Chương 2
Ra khỏi câu lạc bộ đêm, Chung Phong liền nói: “Đi xe của anh đi.”
Ba người cước bộ ngừng lại một chút, theo Chung Phong hướng chiếc xe Phaeton của hắn đi tới. Nhạc Thiệu đi cuối cùng lại lên xe trước tiên, nói: “Lão tứ, cậu ngồi ở sau đi.”
Tiêu Tiếu đang mở cửa xe muốn ngồi vào vị trí phó lái đành phải rời đi, ngồi ra hàng ghế phía sau. Nhạc Thiệu ngồi tại ghế phó lái, Chung Phong ngồi ở vị trí người lái, quay đầu thấy Nhạc Thiệu lại tức giận, hắn nâng tay xoa loạn mái tóc được tu chỉnh qua của Nhạc Thiệu, khiến cho kiểu tóc của đối phương rối tung. Người kia khiến cho đầu tóc của mình rối loạn, thế nhưng Nhạc Thiệu lại không hề tức giận, nhìn ra được một tiếng ‘Anh’ kia cũng không phải gọi không.
Thấy Nhạc Thiệu không nhúc nhích gì, Chung Phong nghiêng người giúp anh cài tốt dây an toàn. Nhạc Thiệu nâng tay lên chạm vào khóe miệng của Chung Phong, ánh mắt tàn nhẫn: “Ai đánh?” Chung Phong khóe miệng có vết xanh tím.
Anh vừa nói như thế, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì ở hàng ghế sau lập tức nhổm qua đây. Tôn Kính Trì tóm lấy cằm của Chung Phong, vừa thấy vết xanh tím rõ ràng ở trên khóe miệng của hắn, Tôn Kính Trì bật người nổi giận: “Ai dám động tới anh!”
Tiêu Tiếu hàm dưới kéo căng, bộ mặt vẫn không biểu hiện ra bất cứ biểu tình gì, nhưng mà ánh mắt kia cùng với ánh mắt của sói thực giống nhau.
Kéo xuống tay của Tôn Kính Trì, Chung Phong nhu nhu khóe miệng, cười ôn hòa nói: “Mấy đứa cảm thấy trong đế đô này có mấy người có thể động được tới anh?”
Bối cảnh nhà Chung Phong tuy không bằng với ba vị Thái tử gia trong nhà là lão đại hai giới quân chính, nhưng ở trong quân đội cũng là cực kỳ có thân phận. Mà bởi vì Chung Phong cùng với ba vị Thái tử có quan hệ, địa vị của Chung gia vài năm nay cũng ẩn ẩn có xu thế được nâng lên. Anh trai của Chung Phong là Chung Dũng năm nay hơn 28 tuổi, đã là thiếu tướng, chỉ cần qua 30 tuổi thì quân hàm trung tướng chắc chắn sẽ không chạy thoát được khỏi tầm tay. Mà Chung Phong, bởi vì trước đây thân thể không tốt, không có được như anh trai của hắn, từ nhỏ đã được luyện tập bên trong quân đội. Thế nhưng mà thành tích học tập của hắn phi thường xuất sắc, thái độ làm người cũng không quá mức nghiêm túc giống như cha mẹ cùng anh trai. Chỉ cần nhìn một cách đơn giản, hắn có thể đem ba vị Thái tử gia của đại viện biến thành em trai của chính mình là đủ để thấy được phương diện xử sự cùng thái độ làm người của hắn không hề tầm thường. Chung tư lệnh cố ý đem đứa con này của mình hướng chính giới để bồi dưỡng, Chung Phong năm nay 26 tuổi, cuối năm sẽ được điều tới ngoại tỉnh để làm huyện trưởng, phát triển cơ sở cá nhân trong chính giới.
Chung Phong không giống như ba vị Thái tử gia, ở đế đô cơ bản là những người có bản lĩnh mà ai ai cũng biết. Hắn cùng người trong nhà không hợp nhau cho nên luôn điệu thấp thân phận ——— trong công tác cũng thường hay điệu thấp. Trừ bỏ một ít trường hợp đặc biệt, hắn trên cơ bản đều là ở trong nhà trọ của mình, một chút cũng không giống những kẻ muốn hướng lên trên, dùng hết thảy mọi cơ hội để có thể tiếp cận được nhóm lãnh đạo, hỗn loạn cùng giả tạo. Đương nhiên, rất nhiều người đều cho rằng lấy bối cảnh của Chung Phong hoàn toàn không tất yếu phải đi nịnh bợ ai cả. Chung Phong trước đây thân thể tuy rằng không tốt, nhưng dù sao hắn cũng là người xuất thân trong gia đình quân nhân, hơn nữa về sau mỗi ngày đều vận động và huấn luyện, muốn nói đến đánh nhau cũng tuyệt đối không phải người dễ bắt nạt, bằng không cái tên hán tử say đến lỗ mãng vừa rồi kia cũng sẽ không bị hắn nhẹ nhàng đạp tới mức quỳ rạp trên mặt đất. Chẳng qua Chung Phong không giống ba cái người kia xúc động như vậy, sẽ không hở ra một chút là đánh người.
Bối cảnh của Chung Phong đại khái đã giới thiệu xong rồi, vậy rốt cuộc là ai có thể đem khóe miệng của hắn đánh đến xanh tím lên? Hoặc là nên nói, là ai có lá gan dám động tới hắn? Đối với người từ nhỏ đã chiếu cố mình, cũng có thể nói là anh trai cùng nhau lớn lên, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiếu Tiêu tuyệt đối sẽ không bất kính với anh trai, lại càng không có chuyện anh trai bị đánh mà bọn họ không biết gì. Nhớ tới ba ngày nay không nhìn thấy người anh cả này, Tôn Kính Trì có trí nhớ tốt nhất trong ba người nhíu mày.
“Sẽ không phải là Chung bá bá hay là Chung Dũng ca đi?”
Chung Dũng là anh trai của Chung Phong, nhưng đối với ba vị đại thiếu gia này thì Chung Dũng cũng không có gì khác biệt so với những người khác đồng thế hệ trong đại viện. Hay nói khác đi, đối phương chung quy cũng chỉ là anh trai duy nhất của Chung Phong. Cho nên vừa nghe Tôn Kính Trì đoán có thể là Chung Dũng ra tay, Nhạc Thiệu sắc mặt càng thêm âm trầm vài phần. Biểu tình của Tiêu Tiếu vẫn như trước, nắm tay lại xiết chặt. Chẳng sợ đối phương là Chung Dũng, đã đụng tới anh trai của cậu, cậu cũng nhất định phải tìm đối phương để báo thù.
Nụ cười trên khóe miệng của Chung Phong biến mất, tiếp theo ảm đạm cười: “Lão tử đánh con không phải thực bình thường sao? Mấy đứa trước đây không phải thường xuyên bị đánh sao?”
Là Chung bá bá?!
“Chuyện này không giống nhau!” Nhạc Thiệu kêu lên, trong ba người, anh là người có tính tình kém nhất: “Bọn em khi đó nghịch ngợm gây sự nên bị đánh. Anh luôn luôn nghe lời, Chung bá bá vì cái gì lại muốn đánh anh!”
Tiêu Tiếu bẩm sinh mặt liệt, nếu có thể lộ ra biểu tình, nhất định cũng sẽ phẫn nộ giống như Nhạc Thiệu vậy. Nghĩ đến vài loại khả năng, cậu nói thẳng: “Anh, anh nếu không muốn đi cái huyện nhỏ kia, em sẽ để cho ông nội cùng cha của em giúp anh lưu lại!”
