Chương 27: Tiếu ngạo giang hồ công lược (hoàn)
Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Sakura
“Buông tay.” sát khí trên người Lâm Bình Chi tiết ra, cắn răng quát nhẹ: “Không phải nói có vấn đề để ngươi chạy trước sao? Ngươi bây giờ cách ta gần vậy, có phải là muốn ch.ết hay không?”
“Bình đệ, ta nghĩ qua.” Môi của nàng kề bên tai của Lâm Bình Chi, lúc mở miệng nói chuyện hơi thở ấm áp thổi qua, khiến lỗ tai của Lâm Bình Chi thoáng cái trở nên đỏ bừng, chỉ sau một khắc, lời Bách Hợp của làm cho cả khuôn mặt hắn đỏ lần nữa, nhưng không phải xấu hổ , mà là bị tức!
“Một mình ta khẳng định chạy không thoát, đệ cõng ta chạy, ta mới có thể chạy trốn được, chờ chạy xa một chút không ai đuổi theo ta, đệ lần nữa quay về cản họ.”
Lúc này không có thời gian so đo với nàng, Lâm Bình Chi và nàng chung sống thời gian lâu như vậy, đã biết rõ ràng tính tình của nàng, hoàn toàn chính là ngu vù vù, căn bản có cái gì thì nói cái đó, lúc này lời nàng nói tuyệt đối không phải khách khí mà là ý nghĩ chân thật nhất trong lòng nàng.
“Tiểu tử, có nghe hay không? Phái Thanh Thành ta làm việc luôn luôn nói đạo lý, ngươi ngoan ngoãn bỏ mũ che đầu ra cho chúng ta nhìn, nếu như không liên quan, tất nhiên thả ngươi rời đi, giấu đầu lòi đuôi thì coi là hảo hán gì?”
Trong mắt Lâm Bình Chi lộ ra âm khí, hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì trong nháy mắt mũ che bị bỏ xuống, một đại hán cầm đầu mặc quần áo của đệ tử phái Thanh Thành liền nói: “Cắt, hóa ra là tiểu tử sơn thôn, đen đầu mặt đen, tuyệt sẽ không là họ Lâm. Đi thôi.”
Sát khí vừa mới ngưng tụ ra trong nháy mắt, bởi vì lời nói bất mãn người của phái Thanh Thành mà thoáng cái cứng lại, Lâm Bình Chi ngây người một hồi lâu, tên đệ tử phái Thanh Thành cuối cùng còn không có rời đi hỏi: “Tiểu tử, trong núi này ngươi còn nhìn thấy ai khác không?”
Lâm Bình Chi còn không có mở miệng, Bách Hợp đã ngu vù vù lắc đầu: “Trên núi chỉ có hai người chúng ta thôi, các ngươi muốn tìm ai?”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, người nọ đã lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, tóm lại chúng ta đang tìm kiếm một kẻ xấu không chuyện ác nào không làm.”
Đám người kia đi xa, còn nghe được có người hỏi: “Đại sư huynh, làm sao ngươi biết hai người này không phải là tiểu tử họ Lâm và nữ nhi của Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần?”
“Ngươi ngu nha, nhìn bộ dạng ngu vù vù của cô nương đó, tiểu tử kia vừa đen vừa gầy, tuy nói vóc người xấp xỉ như họ Lâm, nhưng ngươi cũng nhìn thấy tiểu tử họ Lâm kia rồi, y như đàn bà vậy, không phải là bộ dáng này. . . . . .”
Câu nói kế tiếp bởi vì đám người kia đi xa, dần dần không nghe thấy nữa.
Lâm Bình Chi cả người hóa đá cứng ngắc, cuộc đời tuỳ ý diễm lệ của hắn, bề ngoài tuấn mỹ đa tình của hắn, thế nhưng hôm nay mới cùng Bách Hợp ở chung nhau có bao lâu thời gian, đã bị bọn phái Thanh Thành mắt mù nhận không ra rồi.
“. . . . . .” trên mặt Lâm Bình Chi tràn đầy sát khí, Bách Hợp vừa thấy không tốt, nhanh chóng gắt gao ôm lấy hắn, trong miệng hô: “Bình đệ, đệ không nên làm loạn a.” Bởi vì thông minh của nàng kém, trong đầu cong cong thẳng thẳng không nhiều, nhưng ít nhất ở cùng Lâm Bình Chi đã lâu, vẫn nhìn ra được tâm tình của hắn biến hóa.
“Buông ra, ta muốn đi tìm bọn họ lại, ánh mắt gì hả, cái gì gọi là loại bộ dáng vừa đen vừa gầy . . . . . .” Lâm Bình Chi nổi trận lôi đình, hận không thể đem khảm đao có trong tay chém ch.ết bọn cháu con rùa này.
Chẳng qua cuối cùng Lâm Bình Chi vẫn không có thật sự chém ch.ết đám người kia, lý tưởng của hắn bị thực tế đánh bại, bên cạnh còn có một Bách Hợp kéo lại khiến hắn đi không được, huống chi trong lòng hắn cũng biết rõ, nếu sự hiện hữu của mình bị bại lộ đối với hai người trăm hại mà không một lợi, vì vậy đến cuối cùng hắn mang vẻ mặt âm trầm trở lại trên núi, người của phái Thanh Thành sau đó cũng lên núi tìm kiếm qua, thấy quả thật trừ chỗ ở của hai người này thì không có người khác nữa, lúc này mới hết hy vọng rời đi, từ đó không trở lại nữa.
Mà lần tìm tòi thứ hai của những người này còn không có nhận ra Lâm Bình Chi , quả thực đã mài mòn những gai góc trong lòng hắn, cuối cùng buồn bực quyết định bỏ cuộc sống ở trên núi.
Cảm thấy cuộc sống này cũng không thấy khổ sở hơn trong lòng chứa cừu hận trước kia, hắn ở dưới chân núi khai hoang ra một mảnh đất trồng trọt, học nông dân bắt đầu trồng đủ loại rau cải, có người để hắn nuôi, trên người có gánh nặng, cuộc sống của Lâm Bình Chi so với trước kia thoạt nhìn phong phú hơn rất nhiều, thời gian lâu dài mặc dù có lúc hắn vẫn nghĩ tới Lâm gia, nhưng cừu hận vốn đánh không lại thời gian mài mòn, hơn nữa Bách Hợp hiện nay càng ngày càng ngu, cũng không biết từ lúc nào, trong lòng hắn không bỏ nàng được nữa, có bóng dáng người này trong lòng, Lâm Bình Chi không tự chủ dành nhiều thời gian cho nàng, chẳng qua điểm tiếc nuối duy nhất là bởi vì hắn luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, cho nên hắn đã không còn là một người nam nhân đầy đủ .
Có khi Lâm Bình Chi cảm thấy rất may mắn vì đầu óc Bách Hợp chẳng linh hoạt, ít nhất bởi vì nàng ngu, nàng sẽ không ghét bỏ mình, nàng vĩnh viễn không biết giữa mình và nam nhân bình thường khác nhau cái gì, tuy nói ban đầu vì báo thù mà tự cung, nhưng sau này Lâm Bình Chi vẫn có chút hối hận.
Mười năm sau, trong chốn giang hồ phái Hoa Sơn bởi vì Nhạc Bất Quần ch.ết đi mà dần dần yếu xuống, Lệnh Hồ Xung bởi vì ban đầu xuất thân là môn hạ Hoa Sơn, khác với nguyên tác, hắn gánh trách nhiệm của phái Hoa Sơn, cưới Nhậm Doanh Doanh làm vợ.
Giang hồ một mảnh bình tĩnh, tuy nói vẫn tranh đấu không nghỉ, nhưng ít nhất không giống ban đầu, vì một quyển kiếm phổ mà gây ra Tinh Phong Huyết Vũ.
Một chiếc xe ngựa đang chạy ở trên sơn đạo, Lâm Bình Chi võ công đã sớm sâu không lường được cùng với hình tượng diễm lệ ban đầu hoàn toàn khác biệt, hắn vội vàng đánh xe trong miệng còn hi ha một ca khúc, nhất phái bộ dáng thản nhiên. Nếu ở mười năm trước, loại cuộc sống đơn giản bình thường này hắn quả thực không thể tưởng tượng, Bách Hợp ngồi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng thấy một đóa hoa xinh đẹp, liền chỉ vào để cho hắn hái đ, hắn liền cầm lấy roi đánh xe vút một cái hái hoa về, tùy ý để Bách Hợp cắm đóa hoa ở trên lỗ tai mình, mà không kháng cự.
“Xung ca, đã mười năm rồi, có lẽ Nhạc cô nương hôm nay đã sớm cùng Lâm Bình Chi quy ẩn ở đâu rồi.” Giang hồ không có Nhạc Bất Quần, tất nhiên cũng không có những người như Tả Lãnh Thiền, qua mười năm giọng nói của Nhậm Doanh Doanh mặc dù mềm nhẹ trước sau như một, nhưng lại có thể nghe ra được biến hóa, hai người Lâm Bình Chi vội vàng đánh xe lướt qua , bọn họ cũng hướng bên này nhìn thoáng qua, nhìn thấy chẳng qua là vợ chồng đơn giản ở sơn thôn, liền nhanh chóng quay đầu đi nơi khác.
Mười năm trước Bách Hợp đi theo Lâm Bình Chi rời đi, đã trở thành căn nguyên để Lệnh Hồ Xung lo lắng cho Bách Hợp, Bách Hợp tò mò nhìn một cái, Đại sư ca thoạt nhìn đã thành thục hơn rất nhiều, hướng hắn phất phất tay. Hai người kia lại không chú ý tới vẻ mặt cùng nụ cười này, bởi vì trên mặt nàng dính mồ hôi hột và tro bụi chưa lau không biết từ đâu, trên mặt một mảng đen một mảng trắng khó mà nhận ra, Nhậm Doanh Doanh chỉ cho là thôn phụ hiếu khách, nên hướng nàng phất phất tay, rồi quay đầu đi.
Lâm Bình Chi cười, không biết làm sao , trong lòng yên tâm lại.
Thời gian mấy mươi năm nháy mắt liền trôi qua, tuy nói không có hài tử, nhưng cái loại tính cách đơn giản này của Bách Hợp vẫn hài lòng qua cả đời, năm đó thân thể nàng bị trọng thương qua, có thể sống cho tới năm mươi tuổi đúng là không dễ, nàng ch.ết ở trong ngực của Lâm Bình Chi. Lâm Bình Chi có võ công trong người, vì vậy những năm này già đặc biệt chậm, hô hấp của nàng đã dần dần ngừng, cũng không biết làm sao , hắn bỗng nhớ lại cuộc sống hai người làm bạn gần nhau cả đời này.
Tuy nói ngoài miệng vẫn bảo mình vì nàng mà bỏ qua báo thù, thật ra nguyên nhân thực sự là vì cả đời nàng ở bên hắn, để trong tánh mạng của hắn không chỉ báo thù cùng với oán hận giống như trước kia, Lâm Bình Chi mỉm cười, gắt gao ôm Bách Hợp đã không có hô hấp vào trong ngực, mặc dù đã không còn là một nam nhân đầy đủ, nhưng thật ra trong lúc vô tình thì trong lòng hắn vẫn tràn đầy hình bóng của nàng.
Sau khi ở cùng với nàng thì hắn hối hận, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn.