Chương 39: Anh đổi hay không đổi?

Tô Bắc bị Chu Bàn Thạch chỉnh tới mức thần trí không rõ.
Thân thể Tô Bắc mềm nhũn bị treo giữa không trung, cho dù đang bị Chu Bàn Thạch nắm cổ áo nhưng cậu vẫn không có phản ứng gì.
Chu Bàn Thạch đỏ mắt nhìn bộ dáng nửa sống nửa ch.ết của cậu, ngón tay khẽ buông lỏng, khiến Tô Bắc ngã xuống đất.


Hắn vung tay, gọi một đàn em tới thấp giọng dặn hai câu.
Tên đàn em kia cầm ống tiêm đến gần Tô Bắc, kéo ống tay áo cậu ra chính kim vào.
Lúc cây kim đâm vào da thịt, thân thể Tô Bắc run nhẹ.
Qua một hồi, Tô Bắc trong cơn run rẩy dần thanh tỉnh lại.


Trong lúc chờ đợi, Chu Bàn Thạch tâm thần không yên đi tới đi lui.
Thường thường dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn về phía cậu.
“Nói, người này là ai?” Chu Bàn Thạch cầm máy ghi âm nhấn nút play, tập tin nhanh chóng phát ra.
Trong trẻo, giọng nam quen thuộc vang lên bên tai Tô Bắc.


Rất quen thuộc… Tô Bắc hồi tưởng, rốt cuộc là ai?
Tay Tô Bắc sờ soạng mặt đất lạnh như băng, cậu chậm rãi di chuyển lại gần tường, sau đó ngồi dựa vào tường.
Chu Bàn Thạch lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của cậu, không có ý ngăn cản cũng không hề tức giận.


Tô Bắc suy yếu chỉnh lại ống tay áo, vuốt lại vạt áo.
Ngón tay bị thần kinh điều khiển co rúm lại, có thể hiểu rõ trận tr.a tấn vừa rồi ảnh hưởng đến cậu nghiêm trọng cỡ nào.


Thần kinh Tô Bắc hỗn loạn nghiêm trọng, động tác máy móc khô khan chậm rãi khôi phục bình thường, cũng bắt đầu tự hỏi ý nghĩa chuyện này đối với cậu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Bàn Thạch.
Ánh mắt lạnh như băng, tĩnh mịch, ẩn ẩn một cỗ hung ác.


available on google playdownload on app store


“Anh ta bắt Chu Phỉ Thạch?” Giọng Tô bắc khàn khàn hỏi.
“Anh ta? Người tên Tiêu Tịnh có quan hệ gì với mày? Tao đã điều tr.a qua, người chung quanh mày không có ai tên vậy cả.” Trong lòng Chu Bàn Thạch nôn nóng, đi tới đi lui.
Tô Bắc ho nhẹ hai tiếng, “Anh không biết, làm sao tôi biết?”


Chu Bàn Thạch âm trầm dừng cước bộ.
Hắn đứng trước mặt Tô Bắc, nhìn cậu từ trên cao.
Tô Bắc theo dõi chân hắn, chậm rãi nói: “Vô dụng thôi.”
Câu nói đột nhiên phát ra, không rõ đầu đuôi, lại khiến Chu Bàn Thạch phải chần chờ.


Khóe miệng Tô Bắc nhếch lên, khuôn mặt trắng bệch hiện lên nụ cười nhạt.


“Anh định dùng tôi uy hϊế͙p͙ người này, hoặc dùng tôi làm điều kiện trao đổi y với người này đúng không? Vô dụng thôi.” Tô Bắc nói không nhanh không chậm, ánh mắt bình tĩnh như nước lạnh: “Tầm quan trọng của tôi đối với anh ta, còn không bằng một phần nhỏ tầm quan trọng của Chu Phỉ Thạch đối với anh, ván cờ này ngay từ đầu đã thua.”


