Chương 106: Rượu giao bôi gây họa
Sau khi nghe xong lời đề nghị của Cừu Gia Thành thì Vương Tử Quân cũng không nhắc lại chuyện thư ký đảng ủy, càng không cho ra lời bình nào với câu nói của Cừu Gia Thành, chỉ là hai người bàn bạc về vài sự kiện lớn nhỏ trong xã mà thôi. Vương Tử Quân không nói nhiều, Cừu Gia Thành cảm thấy mình cũng không nên suy tính thêm, chỉ tiếp tục uống rượu. Chỉ là hai người ung dung bình tĩnh thì Chu Thường Hữu ở bên cạnh dù luôn cười tươi sáng lạn nhưng trong lòng như kiến bò chảo nóng, thật sự đứng ngồi không yên.
- Anh Cừu, hai anh cứ uống đi, tôi đi vệ sinh cái đã.
Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống rồi đứng lên, tuy chỉ uống hai ba ly nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ hơi chóng mặt.
- Bí thư Vương, ra khỏi cửa rồi đi về phía đông là nhà vệ sinh.
Chu Thường Hữu chờ Vương Tử Quân đứng lên rồi cũng tranh thủ đứng lên theo, phục vụ rất chu đáo.
- À, anh cứ ở lại đây, để tự tôi đi là được.
Vương Tử Quân thấy Chu Thường Hữu muốn đưa mình đi thì vung tay nói một câu vui vẻ.
Vương Tử Quân đi đến nhà vệ sinh, hắn khẽ cười, mình làm lãnh đạo thì trí năng sẽ kém cỏi đi sao? Đến mức đi vệ sinh cũng phải để thuộc hạ dẫn đường? Hắn vừa lắc đầu cười vừa đi đến bồn rửa tay.
- Ôi...
Những tiếng rên rỉ khổ đột nhiên truyền vào trong tai Vương Tử Quân, sau đó ngẩng đầu nhìn thì thấy một người mặc áo xanh đang giữ lấy một thân cây và nôn thốc nôn tháo.
Người phụ nữ kia sao lại uống nhiều như vậy? Vương Tử Quân lắc đầu, hắn định bỏ đi nhưng chợt dừng bước, vì hình bóng yểu điệu kia rất quen mắt.
Đúng lúc này cô gái kia lại quay đầu.
Môi vểnh, sống mũi cao, tóc dài xõa vai, một phần tóc phủ xuống che gần hết gương mặt, gương mặt trơn bóng có lẽ vì uống nhiều rượu mà đỏ hồng, nhìn qua thì thấy đào hoa sáng lạn.
"Đây không phải là Y Phong sao?"
Y Phong cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, nàng giống như cũng không ngờ mình gặp mặt Vương Tử Quân ở chỗ này, nàng vốn đang nôn ói rất khổ sở, bây giờ giống như tỉnh rượu, nàng vội vàng giữ lấy thân cây, che giấu bộ dạng khốn khổ của mình, sau đó khẽ gọi một tiếng bí thư Vương.
- Y Phong, cô sao lại uống thành ra như vậy? Cô không sao chứ?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ ửng của Y Phong mà dùng giọng quan tâm hỏi.
- Không có gì, tôi là...
Y Phong giống như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Vương Tử Quân thấy Y Phong muốn nói lại thôi, hắn chuẩn bị tiến thêm một bước để hỏi cho rõ. Đúng lúc này một người thanh niên đeo kính từ trong một gian phòng cách vị trí của Vương Tử Quân không xa đi ra ngoài, hắn dùng giọng mất kiên nhẫn la lớn:
- Y Phong, cô đang giở trò quỷ gì vậy? Còn không mau đến đây, đừng để cho lãnh đạo chờ đợi lâu.
Y Phong nghe thấy tiếng kêu của đối phương thì trên mặt bùng lên chút chán ghét, nhưng nàng tuy không thích nhưng cũng không làm gì được, sau khi đồng ý một tiếng thì cười cười với Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, tôi phải đi trước...
Tuy Y Phong có chút say nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, nàng vô tình gặp mặt Vương Tử Quân, nàng không muốn đánh mất hình tượng của mình, cố gắng muốn cơ thể ổn định hơn, nhưng cuối cùng cũng là lực bất tòng tâm, đi lại vẫn loạng chạng, rõ ràng đang rất say.
Mỹ nhân say rượu tất nhiên sẽ là phong tư yểu điệu, cô giáo Y Phong lúc này thật sự rất đẹp và quyến rũ, chẳng qua tình huống mỹ nhân say rượu là rất đẹp, nhưng chính mỹ nhân lại cảm thấy không thoải mái.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bỏ đi thất tha thất thểu của Y Phong, cơ thể mềm mại mảnh khảnh nhìn qua có vẻ rất ngây ngốc, giống như một con vừa rời khỏi vỏ trứng, hình tượng này làm hắn đau lòng. Hắn chợt nhíu mày, sau đó lại đi theo sau lưng Y Phong.
Trong các phòng của quán ăn Hồng Hạnh đều được lắp đặt thiết bị như nhau, nếu so sánh với gian phòng của Vương Tử Quân, căn phòng này chẳng qua chỉ có hơi tối, bên ngoài phòng là một hàng trúc, rất có phong thái yên tĩnh trang nhã. Chỉ là trong phòng rất náo nhiệt, một người đàn ông trung niên mập mạp đang uy nghiêm ngồi ở vị trí chủ vị, trong miệng ngậm điếu thuốc, giống hệt như một cái kén do bươm bướm hóa thành.
Bên cạnh tên mập là một vị trí để không, bên kia lại là một tên thanh niên hơn ba mươi, nhìn cách ăn mặc thì rõ ràng tốt hơn đám cán bộ xã Tây Hà Tử, xem ra cũng không phải là cán bộ xã Tây Hà Tử.
Y Phong vừa vào phòng thì cặp mắt tên mập chợt sáng ngời, bàn tay béo tốt được vung lên vẫy vẫy với Y Phong:
- Tiểu Y, mau đến đây ngồi bên này.
Tên mập vừa nói vừa chỉ chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh mình.
Y Phong dù có hơi say nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo, nàng nhìn vị trí kia mà thầm cau mày, sau đó nhìn bộ dạng tên mập lúc này đã cười như một đóa mào gà, trong lòng càng thêm chán ghét. Nhưng nàng nghĩ đến thân phận của tên mập, càng không thể thả lỏng hàng chân mày nhíu chặt.
- Trưởng ban Hàn, đó chính là vị trí của lãnh đạo, tôi cũng không dám ngồi.
Trên gương mặt đỏ ửng của Y Phong cố gắng nặn ra nụ cười, nàng dùng giọng uyển chuyển nói.
Nụ cười của Y Phong càng làm cho tên mập cảm thấy ngẩn ngơ, xương cốt toàn thân bay bổng hơn rất nhiều, lúc này hắn vung tay lên:
- Cô Y, chủ tịch Mao từng dạy bảo chúng ta, nói là công tác chỉ có phân công khác biệt, cũng không phân biệt cao thấp. Cô đến đây, hôm nay tôi cho cô ngồi ở chỗ này, cô cứ đến đây ngồi là được.
Thấy Y Phong có chút do dự, tên thanh niên ở bên cạnh tên mập đã trừng mắt nói:
- Trưởng ban hàn của chúng tôi chỉ thích những người hiểu biết, cô Y, mau đến đây ngồi.
- Trưởng ban Hàn, tổ trưởng Lý, tôi có hơi khó chịu, tôi muốn về trước.
Y Phong thấy tình hình như vậy thì nhíu màu, sau đó tranh thủ thời gian giải thích.
Tên mập nghe nói Y Phong phải đi thì nụ cười trên mặt chợt giống như có phủ thêm một tầng sương lạnh:
- Tổ trưởng Lý, các anh đây là...
Lý Trường Hưng ngồi dưới tay nào không hiểu rõ ý nghĩ của tên mập, hắn thấy tên mập nổi giận thì tranh thủ đứng lên quát lớn với Y Phong:
- Cô Y, cô có thái độ gì vậy? Còn không mau ngồi xuống cho tôi? Trưởng ban Hàn không ngại khổ cực từ huyện xuống xã Tây Hà Tử chúng ta, không phải vì việc cải tạo trường trong thôn Hồng Lĩnh sao? Tôi nói cho cô biết, lúc này dùng cơm cũng là công tác.
Lúc này dù Y Phong có cực kỳ không muốn cũng không thể không đi đến ngồi bên cạnh tên mập.
Vương Tử Quân đứng ngoài cửa sổ thấy tình hình bên trong thì vẻ mặt trở nên rất khó coi, tên kia uống rượu lại bắt các giáo viên đi cùng để hầu hạ, thật sự quá xấu xa. Thà rằng Y Phong là loại người tàn hoa bại liễu, lả lơi ong bướm, không hiểu lễ giáo thì chẳng có vấn đề, đằng này nàng là một cô gái thanh khiết, thanh nhã và lương thiện như vậy.
- Cô Y, vừa rồi chúng tôi đã uống ba ly, cô bổ sung cái đi.
Tên cán bộ không phải của xã Tây Hà Tử chợt cầm lấy ly rượu rồi mỉm cười nói với Y Phong.
Y Phong nhìn ly rượu đầy tràn mà vẻ mặt chợt trắng bệch, bàn tay nhỏ bé của nàng chợt vung vẩy không còn sức lực:
- Trưởng ban Triệu, tôi thật sự đã uống rất nhiều, không thể tiếp tục được nữa, nếu không tôi dùng trà thay rượu, kính các vị lãnh đạo.
- Này, Tiểu Y, cô như vậy là không được, cô nói cho mọi người xem, cô uống rượu khi nào?
Tên trưởng ban họ Triệu vừa nói vừa giơ bình rượu lên đưa về phía mọi người.
Đám người tổ giáo dục xã tất nhiên sẽ không dám sửa lưng đám lãnh đạo phòng giáo dục huyện, dù đối phương đến đây chỉ là một vị trưởng ban nhưng dù sao cũng là đại biểu cho phòng giáo dục huyện. Đối phương vừa lên tiếng thì mọi người đều nói với Y Phong:
- Tiểu Y, uống đi, trưởng ban Triệu đã nói như vậy, cô hãy đại biểu cho giáo viên xã Tây Hà Tử uống hết ly rượu kia.
Khi Y Phong đang cảm thấy không biết làm sao cho phải thì tên mập đã phất phất tay nói:
- Cô Y còn trẻ, tửu lượng không cao, hay là thế này, tôi uống thay cô ấy vậy.
Trưởng ban Triệu giống như đã sớm biết tên mập có chiêu này, hắn cười hì hì rồi dùng giọng mập mờ nói:
- Trưởng ban Hàn, ngài muốn uống thay cũng không phải không được, nhưng có điều tôi cần nói cho rõ. Thứ nhất anh không phải là cô Y; thứ hai, anh không phải là người yêu của cô Y, vì thế anh uống rượu thay là vô danh, không nên, rất không nên.
Trong quan trường có một quy củ bất thành văn, đó chính là vĩnh viễn không bao giờ nói không với lãnh đạo, nhưng Hàn Lâmm Đạt căn bản không tức giận với cấp dưới, hơn nữa còn cười thêm vui vẻ, cũng không ngại chủ động hỏi:
- Tiểu Triệu, thế cậu có ý gì?
- Rượu giao bôi, anh có thể uống, nhưng cô Y bên kia dùng ly không phối hợp, nếu như ba người có thể uống ba lượt giao bôi, như vậy sẽ bỏ quá cho cô Y.
Trưởng ban Triệu lên tiếng đề nghị, sau đó lấy ra ba cái ly không đặt xuống trước mặt trưởng ban Hàn.
Đám người Lý Trường Hưng nào phải kẻ ngốc, nhìn nụ cười trên mặt Hàn Lâm Đạt và trưởng ban Triệu, bọn họ cũng hiểu đám người kia có bụng dạ gian xảo thế nào. Dù trong lòng thầm mắng đám người kia vô liêm sỉ, tâm tư xấu xa, tìm đủ biện pháp chiếm tiện nghi của Y Phong, nhưng bọn họ cũng không ai dám lên tiếng đắc tội lãnh đạo, chỉ có thể cùng lên tiếng ồn ào.
- Được, uống rượu giao bôi cũng tốt, điều này đại biểu cho phòng giáo dục vĩnh viễn là người một nhà với tổ giáo dục xã Tây Hà Tử. Cô giáo Tiểu Y, chúng tôi đem nhiệm vụ gian khổ này giao lên người cô, cô cần phải nắm chắc cơ hội.
