Chương 38: Kịch bản Editor: tiểu mao So với những kẻ ngay từ đầu đã biết là người xấu, thì những người phản bội lòng tin của người càng đảng hận hơn.

Tôn Nhã Nhàn là kẻ nông cạn tham hư vinh, ban đầu từ ghen ghét cô được Văn Dụ thich rồi theo đuổi, sự ghen ghét này thúc đẩy cô ta đi khắp nơi nói xấu Kỷ An Ninh, tung tin đồn nhảm lung tung.
Triệu Thần là tên háo sắc, ỷ vào nhà mình có tiền mà làm việc không có chừng mực, vô sỉ hèn hạ.


Nhưng Kỳ An Ninh phát hiện, so với hai người bọn họ, cô càng hận Vu Hà hơn.
Bởi vì kiếp trước trong những kẻ này, khi Hà là người ở chung với cô nhiều nhất, từng giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí miễn cưỡng có thể xem là bạn bè.


Đối với người không có bạn như Kỳ An Ninh đúng là vô cùng khó có được.
Kết quả cô ta tự tay bang cho cô ly nước đã bị bỏ thuốc.
Lúc Kỷ An Ninh nhìn thấy điều này, sau lưng lạnh lẽo.


Bây giờ Vu Hà còn đang ở ký túc xá tạm, phài hai tháng nữa mới quay về trường. Từ lúc Kỳ An Ninh sống lại tới giờ vẫn chưa gặp lại cô ta.
Không thấy mới tốt nhất, Kỷ An Ninh cũng không biết khi nhìn thấy Vu Hà cô liệu khống chế được cảm xúc hay không.


“Anh có kẻ thù nào không?” Xuống khỏi máy chạy bộ, Kỷ An Ninh hỏi Văn Dụ.


Văn Dụ hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này?” “Tiện thì hỏi chút thôi.” Kỷ An Ninh nói, “Nếu như anh có kẻ thù, người này trước kia từng hại anh, anh sẽ làm gì?” “Từng hại anh? Từng hại anh mà vẫn còn sống được tới giờ thì đúng là kỳ tích.” Văn Dụ cười nói, “Chuyện này không có khả năng lắm, người từng làm hại anh chắc sớm bị anh cho chầu Diễm Vương rồi Kỷ An Ninh biết Văn Dụ đang nói đùa, nhưng anh học này có lẽ không đoán được bản thân sau này có một ngày sẽ giết người.


available on google playdownload on app store


Dù sao đây cũng là xã hội pháp chế, mặc dù thỉnh thoảng pháp hiật cũng sẽ có lỗ hổng, giúp một số người thoát tội “Kết thì với gi? Tôn Nhã Nhàn cùng lớp em à?” Chày Văn Dụ triệt để nhớ kĩ tên Tôn Nhã Nhàn.


“Không phải. Cô ta chỉ là miệng lưỡi đáng ghét mà thôi.” Kỷ An Ninh phủ nhận.
Tôn Nhã Nhàn đương nhiên là đáng hận, nhưng đến cùng cô ta không có gan làm mẩy việc như bỏ thuốc người khác. Hiện tại Kỷ An Ninh đang say nghĩ tới việc của Vi Hà, vẫn cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.


Cô m vì cái gì? Cô ta được cái gì?
Mặc dù Kỳ An Ninh nói như vậy, Văn Dụ vẫn ghi thì Tôn Nhã Nhàn trong lòng.
Anh cũng không biểu hiện ra, chỉ hỏi: “Bên nhà ăn sắp xếp xong rồi à?” “Chiều em đi qua rồi, đã sắp xếp xong.”Kỳ An Ninh trả lời.


Đây đúng là việc đảng vui mừng. Công việc ở nhà ăn không phải ngày nào cũng phải làm, có thể dựa theo thời khóa biểu của sinh viên để sắp xếp lịch làm việc. Cái này giúp thời gian buổi trưa của Kỷ An Ninh thoải mái hơn, không phải mua cơm hộ, cũng không phải về sớm vào buổi trưa.


Có thể dồn tâm sức vào việc học.
N .


2 Văn Dụ cũng thấy vui mừng: “Nhờ việc em đã đồng ý với anh, sau này cùng ăn cơm với anh.” “Chỉ có cơm trưa được thôi.” Kỷ An Ninh nói, “Cơm tối thì không được, em muốn về nhà nấu cơm cho bà ngoại.” Nếu thời gian thoải mái cô còn muốn cơm trưa cũng nấu cho bà. Đồ ăn nóng hổi mới khỏe mạnh được.


Văn Dụ “Sách” một tiếng, nói: “Ngồi chỗ này, ngồi xuống, cái này dùng như thế này.” Anh đang dạy cô cách sử dụng máy tập thể dục trong phòng huấn luyện của câu lạc bộ.
Một tuần nghỉ này, Văn Dụ đúng là suy nghĩ tỉ mỉ kế hoạch tập luyện cho Ky An Ninh.


Anh vừa chỉ có cách tập luyện cơ bắp vừa nói “Anh đang nghĩ em đừng đi khắp nơi làm thêm nữa, anh sẽ sắp xếp việc cho em.


Kỷ An Ninh nhìn anh một cái: “Anh định sắp xếp thế nào?” Cô biết nhà anh giàu, có vẻ như nhà anh có mấy công ty. Nhưng ở công ty không phải là 9h đi 5h về à, cô vẫn đang là sinh viên, chỉ có thể đi làm ngoài giờ học.


Kỷ An Ninh nghĩ không sai. Văn Dụ dù không biết dưới trường máy công ty có việc làm partime không, nhưng mấy việc sinh viên có thể làm partime với mấy việc Kỷ An Ninh đang tìm về căn bản là không khác nhau.


Nhưng Kỷ An Ninh cũng không thể làm được việc khác. Cô mới từ học sinh cấp ba chuyển thành sinh viên đại học được một tháng, không có kiến thức chuyên ngành hay thành thạo một nghề nào đó.


“Cái này, một tuần anh sẽ tới công ty khoảng hai ba lần, anh sẽ sắp xếp cho em làm thư ký.” Văn Dụ nói, “Tiền lương thì dễ nói thôi.” “ Thôi dẹp đi.”Kỷ An Ninh liếc anh một cái, cự tuyệt, “Em muốn tự kiếm tiền.” Làm thư ký cái gì chứ, cô không thể ngày nào cũng từ 9h sáng đến 5h chiều theo sát anh được, chẳng qua là anh đang tìm việc cho cô kiếm tiền thôi.


Văụ trước giờ không làm không công, công Miệc ở nhà ăn cô nhận sự trợ giúp của anh liền bị anh yêu cầu ngày nào cũng phải ăn cơm với anh.
Nếu cô nhờ danh hiệu thư ký kia để anh cho tiền tiềnu, không biết anh sẽ nói ra yêu cầu quả đáng gì không nữa.


Cái liếc kiện của Kỷ An Ninh rõ là đã nhìn thấu suy nghĩ của anh. Văn Dụ sở mũi, cười gượng.


Anh tỉ mỉ thiết kế cho KyAn Ninh một phương án huấn luyện, ngoại trừ thể lực, trọng tâm là huẩn huyện cơ bắp, về chiêu thức kickboxing, anh cho cô chọn ba động tác, phân biệt là đôi mắt, cổ họng và thân dưới của đối phương.


“Thuối của em cộng thêm thể chất cơ thể, không có cơ sở nữa, thật ra có chuyện cũng chẳng được gì.” Anh nói thật, “Nhưng nếu em đã muốn phòng thân, thì chúng ta sẽ học ba động tác này. Đơn giản nhưng hữu hiệu.” Ba chiều này đều có chút ác độc, nếu như công kich hữu hiệu thì sẽ tạo thành tổn thương khá lớn cho đối phương, cái này vi phạm vào quy tắc thi đấu.


Nhưng đây chính là điều Kỳ An Ninh muốn.
Hôm nay cô học chiêu thức đá chân trước đã.
Chân này nổi chân kia, huyện đã bao cát rất chăm tận chi.
Bao cát kia như có thù với cô, mỗi cước Kỳ An Ninh đều dùng hết sức.