“Anh, rốt cuộc là vì cái gì?” Trong ba người Tôn Kính Trì xem như tỉnh táo nhất (chỉ là so sánh trong ba người thôi), từ trong gương chiếu hậu nhìn vết tím xanh trên khóe miệng của Chung Phong, cố gắng khắc chế lửa giận. Cho dù là Chung bá bá cũng không thể đánh anh của y!
Trong mắt của Chung Phong lóe lên một tia ảm đạm, thế nhưng rất nhanh liền biến mất, khiến cho ba người kia nhìn không tới. Hắn lại ảm đạm cười, một bộ dạng không sao cả nói: “Không có chuyện gì, chỉ là chính kiến không hợp. Cha của anh là quân nhân điển hình, tình tính thẳng thắn. Anh dù không đắm chìm ở trong quan trường nhiều thế nhưng cũng là lăn lộn nhiều năm, cha không quen nhìn anh khéo đưa đẩy, anh lại không quen nhìn cha cố chấp, chỉ là như vậy. Đừng hỏi. Đêm nay cùng anh ngủ tới bên kia ngủ qua đêm đi, anh cùng mấy đưa uống vài chén rượu, sau này muốn uống cũng không có khả năng.”
“Anh!” Ba người đồng thời không vui, Tôn Kính Trì nói: “Anh cũng không phải không trở về. Lễ mừng năm mới như thế nào cũng sẽ trở về đi. Em thực không muốn để anh đi. Nhiều người không có kinh nghiệm, không phải vẫn phát triển như thường sao. Em sẽ cùng ông nội em nói chuyện!”
“Anh, anh nói một câu, có muốn đảm nhiệm chức vụ này không, đi hay không đi!” Nhạc Thiệu dứt khoát nói.
Chung Phong bật cười một tiếng, một tay xoa xoa đầu của Nhạc Thiệu, lại chuyển tay dùng sức xoa xoa đầu của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu: “Mấy đứa các em cũng đừng làm phiền ông nội, nói không đi thì sẽ không đi chắc, hơn nữa anh cũng chưa từng nói là không muốn đi a. Mấy đứa cũng đừng ở chỗ này đoán mò, thật sự chỉ là chính kiến không hợp. Đừng hỏi là chính kiến gì, nói ra thì các em cũng đau đầu. Buổi tối ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tiện đường mua chút đồ ăn.”
Tiêu Tiếu rầu rĩ nói: “Chưa ăn.”
“Ba đứa bọn em chưa có ăn, không có tâm tình ăn.” Không biết nghĩ đến cái gì, Nhạc Thiệu càng âm trầm.
Chung Phong liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn nhìn đường ở phía trước, lại vươn tay xoa xoa đầu của Nhạc Thiệu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Còn chưa cao hứng? Anh cũng không mất hứng, nhìn ba người các em kìa. Vui vẻ lên cho anh, cũng không phải trời sụp.”
Tôn Kính Trì cằm đặt ở trên lưng ghế dựa, hỏi ra vấn đề chân chính khiến cho đêm nay bọn họ mất hứng.
“Anh, bọn em nghe nói… tháng sau anh sẽ cùng con gái của Quyền Thai Phương, đính hôn?”
Quyền Thai Phương, là nhân vật của cao tầng chính giới, là đối tượng mà nhiều phe phái muốn mượn sức. Nếu cùng với tư lệnh quân đội Chung gia làm đám hỏi, đối với song phương mà nói đều là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Chung Phong tay xiết chặt lấy tay lái xe một chút, rồi mới như cười như không nói: “Các em tin tức cũng quá nhanh.”
“Là thật?” Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì khiếp sợ. Tiêu Tiếu mím chặt môi, nắm tay thực chặt, nói ra lời nói thực ác độc: “Nữ nhân kia xấu như vậy, không xứng với anh!”
“Phải! Nữ nhân kia trừ bỏ có cha làm quan ra, chỗ nào xứng đôi với anh!” Nhạc Thiệu cắn răng, anh trai của anh là một nam nhân hoàn mỹ như vậy, “Thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
“Ha ha…” Chung Phong bị chọc cho nở nụ cười. Trong gương chiếu hậu hé ra khuôn mặt suất khí mười phần đang cười đến tùy ý.
“Anh, có phải hay không Chung bá bá bức anh?”
Nhìn thấy vết xanh tím chói mắt kia, Tôn Kính Trì hỏi. Ánh mắt của Tiêu Tiểu híp lại, lạnh nhạt: “Anh đẹp trai như vậy, nói không chừng nữ nhân xấu xí kia đã thầm mến anh, rồi mới lợi dụng quyền lực của cha cô ả, buộc anh phải cưới cô ả.”
“Em sẽ làm thịt cô ả!” Nhạc Thiệu rống lên tựa như muốn rút đao.
“Các em làm cái gì!” Mặt của Chung Phong trầm xuống, ba người không dám hé răng, chỉ là không hiểu vì sao hắn lại tức giận như vậy. Trực tiếp cho Nhạc Thiệu một cái trừng mắt, Chung Phong lạnh lùng nói: “Mấy đứa muốn diễn trò hả? Còn có thể tự biên tự diễn! Có tâm tình thảnh thơi để ý đến việc anh có đính hôn hay không, không bằng đi quan tâm lo lắng một chút xem sau khi ông nội với cha của mấy đứa ch.ết đi, về sau còn có ai có thể bảo hộ được cho mấy đứa! Ngày ngày chỉ biết đùa giỡn khắp nơi! Chẳng qua chỉ là phú tam đại (con nhà phú quý đời thứ ba)! Có quyền cũng bởi vì là phú tam đại! Mấy đứa nhìn lại bản thân hiện tại đi, có chuyện gì cũng chỉ biết tìm tới ông nội với cha để xử lý, cả ngày bừa bãi, một vài chuyện chính sự cũng mặc kệ, hở ra một tí là đòi giết người, mấy đứa thực sự coi mình là anh hùng đấy à!”
Ba vị đại thiếu gia từ khi có trí nhớ tới giờ đều là đi theo phía sau mông của Chung Phong, nhất là Tiếu Tiêu, bởi vì khuôn mặt liệt bẩm sinh, cho dù khóc cũng sẽ chỉ có ánh mắt rơi lệ, cả người nhìn qua đều cứng ngắc. Nếu không có Chung Phong bảo hộ cho cậu, không biết đứa nhỏ bướng bỉnh này ở trong đại viện đã bị khi dễ thành như thế nào. Cha mẹ của cậu rất lợi hại, cũng không thể mỗi ngày trông coi cậu, chiếu cố cậu. Cũng bởi vì có Chung Phong bảo hộ, Tiêu Tiếu mới có thể cùng Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì trở thành anh em kết nghĩa, khác với những hồ bằng cẩu hữu chỉ vì lợi ích mà đi với nhau bên trong đại viện.
Chung Phong chưa từng bao giờ nghiêm khắc giáo huấn bọn họ như vậy. Ở trong lòng ba người, Chung Phong là người sẽ đứng một bên im lặng nhìn xem bọn họ náo loạn, rồi chờ đến khi bọn họ náo loạn xong sẽ thay bọn họ làm người tốt. Có đôi khi bọn họ đều cảm thấy được Chung Phong là đang cố ý cưng chiều bọn họ, mặc kệ bọn họ ở bên ngoài hồ nháo như thế nào, Chung Phong cũng sẽ không tức giận, nhiều nhất cũng chỉ là khiến cho bọn họ chú ý an toàn.
Lần đầu tiên bị Chung Phong răn dạy, cho dù là Nhạc Thiệu tính tình nóng nảy nhất cũng không dám hé răng. Anh đối với người anh trai này là tôn kính từ trong tâm trong mắt. Mà đồng dạng Chung Phong lần đầu tiên phát hỏa với ba người em trai này, trong lòng cũng khó chịu. Trầm mặc trong chốc lát, hắn nâng tay nhéo nhéo mặt của Nhạc Thiệu, lại vươn tay xoa xoa đầu của hai người ngồi ghế sau, thanh âm khàn khàn nói: “Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, thực xin lỗi, anh, không nên tức giận với các em. Anh…” Thở hắt ra, hắn cắn chặt khớp hàm, “Anh có chút lo lắng. Anh sắp phải rời đi, sau này anh không thể ở bên cạnh các em, các em không thể để cho anh lo lắng a.”
“Anh… em biết…”
Tôn Kính Trì một tay ôm người phía trước, trong lòng rất khó chịu, không muốn chấp nhận người này sẽ phải kết hôn.
“Anh, em không muốn anh kết hôn.” Tiêu Tiếu vĩnh viễn là người trực tiếp nhất.
“Em cũng không muốn.” Còn có Nhạc Thiệu.
Chung Phong chưa nói gì cả, chỉ lại xoa xoa đầu của ba người, lại hỏi: “Có đói bụng không? Anh làm bữa khuya cho các em.”
“Đói.”
Trên đường đi dừng lại mua chút mì ống cũng thịt vụn ở siêu thị tiện lợi 24 giờ, lại mua thêm chút trứng chim, Chung Phong đem ba tiểu tử tới phòng riêng của mình trong nội thành. Đây là sau khi hắn học xong đại học liền tự mình mua, dùng bằng tiền của chính mình. Thời gian quá muộn, trong siêu thị không còn rau dưa gì tươi mới, sau khi vào cửa đổi giày xong, Chung Phong đem mấy thứ vừa mới mua vào trong phòng bếp, nấu mì Ý cho ba tiểu tử kia, phối với trứng súp rong biển, đây coi như là kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây đi.
Chung Phong khi học đại học đều là thuê phòng sống ở bên ngoài, ba vị đại thiếu gia thường xuyên tới phòng ở của hắn. Sau khi Chung Phong mua phòng ở trong nội thành, ba vị đại thiếu gia lại càng thường tới bên này để qua đêm, nghiễm nhiên một bộ dáng coi đây như nhà của mình. Chung Phong ở trong phòng bếp bận rộn, Nhạc Thiệu tâm tình không tốt mở ra tủ rượu của Chung Phong, từ bên trong lấy ra hai bình rượu vang. Tiêu Tiếu lấy tới bốn chén rượu, Tôn Kính Trì từ trong phòng bếp lấy ra đá. Thời gian tháng tám, đúng là thời điểm trời nóng. Khi Chung Phong đem bốn đĩa mì Ý đi ra, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đã uống hết nửa bình rượu.
“Ăn trước khi uống, đừng có tuổi còn nhỏ đã đem dạ dày uống tới hỏng.”
Đem đĩa phân cho ba người, Chung Phong bưng đĩa của mình lên ăn trước, xem chừng buổi tối cũng chưa có ăn. Nhạc Thiệu bất mãn kháng nghị: “Em đã 22, cái gì mà nhỏ tuổi chứ.”
“Chờ em 32 rồi hãng nói mình là người lớn.”
Chung Phong so với cả ba người lớn hơn 4 tuổi, hoàn toàn có thể đem ba vị Thái tử gia này trở thành trẻ con.
Trong lòng biết vị anh trai này chung quy luôn đem bọn họ trở thành đứa nhỏ, ba người cũng không phản đối, vùi đầu ăn. Ăn xong, ba người chơi oẳn tù tì để quyết định xem ai rửa chén đĩa, người thua là Nhạc Thiệu.
Đợi cho tới khi Nhạc Thiệu rửa xong chén đĩa, Chung Phong nâng chén hoan hô, một bộ dạng muốn nói ra suy nghĩ của mình
~ ~ ~ ~ ~
* Phaeton: