Chương 7
“Mày cứ ăn đi!” tôi cúi đầu, uống cạn chén rượu.
Cả bàn ăn uống cười đùa vui vẻ, rượu vào lời ra, bày trò ầm ĩ, trêu chọc này nọ. Bình thường thì tôi đã sớm nhập cuộc chơi rồi, nhưng hôm nay thì khác, tôi không làm sao cho tâm trạng khá hơn được, chỉ còn cách uống rượu hết chén này tới chén khác. Biên Nhược Thủy, tại sao hắn không tới?
Tôi đứng dậy, nói phải vào nhà vệ sinh kiếm cớ chạy về trường, tiền đã đưa trước cho Lưu Duy, vắng mợ thì chợ vẫn đông. Tôi không thể ngồi yên ở đấy nữa, tôi phải tìm bằng được Biên Nhược Thủy. Tôi muốn hỏi hắn cho ra nhẽ, tại sao hắn không tới cũng không chịu nói cho tôi một tiếng. Có lẽ men rượu đã ngấm vào người, có cảm giác hơi nóng đã bốc lên tận mặt, chỉ muốn đập phá hết những thứ trên đường đi.
Biên Nhược Thủy không có điện thoại di động, nên tôi chỉ có thể tìm xem hắn còn ở trong trường hay đã về nhà rồi. Phần lớn học sinh nhân ngày cuối tuần đã rời trường về nhà chơi, tôi ngó nghiêng nhìn vào sân trường. Dãy lớp học chắc là đã khóa rồi, nhưng tôi vẫn muốn đi coi qua, nhỡ đâu hắn ở đó thì sao.
Tôi đẩy cửa vào, hai người trong lớp vội ngẩng đầu lên nhìn, cả ba người chúng tôi đờ ra im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Biên Nhược Thủy cầm trên tay một cuốn sách, Tiếu Vĩ cầm vở, vị trí này, thời gian này, khung cảnh này vốn dĩ rất quen thuộc với tôi, chỉ là người ngồi ấy đã thay đổi rồi.
Tôi chạy qua, giơ chân đá cho Tiếu Vĩ một cái thật mạnh, hắn ngã ra đất khiến bàn ghế cũng xô lệch theo. Tiếu Vĩ mềm nhũn vô lực trượt xuống góc tường. Biên Nhược Thủy xô ghế đứng dậy, nhìn tôi sững sờ.
Tôi không thèm nói một câu, đi tới chỗ Tiếu Vĩ đang ngồi xụi lơ. Mặc xác hắn là biến thái hay là nghiện bị đánh, tôi giờ chỉ muốn đánh người, hắn là ai cũng được, chỉ cần có chỗ cho tôi trút giận là được hết.
Không rõ do hơi rượu xông lên não hay làm sao đó mà bỗng dưng tôi thấy có ngấn nước trong mắt Tiếu Vĩ. Nhất định là mình hoa mắt rồi, tôi tự nhủ rồi vung nắm đấm lên, nhưng Biên Nhược Thủy đằng sau lại kéo lại, tuy kéo không mạnh, nhưng tôi có thể cảm giác được hắn đang dồn hết sức ngăn cản không cho tôi đánh tên Tiếu Vĩ khốn kiếp kia.
“Tại sao?” Tôi quay người lại nhìn Biên Nhược Thủy.
Trên trán Biên Nhược Thủy đã rịn mồ hôi, trong khí trời mùa đông mà cũng đổ mồ hôi được sao? Lẽ nào Tiếu Vĩ thực sự tốt như thế? Tất cả bạn gái tôi đều chạy theo hắn, ngay cả Biên Nhược Thủy cũng ở cùng hắn.
“Sao cậu lại đánh Tiếu Vĩ?” Giọng Biên Nhược Thủy run rẩy khiến tôi khó chịu bội phần.
Tôi nhếch mép cười, vung tay đẩy Biên Nhược Thủy ngã dụi vào đám bàn ghế xô lệch, hét to, “Không có vì sao hết, tôi thích đánh người thì đánh đấy, thì làm sao nào? Cậu làm gì được tôi?”
Mặt Biên Nhược Thủy tái nhợt đi, hắn kéo tay tôi lại, run giọng nói: “Vậy cậu đánh cả tớ nữa đi, đánh tớ cũng khiến cậu thoải mái thôi.”
Tôi không ngờ hắn lại nói như vậy, cơn giận mắc nghẹn nơi cổ họng thoáng cái đã bị hắn dội nước lạnh vào, chỉ còn sót lại một nỗi chua xót mỉa mai trong lòng. Tôi chưa từng cảm nhận được loại cảm giác này, tựa như cả người đang treo lơ lửng nơi vách núi cheo leo, phía trên là một đám người, nhưng không ai chịu chìa một cánh tay ra cho tôi nắm lấy.
Tôi buông thõng tay xuống, “Không cần, sau này tớ sẽ không đánh người nữa, đây là lần cuối cùng.”
Tôi quay người đi ra khỏi lớp, Biên Nhược Thủy đuổi theo tôi tới tận cửa, hỏi dồn, “Tống Thiên Lộ, cậu nói thế là có ý gì? Cậu không còn muốn làm bạn với tớ nữa sao?”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn Biên Nhược Thủy, nhìn vẻ mặt hắn khóc mếu máo, không còn vẻ lạnh lùng như mấy ngày nay nữa mà đã hoàn toàn biến thành một người khác, một người không thể kiềm chế được cảm xúc. Hắn khóc lớn lên, khiến bao người đi qua phải ngoái lại nhìn. Rõ ràng tôi rất tức giận, nhưng vẫn không thể khống chế bản thân, tự động bước tới bên hắn.
“Đừng khóc nữa, làm người ta tưởng tớ bắt nạt cậu kìa!” Tôi cố dằn lòng xuống vỗ về hắn.
“Thật không?” Biên Nhược Thủy ngừng khóc, giương đôi mắt to tròn nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi, sượng sùng nói, “Chỉ cần sau này cậu phụ đạo cho tớ là được, đừng học chung với Tiếu Vĩ nữa, chỉ hai chúng ta học riêng thôi.”
“Tớ không thể làm thế với Tiếu Vĩ được!” Biên Nhược Thủy nói nhanh, như không cần phải suy nghĩ nhiều.
Lời Biên Nhược Thủy nói ra như cho tôi một đá xuống giếng, thật hay, Tiếu Vĩ quả nhiên lợi hại. Tôi đã từng nghĩ rằng dù ai có rời tôi đi nhưng riêng Biên Nhược Thủy thì không, bởi vì hắn là người đối với tôi tốt nhất chỉ sau cha mẹ tôi. Hắn thật lòng muốn làm bạn với tôi, tôi chắc chắn là người bạn đầu tiên trong đời của hắn. Nhưng giờ tôi mới ngộ ra rằng, bất luận là ai, dù có bao lời nói ngọt thế nào chăng nữa thì cuối cùng, vẫn sẽ rời xa tôi.
Tâm trạng tôi chưa bao giờ tuột dốc thảm hại như thế, ngay cả sức để nói cũng không có. Tôi ngơ ngẩn xoay người bỏ đi, lần này Biên Nhược Thủy không gọi tôi nữa, đi một đoạn lại mơ hồ nghe tiếng Tiếu Vĩ nói gì đó đằng sau cũng chẳng buồn quay đầu lại.
Tôi đang làm cái gì cơ chứ? Tôi khó chịu cái gì cơ chứ? Từ lúc nào tôi đã đánh mất đi cái mặt nạ bình thản vẫn hay đeo? Đột nhiên tôi muốn được về nhà, muốn nghe tiếng quát của cha, muốn nghe tiếng càm ràm của mẹ, muốn rời xa nơi này mãi mãi…
Tôi về nhà, mọi chuyện vẫn diễn ra như thường nhật, mẹ lúi húi nấu cơm trong bếp, ba ngồi một mình trong phòng khách xem TV cười vang, tôi bước vào cũng chỉ liếc nhìn tôi một cái, buông câu, “Về rồi à” rồi lại cười tiếp. TV đang chiếu một tiểu phẩm hài, có ai đóng tôi cũng không buồn nhìn.
Ngồi ăn cơm, mẹ tôi cười hỉ hả: “Thiên Lộ à, tuần này con thế nào? Thành tích của con không phải vẫn tệ như lúc trước đó chứ?”
Ba nghe nói cũng dừng đũa nhìn, tôi cố nặn ra bộ mặt tươi cười nhất có thể, giả vờ thản nhiên đáp lại: “Đúng rồi a! Gần đây con học vẫn thế, thấy sách cũng giống như thấy bà mẹ trẻ của con a…”
Nghe tôi nói, mẹ tôi cười lớn. Bỗng nhiên tôi phát hiện ra nơi đuôi mắt mẹ có đã có những nếp nhăn dài. Ba tôi trông vóc dáng vẫn còn như xưa, nhưng sức khỏe rõ ràng đã không còn như trước nữa, tại sao tôi mới chỉ vắng mặt có hai ngày cuối tuần mà cha mẹ đã già đi nhiều như vậy rồi?
Buổi tối đi ngủ, mẹ tôi vào phòng đưa thêm tấm chăn. Bà ngồi đầu giường nhìn tôi cả buổi, nhìn tôi chắc tới mờ cả mắt rồi mới chịu mở miệng hỏi: “Thiên Lộ, con dạo này có phải có chuyện gì không vui không? Có thì cứ nói với mẹ đi, lúc nãy có ba con ở đó mẹ không tiện hỏi.”
“Đâu có gì ạ!” Tôi nhận chăn, ngoác miệng cười
Mẹ tôi nghe xong thì sầm mặt xuống, giận dỗi nói: “Còn không nói cho mẹ nghe sao hả? Con vừa bước vào nhà thì mẹ đã biết rồi. Con á, nếu tâm trạng tốt thì vào phòng đã đá bay giày rồi, lúc nãy con về thì cẩn thận cởi giày ra để ngay ngắn. Mà nếu con vui vẻ thì đã sớm cãi nhau ầm ĩ với ba con, mẹ còn không biết sao…”
Tôi lúng túng, thì ra trước nay mình ở nhà hay như thế. Mẹ coi sắc mặt tôi thay đổi, liền đến bên cạnh nhìn, lo lắng hỏi tôi có chuyện gì không. Tôi liên miệng chối không sao, làm sao có thể nói với mẹ một năm mình thay tới bảy cô bạn gái, mà những người đó toàn là do Tiếu Vĩ cướp mất chứ? Thân làm con trai lại thất bại như thế làm sao nói ra miệng được đây!
Cho tới khi tôi thề thốt chán chê rồi mẹ mới chịu an tâm về phòng đi ngủ, trong phút chốc, tôi nhận ra mẹ so với mấy cô bạn gái trước đây của tôi còn dễ tính hơn gấp bội, chỉ cần tôi nói mấy câu dễ nghe là đã cười thoải mái, tuyệt đối tin tưởng tôi. Tại sao trước đây tôi luôn muốn những khuôn mặt tươi cười vui sướng này xuất hiện ở những ai cơ chứ?
Tôi lên ban công tầng trên, cầm theo một điếu thuốc. Đương lúc hút, tôi nghiêng đầu nhìn bâng quơ thì phát hiện ra ba đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Tôi cả kinh, vội dụi thuốc đi. Cổ họng khô khốc, ba tôi bình thường hay đi ngủ sớm, lần nào nằm lên giường cũng chỉ cần một phút sau là đã nghe thấy tiếng ngáy rồi, hôm nay tự nhiên lại lên đây khiến tôi trở tay không kịp.
“Muốn hút thì cứ hút đi, nếu trong lòng thấy buồn bực thì hút cũng được.”
Đây phải chăng là sự yên bình trước cơn bão, tôi lắc đầu quay người lại thì bắt gặp khuôn mặt thân thiết của ba. Ông vuốt cằm, lưỡng lự hỏi: “Mấy ngày nay con có chuyện gì phải không?”
“Dạ?…” Tôi tròn mắt nhìn.
Ba tôi chậm rãi cười, rồi mới nói: “Lúc nãy có mẹ nên ba không tiện hỏi, ba sợ mẹ con lại sốt ruột lo lắng. Giờ bà ấy không ở đây rồi, con có chuyện gì cứ tâm sự với ba, hai người chúng ta cùng nói chuyện, được không?”
