Chương 17: Chạy trời không khỏi nắng Editor: tiểu mạo Buổi chiều hết tiết, Kỷ An Ninh đưa xong đơn hàng, đi tới chỗ chuyển phát nhanh của trường thấy đồ của mình còn chưa tới, liền chạy về nhà trước.
Bà ngoại vẫn như trước ngồi trên ghế số pha xem ti vi. Kỷ An Ninh vào phòng, lập tức dìu bà mình: "Bà đừng ngồi ở đây, chỗ này bị sập, qua chỗ này ngồi đi.” Bộ ghế sô pha có sẵn từ trước. Vừa cũ vừa hỏng, phía dưới tay vịn bị gãy một khúc, mặc dù ở trên có để nệm, nhưng nếu đặt mông ngồi thì sẽ bị lọt xuống.
Kỷ An Ninh vẫn thấy cảm ơn vì trong phòng còn có ti vi. Bà ngoại bị nhốt trong phòng cả ngày, thú vui của bà chỉ Có cái TV.
Cô bưng nước ấm cho bà uống, dặn dò linh tinh "Tự bà phải nhớ uống nước nhé”, "Bà phải nhớ xả bồn cầu nhé” các kiểu, mặc dù biết chắc rằng bà sẽ không nhớ được, nhưng trong phòng này chỉ có hai người là cô và bà, nếu cô không nói chuyện với bà thì ai sẽ nói đây.
Cô hôm nay không phải đi làm, làm đồ ăn mới cho bà ngoại, bưng ra cùng bà ăn cơm. Cơm nước xong xuôi nhanh chóng đem chén đĩa đi rửa, nhìn thời gian, lau tay rồi nói với bà ngoại:
"Trong trường cháu có hoạt động của câu lạc bộ, cháu sẽ về sớm, buổi tối về tắm cho bà.” Nói xong, hôn bà ngoại một cái rồi chạy về trường học.
Lịch sử Hoa đại lâu đời, học sinh động đảo đủ loại câu lạc bộ trong trường.
Trường đại học từng nâng đỡ mấy câu lạc bộ như đội bóng rổ, đội bóng đá, cờ vậy, cũng có sinh viên tự tìm kiếm nguoi - cơ, như CLB COS, câu lạc bộ truyện tranh. Kiếp trước Kỷ An Ninh vội vàng đi làm thêm, không tham gia câu lạc bộ nào, trước giờ cũng không quan tâm những hoạt động này.
Cần phải ăn no mới tính chuyện yêu đương hoặc giải trí, mà cô luôn phải vất vả giãy dụa bên ranh giới sinh tồn.
Làn này cô muốn xem thử câu lạc bộ kickboxing như thế nào, nếu có thể học được mấy chiêu cận chiến hoặc kỹ xảo phòng thân, cô sẽ cố gắng luyện một chút.
Cô cầm tờ rơi lấy vào buổi trưa hôm đó, nhìn vào địa chỉ để tìm đường, ở một góc hẻo lánh nào đó trong trường học Có một tòa nhà nhìn hơi cũ nát, một nhà lầu nhỏ cảm giác rất cổ kính.
Lịch sử Hoa đại lâu đời, trong trường có không ít kiến trúc khá cổ kính kèm theo nhiều câu chuyện xưa, thậm chí còn có mấy tin đồn ma quái.
Chắc là chỗ này rồi.
Đúng lúc này có hai nam sinh tới hỏi thăm: "Bạn ơi, cho mình hỏi câu lạc bộ mm kickboxing ở đâu vậy?” "A?” Hai nam sinh ngẩn ngơ. "Bạn học...
Cậu cũng...” Tay chân Kỷ An Ninh lèo khèo, thân thể mỏng manh tới mức làm người ta thấy xót, lại cười nói: "Ừ, tớ cũng muốn tham gia câu lạc bộ kickboxing, không được à?” "Được chứ, được chứ, đương nhiên là được!” Hai bạn nam sinh bắt đầu đỏ mặt. Ôi mẹ ơi, nữ sinh xinh đẹp thế này mà muốn tham gia câu lạc bộ kickboxing? Đúng là may mắn mà.
Ba người cùng đẩy cửa vào trong tòa nhà, vào cửa nhỏ ở sảnh, lại đẩy cửa bên trong, lúc này đúng là rộng rãi thông thoáng.
Bên ngoài thì thấy đây là một tòa nhà nhỏ bé cũ nát, nhưng bên trong lại thấy rất tiện nghi. Nguyên bộ thiết bị chuyên nghiệp, phân khu huấn luyện hợp lí, cho dù những người ngoài ngành như Kỷ An Ninh và hai bạn kia, cũng đều cảm thấy...không tệ.
Tốp năm tốp ba thành viên lâu năm đang huấn luyện. Nhìn thấy bọn họ tới, hướng vào trong bĩu môi: "Ở bên trong, đi vào trong đi.” Nói xong cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm Kỳ An Ninh.
Kỷ An Ninh theo hai nam sinh kia tiến vào trong, bên trong đã có một đám nam sinh ở đó trước, nhưng đều ngơ ngác đứng quanh sân thi đấu.
Ba người Kỷ An Ninh đi qua, so với mấy nam sinh kia thì cô được tính là thấp, bị mấy năm sinh phía trước che mất tầm nhìn, cô phải cố gắng tìm khe hở chui vô quan sát.
Ngẩng đầu một cái, trên sân thi đấu chỉ có một người con trai ở trần, chỉ mặc mỗi quần đùi, vai rộng eo hẹp, cơ bắp cuồn cuộn, đeo găng tay quyền anh, đang tấn công mãnh liệt vào trang bị tập luyện.
Bên trong tòa nhà ấm áp hơn so với bên ngoài, nhưng cũng không đến nỗi nóng nhưng sau lưng chàng trai trẻ tuổi lại đầy mồ hôi.
Hắn ra quyền nhanh như điện, mỗi cú đấm đều phát ra âm thanh trầm đục rung động. Cơ bắp trên người vì động tác ra quyền mà kéo căng, đường cong trập trùng trôi chảy, tràn đầy hormone nam tính.
Không chỉ Kỷ An Ninh, các nam sinh cũng bị cảnh tượng đẹp đẽ này làm rung động, ai cũng như mấy con chim nhỏ chỉ biết há miệng ngơ ngác nhìn.
Trên đài, chàng trai trẻ tuổi bỗng giơ chân đá.
Chân dài, bắp thịt rắn chắc, đi con đường ngắn lực kinh người, đá vào giữa ngực người - C nhưng lại phát ra sức hỗ trợ. Người hỗ trợ bay ngược ra ngoài, đụng phải dây thừng, bị bắn ngược trở lại.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bọn họ...Bọn họ chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn tới xem câu lạc bộ thôi mà. Cái này, cái này mẹ nó trình độ cũng cao quá đấy.
Suy nghĩ của Kỷ An Ninh cũng không khác mấy nam sinh này, cô cũng sợ đến ngây người.
Lúc này, cái người mời chào trên đường kia - phó đội trưởng câu lạc bộ Trần Hạo vỗ tay hai lần, xông lên đài gọi:
"Đội trưởng, chắc người tới đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi.” Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi được gọi là đội trưởng kia. Người kia tới kéo người hỗ trợ đứng dậy, còn vỗ vai anh ta hai lần.
Nghe thấy tiếng Trần Hạo gọi, hắn lấy xuống mũ bảo hộ, lắc lắc đầu.
Chắc chắn bên trong tòa nhà này đã được cải tạo qua, thiết bị chiếu sáng trên đầu rất chuyên nghiệp. Tia sáng chiếu xuống dưới, mọi người đều thấy mấy giọt mồ hôi óng ánh bay ra tư trong tóc hắn.
Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà có chút khẩn trương.
Người kia sau khi vuốt tóc một cái, quay người lại.
Kỷ An Ninh liền ngây dại ...
Văn đến bên kia dây thừng nhìn xuống, ánh mắt quét qua, từ trong đám người phát hiện bóng dáng mảnh khảnh của Kỷ An Ninh. Lông mày anh nhướn lên, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhìn bộ dạng tươi cười quen thuộc này, Kỷ An Ninh nhắm mắt nâng trán, cảm thấy cả đầu đều đau. Cô vẫn biết Văn Dụ đánh nhau rất giỏi, nhưng cô không hom ngờ hóa ra anh lại là đội trưởng câu lạc bộ kickboxing của Hoa đại. Sao mà kiếp trước cô lại không hề hay biết chứ?