- Đúng vậy, cô giáo Tiểu Y, cô đang gánh vác trách nhiệm và kỳ vọng của toàn thể giáo viên xã Tây Hà Tử, cô cũng đừng làm cho sự nghiệp giáo dục của xã chúng ta rơi vào trạng thái căng thẳng.
Lú này gương mặt Y Phong đã đỏ bừng bừng, ép nàng uống rượu thì đã là quá miễn cưỡng, không ngờ đám người kia còn nghĩ ra nhiều trò như vậy, muốn nàng và tên mập kia uống rượu giao bôi. Nàng cảm thấy giống như bị sỉ nhục, thật sự rất muốn nổi giận. Tuy nàng nhìn qua có vẻ giống như một cô gái yếu ớt nhưng trong lòng lại rất mạnh mẽ, cùng lắm thì nàng sẽ không làm giáo viên nữa. Lúc này nàng chợt sinh ra cảm giác muốn khóc, nàng định đứng lên và bỏ đi, nhưng cánh cửa khép hờ bên ngoài chợt mở ra.
Đám người ở bên trong đang cố gắng ép Y Phong uống rượu giao bôi, lúc này hầu như kẻo nào cũng nhìn về phía cửa, đặc biệt là trưởng ban Triệu, gương mặt càng phát lạnh.
- Anh là ai? Đi lộn phòng rồi à?
Trưởng ban Triệu thấy xông vào là một tên thanh niên trẻ tuổi, thế là trong lòng có chú căm tức. Dù thế nào thì hắn cũng là lãnh đạo tuyến huyện xuống thị sát công tác, lúc này thật sự sinh ra cảm giác từ trên cao nhìn xuống. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng hắn không biết người đến là ai nhưng Lý Trường Hưng lại không thể không biết, khoảnh khắc khi người kia bước vào phòng thì hắn chợt kích động đứng lên, sau đó cung kính gọi một tiếng bí thư Vương.
Vương Tử Quân tay trái cầm một chai rượu, tay phải cầm theo một cái ly, gương mặt tràn đầy nụ cười:
- Nghe nói lãnh đạo phòng giáo dục huyện đến kiểm tr.a chỉ đạo công tác, tôi cũng muốn đến hoan nghênh các vị đồng chí phòng giáo dục huyện đến xã Tây Hà Tử chúng tôi làm khách.
Hàn Lâm Đạt tuy thấy Lý Trường Hưng đứng lên nhưng lại thờ ơ ngồi yên tại chỗ, vì hắn nghĩ rằng người thanh niên kia chỉ là một lâu la mà thôi, hơn nữa còn là một cán bộ xã, không đáng để hắn quan tâm. Trong lòng thầm nghĩ, đều do tên khốn kia xông vào mà chuyện tốt của mình bị ảnh hưởng.
Y Phong thấy Vương Tử Quân đi đến mà cảm thấy khóe mũi cay cay, thầm sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt. Nếu như không phải đây là trường hợp công chúng, nàng sẽ thậm chí muốn nhào vào lòng hắn để nói ra những uất ức và xúc động của mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cao cao tại thượng không thèm quan tâm của Hàn Lâm Đạt, hắn cũng không thèm chú ý, vẻ mặt vẫn tràn đầy nhiệt tình vui vẻ, hắn chậm rãi cất bước đi về phía bàn ăn.
Lý Trường Hưng và đám người tổ giáo dục đứng cả lên, lúc này Hàn Lâm Đạt vẫn ngồi yên không nhúc nhích, bộ dạng rất có khí thế. Lý Trường Hưng là một người chủ nhà, hắn nhướng mày nhưng cũng không dám nói gì, hắn không muốn đắc tội với Hàn Lâm Đạt, cũng không muốn đắc tội với Vương Tử Quân. Hắn thấy Hàn Lâm Đạt không nhúc nhích, thế là tranh thủ hòa giải nói:
- Trưởng ban Hàn, tôi giới thiệu với anh, đây là bí thư Vương, là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử chúng tôi.
