Chương 10: Không thể quên
Seirin và Shutoku là hai đội tiếp tục vào bán kết Winter Cup. Sau khi trận đấu kết thúc, Aomine một mình trở lại trường cấp hai của nó, Teiko.
Lúc này trăng đã lên cao, hầu hết mọi học sinh dù có hoạt động xã đoàn cũng đã về nhà hết. Gió cuồn cuộn thổi, cuốn tung vạt áo Aomine, bầu không khí phá lệ trầm tĩnh. Aomine ở trong sân trường chậm rãi đi, tựa hồ từng bước chân đều mang nó về những ngày tháng của kỉ niệm.
Từ tiểu học cho đến trung học, Aomine chưa từng cảm thấy hoài niệm trường học cũ hay bạn bè cũ, đối với xung quanh nó đều giữ vẻ xa cách lạnh nhạt, lúc tốt nghiệp rời đi cũng không hề luyến tiếc. Bạn cũ bạn mới thay đổi xoay vần, nhưng nó vẫn tỏ thái độ không sao cả.
Nhưng hôm nay sau khi nhìn Kuroko thi đấu, Aomine chợt bừng lên xúc cảm muốn trở lại Teiko. Đơn giản chỉ để nhìn xem.
Đi ngang qua lớp học.
Aomine nhớ lần đầu tiên mình dụ dỗ Kuroko trốn học đi chơi bóng rổ. Vừa ra đến cửa đã bị thầy giáo bắt gặp, lợi dụng thân hình cao lớn mà đứng phía trước gãi ót cười ha ha, cốt để che khuất Kuroko đằng sau lưng thừa thời cơ chạy ra ngoài. Cảm giác được Kuroko đã chạy đủ xa thì nó cũng thục mạng chạy đi, vứt những lời thầy giáo quát rống ra sau đầu. Kết quả là ngày hôm sau mình nó bị phạt dọn nhà vệ sinh một tháng.
Đi qua máy bán nước tự động trong trường học.
Aomine nhìn thấy nó và Kuroko mặc đồng phục Teiko đang đứng trước nơi này, lần nào nó cũng sẽ hỏi Kuroko muốn uống gì, còn cậu ấy lần nào cũng sẽ nghiêm túc trả lời, “Vanilla milkshake.”
“Hử? Máy bán nước tự động làm sao mà có vanilla milkshake được?”
“Nhưng mà tớ muốn uống vanilla milkshake ▼▼”
“Được rồi đại thiếu gia, giờ uống nước tăng lực trước đã, tan học đi M mua được không?”
Sau đó là vẻ mặt Kuroko cười thực đắc ý. Khi ấy bản thân nó cũng biết Tetsu là cố ý đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn bản thân mình cưng chiều cậu.
Ngang qua sân tập bóng rổ.
Không hề đi vào mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn từ xa. Sân tập thứ tư, chính là nơi lần đầu tiên nó gặp Kuroko. Sân bóng lúc này đã tối đen một mảnh khiến Aomine cảm thấy nó trở về đây cũng không có ý nghĩa gì nữa. Bởi vì ở nơi đó, đã không còn bóng người ở lại đến tận khuya để luyện tập.
Trong nháy mắt, trí nhớ như một ngăn tủ khóa kín đột nhiên bị cưỡng ép mở ra.
“Nguyên tắc của Aomine-kun thật kì lạ.”
“Trong đầu cậu ngoài bóng rổ thực sự là không còn gì khác đâu.”
“Tớ cũng thích bóng rổ, nhưng là…”
“Aomine-kun… Aomine-kun…”
— Tetsu, đừng nói nữa.
“Những ai thích bóng rổ đều không phải là người xấu.”
“Một ngày nào đó chúng ta đấu với nhau đi Tetsu.”
“Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu, có lẽ tớ càng phải cố gắng hơn mới được.”
— Đừng nói nữa…
“Thật chán quá! Tetsu, mọi thứ càng ngày càng nhàm chán.”
— Ngừng lại đi…
“Đối thủ đều không có chút nhiệt huyết nào, thật sự rất nhàm chán.”
— ch.ết tiệt!
“Có thể đánh bại được tớ, có lẽ chỉ có mình tớ mà thôi.”
Aomine vùng chạy thục mạng, gió điên cuồng gào thét bên tai át đi âm thanh quẩn quanh trong tâm trí. Chạy đến tận khi không còn khí lực nó mới chịu ngừng lại, hai tay chống đầu gối ngồi sụp xuống. Ánh trăng nhàn nhạt kéo bóng của nó dài lê thê trên mặt đất, Aomine run rẩy đưa tay lên bưng kín mặt, móng tay găm sâu vào da thịt, thẳng đến khi mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không gian rộng lớn.
Chỉ còn lại mình mình.
Aomine thấp giọng lẩm bẩm.
Mây mù che khuất mặt trăng ảm đạm, xung quanh bỗng chốc đều tối đen như mực. Aomine ngồi bệt trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình lúc này đây đầy bùn đất cùng máu loang lổ, chật vật không chịu nổi.
“Tớ không còn cần cậu truyền bóng cho tớ nữa.”
Trước đây kêu gào cậu ấy hãy tin tưởng mình.
Như vậy mới là bóng rổ mà cậu ấy thích.
Như vậy mới là hai người chúng ta.
Như vậy mới là Aomine-kun của cậu ấy.
Trước đây vô tâm mà oán hận.
Rõ ràng, cậu ấy đã từng nói với nó rất nhiều lần.
Và rồi rõ ràng, nó mới chính là người không xem trọng cậu.
Sân trường Teiko về khuya, gió lạnh ào ào, vô tình lướt qua bóng người cô đơn im lìm trong màn đêm yên tĩnh.