Chương 21: Phát hiện ngoại tinh Editor: tiểu mạo Vu Hà với Triệu Thần là đồng lõa.

Các cô quen biết tại NL.
Hiện tại chắc Vu Hà đang làm thêm ở quán bar khác. Sau khi trường sửa xong, hai người bạn cô cùng các sinh viên khác quay trở lại trường. Mà chỗ cô ả làm thêm lại quá xa.


Cô ả tới NL phỏng vấn. NL là một quán bar lớn, giá tiền cao, nhiều đứa con gái muốn tới đó kiếm tiền. Chủ quản cảm thấy cô ả không đủ xinh đẹp, không muốn nhận cho lắm. Đúng lúc này Kỷ An Ninh đi ngang qua, Vu Hà bỗng nhiên gọi cô lại:


"Bạn học! Bạn học, cậu cũng học ở Hoa đại đúng không?” Đây rõ là nhận người thân, cô ả lại nhiều lần cam đoan rằng mình có kinh nghiệm, thành tích bán của Kỷ An Ninh rất tốt, chủ quản lại nhìn mặt cô ả cuối cùng quyết định nhận Vu Hà vào, Kỷ An Ninh ở trường học bị bạn bè xa lánh, bị truyền đủ loại tin đồn xấu, luôn luôn một thân một mình, tính tình trở nên rất lạnh lùng. Thật ra cô cùng Vu Hà cũng không thân thiết đến thế.


Sau khi Văn Dự biến mất khỏi trường, Triệu Thần bắt đầu dây dưa với cô. Hắn ba lần bảy lượt chạy tới NL làm phiền cô, động tay động chân với cô.
Vu Hà lúc này bày ra bộ mặt "Giảng nghĩa khí”, chủ động thay cô đi ứng phó với Triệu Thần, lúc đó Kỷ An Ninh còn thấy rất cảm kích cô ả.


Cho nên sau này lúc Vu Hà nói có việc làm part time, tiền lương rất cao, là một công ty lớn đang tổ chức hoạt động team buiding, rất chính quy, Kỷ An Ninh lập tức không nghi ngờ gì mà vui sướng đi cùng với cô ả.


Công ty kia đúng là có tổ chức hoạt động team buiding, nhưng Kỷ An Ninh thoáng thấy bóng dáng của Triệu Thần liền bắt đầu nghi ngờ.
Vu Hà lại lừa cô đến một cái phòng nói đây là phòng nghỉ của bọn họ. Cô ả bưng tới một cốc nước cho cô.
Sắc mặt khẩn trương đến trắng bệch, tay thì run run.


available on google playdownload on app store


Lúc đó Kỷ An Ninh liền hiểu mình bị người khác tính kế.
Người đứng sau đương nhiên là Triệu Thần.
Cô lừa Vu Hà nói mình bị rơi đồ hội trường, muốn đi lấy. Vu Hà sợ cô rời đi thì không trở lại, vội vàng nói đi lấy giúp cô.


Chờ Vu Hà đi, Kỷ An Ninh liền bỏ chạy. Ai ngờ cửa thang máy vừa mở ra, bên trong là Triệu Thần và đảm bảo vệ của hắn.
Mọi người mặt đối mặt, đều thấy sửng sốt.
Kỷ An Ninh quay đầu bỏ chạy, lúc chạy vào cầu thang thoát hiểm cô còn nghe thấy tiếng Triệu Thần nói: "Gọi người giữ cửa thang máy ở phía dưới!


Mấy người, đuổi theo!” Sau đó, không còn sau đó nữa.
Kỷ An Ninh nắm chặt bút trong tay, đốt ngón tay trắng bệch.


Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: "Sao thế? Cậu biết người cùng quê kia à?" Kỷ An Ninh hít sâu một hơi, nói: "Không biết. Chỉ là...công việc này đúng là tiền lương cao nhưng cũng rất vất vả. Đầu tiên là thời gian làm việc khá muộn, tớ xin làm ca sớm cũng phải mười giờ bốn mươi tối mới tan làm. Ca tối thì phải làm tới tận rạng sáng. Sau là hoàn cảnh công việc khá loạn, đó là quán bar, kiểu người gì cũng có, phải rất cảnh giác. Tớ tận mắt thấy có người bỏ thuốc một người khách nữ độc thân...” Mạnh Hân Vũ bị dọa che miệng lại: "Sau đó thì sao?” "Tớ nói cho quản lý.” Kỷ An Ninh nhận ra liền an ủi Mạnh Hân Vũ, "Quản lý gọi bảo vệ tới ngăn lại.” Mạnh Hân Vũ tim đập bình thường lại: "Sợ ch.ết mất. Đáng sợ quá đi.” "Ừ. Thỉnh thoảng cũng sợ thật.” Kỷ An Ninh gật đầu, "Cho nên mặc dù được nhiều tiền hơn, nhưng nếu không phải không có cách thì tớ nghĩ cậu vẫn đừng nên làm việc này. Nếu cậu muốn làm thêm, tớ sẽ giới thiệu cậu tới làm việc quán cà phê kia.” Mạnh Hân Vũ khoát tay nói:


"Không cần đâu, bây giờ tớ dạy kèm tại nhà đã đủ bận rồi. Tới còn phải lo việc trong hội học sinh.” Cô nàng tham gia hội học sinh, công việc cũng khá nhiều.


Cô nàng dừng lại, cẩn thận hỏi: "Cậu làm thêm nhiều như thế, vậy mà không dư tiền à?” Kỷ An Ninh cười khổ: "Bà ngoại tớ thường hay ốm...” Trong nhà Mạnh Hân Vũ cũng bởi vì mẹ hay ốm mới làm kinh tế gia đình rơi vào khó khăn.
Đối với tình huống của Kỷ An Ninh cũng có thể hiểu được.


Cô nàng thở dài, cổ vũ cô: "Cố lên nha.” Kỷ An Ninh mỉm cười.
Buổi chiều Văn Dụ nhận được điện thoại của mẹ mình: "Đi ăn cơm?” "Cuối tuần nếu con không đi theo cha con thì cũng đi ra ngoài chơi, lúc nào thì bồi đắp tình cảm với mẹ chứ?” Mẹ Văn Dụ u oán nói.


Văn Dụ thấy đau đầu: "Con với cha là đi làm việc công...A, được được được, tối nay con ăn cơm với mẹ.” Cúp điện thoại, anh xoa huyệt thái dương, nói với người bên cạnh: "Phụ nữ, cho dù là bao nhiêu tuổi cũng cần người dỗ." Người bên cạnh cười ha ha.


Chiều nay anh chỉ có một tiết học, nằm ở ký túc xá một lát, căn thời gian rồi ra ngoài. Ở chỗ rẽ gần nhà ăn thì thấy Kỷ An ninh chạy từ tòa nhà dạy học bên kia tới.
"Lại về sớm à?” Anh nhíu mày.
"Đang bận!” Kỷ An Ninh trực tiếp chạy qua anh, "Buổi tối có tới quán cà phê không?” Hắn gọi một tiếng.


Kỷ An Ninh ở phía xa nói: "Có” rồi chạy tiếp.
Dáng người nhỏ nhắn gầy gò nhưng lại đầy sức sống. Văn Dụ nhìn bóng lưng của cô, không nhịn được mà nở nụ cười.
Lái xe đến chỗ ăn đã hẹn trước, mẹ Văn Dụ - Trình Liên đang ngồi ở đó uống trà.


Dáng dấp Văn Dụ không giống cha mình, gương mặt anh tuấn này hoàn toàn di truyền từ mẹ mình.


Trình Liên vừa nhìn liền biết lúc trẻ chắc chắn là một người đẹp. Thực tế thì bây giờ vẫn rất đẹp, bà được bảo dưỡng rất tốt, nhìn không giống như đã có đứa con lớn như Văn Dụ. Bà trẻ hơn cha của Văn Dụ - Văn Quốc An mười mấy tuổi, từ lúc gả cho ông thì trải qua cuộc sống thoải mái, người cũng vì vậy mà trẻ trung.


Văn Dụ mang mặt mày hớn hở tới chỗ ngồi, cùng với bà biểu hiện thân mật, người khác đi qua còn tưởng một cặp đôi chị em.
"Cuối tuần cũng không biết về nhà thăm mẹ.” Trình Liên giận anh.


"Con có về mà.” Văn Dụ kêu oan, "Nhưng mẹ không ở nhà đấy chứ. Tuần này con tới phòng làm việc hai lần cũng không gặp mẹ.” Vợ chồng Trình Liên và Văn Quốc An chênh lệch tuổi tác lớn, đã không còn kích tình nữa rồi, sinh hoạt trong gia đình rất yên bình. Văn Dụ cũng đã trưởng thành, sinh hoạt của thanh niên muôn màu muôn vẻ, thời gian dành cho cha mẹ không nhiều.


Mấy nhà khác, con cái từ nhỏ đã thân thiết với mẹ, nhưng trong trí nhớ Văn Dụ thì từ nhỏ Văn Quốc An lại quan tâm đến anh hơn. Họp phụ huynh hay đại hội thể dục thể thao đều là Văn Quốc An tới, chưa từng vắng mặt một buổi nào. Ngược lại Trình Liên lại không thèm để ý đến.


Một cách tự nhiên, anh sẽ gần gũi với cha mình hơn.
"Mẹ muốn ăn gì?” Văn Dụ giở thực đơn ra hỏi.
"Con tự chọn món đi.” Trình Liên có chút không yên lòng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cửa ra vào.
Bỗng nhiên ánh mắt của bà sáng lên.


Một người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng mang theo một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú tới, mắt liếc một chút, liền lộ ra tươi cười với bà.
Văn Dụ đang cúi đầu nhìn thực đơn, bỗng thấy trước mắt tối sầm.


Ngẩng đầu lên thì thấy trước bàn có hai người đàn ông đang đứng, nhìn giống như cha con.
Người trung niên có gương mặt anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, chính là kiểu ông chú đẹp trai mà mấy cô gái trên mạng thích nhất. Nhìn ra là lúc trẻ cũng là một người đẹp trai.


Người trẻ hơn cũng được kế thừa nét đẹp của hắn, cũng là một người đẹp trai.
"Khéo thật đấy.” Người đàn ông trung niên mặt mày tươi cười, "Em cũng đến đây ăn com à?" Người trẻ tuổi thì cười tươi kêu lên: "Di Trình.” Nhìn như rất quen thuộc.


Trình Liên hòa ái trả lời, quay đầu giới thiệu Văn Dụ với bọn họ: "Đây con trai của em Văn Dụ. Tiểu Du, đây là chú Dương Viễn, bạn thời đại học của mẹ.


Đây là Dương Bác, con trai của chú Dương.” Trình Liên cũng xuất thân từ gia đình gia giáo. Năm đó bà mới vào làm, trẻ tuổi lại xinh đẹp ưu tú, ban đầu làm thư kí của giám đốc Văn, sau này trở thành Văn phu nhân.


Đối với công việc của Văn Quốc An trong vài chục năm nay đã nắm rõ như lòng bàn tay. Trong đoạn hôn nhân dài đằng đẵng này, bà đã trở thành cộng sự của ông. Hiện tại bà đang khống chế tài vụ nội bộ của tập đoàn Văn gia, tài chính nội bộ do một tay bà nắm giữ.


Văn Dụ đứng lên bắt tay chào hỏi bọn họ.
"Chú nghe mẹ cháu nhắc tới cháu rất nhiều, bây giờ đang học ở Hoa đại à?” Ánh mắt Dương Viễn nhìn Văn Dụ đặc biệt từ ái, thời gian nắm tay cũng hơi dài.


"Vâng. Giờ đang học năm ba.” Văn Dụ khách sáo trả lời, anh nhìn Dương Viễn, cảm thấy hơi hoang mang hỏi, "Chú Dương nhìn khá quen...Chúng ta từng gặp nhau rồi à?” Gương mặt Trình Liên hơi thay đổi, nói: "Chắc con thấy qua mấy tin tức thôi.
Văn Dụ nghĩ một chút, hỏi:


"Chú Dương là chủ tịch tập đoàn Chấn Viễn sao?” Dương Viễn cười, nói với Trình Liên: "Đứa nhỏ này đúng là rất thông minh.” Trình Liên nói: "Không thì ăn cơm cùng nhau đi.” Dương Viễn vui vẻ ngồi xuống, bốn người cùng nhau ăn cơm.


Dương Viễn là chủ tập đoàn Chấn Viễn, Trình Liên lại là CFO tập đoàn Văn thị, Dương Bác đi theo cha nhiều năm, kinh nghiệm thương trường phong phú, Văn Dụ mặc dù đang còn học đại học nhưng đã sớm bước vào công ty nhà mình rèn luyện.


Chủ đề của bốn người rất nhiều, nói cười vui vẻ, bầu không khí hài hòa.
Tối thiểu là theo Văn Dụ, so với bữa cơm chỉ có anh với mẹ mình, nghe mẹ mình lải nhải cả bữa vẫn tốt hơn.


