Chương 116
Trong bồn tắm lớn hình tròn, hai người trần trụi tình cảm mãnh liệt triền miên hôn nhau. Tay của Tôn Kính Trì vội vàng xao động ở trên thân thể vẫn chưa đủ khỏe mạnh của Yến Phi vuốt ve, tay của Yến Phi lưu luyến tại những vết sẹo che kín trên cánh tay của Tôn Kính Trì.
Động tĩnh tiếng nước, Yến Phi chủ động khóa ngồi trên đùi của Tôn Kính Trì, một tay luồn về phía sau cầm lấy nam căn đã sớm sưng to của Tôn Kính Trì, Tôn Kính Trì thoải mái tới đau khổ rên rỉ.
Tay còn lại của Yến Phi sờ lên trên mặt của Tôn Kính Trì, ở trên môi của y ấn xuống một nụ hôn, nỉ non: “Lần này em đi công tác, lâu lắm… Thiệu Thiệu còn về trước em.”
“Sau này đánh ch.ết, cũng không như vậy nữa… nhớ ch.ết em.” Tôn Kính Trì thô ráp thở gấp, yêu cầu, “Anh trai, để cho em tiến vào.”
Chất dịch tràn ra bên trên đầu nấm bị dòng nước cuốn trôi đi, Yến Phi nằm úp sấp, nhếch mông lên. Tôn Kính Trì lập tức đỡ lấy dương v*t của bản thân, cũng không nhìn nhiều liền nhắm ngay vào trong nơi mất hồn kia của Yến Phi. Yến Phi phối hợp ngồi xuống, vẫn như cũ không ngừng hôn môi cùng cái cằm lún phún râu của Tôn Kính Trì.
“A…”
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, ‘lưỡi dao’ sắc bén của Tôn Kính Trì cạy mở thân thể của Yến Phi.
“Anh, em muốn bắn.” Phun ra một hơi, Tôn Kính Trì không khác gì Nhạc Thiệu đi công tác xa mới trở về, nháy mắt liền không còn định lực.
Yến Phi chậm rãi ngồi xuống, dựa theo sự bôi trơn của nước, hắn thuận lợi hoàn toàn bao trụ ‘lưỡi dao’ sắc bén của Tôn Kính Trì. Thẳng thắt lưng, Yến Phi hai tay đè lại bả vai của Tôn Kính Trì, thân thể cao thấp cử động.
“A! Anh…”
Tôn Kính Trì thoải mái tới mức muốn hôn mê.
“Anh tới, em nằm đi.”
Không biết là bởi vì động tình hay là vì thẹn thùng, Yến Phi thân thể đỏ bừng. Đứa nhỏ này mệt mỏi, trận hoan ái này vẫn cứ để hắn tới ‘chủ động’ đi. Tôn Kính Trì thả lỏng thân thể nằm bên trong bồn tắm lớn, nhận sự phục vụ của người ở trên. Dưới ngọn đèn, trên mặt Yến Phi lộ ra tình triều mà chỉ có ba người bọn họ mới có thể nhìn thấy được. Tốn Kính Trì trong mắt hiện lên một gương mặt khác dần dần trùng lặp lên khuôn mặt hiện tại của Yến Phi. Y híp lại đôi mắt, miệng phát ra một tiếng thoải mái do Yến Phi mang tới, yêu thích không buông tay vuốt ve thân thể của người này.
“Anh trai… Phong…”
“Ừm… A Trì…”
“Anh trai… a, em yêu anh…”
Yến Phi hai tay chống đỡ bên cạnh của bồn tắm lớn, động tác nhanh hơn. Hắn cũng nheo lại đôi mắt, mồ hôi trên người cùng bọt nước trộn lẫn. Sóng nước nhộn nhạo, Tôn Kính Trì say mê, Yến Phi dường như lại một lần nữa trở về thân thể trước kia đã bị thiêu hủy của bản thân. Hắn hiện tại, không phải là Yến Phi, mà là Chung Phong.