Kiếp trước, trong trường học Kỳ An Ninh quá đơn độc, tin tức bế tắc, chỉ biết anh rất giàu, được nhiều nữ sinh theo đuổi mà nổi danh. Anh là một người phô trương như thế, không ngờ người anh có hứng thú lại khiêm tốn như thế, đúng là không giống nhau gì cá.
Trưa hôm đó, anh cũng ở sau lưng cô, nói anh không thấy cô đang hỏi thăm gian hàng kickboxing, có quỷ mới tin.
Kỳ An Ninh vừa nghĩ mình vậy mà chủ động chạy vào địa bàn của Văn Dụ, không nhịn được mà xoa huyệt thái dương.
"Tôi là Văn Dụ. Văn Dụ vừa nói chuyện vừa tháo một cái bao tay, cạch một tiếng ném trên mặt đất, "Người sáng tạo câu lạc bộ kickboxing kiêm đội trưởng câu lạc bộ. Câu lạc bộ kickboxing do tôi tự thành lập, muốn cùng những người có chung sở thích cùng nhau vui chơi. Lợi ích do tôi lo hết, cụ thể là cái gì, một chút nữa Trần Hạo sẽ nói cho mọi người. Nhưng mà, tôi có một yêu cầu, ở nơi này đừng mong đến để kiếm lợi, đã vào đây rồi thì phải luyện được bộ dạng mà tôi muốn. Bên trong câu lạc bộ có tiểu chuẩn khảo sát, nếu cảm thấy mình chống không được thì đi ra, cũng đừng mong không phải huấn luyện mà ngồi không hưởng lợi ích.” Câu lạc bộ người ta đều tốn nước bọt để giữ lại thành viên mới, thế mà Văn Dụ lại lấy uy trước mặt mọi người. Anh vốn người cao chân dài, cơ bắp tráng kiện, đứng ở trên đài bễ nghễ nhìn một đám tiểu học đệ nhỏ tuổi, dùng khí thế đè người.
Nhóm học đệ nhịn không được lặng lẽ nuốt nước bọt.
Cạch một tiếng, Văn Dụ đem cái găng tay còn lại ném xuống đất.
Nhóm học đệ rụt cổ có đầu, lại nuốt thêm ngụm nước bọt.
Trần Hạo vỗ tay mấy lần, cao giọng nói: "Đi nào, qua bên này với tôi.” Tất cả mọi người tranh thủ quay đi chỗ khác, đi về phía Trần Hạo, tránh đi khí thế của Văn Dụ.
Kỷ An Ninh theo đám người quay sang chỗ khác, đứng quay lưng về sàn thi đấu, giả bộ không thấy Văn Dụ. , Hai tay Văn Dụ chống lấy dây thừng, cúi người nhìn xuống dưới, mỉm cười.
So với khí thể trâu bò của Văn Dụ thì Trần Hạo trông giống với đội trưởng câu lạc bộ hơn, nước miếng bay tứ Como TV dự như cái tung mà giải thích cho mọi người những lợi ích của câu lạc bộ.
Một học kì có hai lần khảo sát, nếu hai lần đều không đạt thì phải rời khỏi cậu lạc bộ. Nhưng người hợp lệ thì một tháng được trợ cấp hai trăm đồng, năm người đứng đầu có thành tích tốt nhất mỗi người được thưởng một ngàn đồng.
Đội trưởng câu lạc bộ định kỳ hoặc không định kỳ phát cho mọi người đồ như giày thể thao, quần áo thể thao, găng tay... Nội dung rất nhiều, anh ta nhở cái gì nói cái đó.
"Ví dụ như cái này.” Trần Hạo giơ chân lên, cho mọi người nhìn đôi giày của vận động viên nổi tiếng trên chân anh ta, "Cuối kỳ trước, đội trưởng chúng ta đi xem một trận bóng rổ, thấy vui vẻ thế là cho mỗi người một đôi.” Con trai ai mà không thích giày chơi bóng, lập tức phát ra tiếng than "Wown”.
Về phần ba năm liên hoan một chút thì đây là chuyện thường ở câu lạc bộ. Nếu so với mấy câu lạc bộ động tí là bắt thành viên đóng tiền thì lợi ích của cậu lạc bộ kickboxing tính ra rất phong phú.
