Chương 5: Máu Chảy Thành Sông

Tam Quan cửa khẩu
Binh lính Bắc Quốc tập trung cực kì đông đảo tại cốc Cửu U. Đội quân đông đến dọa người, hô hào rợp trời, cứ mỗi khắc lại có một vài tên thám quân ra vào thông báo. Bắc quốc lần này tiến công hẳn là cực kì coi trọng.


Cốc Cửu U sinh tồn không biết bao nhiêu năm tháng, chỉ biết nơi đây trải qua vô số trận chiến. Xương người chất thành đống núi, trắng ởn rợp cả một vùng đất. Tiếng kêu thét âm vang quỷ địa, cộng thêm tiếng Cú đêm kêu thật rợn người.


Cửa cốc có vô số âm vang dị thường, như hồn như Quỷ khiến quân binh Bắc quốc vì vậy đều kinh hồn táng đảm không thôi. Bắc quốc lựa chọn địa điểm đóng quân hẳn không hề cố kị, chỉ cốt muốn chiếm được chiến địa có phần lợi thế mà bỏ mặc âm khí đại thịnh xung quanh.


Quân binh Bắc Quốc đóng binh ở đây đã hơn một tuần lễ, cũng chưa có tiến công hay rút lui, chỉ im ỉm một cách đáng sợ.


An Dương Vương trong lòng khẩn trương, Bắc quốc trong lòng không biết đang có gì suy tính. Nếu bọn chúng muốn nhất loạt tiến công hẳn hai bên đều đại thương nguyên khí, lợi bất cập hại, ngươi chột ta què.


Nhưng đó vẫn không phải là điều khiến An Dương Vương lo lắng nhất, thứ ông ta lo lắng nhất chính là Bắc Quốc cư nhiên lại không muốn đánh. Muốn dùng năm tháng vô tận hao mòn thực lực quân binh Nam Thiên Quốc thì thật đáng sợ. Bắc quốc nước lớn đất rộng, Nam Thiên đất hẹp ít lương, về lâu về dài bất lợi lại càng rõ ràng.


available on google playdownload on app store


Bất quá An Dương Vương lại không biết rằng ông ta có phần lo lắng hơi quá, bởi sự việc Bắc Quốc không dám tiến binh là còn vì một cái nguyên nhân khác.
Doanh trại Bắc Quốc, Cửu U cốc.


Chính giữa cái doanh trại chính là một cái Doanh Tướng lều rất to.Thực sự Doanh Tướng lều này to lớn đến dọa người, so ra với đại điện Triệu Thánh Tông môn phái thật không kém cạnh một chút nào.


Doanh Tướng lều cãi vã hô vang, người qua ta lại không khí thật căng thẳng. Chỉ thấy một cái lão giả áo xám tiên phong cốt vận, râu dài trắng bạc đang chửi mắng một người mặc áo long bào rồng thêu chín vuốt. Người này hẳn là Nguyên Đế Bắc Quốc Tần Hoài Công.
“Lập tức tiến binh cho lão phu!”


“Ngươi đầu óc thật ngu ngốc, heo nái cũng không bằng!”
“Lão phu đưa ngươi lên được thì cũng có thể đưa ngươi xuống!”.
Nguyên Đế Bắc Quốc Tần Hoài Công tỏ vẻ khổ não mà nói:


“Tiên trưởng, ngài hẳn đã rất rõ ràng. Quân binh Nam Thiên ngoài kia đã dựng sẵn chiến tuyến từ lâu. Đại binh quân ta chẳng phải tiến vào để tìm ch.ết hay sao?”


“Đầu óc ngươi lão phu mắng là heo nái quả thật không sai chút nào. Con lợn nhà ngươi, coi cao thủ của Vô Cực Tông ta đều là đậu hũ có phải không?”


Ánh mắt lão hán tử áo xám lành lạnh, sát ý hưng thịnh tỏa ra. Một hơi tức giận thét gào dậm chân đe dọa, đại ý ngươi không phục ý ta chỉ có con đường ch.ết.
Nguyên Đế Bắc Quốc Tần Hoài Công mồm miệng lắp bắp:
“Ta!”
“Ta!”
“Ài….”
“Thôi được!”


