Chương 54: Chịu khó làm việc mới có thể thành công

Nếu so sánh ra thì tình huống Vương Tử Hoa báo cáo không cùng một cấp với Vương Tử Quân, Vương Tử Hoa còn đang học tập công tác thì Vương Tử Quân đã xâm nhập vào cơ sở, đã nhập vai dưới xã, đã thực hiện công tác theo ý mình.


Chênh lệch là quá lớn, vì vậy khi Vương Tử Quân báo cáo xong thì cả nhà đều trầm mặc, ai cũng bừng tỉnh:
"Ông cụ phái đứa cháu được mình coi trọng nhất xuống một xã hẻo lánh, xem ra là có nguyên nhân!"


- Một tháng này Tử Quân có biến hóa rất lớn, mạnh hơn ở trong trường đại học rất nhiều, nếu chỉ có tố chất của một cán bộ văn phòng thì mãi mãi không được. Quyền thế áp chế mạnh mẽ sẽ khó thể nào phát triển, những trò mèo dưới cơ sở mới làm người ta khôn lên, chỉ có cho xuống cơ sở, xuống địa phương gian khó, đi vào trong quần chúng, chịu mưa chịu nắng, từng trải sự đời, chịu đựng gian khổ thì mới tích lũy được kinh nghiệm, tăng cao tố chất, phát triển tài cán.


Ông cụ gần đây mở lời thường trách móc nặng nề các thành viên trong nhà, đừng nói là một đứa cháu như Vương Tử Quân, dù là Vương Giải Phóng được xem là kẻ nối nghiệp Vương gia thì xưa nay cũng không nhận được lời hay ý đẹp. Không ngờ hôm nay ông cụ lại không tiếc lời khen ngợi Vương Tử Quân, thái độ của ông cụ thật sự làm cho mọi người giật mình líu lưỡi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:


chấm c.o.m
Ông cụ tán thưởng Vương Tử Quân xong thì nói tiếp:
- Tôi hỏi cậu, làm một vị bí thư đảng ủy xã, cậu muốn khống chế toàn cục, quan trọng nhất là gì?


Ông nội đột nhiên đặt câu hỏi, Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy bất ngờ, vấn đề này thật sự cũng là thứ làm hắn suy tư rất nhiều lần nhưng vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời rõ ràng. Những gì hắn gặp phải trong một tháng công tác vừa qua, thật sự làm cho hắn luôn vò đầu suy nghĩ cẩn thận.


available on google playdownload on app store


Công tác, phát triển...Rất nhiều ý nghĩ bùng ra trong đầu, sau đó lại bị phủ quyết, đúng lúc hình ảnh Triệu Tứ Dược chợt xuất hiện trong lòng Vương Tử Quân.
- Là con người!
Vương Tử Quân nói ra bằng giọng chém đinh chặt sắt, rất có khí phách.


Một câu nói đơn giản của Vương Tử Quân đã làm cho ông cụ cười lớn khoan khoái một lúc lâu, thật sự đã lâu rồi chưa thấy ông cụ vui vẻ như vậy. Vương Tử Quân thấy ông nội vui vẻ thì cũng thấy ấm áp, cũng thấy được ủng hộ.
- Cũng không còn sớm nữa, ngài nên đi nghỉ ngơi.


Khi bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho ông cụ đi vào, ông cụ phất tay chưa thỏa mãn nói:
- Tử Quân, cháu không làm ông thất vọng, hôm nay bàn đến đây thôi, ngày mai cháu đến phòng làm việc của ông, hai ông cháu tâm sự.


Ông cụ đứng lên dùng ánh mắt hớn hở nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt ông cụ thật sự rất nóng, giống như thấy được thứ gì đó rất tốt.


Vương Tử Quân bưng ly trà của ông nội đi theo vị bác sĩ kia, đám người trong phòng nhìn những hành động trưởng thành của Vương Tử Quân, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nghi hoặc và rung động.
- Đại ca, em tiễn anh về nhé?
Vương Giải Phóng ngồi lên xe của mình rồi nói với Vương Quang Vinh.


- Không cần, Nhị đệ, cậu cứ về trước, tôi cũng ở không xa, đi bộ là được.
Vương Quang Vinh lên tiếng từ chối.


Vương Giải Phóng thấy anh trai cố chấp như vậy cũng không nói nhiều, hắn gật đầu, chiếc xe màu đen chạy đi như gió. Vương Tử Quân đứng bên cạnh bố mình, hắn nhờ vào ánh trăng mà hấy trên gương mặt bố có chút gì đó không cam lòng.