Toàn bộ mật thất lặng ngắt như tờ, chỉ còn trầm trọng, tiếng hít thở áp lực.
Lời Tô Bắc nói, là uy hϊế͙p͙ Chu Bàn Thạch.
Hắn quả thực không dám đánh cuộc.
Tô Bắc trong lòng hắn, còn không bằng một cọng tóc trên người Chu Bàn Thạch, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn — Hắn thật không dám nghĩ tới.


Bởi vì Chu Phỉ Thạch đang nằm trong tay một nhân vật không rõ lai lịch, muốn bài bố anh ta, đương nhiên không có khả năng.
Người này rất giống hắn, có thói quen đem tất cả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay.
Chuyện đã tới mức này, Chu Bàn Thạch ngược lại không nóng nảy như trước.


“Mày có đề nghị gì?” Hắn thậm chí đem tốc độ giọng nói hạ xuống.
“Thả tôi.” Tô Bắc trả lời thật rõ ràng.
Chu Bàn Thạch cũng coi là nhân vật có kiến thức rộng rãi, bình thường đối mặt với chuyện máu me đều không đổi sắc mặt.


Thời điểm đó, ba hắn còn khen ngợi rằng: “Gặp chuyện giữ được bình tĩnh, giữ được tính khí, rất có khiếu làm chuyện lớn.”
Đến bây giờ Chu bàn Thạch mới hiểu được, trước kia bởi vì chưa có người khiến hắn chân chính để bụng nên mới như vậy.


Hắn cau mày, tên đàn em bên cạnh đè thấp âm thanh ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó.
Hai người nói chuyện với nhau, âm lượng rất nhỏ, lại sử dụng nhiều tiếng lóng, Tô Bắc chỉ mơ hồ nghe được vài từ trước, còn lại không thể nghe được.


“Chu Bàn Thạch…” Tô Bắc đột nhiên hô một câu: “Nếu bây giờ anh thả tôi ra, tôi liền nghĩ biện pháp cứu Chu Phỉ Thạch… Thả tôi, Chu Phỉ Thạch còn có cơ hội sống sót, nếu không thả, mặc kệ tôi sống hay ch.ết, tóm lại Chu Phỉ Thạch ch.ết chắc rồi, anh cũng đâu muốn kết quả này?”


Chu Bàn Thạch vẫn còn do dự.
Mặc kệ lựa chọn nào, đều có thể xảy ra bất trắc.
Không vạn vô nhất thất*, hắn không thể hạ quyết tâm.
(*) Tuyệt đối không sai lầm.
“Anh biết không, Chu Phỉ Thạch đối với tôi rất tốt, tôi cũng muốn cứu y.” Tô Bắc nhìn Chu Bàn Thạch, vẻ mặt thật tâm nói.


Chu Bàn Thạch hơi dao động.
Quả thật, quan hệ hai người rất tốt.
Có lẽ còn nên gọi thân mật.
Sớm chiều ở chung, ngày đêm tương đối, khiến hắn nhìn mà trong lòng như bị lửa đốt.
Càng không cần phải nói, tình cảm Chu Phỉ Thạch đối với Tô Bắc.


Đó là điều không thể giấu diếm, chỉ cần Tô Bắc xuất hiện, tầm mắt Chu Phỉ Thạch đều đặt chỗ cậu.
Chu Bàn Thạch muốn giả vờ không biết cũng không được.
Đám đàn em hết tiến vào lại đi ra.


Nhìn vẻ mặt âm trầm của Chu Bàn Thạch có thể đoán được, bọn họ không điều tr.a được tin tức hữu dụng gì.
Dù sao, biến thái là loại nghĩ kế hoạch trước rồi mới thực hiện, lại am hiểu ẩn nấp nhất, làm sao có thể để bọn họ tr.a ra dấu vết trong thời gian ngắn như vậy.


Hiện tại Tô Bắc không lo Chu Bàn Thạch sẽ tiếp tục tr.a tấn cậu.
Hắn đại khái không dám, bởi vì tr.a tấn cậu, chẳng khác nào tr.a tấn Chu Phỉ Thạch.
Thời gian tích tắc trôi qua.
Theo thời gian trôi đi, đàn em xung quanh bên Chu Bàn Thạch… vẫn không có chút tiến triển.


“Một đám phế vật!” