Chương 119: Hứa hẹn chỉ là ngân phiếu khống

Tôn Lương Đống nhìn nụ cười trên mặt Tiền Học Bân, trong lòng thầm mắng đối phương hèn hạ, nhưng lời đề nghị của Tiền Học Bân lại khó thể nào nhìn ra bệnh tật gì. Tôn Lương Đống nghĩ đến bộ mặt trẻ tuổi tỉnh táo của Vương Tử Quân, lão chợt cảm thấy mình cho ra quyết định này có lẽ quá qua loa, trong này có vấn đề.


Nhưng dù có vấn đề thì Tôn Lương Đống cũng không vì lợi ích của một người là Vương Tử Quân để gây khó dễ cho các vị thường ủy khác.


Tin tức Bí thư Vương kéo hạng mục hai trăm triệu của tập đoàn Chính Hồng về xã Tây Hà Tử đã nhanh chóng mọc cánh truyền khắp ủy ban xã. Tuy đám cán bộ xã kiến thức có hạn nhưng lại đều có chung một nhận thức: Nếu hạng mục này về xã, sau này sẽ mang đến rất nhiều lợi ích.


Lúc này dù là đám người không ưa Vương Tử Quân như Trương Dân Cường cũng vui vẻ ra mặt, dfu thế nào thì chuyện này cũng là chiến tích lớn, dù Vương Tử Quân chiếm công lao chủ đạo, thế nhưng thành viên ban ngành xã Tây Hà Tử cũng được vài phần thành tích.


- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công tác với anh...
Ủy viên tuyên truyền Tề Á Bân cầm trong tay một bản tin đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.
Bây giờ Tề Á Bân xem như một cấp dưới hợp cách, lão dùng hai tay đưa bản thảo vào trong tay Vương Tử Quân.


Vương Tử Quân nhìn bảo thảo với tiêu đề "Hạng mục đầu tư hai trăm triệu tiến vào xã Tây Hà Tử!", sau đó hắn khẽ gật đầu. Tề Á Bân không phải chủ yếu đến đưa bài viết, chủ yếu là quăng danh trạng, trước kia đối phương luôn có thiên hướng về phía Triệu Liên Sinh, bây giờ dùng phương pháp này để tỏ lòng trung với mình.


available on google playdownload on app store


Dù Vương Tử Quân không thích cách làm người của Tề Á Bân, nhưng căn cứ vào nguyên tắc "Trước tiên thay đổi tư tưởng mới thay người, không đổi được tư tưởng mới thay người", hắn vẫn ôn hòa tiếp nhận Tề Á Bân. Dù thế nào thì thân trong quan trường sẽ vẫn là nước quá trong không có cá, nếu yêu cầu quá nghiêm khắc với người khác, như vậy chờ mình chỉ có tình huống cô lập mà thôi.


- À, tin tức cần quan tâm đến hai chữ kịp thời, Á Bân không hổ danh là cán bộ làm công tác tuyên truyền nhiều năm, bản tin này rất rõ ràng sinh động, hơn nữa còn cực kỳ đúng chỗ.
Vương Tử Quân khẽ đặt bản thảo lên bàn làm việc của mình, sau đó hắn nói tiếp:


- Á Bân, bây giờ hạng mục này trên cơ bản đã xác định, kỳ ngộ là rất lớn nhưng cũng gặp phải khiêu chiến rất lớn, hy vọng anh làm tốt tất cả công tác tư tưởng, chúng ta đồng tâm hiệp lực xử lý chuyện này cho tốt.


Tề Á Bân nghe thấy vậy thì không khỏi cảm thấy tâm tình vui sướng như đóa hoa nở rộ, bí thư Vương nói như vậy, không phải sẽ cho mình trọng trách sao? Chỉ cần mình làm tốt, như vậy sẽ không thiếu tình huống được khen thưởng, quan trọng là chính mình cuối cùng cũng leo lên chiến xa của bí thư Vương.


- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ đợi sự sắp xếp của anh.
Tề Á Bân nói vài lời trung tâm với Vương Tử Quân xong thì khẽ bước ra ngoài.
Không đợi Tề Á Bân ra khỏi cửa, ủy viên tổ chức Lý Thu Na đi đến, nàng mở miệng nói:


- Bí thư Vương, cũng không nên nói những lời như vậy, tôi thấy muốn tìm thời gian phù hợp gặp mặt anh cũng khó. Anh nói xem, là một bí thư tuấn tú lịch sự, hơn nữa năng lực cũng không phải bình thường. Bây giờ trong toàn huyện Hồng Bắc đều lưu truyền một câu nói, đó là bí thư Vương xã Tây Hà Tử không ra tay thì thôi, đã ra tay thì giống như phóng vệ tinh, là nhân vật tiêu điểm cho cả huyện chú ý.


Tuy cũng không thích thú gì lắm với người phụ nữ này nhưng Vương Tử Quân cũng không khỏi nở nụ cười, hắn không thể không thừa nhận người phụ nữ này dù là nói hay làm cũng có điểm độc đáo. Hắn hiểu rõ lời nói của Lý Thu Na, ngoài miệng lại nói:


- Ủy viên Lý, mặc kệ người ta nói thế nào, có nhiều chuyện là của người ta, tôi cũng không chen vào, nhưng chuyện này, tôi là người một nhà cũng không thể nói chen vào được.


- Bí thư Vương quá khiêm tốn, cái này thì tôi biết rõ, bí thư Vương, đây là danh sách các cán bộ sắp là đảng viên của xã, xin anh xem qua và cho ra chỉ thị.
Lý Thu Na thấy Vương Tử Quân căn bản không hiểu phong tình, thế là thức thời mở miệng, sau đó đưa danh sách cho Vương Tử Quân.


Lý Thu Na đến báo cáo với ý nghĩa gì thì Vương Tử Quân hầu như đã biết rõ, khi hắn đang định mở miệng khuyến khích đối phương vài câu, tiếng máy nhắn tin của Lý Thu Na đã vang lên.
Lý Thu Na muốn lấy ra xem, nhưng nàng nhìn Vương Tử Quân, cuối cùng cũng hạ tay xuống.


- Cô cứ xem đi, coi như tôi không có mặt trong này.
Vương Tử Quân phất tay với Lý Thu Na, dùng giọng không thèm quan tâm nói.
Lý Thu Na lấy máy nhắn tin ra xem, ngay sau đó gương mặt phấn hồng chợt run rẩy, nàng cố gắng trấn định, cuối cùng mới có hơi bình tĩnh trở lại.


- Bí thư Vương, tôi còn có việc, tôi đi trước.
Lý Thu Na nói xong thì nhanh chóng cáo từ.
...


- Bí thư Vương, chuyện này cậu làm rất khá, không những bí thư Tôn mà các vị thường ủy cũng tỏ ra tán thưởng, nói rằng huyện Hồng Bắc chúng ta thật sự thiếu những cán bộ vĩ đại có tinh thần tiến thủ như cậu, thiếu những cánh chim đi đầu trong công tác phát triển kinh tế, không chờ đợi không dựa giẫm, có thể chủ động vượt qua khó khăn, trăm phương ngàn kế kéo hạng mục.


Những lời nói có tính chất chụp mũ liên tục vang lên, giống như muốn gài vào đầu Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng nhìn chằm chằm vào vị phó chủ tịch thường vụ huyện Hồng Bắc, trong lòng có chút rét lạnh.


Bâ giờ Vương Tử Quân cũng không còn là một cán bộ trẻ tuổi không biết sống ch.ết như năm xưa, kinh nghiệm trọng sinh làm cho hắn trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ còn chưa đến lúc khẳng định thành tích, lãnh đạo lại không keo kiệt lời nói để khen ngợi anh, như vậy chỉ có một nguyên nhân: Tám phần là rào đón, ngay sau đó là trò nâng lên rồi giết.


Vương Tử Quân thầm hiểu trò này nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, hắn ngồi nghiêm chỉnh giống như một học sinh tiểu học, lẳng lặng lắng nghe phó chủ tịch thường vụ Hoắc Thắng Lợi lên tiếng.


Hoắc Thắng Lợi nhìn gương mặt trẻ tuổi và trần đầy sức sống của Vương Tử Quân, trong lòng cũng không ngừng chửi chó má, tình huống đắc tội ch.ết người thế này sao lại rơi trên đầu mình. Tiền Học Bân, Hồng An Trạch là hai lão già khởi xướng ra, bọn họ chạy đi đâu rồi? Ăn cứt rồi sao? Lúc này lẩn đi xa thì nhanh lắm.


Chỉ là sự việc rơi xuống đầu Hoắc Thắng Lợi, dù hắn có không muốn cũng phải hoàn thành, dù thế nào thì hắn còn muốn ngồi trên vị trí của mình.


- Bí thư Vương, tôi cũng không có nhiều tiếp xúc với cậu, nhưng tôi có thể hiểu cậu là cán bộ biết nhìn đại cục. Cậu còn trẻ, tất nhiên tuổi trẻ là tư chất, sau này đường còn dài, tôi tin công lao cậu đưa tập đoàn Chính Hồng về huyện, tổ chức sẽ không quên.


Hoắc Thắng Lợi không hỗ danh là lãnh đạo huyện, dù biết nói thế nào cũng chỉ là lời an ủi, thế nhưng đưa người ta lên cao cũng còn hơn là lạnh nhạt.


Vương Tử Quân nghe được hai chữ chiến công thì lập tức hiểu ra vấn đề: Chắc chắn có kẻ đỏ mắt vì hạng mục đầu tư của tập đoàn Chính Hồng, vì vậy mà ngáng chân mình.


- Chủ tịch Hoắc, cám ơn lời khen ngợi và khẳng định của anh, tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, không phụ lòng mong đợi của mọi người, sẽ cố gắng thật nhiều, làm tốt công tác xây dựng hạng mục của tập đoàn Chính Hồng.


Vương Tử Quân biết rõ sự việc nằm ở chỗ nào, hắn cũng không khách khí. Hắn thầm nghĩ, chủ tịch Hoắc còn tiếp tục nói đường vòng làm gì nữa, nếu như vậy thì tôi sẽ đi theo phụng bồi, để xem đến lúc nào anh mới nói ra mục đích thật sự đây.


Quả nhiên Hoắc Thắng Lợi nghe thấy Vương Tử Quân tỏ thái độ thì vẻ mặt nóng len, người khác không hiểu rõ hắn vì sao lại đến, nhưng chính hắn thì hiểu rất rõ. Hắn vội vàng ho khan một tiếng nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn


- Bí thư Vương, tôi dứt khoát nói rõ với cậu, cái này...Tôi nghĩ, cậu có lẽ cũng đặt nặng đại cục, điều này...Hạng mục lần này đã được huyện ủy và chính quyền huyện nghiên cứu, cảm thấy nên đặt ở thị trấn huyện thành thì hay hơn. Dù sao thì thị trấn huyện thành cũng là trung tâm kinh tế chính trị của huyện Hồng Bắc, nếu đặt hạng mục ở đây, như vậy có thẻ làm tốt công tác phóng xạ, làm tốt công tác xúc tiến các mặt kinh tế huyện Hồng Bắc cùng phát triển.


- Tôi biết rõ sắp xếp như vậy thì cậu sẽ cảm thấy uất ức, nhưng này bí thư Vương, anh là một vị cán bộ đảng viên, chúng ta cần phải xem trọng vấn đề đại cục. Nếu làm quan chỉ lo tạo phúc ho một phương thì chưa nói đó là suy nghĩ hạn hẹp không phù hợp đại cục, còn là ánh mắt thiển cận chỉ thấy vài thân cây mà không thấy cánh rừng. Chúng ta cần phải suy xét từ phương diện lâu dài, căn cứ vào đại cục tạo phúc cho muôn dân toàn huyện, phục tùng chỉ đạo và quyết định của huyện ủy và chính quyền huyện. Nhưng này bí thư Vương, tôi cũng đại biểu cho đảng ủy chính quyền huyện để nói rõ, những thành tích và sự cố gắng của cậu sẽ được tổ chức khắc ghi, tổ chức sẽ tuyệt đối không bạc đãi cậu, sớm muộn gì cũng cho cậu cơ hội.


Những lời nói của Hoắc Thắng Lợi thật sự rất có trình độ, đã quan tâm đến cảm xúc của Vương Tử Quân, còn biểu đạt ý nghĩ rõ ràng: Đó là hạng mục vốn thuộc về xã Tây Hà Tử đã được chuyển sang cho thị trấn huyện thành, chiến tích vốn thuộc về Vương Tử Quân đã được ném cho người khác.


Nếu sau khi hạng mục của tập đoàn Chính Hồng được đầu tư thì sẽ còn ai nhớ đến Vương Tử Quân? Lời hứa hẹn của lãnh đạo cũng không nên cho đó là sự thật, nếu không có chứng thực đúng chỗ thì tất cả hứa hẹn chỉ là ngân phiếu khống, đều là không đáng kể. Là một cấp dưới thức thời, khi lãnh đạo nói đến những thứ không thực hiện được thì anh phải quên đi thật nhanh, đây mới thật sự là điều cần chú trọng trong quan trường.


Không những thế, tương lai cũng khong còn ai đề cập đến chuyện Vương Tử Quân là người kéo hạng mục về cho huyện Hồng Bắc, tất cả vinh dự sẽ là của thị trấn huyện thành, mà đám cán bộ thị trấn huyện thành cũng sẽ nhờ vào ngọn gió đông này để thẳng tiến phong vân, một đường thăng chức.


Đem hạng mục đưa vào trong tay của thị trấn huyện thành, còn nói cái quái gì là kéo kinh tế cả huyện Hồng Bắc phát triển? Đây không phải là ức hϊế͙p͙ người quá đáng sao? Hai thôn của xã Tây Hà Tử và thị trấn huyện thành tiếp giáp nhau, dựa vào cái gì để nói thôn Lý Trại của thị trấn huyện thành có ưu thế hơn thôn phía xã Tây Hà Tử? Xem ra thân trong quan trường thì quyền uy và điều lệ không phải là thứ được đóng khung trên tường, mà chính là lời nói phát ra từ miệng của lãnh đạo.


Một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng Vương Tử Quân, hắn biết rõ có người lén ra tay với chiến tích của mình.


Khi trong đầu Vương Tử Quân đang quay cuồng đủ mọi ý nghĩ, Hoắc Thắng Lợi đưa mắt nhìn người cán bộ trẻ tuổi trước mặt, dù trước khi đến hắn đã chuẩn bị tốt tư tưởng nhưng đến khi đối mặt với đối phương vẫn ít nhiều sinh ra chút cảm giác bất an.


Khi ánh mắt Hoắc Thắng Lợi nhìn vào gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, hắn thấy đối phương không tức giận, cũng không cải cọ, trong lòng chợt bùng ra một dự cảm không tốt. Lúc này dự án khẩn cấp đã được hắn chuẩn bị sẵn càng nhanh chóng xuất hiện trong lòng.


Người cán bộ trẻ tuổi thân ở trong quan trường thì xúc động sẽ là hành động ma quỷ, cho dù anh biết người ta giở trò thì cũng chỉ có thể nhẫn mà không phát, đầu nóng sẽ không có chỗ để dùng. Anh cần phải học tính nhẫn nại, chờ thời cơ thích hợp tiến đến, phẫn nộ vừa không thể phát tiết, lại vừa kéo mình vào cục diện khốn khổ.


Hoắc Thắng Lợi khẽ buông ly trà xuống bàn, chuẩn bị ứng phó với tình huống mưa to gió lớn sắp xảy ra, nhưng chờ hắn buông ly nước thì phát hiện ánh mắt tức giận của Vương Tử Quân biến thành thanh tỉnh.


- Chủ tịch Hoắc, ý của anh là hạng mục này đã được các lãnh đạo huyện nghiên cứu và đưa ra quyết định chuyển dời cho thị trấn huyện thành?
Âm thanh nhàn nhạt của Vương Tử Quân khẽ vang lên, giống như hắn cảm thấy tất cả đều rất bình thường.


- Khụ khụ, đúng vậy, hội nghị thường ủy huyện ủy đã nghiên cứu và cho ra quyết định, đó là thị trấn huyện thành sẽ có lợi cho sự phát triển của hạng mục, vì vậy xuất phát từ đại cục phát triển kinh tế của toàn huyện, các lãnh đạo mới đưa hạng mục này về cho thị trấn huyện thành.


Hoắc Thắng Lợi cố gắng muốn làm cho lời nói của mình có chút ẩn giấu, nhưng dù hắn cố gắng thế nào thì giọng nói vẫn có chút khô cứng, vẫn không đủ độ mềm cần thiết.
Vương Tử Quân cười cười rồi hời hợt nói:


- Vẫn là lãnh đạo có ánh mắt lâu dài, cuối cùng cũng suy xét thấu đáo. Thật ra lãnh đạo không nói thì tôi cũng nghĩ rằng hạng mục này chuyển đến thị trấn huyện thành sẽ thích hợp hơn. Nếu nhìn vào tình huống của huyện Hồng Bắc chúng ta, hạng mục chỉ có thể rơi vào thị trấn huyện thành thì mới có thể kéo kinh tế toàn huyện phát triển được.


Hoắc Thắng Lợi nhìn gương mặt không chút biến đổi của Vương Tử Quân mà trong lòng chợt phát lạnh, kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho hắn biết chó sủa sẽ không cắn người mà chó không sủa sẽ cắn người. Hắn thấy Vương Tử Quân này vốn không phải là người lương thiện, bây giờ có phản ứng thần kỳ như vậy sẽ ẩn giấu thứ gì? Người này gặp chuyện lớn không sợ hãi và bất động, như vậy nhất định sẽ thành đại sự.


"Dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình, mình cũng không cần đắc tội với Vương Tử Quân."
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Hoắc Thắng Lợi nở nụ cười rồi dùng giọng ấm áp nói:


- Bí thư Vương, hôm nay chúng ta cũng không quan tâm đến quan chức, chỉ nói về tình cảm cá nhân, tôi nói một cau xuất phát từ đáy lòng, chuyện này tôi cũng biết rõ cậu chịu uất ức.
Trên gương mặt Hoắc Thắng Lợi là biểu hiện không thể làm gì được, hắn tiếp tục lên tiếng:


- Nhưng tôi là một vị phó chủ tịch thường vụ huyện, bản thân tôi dù có thái độ phản đối với sự kiện này cũng là phí công vô dụng, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận quyết định của hội nghị thường ủy mà thôi. Vì vậy tôi được phái đến đây truyền lời, đồng thời cũng mong cậu hiểu cho tâm tư của tôi. bí thư Vương, tôi thấy không bằng thế này, xã cậu có gì khó khăn thì cứ nói với tôi, chỉ cần trong phạm vi chức quyền của tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết cho cậu. Nếu nằm ngoài phạm vi của tôi, tôi sẽ báo cáo lên hội nghị thường ủy, sẽ giải quyết cho cậu trong thời gian sớm nhất.


- Cám ơn chủ tịch Hoắc, ngài có thể thấu hiểu cho khó khăn của xã, tôi thật sự rất cảm kích. Nếu ngài đã mở miệng thì chúng tôi cũng không khách khí.
Vương Tử Quân lấy vở ra rồi ghi vào đó ba bốn điều, tuy không phải chuyện gì lớn nhưng cũng đủ làm cho Hoắc Thắng Lợi phải đau đầu.


- Được rồi, được rồi, Tiểu Vương, chúng ta cứ như vậy, cậu có gì thì thì cứ bận rộn đi, chuyện này tôi đã nói xong, lát nữa tôi còn có một hội nghị cần tham gia, tôi về trước.
Hoắc Thắng Lợi nói rồi nhanh chóng đứng lên đi ra cửa.


Lúc này đã sắp mười một giờ, nào còn hội nghị gì vào giờ này? Dù Vương Tử Quân biết Hoắc Thắng Lợi nóng lòng muốn rời khỏi xã Tây Hà Tử, nhưng hắn vẫn lễ phép nói vài lời giữ chân đối phương.


Đến khi xe của Hoắc Thắng Lợi chạy ra khỏi ủy ban xã Tây Hà Tử, trên mặt Vương Tử Quân chợt lóe lên vẻ âm trầm, hắn cầm tờ giấy khen ngợi của huyện ủy chính quyền mà hận không thể xé nát nó ra.


Nhưng phần tâm tư kia vừa lóe lên đã bị Vương Tử Quân áp chế vào trong lòng, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Chu Thường Hữu đi sau mình:
- Thường Hữu, sao chép tờ giấy khen này thành một trăm bản, sau đó phát xuống từng thôn ấp và đơn vị trong xã.


Chu Thường Hữu tất nhiên biết rõ hạng mục của lãnh đạo mình đã xảy ra chuyện gì, hắn thấy sắp thành công thì lại bị thị trấn huyện thành nhảy dựng lên hái trái đào. Đừng nói là Vương Tử Quân, dù là hắn lúc này cũng nổi giận đùng đùng, bây giờ chợt nghe thấy sắp xếp khác thường của bí thư Vương, hắn chợt ngây cả người:


- Bí thư Vương, điều này...
- Điều này cái gì, chẳng lẽ anh cho rằng tôi dùng tờ giấy khen này để mua danh chuộc tiếng sao? Lúc này phát cho tuyến dưới để mọi người họp tập theo cho tốt, đây chính là quyết định khen ngợi của huyện ủy và chính quyền với tôi.


Vương Tử Quân nói rồi nhét văn kiện vào trong tay Chu Thường Hữu, sau đó xoải bước đi ngay.






Truyện liên quan