Chương 7: Từng bước cách xa
Kuroko trầm mặc ngồi bên ngoài sân bóng rổ, im lìm cho tới tận khi tất cả đường phố đều lên đèn. Những ngọn đèn trắng hắt bóng cậu thon dài trên mặt đất, cô đơn và lạnh lẽo.
“Quả nhiên, ngoài chuyền bóng ra mình chỉ là một kẻ vô dụng.”
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Seirin phải dừng lại trước trận chung kết của giải Inter-high, khoảnh khắc thua Touhou, bị đánh bại bởi Aomine Daiki, kể cả điều Kagami đã nói sau trận đấu vẫn mãi luẩn quẩn trong tâm trí cậu. Không thể nào quên đi được, dù có là lúc ăn cơm, lúc tập luyện, hay cả lúc đi ngủ.
“Ở thời điểm quan trọng, dù có đồng tâm hiệp lực hay tinh thần đồng đội, tất cả đều chưa đủ.”
Khi còn ở Teiko, sau giờ tập Aomine và Kuroko đều chiếm dụng sân bóng để chơi bóng rổ.
Còn nhớ lần đầu tiên sau khi luyện tập xong, Aomine và mình mồ hôi chảy ròng ròng đứng bên cạnh máy bán nước tự động. Aomine hỏi muốn uống gì, cậu không cần suy nghĩ mà trả lời, “Vanilla milkshake”. Aomine vẻ mặt muốn bốc hỏa nhưng vẫn nghẹn lại, “Máy bán nước tự động sao có vanilla milkshake được. Hơn nữa vừa vận động xong uống cái đó không thấy lợ sao?” Đoạn liền ném qua hai chai nước tăng lực.
Khi đó cảm giác thật giống như những tiểu quỷ trong vườn trẻ cùng chia sẻ căn cứ bí mật với nhau, còn khi lớn lên, mỗi người dường như đều luôn giữ riêng cho mình một ít, không muốn trải lòng với người khác.
Ngày hôm đó trời đã dần về khuya, nhưng Kuroko vẫn một mình lưu lại sân bóng rổ. Cố gắng mãi vẫn không thể lên nhóm hai khiến cậu nản chí muốn buông tay, bản thân mình vô năng như vậy sẽ chỉ gây cản trở đến toàn đội. Aomine đã từng nói với cậu như thế này, “Nếu đã không làm được thì không nên níu kéo, ít nhất thì, tớ thực sự rất khâm phục cậu.”
Rõ ràng là yêu bóng rổ đến vậy, rõ ràng là so với người khác đều cố gắng hơn, nhưng có lẽ, mình thật sự không có khả năng chơi bóng. Aomine nói vậy cũng là lời khách sáo mà thôi? Kuroko thất thần nhìn trái bóng trong tay, không để ý đến bóng người xuất hiện phía sau, chưa kịp phản ứng cổ áo đã bị kéo nhét vào một lon nước lạnh lẽo.
“Lạnh quá!”, hô nhỏ một tiếng, vội vàng lấy lon nước trong người ra. Nhìn lon nước tăng lực trong tay, Kuroko chậm rãi ngước lên nhìn Aomine đứng trước mặt mình không nhanh không chậm uống từng ngụm.
“Tetsu cậu thật vô tâm, đến đây chơi mà không rủ tớ.”
Kuroko im lặng nhìn đồ uống cùng bóng rổ trong tay mình. Aomine chợt cảm thấy bộ dáng Kuroko có gì đó không ổn, tuy rằng cậu ấy không hay nói nhiều nhưng nó cũng chưa bao giờ nhìn thấy Tetsu trầm mặc như vậy. Aomine cúi thấp người, muốn nhìn rõ biểu tình của người trước mặt.
“Nè nè, Tetsu? Cậu, cậu sẽ không khóc đi? — a đau quá!”
Kuroko một tay cầm bóng chụp lên mặt Aomine, “Aomine-kun, cậu là đồ ngốc.”
Aomine xoa xoa mũi, ồm ồm nói, “Chính cậu nhìn như sắp khóc mà.”
“Này, Tetsu?”
“Cái gì?”
Kuroko hơi ngẩng đầu nghi hoặc chờ nghe câu hỏi. Aomine đại khái là lần đầu tiên nhìn Kuroko ở cự li gần như vậy, đôi mắt màu lam sáng rực, làn da trắng mịn so với Momoi cũng không kém là bao. Aomine rủa thầm dây thần kinh của mình hóa ra cũng vô dụng như vậy. Những lúc này thì nên nói cái gì? An ủi? Cổ vũ? Nói cái gì thì tốt.
“Aomine-kun?” Kuroko không kiên nhẫn hỏi lại, tay huơ huơ lôi kéo sự chú ý.
“Đừng rời khỏi đội bóng.” Aomine cà lăm cả nửa ngày, không biết bao nhiêu tế bào não hi sinh oanh liệt mà tự dưng thốt ra được một câu như vậy.
Trong nháy mắt, Kuroko cảm thấy thật kinh hãi. Aomine nhìn bộ dáng cậu lại rất đáng yêu, vẫn còn có vẻ mờ mịt không hiểu, mà chẳng lẽ nó nói gì sai sao? Tuy rằng lời nói ra chưa được não xử lí nhưng hình như cũng không có gì sai mà.
“Aomine-kun, buông tay tớ ra trước đã.”
“Hả?”
Thời gian dừng lại, năm giây, Aomine mới ngẩn người ý thức được tay mình truyền đến cảm giác ôn nhu, mềm mại.
Thời gian dừng lại, năm giây, Aomine nhìn tay Kuroko nằm gọn trong tay mình, đột nhiên cảm thấy, xúc cảm thật là tốt.
Thời gian dừng lại, năm giây, tựa hồ còn chưa đủ, tay Aomine thoáng dùng sức siết chặt lại, không ngăn được mình cảm thán.
Thời gian dừng lại, năm giây, Kuroko nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Aomine, có chút quẫn bách muốn rút tay về.
Thời gian dừng lại, năm giây, Aomine phát hiện rung động nhỏ nhoi trong bàn tay mình chợt tiêu thất.
Thời gian dừng lại, năm giây, Aomine rốt cuộc cũng ý thức được vừa rồi đã phát sinh cái gì.
“Hả hả? Tetsu… xin lỗi, vừa rồi, cái kia… khụ khụ…” Aomine hắng cổ họng, biểu tình vui đùa ầm ĩ hằng ngày trở nên nghiêm túc, “Không cần quan tâm đến mấy thứ cấp bậc đó, nếu đã thích bóng rổ thì như thế nào cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là chúng ta có thể được cùng nhau chơi bóng rổ, không phải sao Tetsu? Cho nên… không cần ra khỏi đội đâu.”
“Đã biết.” Kuroko cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt thành quyền ở sau lưng. Bàn tay vừa bị Aomine nắm kia tựa hồ vẫn lưu lại sự ấm áp cùng cảm giác dày rộng, chầm chậm lan tỏa khắp cơ thể.
“Ừhm…”
“Sau này nếu tâm tình không tốt có thể cùng tớ chơi bóng, đừng chỉ ở một mình.”
Aomine nghiêm túc nhìn Kuroko, một Kuroko như vậy nó không bao giờ muốn phải nhìn thấy nữa. Giống như một người tứ cố vô thân, cô độc nhốt mình trong thế giới của bản thân, người ngoài dù có liều mạng cũng không thể chạm tới.
“Aomine-kun thật sự rất giỏi bóng rổ, nhưng mà…” Tựa như có gì đó đang cựa mình đổi thay, nhưng lại sợ hãi nắm bắt hàm ý trong câu nói đó, “Nhưng mà, Aomine-kun quả nhiên vẫn là đồ ngốc.” Kuroko khóe miệng loan loan, ngây ngô cười sáng rỡ.
Khi đó tớ không phải cái bóng của cậu, cậu cũng không phải ánh sáng của tớ, hai người sóng vai nhau mà đứng, cách nhau chỉ vài bước chân, nhưng lại thật gần, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào.
Giờ khắc này đây, cùng một địa điểm cùng một tâm tình, cảm giác giống như buổi tối hôm đó ở sân tập của Teiko đầy cô độc, Kuroko lại không khỏi nhớ đến câu nói của người kia, “Sau này nếu tâm tình không tốt có thể cùng tớ chơi bóng, đừng chỉ ở một mình.” Ở thời điểm đó, mặc kệ dù là mình ở nhóm ba hay nhóm một, Kuroko vẫn luôn luôn cảm thấy vui vẻ.
Chính là không nhớ bắt đầu từ khi nào, Aomine càng ngày càng ít đến luyện tập, thời gian tập của đội bóng rổ cũng ngày một ít đi, thẳng đến khi Kuroko cũng không còn xuất hiện ở nơi này nữa.
Aomine Daiki thực ra là một người rất đơn giản, cũng giống như lối chơi bóng rổ của cậu ấy, thoải mái không bày đặt. Kỳ thật Kuroko cũng hiểu được, hứa hẹn như vậy có lẽ chỉ là buột miệng nói ra, cũng không phải Aomine không tuân thủ lời hứa, mà là thắng lợi quá dễ dàng khiến bóng rổ đối với cậu ấy bắt đầu trở nên vô vị.
Kuroko dùng ngón trỏ xoay bóng, ma sát trên đầu ngón tay truyền đến chút đau đớn nóng rực, tựa như một loại độc dược thấm dần đến trái tim còn đập. Cậu vẫn không hiểu cảm giác này là sao, là vì Seirin đã thua, hay là vì mình bị đánh bởi Aomine nữa? Tuy biết rằng bản thân mình không cần ai nhưng lúc này đây người kia cũng không ở bên cạnh, Kuroko chợt cảm thấy tràn đầy ủy khuất trước nay chưa từng có.
Ngón tay xoay bóng đột nhiên bị một cỗ lực đạo đánh trúng mà rơi xuống, bóng người chợt lóe lên đem bóng đập trên mặt đất ném bay một đường đẹp mắt vào rổ. Kuroko có chút không tin vào mắt mình.
“Aomine… kun?” Thì thầm gọi nhỏ một cái tên.
Aomine mặt không thay đổi tiêu sái đi đến trước mặt Kuroko, tức giận cúi đầu nhìn cậu mang theo vẻ mặt vô tội cùng nghi hoặc.
“Dù có thua thì cũng không tự trách đến thế đi?”
“Hửm?” Kuroko vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của Aomine, phản ứng lại càng thêm mờ mịt.
Aomine cầm tay phải Kuroko lên, nhìn ngón trỏ đỏ rực, khe khẽ thở dài.
“Cậu là đồ ngốc sao?”
“Aomine-kun tớ không phải là cậu.”
Aomine nghẹn lời, tay không tự giác tăng thêm chút lực. Kuroko cảm thấy mọi thứ giống như quãng thời gian trước đây, hai người chơi bóng xong, đem từng câu từng câu vặn lại nhau. Kỳ thật Aomine luôn thua cậu, nhưng Kuroko lại rất thích vẻ mặt lạnh băng mang theo tia bất lực cam chịu của cậu ấy.
Nhưng hiện tại hai người đã đứng trên hai con đường khác nhau, ý thức được điều đó không khí có phần trở nên gượng gạo. Kuroko xấu hổ rút tay mình ra.
“Cậu vì sao lại ở nơi này?”
“Trước đây đã nói rồi, nếu tâm tình không tốt có thể cùng tớ chơi bóng, đừng chỉ ở một mình. Đã quên rồi?” Aomine đem tầm mắt phóng ra nơi khác, mất tự nhiên nói, “Tên Kagami kia không đi cùng cậu, hai người cãi nhau sao? Không phải cậu với hắn lúc nào cũng như hình với bóng.”
Trận đấu ngày đó của Seirin và Touhou kết thúc, Aomine thầm nghĩ mình phải gặp Kuroko một lần. Đến chính nó cũng không hiểu sao lại phải như vậy, chỉ là một ý tưởng chợt lóe lên không cách nào dập đi được.
Aomine không dám nhắn tin hoặc gọi điện cho Kuroko, nó sợ cậu ấy lại giống như năm xưa mà cật lực trốn tránh. Tựa hồ lại có chút giật mình, Kuroko như vậy thực dễ dàng biến mất trước người khác, nhưng khi đó, nó cũng không thể tưởng tượng mình lại cố chấp đến vậy.
“Aomine-kun, giọng điệu của cậu giống như đang ghen.”
“Đúng vậy, tớ hình như có chút ghen tị.”
Kuroko nói đùa, vốn tưởng rằng Aomine sẽ giống như trước cười nhạt mà khinh thường, thực không nghĩ rằng mình lại nhận được câu trả lời thẳng thắn như vậy.
Aomine hai tay vòng qua lưng Kuroko, kéo cậu sát vào lòng mình.
“Mà nói sai rồi, không phải chỉ có chút ghen, mà là tớ ghen muốn điên lên rồi.”
“Tớ vẫn còn nhớ mình đã từng hứa với bản thân, sẽ không bao giờ để cậu phải cô đơn như vậy nữa. Nếu như tớ nói ra sớm hơn, hiện tại chúng ta liệu có thể thay đổi không, Tetsu?”
“Trở về cùng tớ đi Tetsu, trở về làm cái bóng của tớ, giống như ngày xưa. Chúng ta ở cùng nhau sẽ không bao giờ thất bại.”
Kuroko giấu mặt trong ngực Aomine, bàn tay đang gắt gao nắm chặt góc áo nghe đến câu cuối cùng liền thoáng buông tay, đẩy Aomine ra khỏi.
“Nghe thì vui vẻ, nhưng lại không vui một chút nào.” Kuroko cúi đầu nhìn mũi chân mình cùng Aomine, từng bước, từng bước kéo dài khoảng cách.
“Aomine-kun, cậu tin tưởng tớ không?”
“Tetsu, là tớ thích cậu.” Aomine không hiểu vì sao Kuroko lại hỏi như vậy, nó có tin tưởng cậu không, bản thân Aomine cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Tớ không thể cảm kích Aomine-kun, vì thực tại, vẫn là chúng tớ bị đánh bại dưới tay cậu.” Kuroko ngẩng đầu nhìn Aomine, lộ ra vẻ thản nhiên tươi cười.
“Tớ cũng thích cậu, Aomine-kun. Nhưng tớ không muốn mãi là người chỉ đứng ở phía sau cậu. Tuy rằng tớ và Seirin đã thua, nhưng bọn họ vẫn đặt niềm tin vào tớ. Chúng tớ sẽ trở nên mạnh hơn, sau đó sẽ là đánh bại cậu, Aomine-kun.”
“Kỳ thật, tớ cũng không phải là người có lập trường kiên định, nếu có một ngày Aomine-kun vì dao động mà đi ngược nguyên tắc của mình, tớ cũng sẽ không thoải mái.”
“Cho nên… đợi đến khi Aomine-kun lại có thể cười khi chơi bóng rổ, đến khi đó mọi thứ cũng không hề vô nghĩa.”
Đã từng nghe nói rằng, màu đen có thể hấp thụ tất cả mọi màu sắc, nhưng Kuroko lại cảm thấy, cậu không thể chịu nổi dương quang rực rỡ của Aomine thêm nữa.
Kuroko đi rồi, Aomine ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ. Trong lòng như bị phân ra làm hai nửa, một bên là “Tetsu cũng thích mình”, một bên là hiện thực “Tetsu sẽ không trở lại.”
Hiện tại cậu không phải cái bóng của tớ, tớ cũng không phải ánh sáng của cậu, hai người sóng vai nhau mà đứng, cách nhau chỉ vài bước chân, gần như vậy, nhưng dù có thể chạm vào, như thế nào lại muôn trùng xa cách.