắt trở nên thâm thúy, khóe miệng kéo ra ý cười lạnh, "Lạnh nhạt với nàng một chút.” Lúc Kỷ An Ninh đang trong phòng thay quần áo của NL để thay đồ thì nhận được tin nhắn. Cô biết nếu mình không nói, Văn Dụ cũng có cách tìm được. Cô nhắn lại: "NL.


NL đối với Văn Dụ cũng không xa lạ gì, cô cuối tuần ở đây bán rượu, anh thường mang bạn bè tới. Anh cùng ông chủ nơi này có quen biết, quản lý ở phía trước nếu thấy anh đều sẽ chào hỏi.


Kỷ An Ninh cho là nếu Văn Dụ dây dưa với cô, rất có khả năng tối nay anh sẽ tới chỗ này tìm cô. Cô luôn không nhịn được ở giữa các bàn khách tìm kiếm anh, khi đi ngang qua các phòng khách đang mở cũng nhanh chóng liếc nhìn một chút.
Nhưng đến tận lúc cô tan tầm, Văn Dụ cũng không xuất hiện.


Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến chỗ này làm việc, quản lý nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp mới tới. Cô bé này mỏng manh gầy yếu, nếu không phải vì cô rất xinh đẹp thì chắc sẽ không nhận vào làm.
Công việc chào hàng rượu này so với mọi người nghĩ thì vất vả hơn nhiều.


Quản lý có chút lo lắng cô sẽ không chống nổi, cũng lo lắng cô không có kinh nghiệm, không biết cách ứng phó với sự quấy rối của nhóm khách nam.


Nhưng lại ngoài dự liệu của hắn, Kỳ An Ninh trông vô cùng thành thạo.. Cô biết cách làm thế nào để chào hàng, cũng biết cách đối phó với những khách nam khi thấy mấy cô gái xinh đẹp thì muốn động tay chân. Cô còn biết cách chọn khách.


Những người kia quản lý chỉ cần liếc một vòng liền biết sẽ gây phiền phức, ứng phó với mấy khách nam không tốt, cho dù nhìn rất giàu có, Kỷ An Ninh cũng không bán hàng được, còn bị cô gái khác đoạt mối làm ăn.
Quản lý quan sát một hồi mới thấy yên tâm.


Cuối tuần, quán mở từ buổi tối đến bốn, năm giờ sáng mới đóng cửa, nhưng chuyển xe cuối cùng là mười một giờ năm phút.


Kỷ An Ninh khi được nhận vào đã bàn rõ thời thời gian làm việc, CÔ làm tới mười giờ bốn mươi, chạy thật nhanh đi thay đồ, tẩy đi lớp son bỏ giầy cao gót với váy ngắn, mặc lại đồ của mình. Cô chạy chậm đến trạm xe buýt ở giao lộ đường Kiều Nam, bắt xe buýt để về nhà.


Mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, cô nhắm mắt lại, tay nắm thành đấm nhẹ nhàng đấm bắp chân đang đau nhức.
Cửa xe bịt chưa kín, hơi lạnh của gió đêm từ khe hở thổi vào, lạnh lẽo thổi vào mặt Kỷ An Ninh Kỷ An Ninh đột nhiên mở mắt.


Cô nhớ lại, Văn Dụ về sau mặc dù cùng Cô dây dưa không dừng, nhưng lúc mới bắt đầu, sau khi lần đầu anh đưa ra đề nghị kết giao bị cô cự tuyệt, anh liền tặng hoa tặng quà, nhiệt tình theo đuổi. Sau đó, bỗng có một thời gian, anh lạnh lùng với cô.


Sau khi lạnh lùng được một thời gian, anh lại lần nữa nhiệt tình lên. Nhưng từ ban đầu, anh đã chạm vào giới tuyến của cô. Kỷ An Ninh đối với anh luôn có mâu thuẫn trong lòng, dặn dò bản thân, giữ vững lòng mình, không bị tiền tài tấn công mà mờ mắt.


Vào lúc ấy, Kỷ An Ninh chỉ tuân theo lòng mình, hành động theo bản năng mà thôi.
Nhưng bây giờ, Kỷ An Ninh lại nhớ đến lúc bắt đầu, dường như có thể thấy rõ ràng Văn Dụ có ý đồ dùng thủ đoạn "thuần hóa” trên người cô.
Kỷ An Ninh cười khổ.


Sau này, Văn Dụ thấy những thủ đoạn kia dùng với cô đều không có tác dụng, liền đổi thành quấn chặt lấy. Tới khi anh đột nhiên biến mất khỏi trường học.


Kỷ An Ninh nhịn không được mà suy nghĩ, khi đó anh đã đi làm cái gì? Cô có nghe được một ít tin đồn, hình như trong nhà anh xảy ra chuyện. Nhưng Cô lúc đó chỉ thấy may mắn khi anh rời đi, căn bản không nghĩ đến việc tới hỏi thăm một chút xem đã xảy ra chuyện gi.
Không tới mấy tháng, cô liền ch.ết.