Mấy thành viên trong câu lạc bộ kickboxing nhìn thấy em gái xinh đẹp đang hiện lên bộ dạng độc ác, cả đám đều thấy dưới hảng phát lạnh, không tự chủ mà kẹp chặt chân.
Văn Dụ khoanh tay đứng bên cạnh quan sát.
Lúc này anh không có vẻ cười đùa tí tởng cũng không ra vẻ kinh sợ. Anh chỉ hờ hững quan sát.


Văn Dụ đang nghĩ, anh muốn biết đến cùng là ai, hẳn đã làm gì Kỷ An Ninh, anh nhất định chơi ch.ết hẳn! Nhưng thái độ tranh nẻ việc này của Kun Ninh rất rõ ràng, anh cũng không muốn ép cô.
Anh bỗng nhiên nhớ tới húc nãy cô có nói tới Kẻ thù” gì đó, chẳng nhẽ là nói tới chuyện này à?


Ánh mắt Văn Dụ sâu thẳm, thay đổi khó lường.
Huấn luyện gần kết thúc mấy thành viên tốn nân tốp ba rời đi.
Kỳ An Ninh cả người đầy mồ hôi, cơ bắn mỏi nhừ.
Chờ Văn Dụ nói: “Được rồi, hôm nay tới đây " thôi.” Cô liền đi thay đồ.


Thay rong ra nhìn, người đi gần hết, Văn DN cũng thay xong quần áo, đang nói chuyện với Trần Hạo.
Con trai thay đồ nhanh thật.


Thấy cô ra, Văn Dụ nói: “Lúc nãy nói chuyện phiếm với Trần Hạo, nói về chuyện phòng thân, con gái bọn em muốn dễ dàng hơn thì mấy đồ vật bên người chỉ cần là vật nhọn đều có thể làm vũ khí. Nếu biết dùng thì giày cao gót cũng có thể giết người. Em... ” Cúi đầu xem xét, Kỷ An Ninh đang đi một đôi giày đáy bằng.


“ ”Văn Dụ yên lặng muốt lời định nói trở lại, đổi giọng nói, “Em thử xem trên người em có những cái gì, móc hết ra cho anh xem thử. Anh làm mẫu cho em xem.


Kỷ An Ninh lục lọi trong cặp sách: “Cái này.” Cô móc ra một cái bút, nói: “Lần đó em đụng phải tên hảo sắc trên xe buýt, liền dùng cái này đâm vào tay hắn ta.
“Cái này cũng được, đồ nhọn đều có thể dùng làm ” tập trắc lượng Ước lượng xong, nắm chặt, bỗng nhiên quay cảnh tay.


“Phập”, âm thanh đâm xuyên qua làm Kỷ An Ninh vikhai Văn Du nói, nhận cái bút từ tay cô, dùng sợ hãi.
Nhìn lại, cây bút đã đâm vào trong bao cát, đầm vào một nha, còn lại một nửa đang cắm ở ngoài, xung nhẹ theo bao cả át.
Kỷ An Ninh và Trần Hạo đều ngây dại.


Văn Du nói: “Em còn đồ gì bên người không.” kỹ An Ninh mò vào trong cặp đang mở khóa.
Kỷ An Ninh bị canh dọa sợ ngây người nên chưa phản trng kịp, đợi đến lúc phản ứng lại, Văn Du đã lối điện thoại của cô ra.


“Mấy loại di động như thế này cũng có thể dùng làm vũ khí.” Văn Dụ không đợi cô ngăn cản, đã xem điện thoại như cục gạch, trực tiếp ném về phia bao cát.
“Âm” một tiếng Anh dùng lực lớn cỡ nào!
Kỷ An Ninh ngây người.


May mà bao cát dù cứng rắn nhưng vẫn có độ co dãn. Hàng nội địa là hàng nhái, tính năng bên trong thì không nói tới, còn độ cứng thì... Đúng là có thể dùng làm sạch để ném.


Văn Dụ ném một cái làm bao cát đung đưa, mà cải di động hàng nhái của Kỷ An Ninh thể mà lại chẳng sứt mẻ tí nào.
Văn Dụ: “.


Trần Hạo: “...” Văn Dụ mặt không đổi sắc nói: “Em nhìn này, hàng nội địa đúng là rất tốt, rất chắc chắn! Em cứ coi nó là cục gạch, cứ nhắm đầu đối phương mà đánh! Cứ như vậy...” Miệng thì nói thế nhưng dưới chân lại bắt đầu di chuyên.
Kỷ An Ninh bỗng phản tng kịp anh định làm gì?


“Đừng...”Cô duỗi tay muốn ngăn cản.
Văn Dụ đã ủ mu từ sớm, sao có thể cho cô cơ hội ngăn cản.
Anh nói xong câu “Cứ như vậy..” liền giơ điện thoại hàng nhái của KỷAn Ninh, hung hăng hưởng tới tay cầm kim loại của mấy tập thể dục mà ném.
Choáng" Choáng!


Màn hình của cải hàng nhái kia cuối cùng cũng vỡ vụn.
Hộ... Văn Dụ cảm thấy cả người đều sảng khoái, anh ngứa mắt cải đồ hàng nhái này của Kỳ An.
Ninh lâu lắm rồi đấy!


“Ôi, anh làm hỏng điện thoại em mất rồi, ngại quả.” Anh giả bộ nói xin lỗi, lại quay qua hỏi Trần Hạo, “Câu lạc bộ có phải còn một cái điện thoại không dùng phải không? Để chỗ nào? Lấy ra cho Kỷ An Ninh dùng đi.” Trần Hạo cũng giả bộ nói theo: “Hình như để trong ngăn kéo, để em đi tìm thử.” Hắn chạy tới cái tủ để đồ chỗ tường tìm kiếm, không tới hai lần đã ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ở chỗ này!”?


Hắn cầm theo một cái hộp nhỏ chạy trở lại: “Đây, An Ninh. Sau này dùng cái này đi! Em xem Văn ca không cẩn thận, điện thoại em bây giờ cũng không dùng được nữa” Kỷ An Ninhvnhìn chằm chằm cải hộp nhỏ trong tay Trần Hạo.
Màu trắng, mới tinh, chắc là kiểu iphone mới ra gần đây.


Tinh hết an bài rất gượng ép, kỹ thuật diễn của hai diễn viên thì vụng về.
Kỷ An Ninh nghiêng đầu che nửa mặt, quả thật không biết phải nói gì.
Hả mồm muốn nói chuyện, lại không nói được, chỉ biết cười. Kỷ An Ninh sống sờ sờ bị kịch bản diễn của hai tên này chọc cười.


Trần Hạo nỗ lực kìm nến đến nghẹn, Văn Dụ đẩy đầu lưỡi vào má trong, ánh mắt đang nhìn lên trần nhà nghiên cứng Khỏe miệng đang giật giật, anh cũng sắp không bạn được nữa rồi.
KV No Ninh nhìn cài đức hạnh kia của Văn Du, cảm thấy gân xanh trên màn đang giật giật.


Điện thoại cô vẫn còn ở trên tay Văn Dụ, đảo qua đảo lại giữa các ngón tay anh. KỷAn Ninh trợn mắt nhìn Văn Du, đoạt di động trong tay anh, xoay người bỏ chạy.
Văn Dụ rốt cuộc không nhịn được bật cười.


Anh cầm điện thoại trong tay Trần Hạo, để lại cho hắn một câu “Ngày mai thay bao cát” liền đuổi theo Kỷ An Ninh đang chạy ra ngoài.
Trong tòa nhà còn thừa mỗi Trần Hạo, hắn âm trầm ôm cánh tay, nhìn chằm chằm cải bút đang cắm trên bao cát cả nửa ngày. Sau đó vươn tay, nắm chặt, bỗng nhiên rút ra!


tamdient Quả nhiên, cát bên trong như thác nước “ào ào” chảy ra, chảy đầy đất.
Mỏa nó! Đã nói rõ trong kịch bản không bao gồm phá hư bao cát mà!
Mua mới bao cát, lắp đặt, tất cả đều do phó đội trưởng câu lạc bộ là hắn làm đấy!


Văn ca theo đuổi em gái kia cũng đâu cần phải hoại thế chứ!






Truyện liên quan