Tôi ngẩn người ra, trong lòng nổi lên chút tư vị. Ba nhìn bộ dạng của tôi, liền xua tay nói: “Ba biết trong lòng con đang rối lắm, nếu không muốn nói thì cũng đừng miễn cưỡng. Chỉ cần con hiểu rõ nên làm như thế nào là được rồi, con cũng đừng buồn, đã không còn nhỏ nữa, chuyện gì có thể cho qua được thì cho qua đi, đừng khiến ba mẹ lo lắng.”
Tôi gật đầu, cười gượng. Hai cha con đứng trên ban công nói chuyện, thoạt trông có vẻ hơi kỳ cục, nhưng như thế này trông chúng tôi còn giống một gia đình hòa thuận hạnh phúc hơn nhiều. Nói chuyện chừng nửa giờ, ba cũng chịu về phòng đi ngủ.
Bỗng dưng lại có ý nghĩ vô cùng trẻ con, muốn quay trở lại lúc 3 tuổi, nếu có thể như thế thì tốt quá rồi, hơn nữa tôi còn có ký ức đẹp, hưởng thụ được trọn vẹn cảm giác mình là cục cưng của cha mẹ. Được chiều chuộng, được nâng niu, được bảo vệ, chỉ cần khóc một cái là có bao nhiêu người quan tâm, dỗ dành.
Dường như quãng thời gian được nuông chiều thương yêu ấy đã bị tôi phủ bụi hết. Tôi còn nhớ lúc bé đã bị ba đánh bao nhiêu lần, còn mẹ thì ngày nào cũng cằn nhằn. Tới khi lớn rồi, ba mẹ chẳng thèm trách mắng tôi nữa, trái lại còn rất tôn trọng con cái, bản thân tôi trước mặt họ cũng không dám làm điều gì trái ý. Cuối cùng cũng từ từ hiểu ra, có một số chuyện không thể nào chia sẻ với cả gia đình được nữa, chỉ có thể tự thân giải quyết mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lần đầu tiên mới nhận ra mình cũng có thể đa cảm tới vậy. Tôi nhớ cách đây không lâu Biên Nhược Thủy đã từng nói với mình: “Trời mùa hạ tuy rằng có nhiều sao, rất trong, rất sáng, nhưng có cảm giác hỗn độn, tớ thích trời đêm như thế này, trong suốt không lẫn một chút tạp chất, khiến cho tâm hồn trở nên thoải mái, rộng mở.”
Hồi trước hay nghĩ đây chỉ là lãng mạn vớ vẩn, giờ hóa ra nhìn cũng có chút chút cảm giác. Nhìn bầu trời đêm quả thực làm con người ta dễ bình tĩnh trở lại.
Tôi lại nghĩ về chuyện xảy ra sáng nay, giờ ngẫm lại mới thấy Biên Nhược Thủy chẳng sai chỗ nào cả, hắn cũng chỉ là bạn bè bình thường của tôi thôi, hắn cũng có những mối quan hệ của mình, tôi đâu thể nào bắt hắn chỉ ở cạnh tôi thôi. Hắn muốn kết bạn với Tiếu Vĩ là quyền của hắn, tôi đâu có tư cách gì xen vào rồi nghĩ hắn phản bội. Tại sao lúc đó tôi lại kích động như vậy? Thậm chí ngay cả lý lẽ giản đơn như nãy cũng không hiểu ra nổi?
Tôi đứng ngắm trời đêm tới tận khuya, càng nghĩ càng thấy việc mình làm ban sáng rất sai lầm. Thậm chí tôi còn không biết tại sao mình lại nổi giận, trong lòng có một cảm giác khó chịu, như có tảng đá đè nặng trong lòng ngực, bẩy thế nào cũng không ra. Cuối cùng tôi đành chịu thua, về giường đi ngủ.
Chủ nhật tôi mới về trường, hai ngày nay tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể gây nhau với Biên Nhược Thủy chỉ vì tên tiểu tử Tiếu Vĩ kia được, thật chẳng đáng chút nào.
Lúc về ký túc xá, Biên Nhược Thủy còn chưa tới. Tôi mới nhớ ra, nhà Biên Nhược Thủy cách trường rất xa, mỗi lần đi đều phải chuyển xe mấy lần mới tới. Tôi cầm lấy mấy thứ lên giường ngồi coi, rồi chạy đông chạy tây đùa giỡn người này người nọ, có thế mới thấy thời gian trôi nhanh hơn một chút.
