Chương 43

Chợt có người kéo cái áo khỏi đầu tôi, lôi tôi chạy lại chiếc xe gần đấy, thậm chí đến người này là ai tôi cũng chẳng nhìn rõ. Chỉ nghe anh ta nói:” Mãi mới tìm được cháu, mẹ cháu lo lắm, đang ở bệnh viện rồi!”


Lúc này tôi mới ngớ người nhận ra chú lái xe thường đón tôi đi học, đầu tôi ong một tiếng, cố sức hỏi chú ấy: “Mẹ cháu bị làm sao ạ?”


Lúc đầu chú lái xe không nghe thấy tôi nói gì, tôi nói lại lần nữa, chú nhìn theo hình dáng phát âm của miệng mới hiểu ra tôi hỏi cái gì. Chú vừa khởi động ô tô vừa lên tiếng trả lời: “Không phải mẹ cháu, nghe mẹ cháu nói là bạn học của cháu, uống thuốc ngủ tự sát, bây giờ đang cấp cứu. Mẹ cháu bảo chú chạy nhanh đi tìm cháu, còn nói nhỡ đâu có chuyện gì thì sau này hối hận cũng không kịp. Cháu phải kiên cường lên, việc này xảy ra ai chịu cho nổi, nhưng cháu cũng phải bình tĩnh lại đã…”


Uống thuốc ngủ tự sát? Cấp cứu? Bạn học? Biên Nhược Thủy? …
“Không… Không thể là cậu ấy được…” Tôi thì thào qua hơi thở, không biết đang nói cho ai nghe, chỉ cảm giác trong lòng có một dây cung nào đó bị kéo thật căng, đứt lìa ra.


“Này… Cái cậu bạn học của cháu cũng thật dại dột, vẫn còn nhỏ tuổi như thế. Bây giờ thằng bé càng ngày càng không chịu nổi sức ép, cha mẹ nó mà biết chắc đau lòng lắm…”


Tôi cảm giác lục phủ ngũ tạng mình lồng lên, trước mắt lúc đen lúc trắng, khi xe dừng lại, tôi nhảy ào xuống, lao đến chỗ ba.
“Con đừng vội, Tiểu Thủy vừa mới được đưa tới bệnh viện, đang đưa đến phòng cấp cứu, vừa mới vào thang máy xong…”


available on google playdownload on app store


Tôi bỏ ngoài tai lời ba, xông thẳng lên cầu thang bên cạnh, chân hoàn toàn mất đi cảm giác, bốn tầng lầu đối với tôi mà nói chỉ như mấy giây đồng hồ. Ở hai bậc thang cuối, tôi suýt bổ nhào xuống đất, cuống cuồng ngẩng dậy, tôi thấy trong thang máy có rất nhiều bác sĩ, y tá đang đẩy xe phẫu thuật đi ra.


Tôi trông thấy mẹ, tiến lại khẳng định người đang nằm trên xe phẫu thuật kia chính là Biên Nhược Thủy. Tôi lảo đảo chạy tới, hai chân không còn nghe lệnh của tôi nữa, liên tục run lên. Đám bác sĩ y tá che khuất tầm nhìn của tôi, đến khi tôi chen lên trước họ, khuôn mặt Biên Nhược Thủy đã trở thành một gương mặt hoàn toàn xa lạ, tuy tôi biết vẫn là cậu ấy, nhưng thà rằng tôi nhận sai, tôi thà như thế nhưng cậu đã bị đẩy nhanh về phía phòng phẫu thuật, mặc cho đây có thể là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy cậu ấy đi nữa.


Tôi đã chứng kiến vô số biểu cảm tổn thương của cậu, bao nhiêu yếu đuối, mong manh cũng đã từng nhìn thấy hết, nhưng chưa khi nào tôi bắt gặp dáng hình này của Biên Nhược Thủy. Chẳng hề có hơi thở của sự sống, cả khuôn mặt trắng nhợt như một tờ giấy, đeo theo mặt nạ dưỡng khí, hai mắt nhắm chặt, đôi bàn tay lạnh lẽo, một chút ấm áp cũng chẳng còn nữa.


“Thiên Lộ, con đến rồi…” Mẹ ở bên cạnh yếu ớt nói với tôi.
Tôi chẳng nghe thủng tiếng người chung quanh nói chuyện, chỉ gọi tên Biên Nhược Thủy như điên như dại, “Biên Nhược Thủy, mở mắt ra, nhìn tớ này! Tiểu Thủy, tớ xin cậu đấy…”


Đôi mắt Biên Nhược Thủy vẫn nhắm lại, chẳng hề lay động, mặc cho tôi kêu gào đến thế nào. Tôi cắn răng không để nước mắt mình rơi xuống, tôi sợ mình khóc lóc thì mọi chuyện đã rồi. Tôi nín thở, cố để âm thanh mình phát ra không run rẩy, rồi tôi đem miệng kề sát bên lỗ tai Biên Nhược Thủy, để cậu ấy có thể cảm nhận tiếng nói của tôi. Cứ như thế suốt hơn mười mét đường đi, tôi gần như quỳ sụp xuống, tôi sợ cách xa cậu sẽ không nghe thấy được.


Nhưng đến tận khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đôi mắt Biên Nhược Thủy vẫn chẳng hề mở ra nhìn tôi một lần cuối cùng. Tôi đứng ngoài như pho tượng, trước mắt chỉ còn hai chữ trên cánh cửa phòng phẫu thuật. “Xin người nhà đến phòng nghỉ bên phải phòng phẫu thuật kiên nhẫn chờ đợi, đang tiến hành phẫu thuật, xin đừng làm ồn!”


Đây chỉ là một giấc mơ thôi, tôi không tin đây là sự thật, tôi không tin chỉ vì mấy lời nói của tôi, Biên Nhược Thủy đã hủy hoại mạng sống của mình. Nhất định là đêm qua tôi… không… mệt mỏi nên nhắm mắt gục xuống, sau đó ngủ quên mất, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Tôi cũng không tới trường.


Đứng ở cửa chờ Biên Nhược Thủy, có lẽ cậu ấy vẫn đến, chỉ cần nói đôi câu bùi tai là cậu bị tôi đánh lừa ngay được…


Chữ “Nhà” trên cửa phòng phẫu thuật cứ liên tục đập vào mắt tôi, tôi chợt nhớ mình đã đồng ý với Biên Nhược Thủy sẽ mang lại cho cậu một mái ấm gia đình…






Truyện liên quan