Chương 6
Sau khi Phượng Tiêu rời khỏi, Trọng Cátcầm cái lông vũ màu đỏ thắm kia, lại ngơ ngác mà đứng im thật lâu, có giọt nước từ trong mắt nó không ngừng lăn xuống, lặng lẽ trượt trên hai gò mà trơn bóng, lại lạch cạch lạch cạch rơi xuống vỡ ra trong bụi cỏ, tựa như mấy trái táo rừng mà nó vất vả hái về ngày đó.
Nó đi đến bên dòng suối nhỏ, ngồi ở trên bờ, cầm cái lông vũ kia ngồi thật lâu thật lâu, lấy quyển《Bí quyết dưỡng phượng》mà thần tiên tặng ra, đem cái lông vũkia cùng quyển《Bí quyết dưỡng phượng》thả xuống dòng nước suối, 《Bí quyết dưỡng phượng》 vừa thả vào trong nước liền biến thành một đạo bạch quang, bặt vô â·m tín, lông vũ ở trên mặt nước xoay vòng theo dòng chảy, theo dòng nước dần dần trôi xa.
Trọng Cátôm đầu gối, nhìn cái lông phượng đỏ thắm kiatừ từ biến mất không thấy đâu nữa.
Nó không muốn bất cứ thứ gì hết, cái lông phượng này không phải thuộc về nó.
Phượng hoàng mà nó dưỡng đã bay đi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Phượng Tiêuvà hai vị theo thị hầu bên mình cùng trở về thiên đình, biến thành bộ dáng thần tiên như con người đứng ở trong đám mây, nhịn không được khoanh tay quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía hạ giới. Dọc đường mây, hắn gặp một vị thần tiên toàn thân vận trường sam màu ngọc bích, vị thần tiên kia cười hì hì chào hỏi hắn: “A, Phượng Tiêu, ngươi đã trở lại.”
Phượng Tiêu tuy rằng là vua trong Phượng tộc, nhưng cấp bậc vẫn ở dưới vị thần tiên này, đành khách khí mà khom người nâng tay nói: “Linh Quân.”
Vị Linh Quân kia bay đến bên người hắn: “Không cần đa lễ, ngươi mấy ngày nay ở dưới hạ giới, cùng con tiểu hồ ly kia, có khỏe không.”
Phượng Tiêu nói: “Nói đến việc này, ta đang có một chỗ khó hiểu. Ngày ấy ở bên hang động của tiểu hồ ly, Linh Quân rõ ràng đã nhận ra ta, vì sao không nói ra, vẫn để cho ta ở lại thế gian?”
Vị Linh Quân kia khẽ cười nói: “À, ta thấy rằng tiểu hồ ly kia hồ đồ hại ngươi bị trọng thương, nên để nó đền bù cho ngươi là lẽ thường, như vậy Phượng Tiêu hẳn sẽ khoan hồng độ lượng, không truy cứu nó. Ôi, lại nói, thiên thực hồ thật sự là tiên thú đặc biệt trân quý, thiên kiếp so với mấy tiểu yêu bình thường lợi hại hơn nhiều, thế nhưng ng·ay cả Phượng tộc Vương cũng không ngăn cản được, bị sét đ·ánh trọng thương. Con tiểu hồ ly kia, càng ngu ngốc một cách đáng yêu, thiên kiếp của mình tới rồi cũng không biết.”
Thần sắc của Phượng Tiêucó ch·út biến đổi, khoanh hai tay thản nhiên nói: “Đó là bởi vì lúc ấy ta ngẫu nhiên đi qua, không có lưu ý. Ta cũng chưa từng tính so đo cùng nó.”
Hoá ra, thiên thực hồ là tiên chủng trời sinh, cùng với mấy yêu quái tu luyện thành tinh có điểm khác nhau, vào khoảng mười tuổi thì có thể biến thành hình người, sẽ trải qua thiênkiếplần đầu tiên. Trọng Cát tu luyện không chăm chỉ, đến mười một mười hai tuổi mới có thể hoá thành hình người, các trưởng lão cho rằng sau khi thành hình người thì phải trải qua thiên kiếp là chuyện cơ bản nhất mà mỗi con hồ ly trong thiên thực hồ đều phải biết, vậy nên không nói qua cho nó biết, vẫn luôn có ít người bên cạnh Trọng Cát, cho nên hồ ly vẫn không biết việc này.
Khi thiên kiếp đã giáng xuống đầu nó, vừa lúcPhượng Tiêu đi ngang qua, kết quả là thiên kiếp mà mọi người nói lợi hại nhất kia chính là một luồn sét đ·ánh thẳng xuống, không bổ tớiTrọng Cát, ngược lại bổ trúngPhượng Tiêu.
Đường đường là Phượng Đế cứ như vậy mà bị sét đ·ánh trọng thương, rơi xuống mặt đất, tiểu hồ ly chính là tên đầu sỏ gây nên việc này vẫn ngây ngốc ngơ ngác mà xem hắn là sơn kê tha về trong động, thậm chí có một lần tính ăn hắn.
Phượng Tiêunói chuyện với con tiểu hồ ly ngốc nghếch chỉ to bằng lòng bàn tay kia một hồi thì huyệt thái d·ương lại â·m ỉ đau.
Nó nói: “Ngươi là một con sơn kê sao, ngươi từtrên trời rơi xuống, chẳng lẽ là thần kê mà thần tiên dưỡng?”
Nó nói: “Ta vốn tính ăn ngươi, nhưng là ngươi là thần kê, ta không ăn ngươi, ngươi làm gà của ta, để ta dưỡng ngươi nha.”
Phượng Tiêu bị nó nói thành như vậy, buồn phiền phát cáu ảnh hưởng đến nội thương, lại hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, thì thấy tiểu hồ ly như cái bánh đậu vớp lớp da ngoài đen bóng ngồi chồm hổm bên đầu hắn, đôi mắt như chứa lệ mong mỏi nhìn hắn: “Sơn kê, ngươi phải ăn gì uống gì mới có thể khoẻ lại được, sơn kê ngươi thích ăn cái gì, nói cho ta biết đi.”
Bản đế thật bị trí tuệ bao la bát ngát của nó làm cho tức ch.ết. Phượng Đế bệ hạ đứng ở trên đám mây, nhớ lại chuyện cũ rõ mồn một, than thở mãi không thôi. Phượng Tiêuvừa nhớ lại vừa thở dài, rồi sau đó, lại nhịn không được mà mỉm cười.
Bích Hoa Linh Quân ở bên cạnh từ từ nói: “Con tiểu hồ ly kia tuy rằng hại ngươi bị sét đ·ánh trọng thương, nhưng nó quả thật một lòng một dạ chăm sóc ngươi. Vừa nợ vừa trả, những gì nó nợ ngươi, đã trả hết rồi, Phượng Đế ngươi và nó trong lúc đó cũng có duyên phận nho nhỏ, hẳn là lúc này nên bỏ qua hết đi.”
Phượng Tiêu quay đầu lại, nhìn xuống hạ giới, hơi hơi nheo hai mắt lại: “Có lẽ phải vậy.”
Trọng Cátsinh hoạt giống như những thiên thực hồ khác, qua rất nhiều rất nhiều năm, hắn từ một con tiểu hồ ly trờ thành đại hồ ly, thời gian với hắn mỗi ngày cứ trôi qua được ngày nào hay ngày đấy, hắn chẳng buồn đếm xem mình được bao nhiêu tuổi, càng chẳng buồn hồi tưởng lại, từ khiPhượng Tiêura đi đến nay đã được bao nhiêu năm.
Đám hồ ly cùng thế hệ với hắn đa số đều thành tiên, tiểu hồ ly đồng lứa sau đó cũng dần dần lớn lên, Trọng Cát vẫn là một con thiên thực hồ bình thường tu hành qua loa. Khi các hồ ly khác tu luyện, hắn lại thích nhàn hạ, ngậm cây cỏ nằm bên sườn núi mà ngủ, ngắm nhìn núi xanh chạm đỉnh bầu trời màu lam phía xa xa.
Bầu trời vĩnh viễn đều là màu lam, núi cũng vĩnh viễn là màu xanh, bất luận nhân gian đã biến đổi trải qua bao nhiêu triều đại, có bao nhiêu phàm nhân ph·út chốc sinh ra, ph·út chốc bạc đầu.
Hắn đôi khi cùng hồ ly trong tộc nói về chuyện của phượng hoàng, nói phượng hoàng thích sống ở trên cây ngô đồng, cũng không phải chỉ ăn quả trúc, cũng ăn quả dại, vân vân.
Hồ ly cùng thế hệ không tin, hắn liền nói cho tiểu hồ ly nghe, dần dần ng·ay cả tiểu hồ ly cũng không tin, hắn cũng vẫn tiếp tục nói, để cho chuyện này ngủ yên trong lòng mình, để chuyện khác từng ch·út từng ch·út chôn sâu nó.
Các trưởng lão đôi khi thở dài nói hắn không nghiêm túc, hắn thì không lấy làm quan trọng mà nhìn lên bầu trời: “Thành tiên có cái gì tốt, đâu được ở trong núi làm hồ ly tự do tự tại.”
Các trưởng lão thở dài than thở, cũng chẳng thèm quản hắn nữa, có đôi khi hắn biến thành hình người, có đôi khi biến thành hình dáng hồ ly, ở trên sườn núi phơi nắng nằm ngủ, mặc cho thời gian mỗi ngày một trôi qua.
Mãi cho đến có một ngày, hắn vẫn theo thói quen ở trên sườn núi phơi nắng, bỗng nhiên trên trời mây đen cuồn cuộn lập tức kéo đến, bốn phía cuồng phong đột nhiên nổi lên, ph·út chốc trời chợt tối hẳn, trời và đất một mảng tối đen.
Tia chớp như con rắn uốn lượn cắt ngang lớp mây đen, tiếng sấm đột ngột vang to. Tình cảnh này, thật sự rất quen thuộc, thật làm hắn hoài niệm.
Trọng Cát nhìn nhìn lên bầu trời, ng·ay cả động cũng chả buồn động, lẩm bẩm nói: “Cảnh tượng trước mắt thật giống hệt năm đó, chẳng lẽ ông trời ngươi còn có thể để một con phượng hoàng rớt xuống cho ta?”
Tiếng sấm từng phát một nối tiếp nhau, tựa như nổ bên người hắn, Trọng Cát rốt cuộc cảm thấy không bình thường, xoay người đứng lên, tránh trái tránh phải, từng đạo tia chớp giống như nhắm thẳng vào hắn, đuổi theo hắn mà bổ, hắn vừa đặt chân đến một chỗ né tránh thì vùng đất ở ngoài chỗ đó đã bị bổ cho cháy xém, còn bốc khói trắng.
Cứ như vậy mà giáng xuống, sẽ bổ mất cái mạng hồ ly này á!
Trọng Cátvừa chật v·ật nhảy trái nhảy phải, vừa lầm bầm lầu bầu: “Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ phải ở nơi nàybị thiên lôi biến thành hồ ly nướng? Trời đất chứng giám, từ khi biến thành hình người tới nay, một miếng th·ịt ta cũng chưa từng nếm qua, chứ đừng nói là gà nướng, không nên bị báo ứng thiên lôi đ·ánh xuống chứ....”
Hắn nói còn chưa nói xong, một tia chớp sáng như tuyết bổ thẳng xuống ng·ay cách hắn không xa, lại là một vùng đất bị bổ cho cháy xém, lại có khói trắng bốc lên.
Khi Trọng cát đang vô phương bó tay, bỗng nhiên nhớ đến mình còn cái linh phù cứu mạng để trong ngực.
Đó là lá bùa mà vị thần tiên năm đó tặng hắn còn nói cho hắn biết Phượng Tiêu không phải sơn kê mà là phượng hoàng, nghe nói chỉ cần xé ra, thần tiên sẽ lập tức tới giúp đỡ.
Trọng Cát lập tức từ trong lòng ngực lấy bùa ra, xé làm hai, không biết thần tiên nói lập tức đến, rốt cuộc đại khái là mất bao lâu, là lập tức ở nhân gian, hay là lập tức ở thiên đình, trên trời một ngày, dưới đất một năm, nếu tính theo thời gian trên thiên đình, đợi thần tiên tới đây rồi, chỉ e mình đã sớm bị sét đ·ánh thành một đống th·ịt nướng, hơn nữa còn là đống th·ịt đủ mát lạnh.
Hắn đang nghĩ như vậy, một tia chớp sáng dị thường đã từ trên trời giáng xuống. Đối diện đỉnh đầu hắn bổ thẳng xuống.
Trọng Cát ôm đầu khép chặt hai mắt lại nhảy qua bên cạnh, ông trời phù h·ộ, lần này thuận lợi tránh được, tránh không được thì là tai họa.
Hắn gắt gao nhắm chặt hai mắt, đợi, đợi thêm lát nữa, có vẻ như, cũng không có cảm giác sấm sét bổ trúng đầu mình, hắn cẩn thận mở mắt ra, nhất thời giật mình.
Bên cạnh hắn, một người đang đứng, cẩm bào hoa lệ lay động trong gió, tường quang sáng rực, y nhẹ nhàng vẫy tay áo rộng thùng thình, một màn hào quang rực rỡ liền bao quanh Trọng Cát và người đó.
Tia chớp mang theo tiếng sấm từng đạo từng đạo bổ xuống, nhưng đều bị màn hào quang chắn lại bên ngoài.
Trọng Cát chậm rãi đứng lên, dụi dụi đôi mắt, vị thần tiên cứu mạng trước mặt đây, dường như tướng mạo so với vị thần tiên năm đó tặng bùa cho mình không giống nhau.
Tuy rằng tuổi tác thoạt nhìn tương tự, nhưng đôi mắt phượng trước mặt đây, khuôn mặt tuấn tú cùng với phong thái ung dung, so với vị thần tiên năm đó khác nhau rất xa.
Hơn nữa ánh mắt kia, dù sao vẫn cảm thấy có gì đó quen thuộc.
Hiện giờ, ánh mắt quen thuộc kiađang nhìn chằm chằm Trọng Cát, thần tiên vận cẩm bào thở dài, chậm rãi mở miệng nói: “Hồ ly nhà ngươi, vì sao lại không biết thiên kiếp của chính mình.”
Thiên kiếp? Trọng Cátgãi gãi cái gáy, cười gượng nói: “Hoá ra là thiên kiếp sao? Ta còn tưởng thiên kiếp chỉ có hồ ly muốn thành tiên mới có thể gặp, loại hồ ly tu luyện không thành c·ông như ta sẽ không có.”Vội vàng chắp tay ôm quyền với vị thần tiên trước mặt, “Đa tạ đại tiên cứu mạng. Có phải vị thần tiên gọi là Linh Quân gì đó không rảnh hay không, cho nên mới cho đại tiên ngươi thay hắn đến đây? Ơn cứu mạng, suốt đ·ời khó quên, vô cùng cảm kích!”
Ánh mắt quen thuộc kia vẫn nhìn chăm chú hắn: “Ở nhân gian bất quá chỉ qua một ngàn năm, ngươi quả nhiên đã quên ta.” Thần tiên vận cẩm bào khoé miệng hơi hơi cong lên: “Tuy rằng ngươi chưa có thấy qua tiên thân của ta, nhưng ta nghĩ, ngươi dù sao cũng nên nhớ rõ thanh â·m thanh â·m của ta.”
Trọng Cát trợn mắt há hốc mồm mà sửng sốt, Tia chớp trên trời vẫng không ngừng giáng xuống, từng đạo từng đạo nối tiếp nhau bổ lên màn hào quang, thân ảnh trước mắt dưới tia chớp bạch quang lúc sáng lúc tối, Trọng Cát nghe thấy thanh â·m lắp bắp của chính mình: “Ngươi, ngươi là Phượng Tiêu....”
Phượng Tiêu, dĩ nhiên là Phượng Tiêu.
Chẳng lẽ phượng hoàng bay đi, còn có ngày sẽ bay trở về, hay đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng ảo?
Tia chớp cùng tiếng sấm dần dần tắt lịm, mây đen chớp mắt bỗng tan đi, trời đất một lần nữa sáng bừng hẳn lên, ánh mặt trời ấm áp, bầu vẫn một sắc lam mỹ ngọc như cũ, Phượng Tiêulại nhẹ nhàng phất ống tay áo, màn hào quang bao quang yvàTrọng Cátlại với nhau cũng biến mất không thấy đâu.
Trọng Cát vẫn sững sờ đứng đó, không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt, hắn đứng ở nơi đó nhìn lạiPhượng Tiêu. Phượng Tiêu mỉm cười nói: “Ngươi vẫn thấy khó tin sao, chẳng lẽ nhất định muốn ta hoá về bộ dáng phượng hoàng mới được?”