“Anh trai, thực thoải mái…”
“A Trì, A Trì…”
Tôn Kính Trì ngồi dậy, ngậm lấy thủ nhũ của Yến Phi. Yến Phi ngâm nga, ôm lấy đầu của Tôn Kính Trì: “A Trì, gọi anh là Phong, gọi anh là Chung Phong…”
“Phong… Phong… anh trai…”
“A Trì…”
‘Ào ào ào ào… ào ào…’
Nước bắn tung tóe ra khỏi bồn tắm, Yến Phi ngậm lấy môi của Tôn Kính Trì, khẽ cắn; Tôn Kính Trì cắn lấy đầu lưỡi của Yến Phi, ɭϊếʍƈ ʍút̼. Hơi thở của hai người giao hòa, dịch thể giao thoa.
Tôn Kính Trì hô hấp ngày càng gấp gáp, tiếng gầm nhẹ thoải mái càng ngày càng dày đặc. Yến Phi mạnh mẽ nâng lên thân thể, một tay nhanh chóng cầm lấy nam căn đã mất đi bao bọc ấm áp của Tôn Kính Trì, động tác cao thấp lên xuống.
“Hô… hô…”
Tôn Kính Trì từng ngụm từng ngụm thở dốc, dịch thể màu trắng đặc phun ra trong làn nước trong suốt, phiêu tán. Môi của hai người vẫn dán vào chung một chỗ, ngón tay của Tôn Kính Trì sáp nhập vào trong nơi đó của Yến Phi, chậm rãi trừu sáp.
* trừu sáp: động tác liên tục rút ra đâm vào =////=
“Anh, anh thật thoải mái…”
Yến Phi nhẹ nhàng cắn cắn môi của Tôn Kính Trì, thối lui. Liếc mắt nhìn bồn nước một cái, hắn từ trên người của Tôn Kính Trì đứng lên: “Nước bẩn rồi, đi tắm vòi sen, sớm một chút lên giường nghỉ ngơi.”
Não bộ của Tôn Kính Trì vẫn còn đang chìm trong mê muội của ‘sự vận động’ ban nãy, y nghẹn đã hơn một tháng. Giữ chặt tay của Yến Phi, y mặt dày nói: “Một lần tuyệt đối không đủ. Lát nữa em còn muốn thêm.”
“Em hiện tại cần làm chính là đi ngủ.” Yến Phi bước ra khỏi bồn tắm, sau đó mới ở trên trán của Tôn Kính Trì hạ xuống một nụ hôn, ôn nhu nói: “Em nằm đi, anh trước gội đầu cho em.”
“Được.”
Về đến nhà, Tôn Kính Trì hưởng thụ hạnh phúc của giờ khắc này. Từ khi y tiến vào cửa, nghe được thanh âm của Yến Phi, y lần đầu tiên sinh ra một loại cảm xúc hạnh phúc khi quay về ‘nhà’, y có ‘nhà’. Y đã là, nam nhân có gia đình.
Ngồi bên cạnh bồn tắm, ngón tay của Yến Phi ở trên cái đầu tràn ngập bọt biển của Tôn Kính Trì xoa nắn. Tôn Kính Trì nhắm lại đôi mắt, hô hấp vững vàng, tựa hồ đang ngủ. Đây là lần đầu tiên ‘Yến Phi’ gội đầu cho Tôn Kính Trì, nhưng không phải là lần đầu tiên của Chung Phong. Trước đây, Chung Phong đã từng tắm rửa, gội đầu, rửa mặt, rửa tay kiêm cắt tóc cho ba người. Lúc này, đầu ngón tay đang ma sát trên da đầu có khác biệt so với quá khứ, nhưng cũng có chỗ tương tự. Hốc mắt của Tôn Kính Trì hơi hơi nóng lên, năm năm đau xót, cả đời này sẽ không thể nào tiêu trừ, bất quá y sẽ không nói cho người này biết.
Trong phòng tắm vô cùng im lặng, chỉ có tiếng nước. Nước mang theo độ ấm vừa phải lướt qua trên da đầu, mang theo bọt biển. Tôn Kính Trì mở miệng: “Anh, sau này em sẽ không bao giờ rời khỏi anh lâu tới như vậy nữa. Em tưởng rằng, em có thể nhẫn nãi, kết quả phát hiện ra bản thân sai lầm rồi.”
“Tốt.” Yến Phi thuận tiện rửa mặt cho Tôn Kính Trì, nói: “Lúc này, Tiểu Tiểu ở Tây Hàng, em cùng Thiệu Thiệu lại đều bay ra nước ngoài, anh ở một mình có chút không quen. Với lại từ sau khi cùng các em gặp lại, đây vẫn là lần đầu tiên tách ra lâu tới như vậy. Anh rất nhớ các em.”
Cầm tay của Yến Phi, Tôn Kính Trì mở to mắt, lộ ra tươi cười: “Anh trai, em yêu anh.”
Yến Phi nở nụ cười, cúi đầu hôn lên trán của y, thoải mái nói: “Anh cũng yêu em. Yêu em, còn có Thiệu Thiệu và Tiểu Tiểu.”
Hạnh phúc thổi quét qua, Tôn Kính Trì kéo đầu Yến Phi xuống, lại hôn một cái.
※
Hai người tắm rửa xong cũng không ngoan ngoãn lên giường đi ngủ ngay, bởi vì Tôn Kính Trì không chịu nghe lời. Một lần trong phòng tắm kia chỉ có thể được cho là an ủi.
Nằm nghiêng bên người của Yến Phi, Tôn Kính Trì dùng tay cùng lời lẽ khiêu khích, lại một lần nữa khơi mào ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Yến Phi. Đem Yến Phi từ trên xuống dưới từ trước ra sau sờ soạng một lượt, Tôn Kính Trì ôm Yến Phi trở mình, hai người nằm theo tư thế úp thìa. Hôn dọc theo xương sống của Yến Phi, tại trong tiếng rên rỉ thoải mái của đối phương, tay của Tôn Kính Trì tiến vào bên trong nơi mất hồn của hắn, ngón cái dễ dàng sáp nhập vào cúc huyệt dị thường ướt át kia.
Yến Phi đáng thương mới một đêm trước vừa bị Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ăn sạch, đêm nay lại không thể tránh khỏi ‘vận rủi’ bị ăn. Đây là phiền não vì có quá nhiều người yêu a. Trong lòng biết không thể trốn thoát, Yến Phi duy nhất có thể làm đấy chính là cố gắng ăn thật nhiều đồ ăn gì đó có khả năng bổ thận, miễn cho tuổi còn trẻ đã bị làm tới mức mệt thận.
Ngón cái hoàn toàn đã thấm ướt, Tôn Kính Trì rút ra ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa lại cùng nhau sáp nhập, Yến Phi thân thể cong lên: “A Trì…”
“Anh, để cho em thoải mái sờ anh.” Tôn Kính Trì khẽ cắn vành tai của Yến Phi, tiếp theo lại tiến nhập ngón tay thứ ba. Nơi đó, vừa mềm lại vừa ẩm, rất ấm áp, tầng tầng đệm thịt gắt gao ʍút̼ lấy ngón tay của y, không chút nào không sạch sẽ giống như người này lo lắng. Rút ra ngón tay, Tôn Kính Trì không tiếp tục tr.a tấn người này nữa, từ phía sau tiến vào.
Thời điểm làʍ ȶìиɦ, Yến Phi cực kỳ không thích việc bị tiến vào từ phía sau, điều này sẽ khiến cho hắn nhớ tới chuyện bọn họ từng làm với thế thân, đặc biệt là người nào đó cũng tên là ‘Phong’. Nhưng giờ phút này, Tôn Kính Trì không ngừng để lại trên lưng của hắn những nụ hôn mang theo tràn ngập yêu say đắm như vậy, ôn nhu vuốt ve hai tay của hắn như vậy, bên tai một tiếng lại một tiếng ‘anh trai’, ‘Phi’, ‘Phong’ vang lên, Yến Phi dần dần dứt bỏ không vui, đắm chìm bên trong hưởng thụ mà Tôn Kính Trì tạo ra cho hắn.
So sánh với một lần ở bên trong phòng tắm kia, lúc này đây tình ái được thể hiện vô cùng sâu sắc. Tại sau khi Yến Phi tiếp nhận tư thế tiến vào từ phía sau rồi, Tôn Kính Trì hoàn toàn buông thả. Bên cạnh, chính diện, cưỡi ngựa… đại não của y trống không, suy nghĩ cũng trống không, chỉ còn cùng Yến Phi nước sữa hòa nhau, tận hưởng hoan tình.
Thời điểm tất cả mọi thứ an tĩnh trở lại, Yến Phi mệt tới mức không muốn động, Tôn Kính Trì cũng cảm thấy mệt mỏi, dù sao hôm nay y cũng ngồi hai mươi mấy tiếng để bay về đế đô. Bởi vì đây là quyết định lâm thời, Tôn Kính Trì không mua được vé máy bay tốc hành từ Nam Phi trở về đế đô, đành phải chuyển chuyến một lần tại Ả Rập, cho nên mới mất thời gian như vậy.
Cả hai đều chỉ mặc duy nhất chiếc qυầи ɭót rồi vùi người trong ổ chăn. Tôn Kính Trì không ngừng vuốt ve Yến Phi, bất quá y cũng đã chìm trong cơn buồn ngủ, vuốt ve chỉ là phản ứng bản năng. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hiện tại đã dưỡng thành một thói quen, cho dù là buổi tối trong trạng thái ngủ say, cũng sẽ theo bản năng ở trên người của Yến Phi vuốt ve không ngừng. Tôn Kính Trì hiện tại chính là ở trong loại trạng thái này.
‘Cộc cộc cộc’, có người gõ cửa, rồi mới trực tiếp mở cửa tiến vào. Tôn Kính Trì lập tức trở nên thanh tỉnh không ít, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, hướng mắt về phía cửa phòng. Có hai người đi tới.
“Đã bảo đêm nay tớ muốn ‘một mình’ ở chung với Phi mà!” Tôn Kính Trì giận a.
“Có ai bảo là không cho đâu a. Hơn nữa hiện tại cậu với Phi cũng không làm.” Nhạc Thiệu cầm theo cốc sữa nóng, đồng dạng bất mãn, “Thời điểm tớ trở về cũng đâu được ở một mình với Phi, lão tứ còn cùng tớ tranh cướp kia kìa.” Ngữ khí mang theo đủ loại oán nhiệm.
Tiêu Tiếu không chút nào kiểm điểm, nói: “Hai người càng có thể khiến cho Phi thoải mái hơn, vì sao cứ đòi một người?”
“Tiểu Tiểu, em ngứa da đúng không?” Người đang ngủ đột nhiên phun ra một câu.
Tiêu Tiếu lập tức sửa miệng: “Em không nói như vậy, nhị ca cùng tam ca sẽ không cho em làm. Anh trai, em thường xuyên bị hai người bọn họ bắt nạt chèn ép.”
Tiểu tử này thực sự là ngứa da. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nghiến răng nghiến lợi. Yến Phi từ trong ổ chăn vươn tay ra, đột nhiên nói: “Đã lâu không cùng ba người các em ngủ chung.”
Hắn vừa nói như vậy, không còn ai bất mãn. Tôn Kính Trì hướng giữa giường xê dịch. Nhạc Thiệu nằm vào bên kia giường, ôn nhu như nước: “Phi, trước hết đem sữa uống hết rồi lại ngủ tiếp.”
Yến Phi hiện tại chỉ muốn ngủ, nhưng lo lắng tới chiều cao của bản thân, hắn lập tức từ trong lồng ngực của Tôn Kính Trì rời đi. Uống sữa là chuyện tuyệt đối không thể bỏ dở.
Uống hết sữa, súc miệng, Yến Phi hạnh phúc nằm xuống. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đương nhiên chiếm lấy hai bên của hắn, Tiêu Tiếu tạm thời rộng lượng một mình nằm ở bên cạnh Tôn Kính Trì. Tắt đèn bàn, Yến Phi phun ra một hơi: “Ba người các em, rốt cuộc cũng đã trở về.”
“Bọn em sau này sẽ tận lực lưu lại một người ở bên cạnh anh. Lần này tình huống đặc thù.” Ba người cam đoan.
Nhạc Thiệu còn chưa quên một sự kiện, anh cắn vành tai của Yến Phi: “Phi, nhiều nhất là sau hai tháng, bọn em muốn bắn vào trong.”
Thân thể của Yến Phi tựa như bị châm lửa. Tôn Kính Trì hai mắt tỏa sáng trong đêm tối: “Phi, anh đồng ý rồi?!”
“Sau hai tháng rồi lại nói.” Yến Phi cự tuyệt trả lời, hắn sợ.
“Anh đáp ứng rồi, em cùng lão tứ đều nghe được.” Nhạc Thiệu không buông tha.
“Ừm, em nghe được.” Tiêu Tiếu hoàn toàn là tên phản đồ.
Yến Phi thở dài: “Anh rất sợ.”
“Không có việc gì.” Ba người trăm miệng một lời, bọn họ không muốn mang bao, cũng không muốn bắn ra ngoài!
Rối rắm thật lâu, Yến Phi nói: “Từ từ đã. Nếu xác định không có vấn đề gì, anh sẽ nghe theo các em.”
“Khẳng định không có việc gì.” Ba người không chút nào lo lắng. Thân thể người này so với nữ nhân còn sạch sẽ hơn, sao có thể xảy ra chuyện.
Yến Phi mệt mỏi, Tôn Kính Trì cũng mệt mỏi, kế tiếp không ai tiếp tục nói chuyện. Suy nghĩ vừa thả lỏng, Yến Phi liền chìm vào trong giấc ngủ say. Bởi vì hắn biết, Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của hắn giờ phút này đều đang ở bên cạnh hắn.
※
Từ trong mộng tỉnh lại, có chút không rõ ràng bản thân vừa mơ thấy gì, Yến Phi một trận hoảng hốt. Trên giường chỉ có một mình hắn, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, đã sắp 11 giờ, khó trách không có ai. Dụi dụi mắt, vươn thắt lưng, Yến Phi đang định rời giường bỗng ngây ngẩn cả người. Thu hồi tay trái, hắn nhìn hơn 10 giây, sau đó nở một nụ cười thật tươi.
“Cứ thích tặng anh kinh hỉ như vậy a.”
Trên cổ tay nhiều ra thêm một chiếc lắc bạch kim được tạo hình ba con rắn quấn quanh, đôi mắt cùng trên vảy của con rắn đều được khảm bằng Aquamarine cùng kim cương. Đây hẳn là quà của Tôn Kính Trì mang về cho hắn đi. Yến Phi xốc chăn xuống giường, bắt đầu một ngày mới trong sự hạnh phúc.
Ăn sáng xong, Yến Phi liền bị ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu khẩn cấp lôi lên xe, đi tới bệnh viện. Yến phi dở khóc dở cười. Tới bệnh viện rồi, Giản Trọng Bình đã có mặt tại đây, dưới hai mắt thâm quầng. Cậu ta ngày hôm qua vừa mới làm giải phẫu mười mấy tiếng đồng hồ, còn chưa kịp ngủ say đã bị những cuộc điện thoại liên hoàn của anh họ gọi tới đây. Có thể nói, muốn bao nhiêu số khổ liền có bấy nhiêu số khổ.
Bốn người trước tiên đi rút máu, vốn ba ngày mới có thể cho ra kết quả, Giản Trọng Bình liền bị Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ép buộc phải có kết quả trong ngay ngày hôm nay. Giản Trọng Bình cơ hồ muốn đâm đầu vào tường.
Từ bệnh viện đi ra, bốn người cũng không đi đâu hết, trực tiếp về ra. Yến Phi lúc này mới có thời gian đem cổ tay trái chìa ra, hỏi: “Mua ở Nam Phi?”
Trong mắt của ba người đều hiện lên một tia quang mang khó phát hiện, Tôn Kính Trì nói: “Em nhìn thấy ở Paris, cảm thấy thích hợp với anh, liền mua. Thích không?”
Yến Phi vẩy vẩy cổ tay: “Các em cũng biết, anh rất ít khi đeo đồ trang sức.”
