Chương 57
Biết Biên Nhược Thủy cũng không muốn nghe thêm gì nữa, tôi chủ động đánh trống lảng, đưa tay xoa đầu cậu, nhắc: “Ngủ sớm đi, tớ không chọc giận cậu nữa.”
Nói rồi tôi bước chân xuống giường, chạy lại giường bên cạnh, quần áo cũng không cởi, tắm cũng không tắm, toàn thân chẳng chỗ nào thoải mái. Tôi thao thức trông cậu cả ngày thành ra người mỏi nhừ, ngủ mất lúc nào không biết, mới chợp mắt một lát di động đã đổ chuông báo thức.
Thoáng cái trời đã sáng, mắt tôi cứ nhíu chặt lại, nhìn đến Biên Nhược Thủy đang ngủ yên trước mặt, tôi bỗng dưng khỏe khoắn hẳn lên. Đêm qua mãi cậu mới đi ngủ, chắc phải một lúc nữa mới dậy.
Tôi rón rén xuống giường, đặt điện thoại bên gối cậu ấy, tôi tắt hết chuông, chỉ để lại trong máy một tin nhắn, bảo cậu tôi về nhà lấy ít đồ, dặn cậu ấy ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi, đừng đi đâu lung tung.
Thu dọn xong, tôi còn cho y tá phụ trách phòng bệnh số điện thoại nhà, dặn có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi. Cô y tá còn chưa tỉnh ngủ hẳn, gật gù đồng ý.
Lo liệu đâu vào đấy xong, tôi chạy ra cửa bệnh viện, kêu taxi về nhà. Tôi tính trước lúc tôi về cũng là lúc mẹ đi làm để còn tùy ý hành động. Ngày hôm qua tôi có hỏi ông bác sĩ phương thuốc cổ truyền trị bệnh dạ dày, vừa lúc trước bữa sáng thì dùng được, nên phải thừa dịp làm thử ngay.
Đi thẳng tới siêu thị mở cửa 24/24 lớn nhất khu, giờ này ít người mua nên tôi cũng không cần phải xếp hàng. Tôi dễ dàng mua được hai cái mai ba ba, cái này tôi cũng có nghe mẹ nói qua nhưng không nghĩ là dùng làm thức ăn được. Mẹ kể khi sinh tôi bị thiếu sữa, để có sữa mẹ phải uống cái này, cụ thể ra sao thì tôi không rõ, chỉ nhớ mẹ nói uống ghê ơi là ghê, vậy mà chưa đến một ngày sau là mẹ có sữa liền.
Bác sĩ dặn tôi phải xay cái mai ra thành bột rồi hòa vào nước sôi, tôi đưa lên mũi ngửi thử, tanh khủng khiếp, chưa ăn đã muốn ói ra rồi. Cũng chả biết có đảm bảo tác dụng không nữa, nhỡ có gì không tốt thì chẳng phải tôi làm cho Biên Nhược Thủy khổ thêm sao.
Tôi vừa nghĩ vừa xoay chìa khóa mở cửa, trong nhà đúng là chẳng có ai. Gần đây hình như ba có việc gì tất bật suốt, trừ hai hôm trước gặp ba ở bệnh viện, bình thường cũng chẳng thấy cả tăm hơi ba đâu.
Lần đầu tiên đặt chân xuống bếp, tôi xới lộn tùng phèo lên tìm cái máy xay, bò lồm cồm xuống ngăn dưới chạn bát bụi mù mịt. Tôi bỏ cái mai vào lò vi sóng trước rồi mới cặm cụi rửa máy xay, rửa đi rửa lại bao lần cũng không sạch. Tôi lộn cả ruột, lấy béng cái mai ra, tranh thủ lúc nóng đập dập luôn, quả nhiên chiêu này hiệu quả cao, lúc đầu tôi cứ đinh ninh cái mai cứng thế này không thể đập vỡ được. Nhìn chiếc mai ba ba trong tay càng lúc càng vỡ nát ra, tôi thấy điều mình làm cũng thật ý nghĩa.
Rất lâu sau cái mai mới vỡ ra thành những mảnh nhỏ, tốn nhiều thời gian mà cũng không nghiền ra được thành bột, tôi để đám mai vụn lên thớt rồi dùng mặt dao miết xuống, xong lại tìm thứ gì đó cứng cứng rã, rã xong mới sực nhớ ra nhà cũng có bộ chày, cối bằng đá.
Vật vã tầm một tiếng sau mới thành bột hết được, tôi đổ vào bát, thở hắt ra một cái mới thấy ban đầu cũng có bừng bừng khí thế thế này đâu, đây đúng là diệu kế rèn luyện kiên trì đáng nể.
Tôi cất bột vào túi, đặt cả vào trong hộp rồi lao thẳng đến bệnh viện.
Tốt nhất là chưa tỉnh dậy đi mà, tỉnh rồi thì ngủ thêm chút nữa đi, tôi vừa ngồi trên xe vừa lầm thầm cầu trời khấn phật. Tới cổng bệnh viện, tôi bắt gặp một bóng người rất quen đang phóng xe máy về hướng Khẩu Bắc. Lòng tôi rộn lên, lập tức chạy theo nhìn chỗ yên sau, may là Biên Nhược Thủy không ngồi đấy, lẽ nào Vương Trung Cường đến đón Biên Nhược Thủy đi nhanh thế sao?
Vương Trung Cường không thấy tôi, hớt hải lái xe đi mất, bỏ lại tôi đứng ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn. Tôi lao lên phòng Biên Nhược Thủy, đẩy tung cửa, thấy Biên Nhược Thủy hoàn toàn bình an ngồi trên giường, tôi thở phào, hạ quyết tâm bước lại gần.
Chắc chắn Biên Nhược Thủy đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, tinh thần có vẻ khá hơn ngày hôm qua, da dẻ hồng hào, tôi cất tiếng hỏi cậu: “Ăn sáng không?”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, hình như lại không vui, cứ ngồi nhìn mãi về một điểm nào đó. Tôi hỏi cậu ấy trả lời, tôi không hỏi cậu cũng chẳng mở lời, không còn như đêm qua nữa.
Sau tôi lại nhịn không được mà hỏi Biên Nhược Thủy: “Làm sao thế? Nhìn cậu chẳng có tí sức sống nào, đói rồi phải không?”
Biên Nhược Thủy miễn cưỡng cười một tiếng, đáp không có việc gì, rồi lại tiếp tục thả hồn treo ngược cành cây. Tôi cũng mất cả hứng, tay cầm cốc nước nóng, đứng cách giường Biên Nhược Thủy một đoạn hỏi thẳng cậu: “Tớ trông thấy Vương Trung Cường ngoài cổng, anh ta đến đón cậu à?”
Biên Nhược Thủy gật đầu, rồi lại lắc quầy quậy.
Tôi chẳng hiểu gì, nói: “Cậu gật đầu rồi thì đừng lắc nữa, người thường hay thay đổi nét mặt cũng toàn là để che giấu thôi.”
Biên Nhược Thủy không đáp, tôi hít mạnh một hơi, thử hỏi dò Biên Nhược Thủy: “Vậy sao cậu không đi cùng anh ta?”
Nghe xong câu hỏi của tôi, mặt Biên Nhược Thủy tái nhợt đi, ngón tay luống cuống nghịch chăn, quấn tới quấn lui, không biết có phải để giảm bớt căng thẳng hay không. Tôi lòng nóng như lửa đốt chờ cậu trả lời thế mà cậu lại ấp a ấp úng đầu óc cứ để đâu đâu, làm tôi chỉ muốn xông tới ép cậu nói toạc ra luôn đi cho rồi.
Tôi sốt ruột cũng là vì tôi hy vọng, tôi hy vọng cậu sẽ vì tôi mà ở lại, dù có là vì đọc được tin nhắn ban sáng của tôi nên không dám đi sợ tôi về không gặp nữa cũng được. Nhưng Biên Nhược Thủy nói không phải, Vương Trung Cường bảo hôm trước chủ nhà dọn dẹp lại, đúng lúc còn một phòng trống, lâu rồi không có người ở, ngày mai Biên Nhược Thủy có thể dọn đến.
Cuối cùng cũng có kỳ hạn cho tôi, mỗi ngày chẳng cần khắc khoải chờ đợi nữa. Nhìn khuôn mặt không mang chút vui buồn lẫn tức giận của Biên Nhược Thủy, tôi cũng chưa biết mình đang cảm thấy gì. Có lẽ bao ngày qua tôi đã hy vọng rồi tuyệt vọng, tuyệt vọng rồi hy vọng quá nhiều lần, quanh đi quẩn lại mãi, quên bẵng đi mùi vị của nỗi đau từ bao giờ, dù sao cũng có tìm được niềm vui mà so sánh đâu.