Tới tận lúc đi học vẫn không thấy Biên Nhược Thủy đâu. Giữa giờ có người gọi thầy giáo ra ngoài, tôi ngồi nghĩ lơ mơ, không biết có phải xin phép nghỉ cho Biên Nhược Thủy hay không. Quả vậy, Biên Nhược Thủy có việc bận nên không tới học, tôi ngẩng đầu nhìn lên chỗ hắn ngồi, rồi lại gục xuống bàn ngủ.
Cả một tuần trời, Biên Nhược Thủy không tới trường. Không ai biết hắn đi đâu, tôi hỏi rất nhiều người, nhưng kết quả thu lại chỉ có một – không biết! Cặp sách của Biên Nhược Thủy vẫn còn trong phòng, không ai lấy mất, vậy có nghĩa Biên Nhược Thủy nhất định quay lại đây.
Bảy ngày, tôi cuối cùng cũng đã hiểu được sự quan trọng của hắn đối với mình, gặp đủ thứ chuyện rắc rối. Ăn uống, giặt quần áo, trải giường, phơi chăn…riêng chuyện ăn uống cũng kéo theo cả đám vấn đề. Trước khi Biên Nhược Thủy tới tôi còn có thể tự lo sinh hoạt của bản thân, Biên Nhược Thủy tới rồi đi thì tôi biến thành tên què dở.
Tất bẩn chất thành đống trong chậu kiến bu đầy; trên giường toàn vụn gì nữa không biết, có phủi, quét thế nào cũng không sạch, nằm ngủ cứ như nằm lên sạn vậy; tôi nằm trên giường, không còn người ở dưới đưa đồ này đồ nọ. Tôi có kêu than thì chẳng đứa nào thèm nghe, nhưng đứa nào cũng chỉ nói với tôi một câu duy nhất: “Mày tưởng tao là Biên Nhược Thủy chắc!”…
Mấy đêm liền tôi không thể ngủ ngon được, chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn xuống là thấy được chiếc giường trống không bên dưới. Rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao tôi một điểm cũng không biết. Tới tận bây giờ mới phát hiện, tôi chả biết gì về Biên Nhược Thủy hết, thậm chí nhà hắn ở đâu cũng không biết.
Tôi không biết hàng ngày hắn làm gì, không biết hắn thích cái gì, ghét cái gì. Tôi chỉ biết hàng ngày hắn chăm sóc tôi, chỉ biết hắn hiểu rõ tâm trạng tôi. Thậm chí tôi còn chưa từng một lần nghe hắn nói cho hết câu.
Đầu tuần sau, có người tới lấy cắp sách, thu dọn hành lý của Biên Nhược Thủy, lúc đó tôi rất sốt ruột. Tôi bám theo hỏi han mãi, người đó mới chịu nói cho tôi hay, Biên Nhược Thủy đã thôi học rồi.
Thôi học? Tôi sững sờ, gió thổi qua mặt như lưỡi dao cắt vào lòng. Một người học giỏi như thế, một người lúc nào chỉ muốn mình là học sinh ưu tú, thế nào có thể xin nghỉ học được chứ?
Chẳng lẽ….Biên Nhược Thủy đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Vừa chớm nghĩ tới điều đó, tim tôi đứng lại một cái. Cảm giác sợ hãi chưa từng có trỗi dậy, khuôn mặt đầy nước mắt của Biên Nhược Thủy lần cuối gặp mặt hiện lên trong đầu tôi, còn có tiếng nói của hắn lúc tôi quay lưng đi. Tôi đưa tay kéo khóa áo lên cao, nhưng phát hiện ra tay mình đang run rẩy dữ dội như thế nào. Không thể nào…Biên Nhược Thủy không thể xảy ra chuyện gì được…
Tôi chạy ra khỏi lớp, cái người tới thu dọn đồ giùm hắn không biết đã đi đâu rồi. Tôi chợt thấy hối hận kinh khủng, lúc nãy nếu hỏi rõ ràng đã tốt rồi, giờ phải làm sao bây giờ, hay là cứ đi tìm thầy giáo chủ nhiệm hỏi cũng được.
Tôi tới phòng thầy chủ nhiệm, đúng lúc thầy đương xem công văn, vẻ mặt nghiêm túc. Tôi hắng giọng “thưa thầy”, rồi mới đi vào, thầy ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên mặt không lộ chút biểu tình. Đợi tôi đi tới gần bàn làm việc, thầy lại cúi đầu xuống, chậm rãi hỏi: “Em biết thầy tìm em tới là có chuyện gì không?”
“Dạ? Thầy tìm em ạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Không phải thầy bảo lớp trưởng đi tìm em tới đây rồi sao?”
Tôi đang lơ ngơ thì ở phía sau đã truyền tới tiếng thở dốc. Lớp trưởng mặt đỏ bừng bừng đứng ở cửa, vừa thở hổn hển vừa nói: “Thưa thầy…em đã tìm khắp nơi…nhưng không thấy Tống Thiên…Lộ ạ!” Đợi cho lớp trưởng đã thở lại được rồi, cô nàng mới chịu mở to mắt nhìn tôi, đầu tiên là kinh ngạc, sau rồi thì gật đầu, nói với thầy giáo: “Thưa thầy, nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép, thầy cứ làm việc.”
Tôi ngẩng đầu, thấy sắc mặt thầy chủ nhiệm có chút trầm xuống, mặc kệ là tôi gây ra chuyện gì đi! Bây giờ chuyện của Biên Nhược Thủy mới là quan trọng nhất. Nghĩ bụng, tôi hỏi ngay: “Thưa thầy, em muốn hỏi thầy một chút, Biên Nhược Thủy đã đi đâu rồi ạ?”
Thầy thong thả ngẩng đầu lên nhìn tôi, thở dài một cái, rồi im lặng tới cả phút, tôi thì nóng như lửa đốt, thầy giáo thì vẻ mặt nghiêm trọng không nói một lời.
Tới khi tôi chuẩn bị ra khỏi phòng, thầy mới chậm rãi nói: “Thầy cũng muốn hỏi em, Biên Nhược Thủy bình thường ở ký túc xá thế nào? Quan hệ với các bạn khác có mâu thuẫn gì không?”
Tôi vội lắc đầu: “Biên Nhược Thủy ở ký túc xá quan hệ rất tốt, chuyện là thế nào ạ? Bạn ấy xảy ra chuyện gì rồi?”
Thầy chủ nhiệm rút ra một điếu thuốc, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ bất đắc dĩ. “Em ấy chủ động đưa đơn xin nghỉ học, nói là gia đình không đủ khả năng cho theo học. Nếu là như thế thực, chúng ta có thể kêu gọi học sinh giúp, cũng có thể xin học bổng cho em ấy. Cái chính là Biên Nhược Thủy một mực từ chối, thầy nghe nói quan hệ của em và em ấy rất tốt, nên muốn bảo em tới nhà gặp xem sao, coi rốt cuộc chuyện là như thế nào, cũng sẵn dịp khuyên nhủ. Biên Nhược Thủy đi học thành tích rất tốt, nếu như chỉ vì thế mà bỏ học thì rất đáng tiếc.”
Tôi gật đầu: “Vâng! Vâng! Em cũng muốn tìm bạn ấy, chỉ là không biết nhà ở chỗ nào thôi.”
Thầy chủ nhiệm nhìn tôi một hồi, nhãn thần có chút phức tạp. Tôi khẽ thở phào trong lòng, thì ra Biên Nhược Thủy không xảy ra chuyện gì, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi, những chuyện khác đều có thể giải quyết được. Tôi chào thầy rồi đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy kích động.
Cuối tuần, tôi đi xe tới thôn nhà Biên Nhược Thủy, chỗ này thực hẻo lánh, nhà nào nhà nấy đều trông rất cũ, cách cả trăm thước mới có một hàng bán tạp phẩm. Tôi và thầy chủ nhiệm phải hỏi thăm mãi mới biết nhà Biên Nhược Thủy ở đâu, lúc này trời đã về chiều, chúng tôi phải đi xe tới 2 tiếng đồng hồ mới tới.
Nhà Biên Nhược Thủy có lẽ không giống như nhà của những người khác, từ xa chúng tôi đã nhìn thấy nhà hắn đứng một mình lẻ loi bên sườn núi, gọi là nhà nhưng rất nhỏ, cũng không có sân, tựa hồ chỉ có hai ba người ở đấy thôi.
Cửa nhà bằng sắt cũng đã lên gỉ, tôi và thầy chủ nhiệm gõ nhẹ thôi cũng vang lên thanh âm lớn. Khe cửa rộng, có thể nhìn thấy rõ chẳng ai ra mở cửa cả. Đứng đợi một lúc lâu chúng tôi mới chắc chắn trong nhà Biên Nhược Thủy không có ai hết.
Tôi ngồi bệt xuống thềm nhà, không biết trong lòng mình loại tâm tình này gọi là gì. Nơi xa lạ này khiến tôi có cảm giác cuối cùng mình cũng không thể gặp được Biên Nhược Thủy. Chúng tôi vẫn là nên gặp nhau ở ký túc xá, tới đêm là Biên Nhược Thủy lại bắt đầu chong đèn đọc sách, rồi chỉ cần tôi động một chút là hắn đã ngẩng đầu lên hỏi xem có cần gì không.
Trời tối dần, tôi biết thầy chủ nhiệm có chút thắc thỏm, tôi đứng dậy, nói với thầy: “Thầy cứ về trước đi! Em ở đây chờ một mình cũng được, có chuyện gì sẽ liên lạc với thầy sau, thế có được không ạ?”
Thầy giáo nhìn tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, vỗ vai tôi hỏi: “Em về một mình có còn nhớ đường không?”
Tôi cười cười: “Không nhớ đường nhưng em vẫn còn điện thoại di động đây. Cùng lắm là gọi ba em tới đón thôi.”
“Đừng làm phiền ba em, nếu em thực không nhớ đường thì cứ gọi cho thầy, thầy tới đón em. Ở đây nhớ chú ý cẩn thận..”
Thầy dặn dò vài câu nữa rồi quay người trở về. Tôi nhìn theo bóng thầy dần xa, hít sâu một hơi, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Trời đã tối mịt, lạnh quá đi mất! Tôi vừa lầm bầm vừa đứng lên dậm chân cho nóng người. Chỗ này đúng là nơi hẻo lánh, nguyên cả một buổi chiều ngồi đây cũng không gặp người nào đi qua. Nhìn thấy gia cảnh Biên Nhược Thủy, lại nhớ tới những thứ đồ ăn đắt tiền hắn vì tôi mà chuẩn bị, tôi tự cảm thấy hổ thẹn. Lần này nếu có thể mang Biên Nhược Thủy trở lại, tôi nhất định sẽ cố gắng bồi thường tất cả cho hắn.
“Cậu ngồi đây chờ ai đó?”
Tiếng ông lão khiến tôi giật nảy mình, thiếu điều hét toáng lên. Không phải tại tôi nhát gan, mà ông lão này xuất hiện đột ngột quá, tôi làm gì nhận ra có người đến bên cạnh mình đâu. Hơn nữa, ông lão này da dẻ nhăn nheo, thế nhưng đôi mắt thì lấp lánh có thần. Khiến lòng tôi cứ rờn rợn, không biết là người hay quỷ.
“Cháu đang chờ Biên Nhược Thủy, cháu là bạn cùng lớp của bạn ấy.” Tôi trả lời.
Ông lão nghe vậy liền cười tới híp cả mắt lại, không hiểu tại sao, nhìn thấy thế tôi lại có cảm giác sờ sợ. Ông lão chậm rãi nói: “Bạn cùng lớp sao, ha ha…ở đây sớm đã không còn người ở rồi, chỗ này bỏ hoang đã lâu, đừng nói người còn trẻ, ngay cả người già cũng không ở đây.”
“Nhưng địa chỉ này là do bạn ấy đưa cho thầy giáo chúng cháu.”
“Ha ha..” Ông lão ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt lộ ra vẻ tàn bạo, ma quái mà nói rằng: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt, người nhà này cách đây vài chục năm trước đã ch.ết hết rồi. Cậu nói bạn học cậu họ Biên phải không? Lão gia nhà họ Biên ngày xưa hay cùng ta chơi lắm đó…”
Tôi nuốt khan, khẽ nghiêng người nhìn vào bên trong. Biên Nhược Thủy đã từng nói bên nhà hắn có một lối đi nhỏ, trên lối đi có trồng một cây hoa đào, dưới cây hoa đào có đặt một cái ghế, một điểm cũng không sai…
Tôi quay đầu lại, ông lão kia không biết đã biến mất từ khi nào. Tôi hét lên một tiếng rồi chạy bán sống bán ch.ết. Tôi chẳng cần để ý coi chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây. Khủng khiếp quá, tôi không chịu được nữa rồi, tuy tôi hay vỗ ngực mà rằng mình là đàn ông, nhưng cũng không thể chịu nổi cú dọa người này a!
Càng chạy xa tôi càng không biết mình đang ở chỗ nào, bốn bề trống trải, không nhìn thấy nhà. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc tới đây đâu có đi xa như vậy? Tôi càng nghĩ càng sợ, cuối cùng đầu óc trống rỗng ngồi bệt xuống đất.
Tôi không phải người mê tín, nhưng chuyện hôm nay có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được. Tôi ngồi nhớ lại sinh hoạt hàng ngày của Biên Nhược Thủy, nhớ tới cây quạt trong ngăn bàn của hắn, rồi mấy thứ triết lý nhân sinh của hắn…
Không! Tôi đứng vụt dậy, hét to, tự mắng mình đúng là đồ thần kinh, nghĩ cái gì không nghĩ lại nghĩ cái ấy! Tôi tự đánh vào đầu mình mấy cái cho bình tĩnh lại.
Lúc này mới chợt nhớ ra còn điện thoại di động, tôi run run thò tay vào túi quần lấy ra. Không…không có điện thoại sao? Mẹ ơi! Tôi thiếu chút nữa là té xỉu, sau mới phát hiện ra, mình sờ nhầm túi.
“Ba! Con có chuyện nhờ ba…” Tôi nghe tiếng trả lời của cha mà như nghe thấy tiếng của đức Phật.
Ba tôi ngừng lại một chút mới hỏi: ”Làm sao thế? Giờ này mà còn chưa về à?”
“Ba! Chuyện đó…ba mau tới đón con đi, bằng không con trai ba chỉ còn lại bộ xương thôi đó!” Tôi hoảng loạn nói, như sợ điện thoại sẽ hết pin mà ngắt cái rụp, tuy rằng nhìn trên màn hình biểu tượng pin vẫn còn đầy.
Tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng động rất to, sau đó là giọng lo lắng của ba tôi: “Có chuyện gì thế? Đi đường gặp phải sự gì hả con? Con mau nói rõ cho ba nghe coi nào?” rồi sau đó vẳng tới tiếng của mẹ, nghe như là tiếng khóc, rồi tiếng nói chuyện của hai người vọng tới.
Tôi hít một hơi dài trấn tĩnh lại rồi mới nói: “Không có chuyện gì ạ, con đang lạc đường chỗ rừng vắng, đi mãi không tìm được đường ra, ba nhanh tới đón con đi.”
“Cái gì?” Ba tôi hét lên, “Chỉ chuyện ấy thôi cũng đủ lo rồi! Con xem con tới chỗ nào tốt chưa kìa. Chỗ rừng núi hoang vắng không người qua lại mà dám tới, không tới thì làm sao lạc đường hả? Đúng là muốn dọa ch.ết người mà…”
“Ba, có chuyện gì để về nhà nói sau không được sao?…”
Tôi đọc địa chỉ xong, ngắt điện thoại rồi đứng dậy nhìn xung quanh. Cách đó không xa có một căn nhà nhỏ, nhìn giống nhà của Biên Nhược Thủy, khắp người đột nhiên nổi da gà, không phải mình chạy xa rồi sao? Sau còn nhìn thấy cái nhà đó chứ. Không…chắc không phải nhà hắn đâu, tôi lại ngồi xổm xuống, lấy tay che mặt.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lấy ra ngó nhanh vào màn hình, là một dãy số lạ…
Tôi trở về nhà bằng cách nào thì chính tôi cũng không nhớ, sau đó sốt cao nằm li bì ba ngày liền, chỉ cần nằm mơ là sẽ mơ thấy ông lão đã gặp hôm đó, hơn nữa, ông lão không hề có chân, bóng dáng cứ như vậy ẩn hiện mập mờ.