“Em cảm thấy rất thích hợp với anh, kiểu dáng cũng không khoa trương.” Tiêu Tiếu nâng lên cổ tay của Yến Phi, hôn một cái.
Yến Phi cười nói: “Nếu các em cảm thấy thích hợp vậy anh liền đeo. Bất quá về sau cũng đừng có mua lung tung a, anh không thích đeo mấy thứ đồ trang sức.”
Ba người lập tức đồng thanh hỏi: “Nhẫn thì sao?”
Yến Phi cười đầy thâm ý: “Nhẫn kết hôn thì có thể.”
“Anh trai, chúng ta kết hôn đi.” Tiêu Tiếu ôm lấy cổ của Yến Phi, Nhạc Thiệu đang lái xe rống to: “Lão tứ, cậu đừng có mà quá phận a! Đã bảo là cả ba người chúng ta cùng nhau cầu hôn Phi!”
Yến Phi sờ sờ khuôn mặt của Tiêu Tiếu, nghiêm túc đối với ba người nói: “Chờ anh tốt nghiệp đã.”
“Được!”
Ba người nhất thời tâm xuân nhộn nhạo, chỉ mong Yến Phi tốt nghiệp mau một chút. Thấy ba người cao hứng như vậy, Yến Phi cũng rất cao hứng. Với hắn mà nói, kết hôn hay không cũng đều không sao hết, nhưng nếu ba người này đã muốn, vậy thì kết hôn đi. Dù sao cũng chỉ là cùng mọi người náo náo nhiệt nhiệt ăn một bữa cơm.
Về tới trong nhà, Yến Phi muốn đi tới phòng vẽ tranh. Thấy hắn vừa rời đi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền đi tới thư phòng của cả ba nằm phía trên tầng. Đóng cửa lại, ba người lấy ra di động của bản thân, mở một icon bên trong di động, một điểm màu đỏ ở trên màn hình chợt lóe.
Yến Phi thay đổi quần áo bảo hộ để vẽ tranh, ngồi xuống phía trước bức tranh mà bản thân chưa hoàn thành. Lúc này di động đột nhiên vang lên, hắn lấy ra di động, vừa thấy số hiển thị, thần sắc của hắn trở nên thâm trầm. Di động liên tục không ngừng vang lên, Yến Phi cuối cùng vẫn tiếp nhận.
“Alo?”
“Yến Phi, là tôi, Chung Dũng.”
“A, Chung tiên sinh. Tôi nhớ rõ chúng ta không có việc gì để gặp lại nhau đi.”
“Tôi muốn cùng cậu nói chuyện.”
“Tôi không cho rằng bản thân có việc gì cần phải nói chuyện với anh. Vụ việc kia chúng ta đã thỏa thuận xong.”
Yến Phi ở trong lòng bồn chồn, sẽ không phải phát hiện ra hũ tro cốt kia là giả đi? Không nên a.
“Tôi ở nơi này có một ít đồ thuộc về Chung Phong, nếu cậu cảm thấy hứng thú, ngày mai 12 giờ trưa, tôi chờ cậu tại trước cổng đại học Đế Đô.”
Nói xong, Chung Dũng cúp điện thoại. Yến Phi cầm di động một lúc sau vẫn chưa có phản ứng.
Đệch! Rốt cuộc tới lúc nào thì cuộc sống của hắn mới có thể được thanh tịnh!
~ ~ ~ ~ ~
* bồn tắm:
* vòi sen:
* bọt biển:
* tư thế úp thìa: một loại tư thế khi ngủ hoặc quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ
* Aquamarine: còn được gọi là Ngọc xanh biển hay Ngọc berin, đây là một loại đá quý màu xanh berin. Aquamarine theo tiếng Latinh có nghĩa là Nước biển bởi nó có màu xanh biếc, giống hệt với màu của nước biển
* kim cương: là một trong hai dạng thù hình được biết đến nhiều nhất của cacbon (dạng còn lại là than chì), có độ cứng rất cao và khả năng khúc xạ cực tốt làm cho nó có rất nhiều ứng dụng trong cả công nghiệp và ngành kim hoàn. Kim cương được cho là một loại khoáng sản với những tính chất vật lý hoàn hảo