Cô vẫn cho là mình thông minh, mình rất tỉnh táo. Sau này cô mới hiểu được, thông minh và thanh tỉnh không đủ để bảo vệ mình.
Anh vừa rời đi, ác ma liền vươn tay tới cô.
Kỷ An Ninh nhận được điện thoại của Thư Thần là vào thứ bảy.


Anh trung khí mười phần, có cảm giác như đang muốn tranh công: "Mẹ anh vừa giới thiệu được một người, con của cô ấy đang học sơ trung, là nữ sinh, toán học hơi yếu. Buổi chiều em có thời gian thì gặp mặt trước đi.” Kỷ An Ninh buổi chiều liền đi qua, thử dạy cho cô bé kia một chút, mẹ cô bé một bên dự thính.


Lúc về nói xác nhận với cô sau, chạng vạng tối Kỷ An Ninh không phải đi ra ngoài liền nhận được điện thoại, mẹ cô bé cùng cô ước định cẩn thận thời gian dạy học sau này.
Đến quán cà phê, cô cảm ơn Thư Thần.


Thư Thần nói: "Không phải khách sáo, cô ấy còn gọi điện thoại cho anh, khen em dạy rất tốt. Cô bé nhà đó nói em giảng bài rõ ràng, dễ hiểu. Cô ấy còn nói...” Mẹ Thư Thần còn nói: "Con giới thiệu cô gái này có chút ý tứ, cô gái này nói với dì Phương của con là hi vọng khi đi dạy dì Phương cũng ở đó.” Đầu óc Thư Thần toàn cơ bắp, nghe không hiểu: "Có ý tứ gì?” Mẹ Thư Thần cảm thấy bó tay, nói:


"Sợ trong nhà có con trai trưởng thành tới quấy rối hoặc là sợ bị nữ chủ nhân hiểu lầm.” "Không phải vẫn còn tiểu Vân à?” Ngốc trạch nam nói.


"Tiểu Vân thì lớn được bao nhiêu, đàn ông đã có ý định thì luôn có thể đem đứa trẻ đẩy đi. Con đấy, tầm mắt còn không bằng một cô bé, đúng là sống uổng phí một đống tuổi.” Lòng mẹ Thư Thần thấy mệt mỏi. Con mình suốt ngày chỉ biết chơi mấy cái 2D kia, đến bao giờ mới có thể sống trong thế giới 3D.


* D, 3D là thế giới hoạt hình và thế giới thực.
Thư Thần cúp điện thoại vẫn nghĩ về việc này.
Mấy cô gái bình thường có thể cảnh giác như vậy à? Không có mà? Anh có chút choáng váng, một cô gái như Kỷ An Ninh ở tuổi đó không phải so với anh càng ngốc, càng không có kinh nghiệm xã hội hơn à?


Trừ khi cô đã trải qua cái gì đó, ngã một lần liên thông minh hơn một chút.
"Còn nói...” Thư Thần lúc này đổi giọng, "Nói sẽ tìm hiểu giúp em mấy nhà khác một chút. Mẹ anh biết nhiều nhà có con nhỏ lắm.” Đây là lời nói thật.


Mẹ Thư Thần nói: "Mặc dù chưa gặp qua, nhưng dì Phương một mực khen ngợi, thấy phẩm chất năng lực cũng không tệ, vì vậy mẹ an tâm, mẹ sẽ nhìn giúp xem còn nhà nào không.” Kiếp trước, Kỷ An Ninh gặp phải nhà kia, bị quấy rối, sau đó khi đang nó chuyện đó với nữ nhân viên trong cửa hàng thì bị Thư Thần nghe được. Anh chủ động giúp đỡ, giới thiệu giúp cô mấy chỗ làm gia sư đáng tin cậy.


Sau này, Kỷ An Ninh làm gia sư ở mấy nhà, đều là do mẹ Thư Thần giới thiệu, đều là người rất tốt.


Kỷ An Ninh nghe vậy, liền cười đến mặt mày cong cong: "Cảm ơn nhé, có thời gian em sẽ mời anh ăn cơm." Cô bây giờ không quen thuộc với Thư Thần giống như kiếp trước, là mình chủ động xin giúp đỡ, tóm lại vẫn phải đi cảm tạ một chút, Thư Thần lúc đầu muốn nói "Không cần”, lời đến khóe miệng, thấy gương mặt Kỷ An Ninh thanh liễm rực rỡ, cuối cùng không ngốc quá mức, đầu lưỡi lúc này đánh một vòng, nói: "Được, anh chờ.” Lời tác giả: truyện này lấy bối cảnh vào năm 2013, có smartphone, trang mạng mua sắm, mã QR và livestream chưa xuất hiện phổ biến.






Truyện liên quan