Chương 15: Xung đột

Cước bộ người đàn ông mạnh mẽ, hướng Tô Bắc đi tới.
Tô Bắc nằm dưới đất, không nhúc nhích.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, vươn mũi giày nhẹ nhàng chạm vào gáy Tô Bắc.
Cả người cậu vô lực, rung động theo từng lần chạm của hắn.
Cậu gượng mở to đôi mắt nhìn hắn.


Bộ dáng người đàn ông này thật sự tinh xảo, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đường nét cùng Chu Phỉ Thạch có năm sáu phần tương tự.
Thế nhưng, nếu Chu Phỉ Thạch làm cho người ta cảm giác được sự sạch sẽ, tươi mát thì người đàn ông này lại quá mức âm nhu.


Bình thường, những từ ngữ thường được dùng cho đàn ông thường là : mạnh mẽ, anh tuấn, khí chất tiêu sái gì gì đó.
Mà từ ‘âm nhu’ này khi được dùng trên người đàn ông lại mang theo nghĩa đen.
Trông đàn người ông giống như một con rắn độc.


Đồng tử Tô Bắc thu nhỏ lại, là sợ hãi, cũng là cảnh giác.
Người đàn ông nâng lên đôi chân dài hữu lực, dẫm mạnh lên vai Tô Bắc.
Tô Bắc đau đến mức rên rỉ một tiếng.
“Anh… muốn thế nào?” Thân thể Tô Bắc run rẩy kịch liệt, giọng nói đứt quãng, cậu thở gấp nói.


Thanh âm nói chuyện của người đàn ông trước giờ đều âm âm nhu nhu, hắn thấp giọng cười: “Tao đang suy xét…”
Thân thể Tô Bắc run liên tục, không thể không chế.
Cậu cảm thấy mình như đang bị một con rắn quấn quanh.


“Thằng em không để bất cứ ai trong mắt của tao… không ngờ lại vì mày mà cầu tình…” Hắn nghiêng đầu đánh giá Tô Bắc, giống như đang suy xét một thằng nhóc mặt tái nhợt giống quỷ như cậu rốt cuộc có chỗ nào giá trị.


available on google playdownload on app store


Nhưng cho dù có là vô giá đi chăng nữa, thì rốt cuộc cũng giống như một miếng rác có thể tùy thời vứt bỏ mà thôi.
Người đàn ông cổ tay phải của Tô Bắc, trên đó có một vết thương dài màu đỏ thẫm.


Tô Bắc có chút sợ hãi, bị động tác quỷ dị của nam nhân này mà cứng cả người, không dám nhúc nhích.
Sâu trong ánh mắt nam nhân có một cỗ hận ý.
Tô Bắc mẫn cảm nhận thấy được, hận ý này là ‘dành cho cậu’.


Vì cái gì hận cậu? Bởi vì cậu tố giác địa bàn mạng lưới thuốc phiện hay… còn nguyên nhân khác?
Mặc kệ thế nào, nhưng cái cảm giác bị một người đàn ông giống một con rắn độc ghi nhớ trong lòng, luôn đứng phía sau tỏa ra khí lạnh, cứ nghĩ tới liền ngủ không được.


Mà cái này cũng không quan trọng, có lẽ chỉ qua hôm nay, cậu sẽ được ngủ một giấc vĩnh viễn.
“Chu Phỉ Thạch sao? Cậu ta là em trai của anh? Haha, quả nhiên là người một nhà…” Tô Bắc cùng nam nhân nhìn nhau thật lâu, sau đó bật cười nói.


Chu Phỉ Thạch cho dù làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ít nhất trong lòng không hoàn toàn là vậy.
Mà vị trước mắt này, lại không như thế, khí chất xung quanh đều vặn vẹo.
Tô Bắc đại khái cảm thấy mình không sống được.


Nằm trong tay một phần tử của hắc bang đã không hay ho, huống chi cậu lại đắc tội với một tên có vấn đề về tinh thần?
Tô Bắc trầm mặc, kiên trì của cậu sắp đạt tới giới hạn.
Cậu rất mệt mỏi, muốn ngủ, hương vị ngọt ngào mà dụ hoặc, say sưa dẫn dắt cậu đi vào bóng tối.


Tô Bắc đã không còn khí lực để chống cự.
Tô Bắc chậm rãi nhắm mắt, cả người mềm oặt xuống.
Cậu đột nhiên ngất đi làm Chu Bàn Thạch – người đang còn tự hỏi nên xử lí cậu như thế nào phải ngẩn người.
Tô Bắc không nhúc nhích, ngực và cánh mũi cũng không còn phập phồng.


Chu Bàn Thạch vươn ngón tay xuống, đặt vào dưới mũi của cậu.
Hô hấp vốn đã rất mỏng manh, hiện tại hầu như không có.
Sự việc này ngược lại làm cho hắn có chút khó giải quyết, Chu Phỉ Thạch đã từng nói qua, đem người để lại cho y.


Hiện tại Tô Bắc ch.ết trên tay chính mình, tâm trạng Chu Phỉ Thạch nhất định sẽ rất không vui.
Chu Bàn Thạch âm nhu nở nụ cười.
ch.ết thì ch.ết, dù sao người ch.ết so với người sống vẫn đáng tin hơn.


Thời điểm Chu Bàn Thạch chuẩn bị đứng dậy, người đã biến thành thi thể đang nằm trên mặt đất là Tô Bắc đột ngột bật dậy, dùng một bàn tay bóp cổ hắn, tay kia cầm một mảnh lưỡi dao để trên động mạch máu.
Tô Bắc ở bên tai Chu Bàn Thạch lạnh lùng nói: “Thả tao đi.”


Biến cố bất ngờ này làm Chu Bàn Thạch không kịp đề phòng, cuối cùng bị Tô Bắc kiềm chế.
Tô Bắc thở hổn hển, trước mắt toàn là một mảng màu đen, cậu dùng lưỡi dao dấu trong quần áo cắt đứt dây thừng đang trói mình, lẳng lặng chờ cơ hội đến.
Rốt cuộc đợi được.


Tay Tô Bắc có chút phát run, đây là khí lực cuối cùng của cậu.
Ngay cả bản thân cũng không rõ có thể kiên trì bao lâu.
Có lẽ đến giây tiếp theo, cậu sẽ nhanh chóng ngất đi.
“Mau lên, đi.” Tô Bắc dựa vào Chu Bàn Thạch, đẩy hắn lên phía trước.


Thật ra cậu cũng rất may mắn, người đàn ông này cũng không có cường tráng, bộ dáng gầy yếu tái nhợt, căn bản không giống một tên xã hội đen, ngược lại giống một trạch nam* ít khi ra ngoài.
(*) con trai lúc nào cũng ru rú trong nhà.
Ngăn cách tầng hầm với ‘thế giới bên ngoài’ là một cái cửa sắt.


Tựa hồ người canh giữ bên ngoài đã bị Chu Bàn Thạch điều đi nơi khác nên xung quanh không còn một bóng người.
Tô Bắc cơ hồ dựa lên người đàn ông, để hắn chống đỡ thân thể cậu.
Hai nhân cậu như nhũn ra, ngay cả khí lực đi nhanh cũng không có.


Riêng đôi bàn tay, vẫn luôn gắt gao kiềm chặt cổ Chu Bàn Thạch.
Hành lang của tầng hầm ngầm rất dài, hai bên có nhiều phòng trống không biết sử dụng để làm gì.
Tô Bắc đi dọc theo hành lang, cuối cùng, thấy một chiếc thang máy.
Hai mắt cậu phát sáng, thần trí mơ mơ màng màng có chút thanh tỉnh.


Nam nhân bị Tô Bắc chế ngự không có bất kì động tĩnh gì, không nói chuyện cũng không kháng cự, trầm mặc dị thường, vô cùng phối hợp với cậu.
Hai người bước vào thang máy, đầu ngón tay run run của Tô Bắc ấn trên một cái nút.
Cậu hiện tại đang ở lầu 2.


Thang máy ổn định đi lên, tâm Tô Bắc dần bình tĩnh lại.


Vì cái gì không có người? Một đường đi tới, ngay cả một cái bóng cũng không có, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Trong lòng Tô Bắc ẩn ẩn bất an, chuyện này rất không đúng, căn nhà nhiều tầng với kiến trúc nghiêm mật, nằm tại một nơi lớn như vậy, không có khả năng không có người canh gác.


Người hẳn là đã bị điều đi… Nếu là như vậy, con đường phía trước đã chuẩn bị tốt cạm bẫy chờ cậu bước vào.
Nhưng mà cậu sớm đã bị bắt, họ còn làm điều thừa thải này làm gì?
Rất nhanh, thang máy ngừng lại, cửa bị mở ra.


Trước mặt cậu là một hành lang trang hoàng vô cùng xa hoa, trên sàn được trải thảm đỏ thẩm, vách tường hai bên treo rất nhiều những bức tranh.






Truyện liên quan