Chương 11: Đại Đế Quốc Suy Tàn
Cường giả còn lại của Nam Thiên đại đế quốc, một cái khinh công đại phát, bay ra ngoại vi thành trì, tụ tập một nơi.
- " Ý, cái đám người kia là ai vậy". Tần Hoàn Công lúc này ngồi trên doanh tướng đài, tay vẫn còn đang cầm cái đùi lợn quay vàng óng, miệng bóng mỡ nhai chọp chẹp, ngạc nhiên thốt lên hỏi vị quân sư đạo mạo bên cạnh.
Quân sư đạo mạo bên cạnh khẽ cúi mình lên tiếng: " Bẩm chúa thượng, đó hẳn là đám cường giả của Nam Thiên quốc, có vẻ đứng đầu là Triệu Thánh Tông".
Tần Hoài Công giật thót mình, toát vài giọt mồ hôi, rơi luôn cả chiếc đùi lợn trên tay, quay sang hỏi vị quân sư đạo mạo: " Triệu Thánh Tông ra rồi, mà giờ này vẫn chưa thấy đám người Vô Cực Tông đến, chẳng lẽ ta lại bị làm thịt sao".
Quân sư đạo mạo kia, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: " Chúa thượng, hay là cử tín sứ sang làm một cái đàm phán xem sao?".
-"Đàm phán thế nào?".
-" Cái này, chính là chúng ta thử chiêu hàng Triệu Thánh Tông, nếu Triêu Thánh Tông nghe theo, chẳng phải, ta vừa có thể chống lại Vô Cực Tông, vừa có thể tránh họa sát thân hay sao, hơn nữa Triệu Thánh Tông chỉ là một cái môn phái, cũng không phải là hậu họa Nam Thiên quốc, cái này chẳng phải lợi ích đôi bề hay sao, đàm phán không thành công, cũng có thể coi là một cái câu giờ chờ đám Vô Cực Tông đến".
- " Cũng được, nhưng chuyện này không thể để lộ cho Vô Cực Tông biết, nếu không tuyệt đối là một cái nguy hiểm. Mau hành sự".
Tần Hoài Công nhặt lại cái miếng đùi lợn kia lên gặm tiếp, rồi khoát tay ý bảo vị quân sư đạo mạo kia lui ra.
Không lâu sau, một nhóm kị binh giáp sĩ áo giáp đen, cưỡi ngựa đi ra từ doanh trại Bắc Quốc, độ gần trăm người. Đi đầu là một người mặc quan phục Bắc triều, tay cầm trượng tín sứ, tiến gần đến khu tụ tập của cường giả Bắc Quốc.
- " Tại hạ Bạch Sâm tín sứ Bắc triều, xin bái kiến các vị tiền bối". Vị quan phục Bắc triều tay cầm nghi trượng tín sứ, cúi rạp thân mình cuống bái kiến. Đồng thời đám giáp binh đằng sau cũng quỳ một chân xuống, chắp tay lạy tạ.
- " Cái này cũng không cần, chỉ cần cái lũ các ngươi, cút khỏi bản quốc. Đứng lên mau, dưới chân đại trượng phu có dát vàng, há có thể tùy tiện quỳ như vậy".
- " Tiền bối, quả thật ta lần này đến đây cũng là vìa một cái đàm phán, tiền bối ngài cũng không nên nóng nảy như vậy".
-" Đàm phán, đàm phán sao, các ngươi công thành chiếm đất của bản quốc, bây giờ lại mở mồm đòi đàm phán, hừ, thật nực cười". Một vị cường giả Nam Thiên quốc hừ lạnh một tiếng, sát khí đại thịnh.
-" Các vị tiền bối chậm đã, đừng giết ta vội. Ta lần này đến đây cũng là vì một cái hòa nghị, chỉ cần các vị đầu quân không phản kháng Bắc quốc ta. Thì Bắc Quốc ta tuyệt đối dung nạp, các vị cũng chỉ là các cái môn phái, cũng không phải là cái quốc gia cũng không có can hệ gì. Còn truyện giữa Triệu Thánh Tông và Vô Cực Tông bản quốc cũng không có liên can. Các vị tiền bối chỉ cần...".
"Sụt". Một tiếng thương vang lên rít trong gió, Vị quan phuc Bắc Triều cầm nghi trượng kia chưa có nói hết câu đã bị trường thương cắt đứt cổ, máu tuôn ra như suối. Đồng thời lúc đó Triệu Sung phẩy tay một cái, cái đám giáp binh nhất thời máu thịt tóe loe khắp không trung, vụn ra thành bột phấn. Có thể thấy cường giả tầng bốn uy vũ đến như thế nào.
Chầm chậm một lúc, hít sâu một ngụm khí lạnh. Triệu Sung khẽ nói " Đi".
Nhất thời đám cường giả Nam quốc khinh công đại phát, lần lượt tiến đến doanh trại Bắc Quốc đại khai sát giới.
Triệu Sung phi thân lên doanh tướng đài, lạnh lẽo nhìn Tần Hoài Công rồi nói: " Ngươi muốn tự sử lý hay để lão phu ra tay".
Tần Hoài Công lúc này thân mình lạnh toát, không có nghỉ mình vừa cử tín sứ đi đã kích phát cái đám cường giả này ra tay, lòng thầm nghĩ quả thực đã thực hiện một cái sai lầm nghiêm trọng. Nghiến răng nghiến lợi hận không thể xẻ thịt lột da cái đạo mạo quân sư kia.
Tần Hoài Công đang định mở miệng cầu xin, thì đúng lúc này một âm thanh như xé gió dít vang trong không khi. Lập tức một cái phi tiêu bay đến ngăn chặn công kích của Triệu Sung, có thể thấy cái phi tiêu này có nạp dung nội khí vô cùng mạnh mẽ, một kích có thể ngăn chặn một đường tấn công của Triệu Sung. Điều đó chứng tỏ cái người thi triển kĩ năng phi tiêu này tuyệt đối là một cường giả không kém Triệu Sung.
" Ha Ha Ha". Một tiếng cười lanh lảnh vang lên, âm thanh đinh tai nhức óc. Lập tức một lão hán tử tiên phong đạo cốt phi thân lên doanh tướng đài, mỉm cưởi mỉa mai nhìn Triệu Sung. Người này đích thị Kha Vũ lão hán tử.
- " Kha Vũ tiên sư, cứu ta". Tần Hoài Công thấy Kha Vũ đến, lấy tay cầm vạt áo lau lau mấy giọt mồ hôi lạnh trên chán, hớn hở nói.
-" Ngươi không cần phải lo lắng, có ta ở đây hắn làm gì nổi ngươi. Nhưng thôi tốt nhất ngươi cứ tạm lui ra trước đã, đợi ta sử lý hắn xong sẽ đến lượt ngươi, dám qua mặt lão phu thương lượng với Triệu Thánh Tông, ta xem ngươi giải thích thế nào đây". Kha vũ mỉa mai cười đểu mà nói.
Tần Hoài Công vốn đang hớn hở vì được cứu mạng , thì như nhận ngay một gáo nước lạnh tát vào người vậy, bủn rủn tay chân, ngậm miệng lại lật đật lui ra. Đến giữa bậc thang thì lẩm bẩm một câu " Tên khốn nạn, ta giết nhà ngươi".
- " Ngươi nói cái gì đó". Kha Vũ quắc mắt quay lại hỏi.
- " Không có gì tiên sư, ta đi, ta đi". Tần Hoài Công cười như mếu thốt lên vài câu, miệng méo xệch, vội lã lui đi.
Kha Vũ hừ lạnh một tiếng rồi quắc mắt quay sang nhìn Triệu Sung, lạnh lùng nói: "Ngươi chính là Triệu Sung, thái thượng trưởng lão của Triệu Thánh Tông".
- "Không sai, chính là lão phu". Triệu Sung nhếch khẽ miệng nhạt thếch nói một câu.
-" Ngươi muốn tự sử lý hay để ta ra tay". Kha Vũ mỉm cười, mình tỏa ra sát khí nói, lão noi như vậy chính là muốn mỉa mai Triệu Sung, bởi vì Triệu Sung vừa nãy cũng đã nói chính câu này với Tần Hoài Công.
-" Ngông cuồng". Triệu Sung bực tức quát lên một tiếng, chỉ thẳng vào mặt Kha Vũ lão hán tử. Sau đó thân mình sát khí đại thịnh, chiếc nhẫn đeo trên tay quang mang phát sáng, mặt nhẫn hình chữ Triệu nhấp nháy thay đổi đủ loại màu sắc.
Triệu Sung khoát tay thành hình vòng tròn, đánh ra thủ quyết dồn tám phần nội lực vào pháp kĩ này, hẳn là ông định một kích tất sát, muốn giết ch.ết ngay cái tên ngông cuồng trước mắt này.
Tức thì một màn sáng ảo diệu li ti lấm chấm trong không gian, tinh thuần vô cùng, mạnh mẽ đánh về phía Kha Vũ, lực bạo phát cực mạnh, doanh tướng đài nháy mắt thành cát bụi.
Bản thân Kha Vũ lúc này cũng chật vật, hẳn là lão ta đã quá xem thường đối thủ. Bởi lẽ lúc đầu lão nghĩ đều cùng là cường giả tầng bốn sơ kì, nhưng bản thân lão từ khi sinh ra đã vốn có một cái thân thể rắn chắc như thép vậy, cho nên không sợ bất cứ cái nào đối thủ, hơn nữa bản thân trải qua tu luyện tiên pháp, thân thể lại càng cứng rắn và tinh túy hơn, chính là không sợ cái cường giả cùng cấp bậc.
Không nghĩ hôm nay lão lại bị Triệu Sung đánh cho thành chật vật như vậy, phun ra một búng máu, kinh sợ mà nói: " Pháp kĩ thật hùng hậu".
Căn bản chính là lão nghĩ bản thân có chút vốn hơn hẳn Triệu Sung nên mới có một cái ngông cuồng, không nghĩ bản thân chưa động thủ mà đã bị đối phương làm cho te tua không kịp trở tay như vậy. Lão chầm chậm bước quanh đài đánh giá kĩ Triệu Sung.
Không lâu sau, lão liền tung ra một thanh kiếm, thanh kiếm đó lượn lờ quanh mình lão. Rồi sau đó phi lên không trung vẽ một hình thái cực mềm mại, rung chuyển một cái không gian rồi đánh ra tia sáng màu xanh dương mãnh liệt. Kha Vũ dồn chín phần nội lực thoát ra từ cánh tay, tiến nhập điều chỉnh thái cực, nhẹ nhàng đánh về phía đỉnh đầu Triệu Sung.
Triệu Sung lại tiếp tục nhanh chóng đánh ra thủ quyết hình tròn, ấn mạnh một quyền bạo phát về phía thái cực kia, những tia sáng li ti màu trắng theo đường quyền mạnh mẽ công kích thái cực.
- " Hừ, thật không nghĩ, ngươi cũng có thể dùng một quyền mà phá nát cái thái cực huyễn ảnh của ta, xem ra ta đã xem thường ngươi quá mức rồi". Kha Vũ cảm khái hừ lạnh một câu nói.
Lần này, Kha Vũ liên tiếp thi triển thái cực huyễn ảnh đánh về phía Triệu Sung. Rồi lão lại liên tiếp hứng chịu những quyền bạo phát của Triệu Sung mà từng đợt, từng đợt phun ra những búng máu.
Mỗi lần như vậy, nội khí của cả hai đều đại giảm, nếu cứ tiếp tục như vậy. Hai cường giả không còn nội khí sẽ chẳng khác nào thường nhân, khéo lại chuyển sang đánh nhau tay bo xuông cũng nên.
Trên thực tế thì đũng là như vậy, Kha Vũ chính là có mục đích muốn nội khí của cả hai cùng giảm, mà lợi dụng ưu thế thân thể cứng rắn của lão, mà khi đánh nhau xuông chắc chắn sẽ chiếm được một cái thượng phong.
Bởi vì cường giả tầng bốn, về mặt lý thuyết có khả năng hấp thu thiên địa nguyên lực cực nhanh mà bổ sung nội khí, thế nhưng trong trận chiến cường giả như thế này, nội khí hấp thu cũng không thể nhanh đến mức mà đủ để đánh nhau liên tiếp được.
Ba ngày sau, Kha Vũ có chút thiệt thòi, vì pháp kĩ công kích của Triệu Sung mạnh mẽ hơn của lão, lão đã liên tiếp phun ra những búng máu, thân thể lão lúc này đã mệt rũ rượi. Nếu như chịu đựng thêm lúc nữa mà cả hai không phải lúc này nội lực đã tiêu hao hết, thì lão hẳn phải ch.ết không nghi ngờ gì.
Lão nuốt xuống viên đan dược trị thương, rồi tiếp tục lao vào đánh nhau tay bo với Triệu Sung.
Triệu Sung công kích cuồng bạo, thế nhưng thân thể Kha Vũ cũng không có hề gì, biết rõ mình đã bị ăn quả lừa, tức giận thét lên một tiếng thở hổn hển: "Kha Vũ, tên súc sinh, không ngờ ngươi lại bẩn tính đến như vậy".
Nói rồi Triệu Sung định đại phát khinh công mà bay đi, nhưng chợt nhận ra mình chẳng còn chút nội khí nào mà thi triển pháp kĩ khinh công cả. Đành tức giận dậm chân thùi thụi xuống đất.
Lúc này Kha Vũ cười the thé lên một tiếng, rồi chầm chậm cầm thanh kiếm mạnh mẽ lao đến chém Triệu Sung, hẳn là hắn định lấy thịt đè người.