Kỷ An Ninh nghe rõ, câu lạc bộ này Văn Dụ dùng tiền lập ra để thỏa mãn sở thích, đơn giản là để anh thoải mái vui chơi.
Đợi đến lúc Trần Hạo nói lên tiêu chuẩn khảo sát, tiêu chuẩn đầu tiên là "100 cái hít đất”, cô cảm thấy mình không cần phải nghe tiếp, lặng lẽ dịch chân về sau, nhân lúc người ta không để ý mà bỏ chạy.
Trong mười mấy tên con trai có một cô gái đẹp, mà Văn Dụ vẫn luôn đứng ở trên cao nhìn chằm chằm cô, sao có thể để cô chạy được?
"Này, bạn nữ kia. Anh đứng trên cao từ tốn gọi, "Bạn nữ kia, đúng, là bạn đấy.
Qua bên này với tôi, lúc này là tiêu chuần khảo sát của nam sinh, nữ sinh khảo sát bên này.” Giả bộ gì chứ, ngay cả tên Kỳ An Ninh cũng không gọi, mở miệng ngậm miệng đều gọi "Bạn nữ kia”, giống như không biết nhau vậy.
Phía trước đã có mấy bạn trai bắt đầu cởi áo chuẩn bị hít đất, Văn Dụ vừa gào to như thế, lập tức mấy chục ánh mắt tập trung về phía Kỷ An Ninh.
Mấy người phía trước lúc này mới phát hiện có bạn học xinh đẹp đang đứng phía sau, vội vàng cầm áo lên che ngực, làm mọi người cười vang.
Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ đang cười xấu r xa thì biết mình không thể nào toàn thân mà lui rồi. Nếu bây giờ cô muốn đi, với trình độ mặt dày của Văn Du chắc chắn sẽ nói gì đó làm mọi người chú ý.
Nghe thấy mấy năm sinh xung quanh khe khẽ bàn luận "Oa, cô gái xinh đẹp như vậy cũng muốn tham gia câu lạc bộ kickboxing kìa.” cô nghiến răng, hứng trọn mấy chục ánh mắt mà đi về phía Văn Dụ.
Văn Dụ cố nhịn cười, tay khẽ chống, nhẹ nhàng nhảy xuống từ sân thi đấu, nghiêm trang nói: "Đi theo tôi.” Kỷ An Ninh bị anh dẫn vào trong, đến một khu vực ít người, cô thấy Văn Dụ dừng bước, nheo mắt thấy người xung quanh không nhiều, cô nhỏ giọng nói:
"Văn Du, tôi chỉ tới xem thử, chỗ này của anh không hợp với con gái lăm, tôi cũng không qua nổi kì khảo sát đâu, hay là tôi rút lui nhé." Văn Dụ mắt điếc tai ngơ, tùy tiện nói:
"Tý nữa rồi nói.” Nói xong, anh nói về phía khác: "Tôn Khải, mang cái kia cho tôi, 20 cái kia.” Một nam sinh cường tráng mang 20 đĩa sắt qua, Văn Dụ nhận lấy rồi ước lượng, quay người kín đáo đưa cho Kỳ An Ninh: "Cầm thử xem.” Kỷ An Ninh: "” Vô ý thức mà đưa tay nhận.
Văn Dụ không buông tay ngay mà còn nhắc nhở cô: "Cẩn thận một chút, hơi nặng đấy.
Kỷ An Ninh nhìn mỏng manh gió thổi là bay, nhưng người cô rất chắc. Văn Du nhìn cô hai tay ôm 20 kí đĩa sắt còn khá nhẹ, lúc này mới buông tay.
Hai tay anh khoanh trước ngực, nhìn Kỷ An Ninh gật đầu, quay đầu nói với Tôn Khải: "Ghi tên đi, bạn nữ này thông qua .” Kỷ An Ninh: "..." Excuse me
Một trăm cái hít đất đâu?
" "Cái đó là tiêu chuẩn khảo sát của con trai." Văn Dụ không chút chột dạ mà nói, "Con gái nếu nâng được hai mươi kí đĩa sắt thì coi như qua.” khảo sát trên ELL 344 With