Hàn Lâm Đạt vốn đang cao ngạo chờ Vương Tử Quân rót rượu cho mình, hắn vừa nghe tháy sáu chữ bí thư Vương xã Tây Hà Tử thì chợt lắp bắp kinh hãi. Hắn vốn đang ngồi rất có khí thế lãnh đạo, bây giờ tất cả chợt biến mất không còn chút tăm hơi. Đối phương chính là cán bộ cấp chính khoa, hắn tuy là một vị trưởng ban đơn vị cấp huyện có thể vênh váo, nhưng nói thật, một vị trưởng ban trong huyện chẳng đáng là cấp bậc gì.
Một viên trưởng ban không có cấp bậc gì chỉ có tác dụng đi kiểm tr.a công tác mà thôi, cũng chỉ có thể diễu võ giương oai với cán bộ cấp xã, nhưng nếu quay về phòng giáo dục, chỉ là một cán bộ chạy việc mà thôi, chó má gì cũng không phải.
Nhưng bí thư đảng ủy xã thì khác, đó chính là chư hầu một phương, có đôi khi một vài vị cán bộ cấp phó huyện cũng phải nể mặt đám chư hầu này, hơn nữa đối phương lại chính là vị bí thư xã Tây Hà Tử mà gần đây tiếng tăm cuồn cuộn.
Hàn Lâm Đạt là một vị cán bộ lão thành, hắn biết rõ những gì phát sinh trên người vị trưởng phòng tài chính. Trưởng phòng tài chính Dương Vân Binh là ai? Chính là một vị cán bộ cấp phó khoa có khả năng tiến lên cấp phó huyện, đã từng có tin đồn lần này hắn rất có thể sẽ tiến lên làm phó chủ tịch huyện nắm tài chính và thuế vụ. Kết quả là người tính không bằng trời tính, giữa đường xuất hiện thiêu thân, cũng vì muốn giúp đỡ cho một cán bộ phòng tổ chức lấy lại thể diện mà Dương Vân Binh không chịu trả tiền di dời cho xã Tây Hà Tử, để cho vị bí thư Vương này nã pháo ngay trên hội nghị kinh tế toàn huyện, sau đó Dương Vân Binh mặt mũi bầm dập, xấu hổ vô cùng.
Điều này cũng còn chưa tính, nợ cũ nhiều năm trước chợt bùng ra, Dương Vân Binh từ một vị trí quyền cao chức trọng mà ngã xuống thật đau đớn, không những mất chức mà còn bị xử phạt, tương lai chính trị chấm hết.
Làm người chính là một học vấn rất lớn, Hàn Lâm Đạt không biết bí thư Vương trước đó chơi Dương Vân Binh thế nào, nhưng với thủ đoạn của vị bí thư Vương kia, hoàn toàn có thể gọi là hô phong hoán vũ.
Điều làm cho đám người trong thể chế cảm thấy sợ hãi chính là hầu như ai cũng hiểu rõ, cũng nắm bắt được phần lớn nội dung câu chuyện, biết rõ Dương Vân Binh ngã ngựa vì bí thư Vương kia ra tay. Nhưng bọn họ cũng chỉ ngầm hiểu như vậy mà thôi, thật sự không có chứng cứ gì chứng tỏ Vương Tử Quân có liên quan đến nó.
Rõ ràng thủ đoạn của Vương Tử Quân làm cho người ta khó lòng phòng bị, không rét mà run, nếu để ch người này nhìn vào chằm chằm, chỉ cần có chút bất cẩn sẽ bị kéo xuống nước, rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, chờ đến khi anh uống vài ngụm nước và vùng vẫy bơi vào bờ thì tính mạng chính trị đã xong đời. Vị bí thư Vương xã Tây Hà Tử này thật sự khó thể chọc vào, điều này hầu như trở thành nhận thức chung của đám cán bộ trên huyện.
Bây giờ Hàn Lâm Đạt còn dám ngồi yên khi bí thư Vương tiến vào rót rượu, hơn nữa thái độ lại ngạo mạn không coi ai ra gì, nếu làm cho đối phương bức bối thì chẳng phải sẽ không còn tháng ngày tốt lành sao?
Hàn Lâm Đạt nghĩ như vậy mà chợt cảm thấy sợ hãi, ánh mắt cũng không còn bén nhọn như trước, hắn nâng ly rượu lên và cẩn thận nói:
- Ôi, bí thư Vương, trước nay vẫn luôn nghe nói ngài tuấn tú lịch sự, cũng không ngờ ngài trẻ tuổi như vậy. Không biết anh đại giá đến đây, thật sự xấu hổ, hổ thẹn, đúng là hổ thẹn. Ly rượu này tôi xin bồi tội với ngài, mong ngài đại nhân tha cho kẻ tiểu nhân.