Người đến tuổi trung niên nếu không thực hiện được chí lớn trong lòng thì sẽ sinh ra cảm giác tang thương, kiếp trước Vương Tử Quân cũng từng là một người trung niên, hắn rất hiểu tâm tính của bố vào lúc này. Năm xưa sau khi bị hãm hại thì hắn rất chán chường, thậm chí còn sinh ra cảm giác vò mè lại sứt, nhưng khi thấy đám bạn từ nhỏ ai cũng phát đạt, hắn thầm cảm thấy không cam lòng.


Nếu nói người vui vẻ nhất hôm nay thì chính là Triệu Tuyết Hoa, trong Vương gia thì quan hệ là hòa hợp khó có được, nhưng dù sao cũng có những lời khó nói, có vài vấn đề cũng luôn phân cao thấp. Sau khi Vương Giải Phóng tiến lên làm một vị phó phòng nhân sự quyền cao chức trọng thì Triệu Tuyết Hoa còn chưa có tâm tư này.


Chỉ là sau khi Vương Tử Hoa tốt nghiệp vào công tác ở văn phòng khối chính quyền tỉnh, ông cụ lại kéo Tử Quân từ trong trường đại học ném xuống xã, điều này làm cho bà cảm thấy không vui, nhưng trong Vương gia thì ông cụ sắp xếp thế nào thì bà cũng không được phép lên tiếng.


Chuyện kia đã tạo nên vết sẹo trong lòng Triệu Tuyết Hoa, hôm nay đứa con có biểu hiện ngoài ý muốn càng làm cho bà hãnh diện và vui vẻ, những hậm hực trong lòng cũng tan biến đi rất nhiều.


Cả nha ba người đi dưới ánh trăng mà vui vẻ trò chuyện, Triệu Tuyết Hoa xuất thân là y tá không ngừng hỏi con về các vấn đề cuộc sống, sợ con gặp phải uất ức ở xã Tây Hà Tử.


- Mẹ, cuộc sống ở nông thôn rất tốt, mẹ từng nghe nói ở nông thôn có bốn câu: Giao thông cơ bản là thích đi thì đi, thông tin cơ bản là gào rống, trị an cơ bản là chó sủa, sưởi ấm cơ bản là run. Nhưng mẹ đừng quên con trai của mẹ là bí thư đảng ủy, dù con không cẩn thận mà khẽ ho một tiếng cũng có người của trạm y tế xã đến kiểm tra.


Thấy mẹ tỏ ra sốt ruột thì Vương Tử Quân tranh thủ an ủi.


Vương Tử Quân cũng là nói thật, có một buổi sáng điểm danh, trước lúc ra khỏi phòng hắn đại khái là uống một ngụm nước nóng và có hơi bỏng miệng, thế là nước mắt nước mũi cũng phải trào ra. Kết quả là tên Cao mập trạm trưởng trạm y tế xã phải vội vàng chạy đến, nói rằng dù trình độ y tế ở nông thôn có lạc hậu cũng sẽ cố gắng đảm bảo cho bí thư có được một sức khỏe tốt.


- Hừ, đứa bé này còn dám gạt mẹ? Con quên mẹ đang làm gì sao?


Triệu Tuyết Hoa dùng ánh mắt yêu thương nhìn con trai, quần áo đường hoàng, gương mặt vui vẻ khoan khoái, chỉ là biểu hiện trưởng thành cơ trí và khôn khéo giỏi giang vừa rồi đã không còn, lúc này nghịch ngợm như một đứa bé, thế là không kìm lòng được mà vỗ đầu con trai rồi nói cười vui vẻ.


- Tử Quân, quản lý một xã cũng không dễ dàng, con nên lưu tâm nhiều hơn.
Vương Quang Vinh thấy hai mẹ con vui cười hớn hở thì không khỏi nhắc nhở một câu.


Tuy chưa từng đi trên quan trường, thế nhưng Vương Quang Vinh dù sao cũng là con cả Vương gia, mưa dầm thấm lâu, cũng hiểu được khá nhiều. Lão nghĩ rằng con trai của mình tuy là lãnh đạo một xã, thế nhưng có thể nắm được toàn cục hay không cũng là vấn đề.
- Con nhớ rồi!


Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn có chút trầm ngâm, thế là quyết định thừa cơ hội vào lú này để thám thính tâm ý của bố mình.
- Bố, trước mắt luôn cường điệu sử dụng cán bộ tuổi trẻ, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa, bố có ý kiến gì không?


Vương Tử Quân vừa lên tiếng thì bước chân của Vương Quang Vinh cũng chậm lại, rõ ràng lão cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
"Có hy vọng, xem ra bố mình bây giờ cũng không phải chỉ tập trung tinh thần nghiên cứu học vấn!"
Vương Tử Quân lập tức tỏ ra vui sướng, sau đó nói tiếp:


- Nghe nói chú Tôn cũng hưởng ứng lời hiệu triệu, đến quận An Âm trở thành phó chuyên viên cơ quan hành chính?
- Ừ, đi nửa tháng.
Vương Quang Vinh khôi phục lại bình thường trong nháy mắt, nhưng Vương Tử Quân cũng có thể đoán được mạch nước ngâm trong lòng bố mình đang cuộn chảy.


Vương Quang Vinh thân là một ngươi nghiên cứu lý luận hành chính, tràn đầy học vấn, ngoài những quyển sách ra thì luôn đứng trong trường đại học. Những năm nay nhìn người chung quanh đổi nghề thì lão cũng có chút rục rịch, chưa nói đến vấn đề tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhưng muốn dùng tri thức vào những mục đích hiện thực cũng không phải giả.


- Anh Tôn cũng thật là, nói đi là đi, làm hại Tiểu Yến Tử, cũng chỉ có thể theo đến quận An Âm!
Triệu Tuyết Hoa dùng giọng không nhanh không chậm và có chút oán hận nói.


Thấy mẹ nhắc đến Tiểu Yến Tử thì Vương Tử Quân khẽ cười, Tiểu Yến Tử là con của chú Tôn, vì hai nhà gần nhau, Vương Tử Quân thường không có mặt ở nhà, thế cho nên mẹ phát huy tâm tính của người mẹ với Tôn Hiểu Yến rất tinh tế. Bây giờ Tôn Hiểu Yến phải dời đi nơi khác, tất nhiên bà sẽ không thoải mái.


Vương Tử Quân ôm vai mẹ mình rồi tiếp tục nói với bố:
- Bố, nếu có cơ hội thì bố cứ mở kế hoạch, cứ phát triển là được rồi.
Vương Quang Vinh chợt dừng lại, lão nhìn con bằng ánh mắt ngưng trọng, thế nhưng một lúc lâu sau cũng không nói gì.


Vương Tử Quân cũng không nhụt chí vì bố không trả lời, hắn đã hạ quyết tâm muốn thay đổi vận mệnh của gia tộc, tất nhiên hắn sẽ không thể làm cho những gì mình tỉ mỉ bày ra gặp thất bại. Hắn nhìn bố mình đang sải bước phía trước mà đột nhiên nói:


- Bố, con nghe nói bí thư Lâm muốn mời bố làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy phải không?
Vương Quang Vinh đang đi chậm rãi, nghe thấy vậy thì dừng lại trước mặt vợ con.


- Đúng là như vậy sao? Quang Vinh, sao không nghe anh nói về điều này? Phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy cũng có cấp bậc không kém gì chức phó phòng tổ chức của Nhị thúc đâu.
Triệu Tuyết Hoa lắp bắp kinh hãi nói.


Chồng xướng vợ họa, chồng phú vợ vinh, ở gia tộc chính trị cũng là như vậy, tuy Vương gia chỉ là một gia tộc chính trị ở phương diện địa phương, nhưng vì chịu ảnh hưởng của vài ngàn năm văn hóa, trong lòng Triệu Tuyết Hoa cũng nghĩ như vậy.
- Làm sao con biết được?


Vương Quang Vinh dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ hỏi.
"Mình làm sao biết được? Tất nhiên là vài chục năm sau bố nói cho con biết!"
Nhưng Vương Tử Quân cũng không thể nói ra những lời như vậy được.


- Trên đời này không có bức tường nào chắn hết gió, con của bố đang ở trong thể chế, tất nhiên cũng biết.
Vương Tử Quân quyết định lên tiếng lừa gạt ở phương diện mẫn cảm này.
Vương Quang Vinh chỉ trầm mặc và hút thuốc rất mạnh.
- Con cảm thấy bố nên nhận chức phó thư ký trưởng kia sao?


Một lúc lâu sau Vương Quang Vinh mới khẽ hỏi.


- Đúng vậy, trong quan trường cũng không phải là chướng khí mù mịt, chủ lưu là tốt, hơn nữa xanh thì xanh mà đỏ thì đỏ, còn có rất nhiều người không nhuốm bùn. Bố, bố có quan hệ, có năng lực, còn có tâm tình vì dân, như vậy cần phải đi làm chút chuyện thực chất, có khả năng thì có thể làm việc, chịu khó thì thànhh công, dù sao thì cũng mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều.


Vương Quang Vinh cảm thấy cơ thể hơi run lên, lão hít vào một hơi thật sâu. Vương Tử Quân cung không tiếp tục lên tiếng, chỉ nhìn về phía bố mình.
Thuốc dần cháy ngắn lại, cuối cùng cũng lụi tàn dưới ánh trăng.
- Nhưng bố đã từ chối.
Vương Quang Vinh trầm ngâm một lúc, cuối cùng trầm giọng nói.






Truyện liên quan