Mấy nhân vật trong giới kinh doanh, cho dù không quen biết nhưng đa số cũng đã nghe qua về nhau. Văn Dụ nghe qua về Dương Viễn, người này dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng là một nhân vật lợi hại.
Con của hắn chắc khoảng hai năm, hai sáu tuổi, ăn nói có chút trưởng thành.


Chỉ là không biết có phải do giác hay không, Văn Dụ nghe Dương Viễn và Trình Liên nói chuyện, ngẫu nhiên rời mắt luôn cảm giác Dương Bác đang đánh giá anh.
Chỉ là mỗi khi Văn Du nhìn qua, hắn liền cười cười, dời ánh mắt đi, giả bộ đang chăm chú nghe người lớn nói chuyện.


Văn Dụ không biểu cảm gì, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Cho đến khi ăn xong bữa cơm, Văn Dụ nhìn đồng hồ trên tay một cái, đêm hôm khua khoắt anh đã dâng hiến mất hai giờ cho mẹ mình, cảm giác sâu sắc mình đúng là một đứa con có hiểu.


Trình Liên cũng biết con trai mình có đức hạnh gì. Anh thà theo ông già Văn Quốc An đi đánh golf cũng không muốn theo mình. Bà lườm anh một cái, quay đầu cười hòa ái với Dương Bác: "Di và cha con có chuyện cần nói, mấy người thanh niên bọn cháu buổi tối có nhiều việc, các cháu về trước đi," Được người lớn cho phép, Dương Bác và Văn Dụ đều đứng dậy. Hai người đi tới tầng hầm để xe, chào tạm biệt rồi tìm xe của mình.


Văn Dụ ngồi vào xe, nhưng không đi ngay.
Anh châm một điếu thuốc, ở trong xe lẳng lặng chờ. Không tới mấy phút, Dương Bác lái xe rời đi.
Văn Dụ vẫn bất động.
Anh đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng chờ được Trình Liên cùng Dương Viễn đi từ thang máy ra.


Không có hai tiểu bối, đôi nam nữ trung niên này đương nhiên thả lỏng hơn nhiều. Dương Viễn nắm tay Trình Liên ở sau lưng, hai người cười nói, cảm giác rất thân mật.
Ở phía xa, Văn Dụ nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn không dời måt.


Tới tận khi bọn họ ngồi vào xe rời đi. Văn Dụ mới thu lại ánh mắt. Anh yên lặng hút xong điếu cuối cùng, lúc này mới lái xe rời đi.
Ra khỏi tầng ngầm, trời đã tối.


Văn Dụ nhận được một cú điện thoại rủ đi chơi nhưng anh từ chối, lái xe lang thang trên đường, đợi đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình đang dừng ở giao lộ.
Đèn đỏ chuyển xanh, phía sau Có xe ấn còi giục.


Văn Dụ cầm tay lái suy tư một chút, đánh tay lái, đi thẳng tới quán cà phê đường Quang Minh.
Xe dừng ở ven đường, Văn Dụ đứng ở ngoài nhìn qua cửa thủy tinh.


Hôm nay mới thứ ba, khách, trong quán không nhiều, tương tự nhân viên phục vụ cũng không nhiều. Trừ Thư Thần ra, trong quán chỉ có hai nhân viên, một người trong đó là Kỷ An Ninh.
Cô mặc trang phục hầu gái màu đen, tạp dề màu trắng viền ren, váy hơi ngắn, phối thêm tất chân dài màu đen cũng không coi là quá hở hang.


Kỷ An Ninh trang điểm nhạt nhưng lại nổi bật hẳn lên, dưới mắt dán một trái tim nhỏ màu đỏ. Trên dây cột tóc còn có hai cái tai mèo.


Đây là lần đầu tiên Văn Du thấy Kỷ An Ninh ăn mặc như vậy. Anh chỉ biết quán cà phê của Thư Thần là quán có chủ đề hoạt hình, nhưng cho dù là Thư Thần hay Kỷ An Ninh không ai cho anh biết đồng phục lại là trang phục hầu gái.


Trong đầu Văn Dụ đang chửi mắng Thư Thần mấy lần, thế mà miệng lại đang mỉm cười, cách tấm thủy tinh, Kỷ An Ninh trang điểm lên cộng thêm bộ quần áo này đúng là làm người ta muốn xịt máu mũi, không chút ngại ngùng mà tưởng tưởng mấy thứ không đứng đăn.






Truyện liên quan