Hàn Lâm Đạt nói rồi nâng ly rượu nên uống cạn.
Lý Trường Hưng thấy vị trưởng ban Hàn lanh tay lẹ mắt như vậy thì trong lòng thầm mắng: Hừ, loại khốn kiếp, vừa rồi ông đây nịnh hót xum xoe thì mày còn ngồi đó làm vua, thậm chí có mời rượu cũng không chịu nâng ly, bay giờ thì hay rồi, đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.
- Cái gì là đại nhân tiểu nhân, đi đến xã Tây Hà Tử thì đều là khách, hơn nữa trưởng ban Hàn càng là vị khách được xã Tây Hà Tử chúng tôi hoan nghênh. Trưởng ban Hàn, tôi rót rượu cho anh.
Vương Tử Quân nói rồi rót vào một ly rượu lớn đưa cho trưởng ban Hàn.
Hàn Lâm Đạt có tửu lượng rất tốt, hắn cũng không ngại loại ly lớn kia, cũng không phải chưa từng uống loại ly như vậy bao giờ. Hắn nghĩ đến tình huống vừa rồi mình chậm trễ với bí thư Vương, thế là cũng không dám từ chối, dùng hai tay tiếp nhận ly rượu, sau đó dùng giọng được sủng ái mà kinh hoàng nói:
- Như vậy thì xin đa tạ bí thư Vương.
Hàn Lâm Đạt uống một hơi cạn ly rượu, dù hắn đã quen uống loại ly lớn kia nhưng lúc này rượu chạy vào trong cuống họng cũng cảm thấy nóng ruột, vẻ mặt trắng bệch.
- Chuyện tốt thành đôi, trưởng ban Hàn, tôi lại mời anh một ly, nếu không phải đi xuống kiểm tr.a công tác, sợ rằng anh là lãnh đạo phòng giáo dục, chúng tôi dù có mang kiệu đi mời anh cũng khó thể nào hạ giá xuống thăm. Lúc này anh đã xuống xã, nếu không uống cho thoải mái thì rõ ràng là không nể mặt tôi, xem thường xã Tây Hà Tử.
Vương Tử Quân tiếp nhận ly rượu và lại rót đầy.
Ly lớn, lại là một ly lớn, lúc này Hàn Lâm Đạt còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng bí thư Vương có tác phong cán bộ cơ sở, đã rót rượu là phải hai ly một lượt.
"Liều mạng thôi!"
Hàn Lâm Đạt thầm kêu khổ, thật sự khó thể chối từ, nếu như đổi lại là lãnh đạo xã khác thì hắn còn có thể lên giọng chống đỡ, nhưng vị lãnh đạo trước mắt là tồn tại mà hắn khó thể nào trêu chọc.
"Không thể chọc vào thì mình uống, cùng lắm thì say bét nhè mà thôi!"
Hàn Lâm Đạt nghĩ đến đây thì uống càng thoải mái hơn, giống như một thùng đựng rượu, hắn nâng ly rượu lên dùng giọng cầu xin tha thứ nói;
- Bí thư Vương, tôi xin uống cạn hai ly, mong bí thư bỏ quá cho.
Vương Tử Quân vung vẫy cái chai rồi khẽ cười:
- Tôi còn cho anh hai ly nữa, anh cứ yên tâm đi.
Hàn Lâm Đạt nhận được lời bảo đảm thì nâng ly uống cạn, nhưng lúc này lượng rượu khá nhiều dồn xuống họng, sau khi xuống dạ dày thì giống như bắt lửa, ổ bụng giống như bị thiêu đốt, lửa hừng hựng, miệng khô nứt, cổ họng như bị phỏng, cơ thể lay động.
Vương Tử Quân tiếp nhận ly rượu, hắn lại rót một ly đầy. Hàn Lâm Đạt nhìn bí thư Vương rót rượu mà trong lòng thầm thoải mái, dù thế nào thì hắn cũng xem như vượt qua kiểm tra. Còn Tiểu Triệu bên kia có thể chống đỡ được hay không, phải xem vào bản lĩnh của đối phương.