« Tiến binh thì tiến binh !! »
Lão giả áo xam trừng mắt lên, trong lòng có một tia thỏa mãn mà nói :
« Ngươi nói sớm hơn một chút có phải là sẽ bớt đi sợ hãi hay không ! »


Lão giả áo xám nói xong cứ như vậy mà biến mất, Nguyên Đế đứng giữa Doanh Tướng đài tức hận dậm chân hùi hụi mà chửi:
« Thật ngu ngốc, Bắc quốc vốn không cần đánh trận này cũng có thể thắng, cũng chỉ vì tên thất phu như ngươi mà khiến nó bị suy vi ! ».
….
Tảng sáng sớm hôm sau


Quân binh Bắc Quốc khí thế ngợp trời, kéo quân nườm nượp đông đảo mà hô vang ba chữ :
« Diệt Nam Thiên ! »


Khí thế ngập trời, quân binh đông đảo cộng hưởng âm thanh thật đau nhức lỗ tai. Lát sau quân binh Bắc Quốc đã cơ bản dàn được một cái trận thế tồi tàn, bởi vì quân số quá lớn nên không thể dàn trận một cách hoàn hảo, chỗ thiếu chỗ thừa. Có thể thấy tướng bố trận thật sự kém cỏi. Mắc một đại sai lầm trong binh pháp.


Nam Thiên đại quân gần hai trăm vạn binh, khí thế không kém phần long trọng. Quân số tuy có ít hơn nhưng hô vang đều đặn, tạo nên âm hưởng không hề thua thiệt một chút nào.
« Đánh cho Bắc Quốc suy vong lụi tàn, Đánh cho Bắc Quốc để răng đen ! ».


Tần Hoài Công mặt mày đang điềm tĩnh, nghe thấy binh lính Nam Thiên hô vang khẩu hiệu thì mặt mày cũng cực kỳ khó coi. Đánh cho để răng đen, chẳng phải ý muốn nói Nam Thiên muốn thâu tóm toàn Bắc Quốc lãnh thổ hay sao ? Thật là một bọn ngông cuồng, Nguyên Đế Bắc Quốc nghĩ như vậy, bèn nghiến răng mà ra lệnh :


« Sát !!! ».
Một câu nói như thiên binh vạn mã, không thể sánh kịp. Quân binh Bắc Quốc nối tiếp mệnh lệnh cũng đồng loạt hô :
« Sát !! »
« Sát !!! »
Khí thế điên đảo, hung hãn mà lao lên rầm rầm. Quân binh tứ phía đông đảo, khiến mặt đất rung động không thôi.


An Dương Vương sắc mặt trầm ngâm, Bắc Quốc phát binh mà ông ta vẫn chưa ra một đạo chỉ thị. Quân binh Nam Thiên cứ như vậy mà bất động.
Một tên nội thần bên cạnh cảm thấy lo lắng bèn than :
« Đế vương, chẳng lẽ không muốn động binh ? »


An Dương Vương chỉ khoát tay tỏ vẻ im lặng, nội thần thấy vậy không dám nói gì nhưng ngày càng lo lắng.
Mắt thấy binh Bắc quốc, bốn dặm, ba dặm, hai dặm, rồi đến gần sát cả quân binh Nam Thiên, liền hoảng sợ mà than :
Đế quân chỉ vì sai lầm mà mất nước, tiếc thay ! »


An Dương Vương thấy chỉ còn vài tấc nữa sẽ giao chiến mới nhàn nhạt mà phát ra chỉ thị :
" CUNG THỦ SẴN SÀNG, MỞ CHIẾN HÀO RA".


Nhất loạt như phản ứng dây truyền, răm rắp như một cỗ máy, loạt loạt hô vang nhắc lại đạo chỉ thị An Dương Vương. Đại thế đã định An Dương Vương nhìn sang nội thần mà buông một câu tấm tắc khen :
« Ngươi thật có lòng trung trinh vì nước ! ».


Các cung thủ lúc này dương cung hàng loạt, những tiếng cạch cạch nhè nhẹ từ dây cung vang dội, các chiến hào được mở ra lộ thiên, những trận địa nhòn nhọn đầy chông gai mới lộ ra trước quân binh Bắc Quốc.


Đến lúc này thì binh lính Bắc Quốc mới phát hiện trúng kế, bèn đè nhau dừng lại nhưng không kịp, binh lính đông như kiến cỏ dẫm đạp lên nhau, kẻ sau muốn chiến, kẻ trước muốn lùi.


Kẻ nào dừng lại lập tức bị kẻ sau dẫm đạp mà bỏ mạng, ch.ết vô số kể. Chiến hào rộng là như vậy, bất quá quân binh Bắc Quốc ch.ết quá nhiều nên chắc mấy chốc chiến hào Nam Thiên tạo ra đã bị lấp đầy, binh Bắc quốc lại tấn công như thường.


Lúc này nhận thấy trận địa không chặn đứng được kẻ địch, An Dương Vương mới khẽ hạ lệnh :
« Bắn !! »
Tức thì các binh sĩ Nam Thiên nghe thấy mệnh lệnh cũng hô to mà hưng phấn :
« Bắn !! »


Rồi thì cả loạt tên như mưa, rợp trời như sao sa. Khiến bầu trời cao cao là vậy giờ này cũng tối sầm bởi những mũi tên, quá nhiều mũi tên.


Quân binh Bắc quốc lúc này trông thấy mưa tên, liền run rẩy sợ hãi. Cự thuẫn hấp tấp mà dương lên. Thế nhưng dẫu là như vậy, không ngờ bọn chúng vẫn không thoát khỏi cái ch.ết.


Mũi tên sắc nhọn, lại nhiều đến rợp trời, Cự Thuẫn lâu dài sao có thể trụ nổi, bèn bị xuyên thủng, lính Bắc Quốc cứ như vậy mà vẫn mạng. Không hổ là những mũi tên của tộc người Thái, lợi hại vô bì. Lại được sử dụng dưới tay của những cung thủ người Thơng, thử hỏi có tên nào có khả năng may mắn sống sót.


Bất quá, binh Bắc Quốc quá nhiều, vẫn có nhiều tên bị lọt. Ấy thì những tên đấy kết cục cũng không khá khẩm hơn. Chúng vượt qua làn mưa tên hung hiểm thì lại gặp phải những hùng binh người Mường và tộc Kinh dũng mãnh mạnh mẽ mà giết ch.ết. Lớp lớp máu chảy thật bi tráng. Máu cứ như vậy tuôn ra, bất giác đã tạo thành một dòng suối nhỏ toàn máu. Binh sĩ Bắc Quốc cứ như vậy mà bị tử thương vô số, không sao đếm được.


Lão hán tử áo xám ngồi trên đài cao quan sát trận thế, thấy quân binh Bắc Quốc thua thiệt thật lớn, lòng không kìm nổi mà cảm thấy khó chịu. Miệng khẽ quát lớn một tiếng :
« Xuất !! »


Tức thì hơn trăm cao thủ từ đâu mạnh mẽ nhảy vút lên cao, đạp không lướt đi như bay. Chúng nhất loạt rút ra những thanh kiếm, trầm ngâm lẩm bẩm, những thanh kiếm bỗng chốc phát sáng, tỏa ra trận trận khí tức uy áp. Một màn sáng phát ra từ những thanh kiếm, bay về phía những làn mưa tên, nhất thời ngăn những mũi tên kia từ trên trời cũng không có cách nào lao xuống nữa, mà lại mạnh mẽ bay ngược trở lại nơi nó được phát ra.


Cung thủ Nam Thiên đang hưng phấn mà bắn, mắt thấy mũi tên bay ngược trở lại thì đều thất kinh, lũ lượt ngã xuống. Đến ch.ết vẫn không tin tưởng mũi tên do chính mình bắn ra quay trở lại hạ thủ chính mình.






Truyện liên quan