Yvừa dứt lời, toàn thân bỗng nhiên tiên quang sáng rực, một con phượng hoàng giang rộng đôi cánh với ánh tường quang lượn lờ, bay lượn trên không trung một vòng một hồi lâu, lại tao nhã dừng lại trong bụi cỏ, phượng hoàng híp mắt, nhìnTrọng Cát nói: “Như thế nào?”
Quả thật là thanh â·m của Phượng Tiêu, quả thật là bộ dáng của Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu, Phượng Tiêu chẳng lẽ đã thật sự trở lại?
Trọng Cát niệm động khẩu quyết, biến trở về nguyên hình hồ ly, Phượng Tiêu vẫn đang ở trước mặt, nólạiđưa chân trước lên dụi dụi mắt, phượng hoàng vẫn ở đó, không thay đổi. Quả thật là Phượng Tiêu, là Phượng Tiêu đã trở lại.
Nhưng mà, Phượng Tiêuy là Phượng Đế, lần này có lẽ là chỉ bỏ ra một cái nhân t·ình tiện đường ghé qua đây xem mình, phượng hoàng thuộc về cửu trùng thiên đình, cuối cùng vẫn phải quay về thiên đình.
Trọng Cát lắp bắp nói: “Đa tạ Phượng Tiêu...... Đa tạ Phượng Đế bệ hạ, ngươi đã cứu ta một mạng, ngươi lần này đến đây, ta thật cảm kích, không biết ngươi tính khi nào thì quay về?”
Phượng Tiêulại biến trờ về tiên thân như con người, đứng trong bụi cỏ, thản nhiên nói: “Lập tức quay trở về.”
Quả nhiên.
Trọng Cát vùi đầu vào trong bụi cỏ, nhỏ giọng nói: “A, vậy thì, sau này sẽ gặp lại.”
Sau này sẽ gặp lại, thật sự còn có thể sau này sẽ gặp lại sao? Nó không dám kỳ vọng.
Phượng Tiêu không nói gì, Trọng Cát tiếp tục cúi đầu, bỗng nhiên, lớp lông sau gáy nó bị xách lên, thân thể bay lên trên không.
Trọng Cát hơi hơi vùng vẫy một ch·út, nháy mắt lạinằm trong một cái ôm ấm áp, có một hương vị, rất quen thuộc, là hương vị của phượng hoàng.
Nó kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đã cách mặt đất càng lúc càng xa, nó bám chặt vào cánh tayPhượng Tiêu ngơ ngác nói: “Đây.... Đây là...”
Phượng Tiêu sờ sờ nó lớp lông trên đỉnh đầu nó: “Ngươi vừa rồi đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, xem như thành tiên, đương nhiên phải lên thiên đình.”
Vành tai của Trọng Cát giật giật: “Thành tiên? Ta sao có thể thành tiên. Ta ở thiên đình có thể làm cái gì?”
Phượng Tiêu nói: “Có thể làm cái gì thì đợi đến khi lên thiên đình rồi từ từ suy nghĩ.”
Trọng Cát lại lắp ba lắp bắp: “Vậy, sau này ta ở chỗ nào?”
Phượng Tiêu mỉm cười: “Hồ ly ngươi ng·ay cả Phượng đế cũng đã dưỡng qua, đương nhiên không thể ở nơi bình thường. Ngươi ở trên mặt đất từng dưỡng qua ta, ta báo đáp ngươi, cho ngươi ở lại trong Phượng Cung của ta, ngươi có nguyện ý không?”
Trọng Cát nghẹn họng trố mắt nhìn, những gì muốn nói cũng đều không nói ra được.
Tiên phong nhẹ nhàng, mây mù chuyển động, Nam Thiên m·ôn cách đó không xa.
Trọng Cát rốt cuộc nhớ tới một câu, hỏi Phượng Tiêu: “Ngươi nói, trải qua hai lần thiên kiếp mới thành tiên, nhưng ta rõ ràng chỉ nhớ mình trải qua một lần thiên kiếp vừa rồi, vi cái gì lại quên mất một lần kia?”
Bàn tay Phượng Tiêu đang vuốt ve lớp lông của nó dường như ngừng lại một ch·út, nhưng không trả lời vấn đề này của nó.
Rất xa, ở một hướng nào đó trên thiên giới. Mơ hồ lại có tiếng sấm vang lên.
Không biết lại là ở một khe suối nào đó nơi thế gian, có một con hồ ly xui xẻo nào đó, đang vượt qua thiên kiếp.
Hết!
———-oOo———-