Dù lúc này trong dạ dày rất khó chịu nhưng trưởng ban Hàn vẫn cố gắng chống đỡ, hắn cũng không dám ngồi xuống, dù sao thì Vương Tử Quân vẫn còn đang đứng trong phòng.
- Trưởng ban Hàn, trưởng phòng Lý của các anh những ngày nay bận rộn gì vậy?
Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng rồi hỏi.
- Bí thư Vương, trưởng phòng Lý của chúng tôi gần đây rất bận, chủ yếu là chạy lên sở giáo dục tìm tài chính.
Hàn Lâm Đạt lúc này vẫn còn ăn nói rõ ràng nhưng men say thật sự đã bùng lên đến não.
- Chạy tài chính cũng không phải chuyện nhỏ, hèn gì những ngày này không thấy anh ấy ở đâu, lần trước tham gia họp trên huyện, đã nhận lời uống với anh ấy vài ly, nhưng lại bị một cuộc điện thoại của bí thư làm lỡ hẹn. Khi đó anh ấy có hứa, khi nào xuống xã Tây Hà Tử thì sẽ cho tôi uống say một bữa, tôi đã chờ anh ta cả nửa tháng, anh ấy chưa đến thì tôi cũng còn chưa an tâm.
Vương Tử Quân nói rồi đưa ly rượu vào trong tay Hàn Lâm Đạt
- Anh ấy không đến, trưởng ban Hàn đến thay mặt cũng được, anh về nói với trưởng phòng Lý, nói rằng ly rượu này anh đã uống thay rồi.
Hàn Lâm Đạt cũng không ngờ bí thư Vương nói một vòng lại quay về người mình, lúc này hắn thấy chai rượu đã muốn ói ngay tại chỗ, nào con dám uống? Hắn cảm thấy cực kỳ khổ sở, cũng ý thức được vị bí thư này đang hướng về phía mình.
- Bí thư Vương, tôi thật sự không uống được nữa, nếu uống vào sẽ gục ngay.
Hàn Lâm Đạt dùng giọng khổ sở nói.
- Anh Hàn, vừa rồi anh nói còn muốn uống rượu giao bôi, sao bây giờ lại nói không thể uống được nữa? Không phải anh có ý kiến với trưởng phòng Lý đấy chứ? Có ý kiến thì cứ để đấy, à không, tôi sẽ tự mình nói với trưởng phòng Lý của anh, để cho chính anh ấy uống.
Vương Tử Quân cười như nước chảy mây trôi, nhưng Hàn Lâm Đạt lại không ngừng đổ mồ hôi hột, không uống thì rõ ràng bị đối phương chụp mũ vì có ý kiến với trưởng phòng Lý. Trưởng ban Hàn biết rất rõ về lãnh đạo trực tiếp của mình, đó là một người cực kỳ sĩ diện, nếu để cho những lời của Vương Tử Quân rơi vào trong tai lãnh đạo, sau này mình đừng hòng tiếp tục công tác ở phòng giáo dục. Tất nhiên ý nghĩ đó càng làm hắn thêm sợ hãi.
Hàn Lâm Đạt còn sợ run người, nhưng lại có người sợ hãi còn hơn thế. Sau khi Lý Trường Hưng nghe được ba chữ rượu giao bôi thì chợt ý thức ra vấn đề, bí thư Vương cũng không phải đến rót rượu vì trưởng ban Hàn, nếu bí thư có ý kiến với mình, như vậy chức vụ tổ trưởng tổ giáo dục của mình chẳng phải sẽ bị hớ sao?
Hàn Lâm Đạt nhìn Vương Tử Quân đang đứng đó mỉm cười mà thầm hiểu một đạo lý, đó chính là đánh rắn dập đầu. Mình và vị bí thư trẻ tuổi kia vốn không phải cùng một cấp bậc, nếu bây giờ người ta lấy thịt đè người thì mình căn bản khó thể nào phản kháng được.
Thà rằng tổn thương sức khỏe của mình cũng không thể để cho lãnh đạo mất đi tín nhiệm, Hàn Lâm Đạt nghĩ đến gương mặt nghiêm túc của lãnh đạo, hắn chợt ra chỉ thị cho mình, trên bàn rượu nếu lãnh đạo rót rượu cho mình, dù anh uống đến mức đái ra quần thì cũng phải cố gắng chống đỡ.
Hàn Lâm Đạt miễn cưỡng nở nụ cười khô cứng, đầu lưỡi cũng trở nên cong quấn:
- Tình cảm sâu nặng của bí thư Vương...Tôi...Tôi nhất định sẽ quay về nói lại với trưởng phòng Lý, chén rượu này tôi xin thay mặt lãnh đạo tiếp nhận, cũng nói lời cảm ơn với bí thư Vương.
Hàn Lâm Đạt nói rồi ngửa cổ lên, lại một ly rượu lớn đổ vào trong họng.
Tửu lượng của Hàn Lâm Đạt cũng là bình thường, nhưng hắn thích uống rượu, thích bầu không khí khi uống rượu. Khốn nổi bây giờ hắn chỉ cảm thấy không phải mình uống rượu mà là uống độc dược, rượu nặng tiến vào trong cuống họng, dạ dày vốn đã cồn cào, bây giờ chỉ cẩm thấy giống như bốc cháy, đau đớn khó chịu. Chỉ sau khoảnh khắc thì hắn đã không nhịn được, tất cả những gì vừa mới tiến vào trong miệng đã bị cho ra bằng đường miệng, tất cả được phun lên người trưởng ban Triệu ở bên cạnh.
Vô tình trưởng ban Triệu quần áo ngăn nắp, phong độ nhẹ nhàng chợt toàn thân dơ bẩn, mà Hàn Lâm Đạt cũng bất chấp hình tượng, hắn mơ hồ quỳ xuống đất nôn mửa, thật sự đến mức nôn ra mật xanh mật vàng.
Vương Tử Quân nhìn Hàn Lâm Đạt đã say đến mức mơ hồ thì khóe miệng lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười vui vẻ này chợt nhanh chóng biến thành vẻ đau lòng.
- Trưởng ban Hàn thật sự là quá cố gắng, không thể uống được thì cứ nói, lại cứ liều mình như vậy.
Vương Tử Quân thở dài một tiếng, vẻ mặt điềm nhiên như không, trên mặt còn có chú đau lòng.
- Anh không sao chứ? Trưởng ban Hàn, trưởng ban Hàn?
Vương Tử Quân cố gắng tỏ ra ân cần hỏi.
- Không có gì, uống, tiếp tục uống.
Hàn Lâm Đạt lúc này thật sự đã quá say, lời nói mơ hồ.
Trưởng ban Triệu vốn cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nghe Hàn Lâm Đạt nói xong thì thầm mắng:
"Con bà nó, bị ép như vậy mà bây giờ vẫn còn nịnh hót, trước đó dùng mọi phương pháp để ép người, bây giờ lại bị người ta ép lại đến mức ch.ết ngay tại bàn."
Nhưng trưởng ban Triệu chỉ nghĩ như vậy mà thôi, cũng không dám nói ra lung tung.
- Anh Lý, anh ên chăm sóc tốt cho trưởng ban Hàn, không được thì cho đến trạm y tế xã để giải rượu.
Vương Tử Quân mở lời phân phó, sau đó vẫy tay với Y Phong:
- Tiểu nha đầu cô cũng uống nhiều đấy nhỉ? Bố của cô đã nói thế nào? Nhìn bộ dạng say khướt của cô kìa, còn chưa theo tôi quay về?
Y Phong biết rõ Vương Tử Quân đang giải hận cho mình, tuy nàng cúi đầu ra vẻ uất ức nhưng trong lòng thầm ngọt ngào hưng phấn. Lần này nàng thật sự rất xúc động, trong lòng nóng lên, thiếu chút nữa thì khóc rống lên.
Khi hai người ra khỏi phòng thì Lý Trường Hưng và trưởng ban Triệu nhìn trưởng ban Hàn đang nôn mửa mà chợt hiểu ra vấn đề. Đúng lúc này trưởng ban Hàn đang nôn mửa không biết lấy đâu ra sức lực mà hất tung cái bàn lên.
Vô tình chén đĩa rơi đầy đất, trưởng ban Hàn cảm thấy mình thư thái hơn một chút, lại không để ý đám người trong phòng đều có bộ dạng bẩn thỉu khó chịu...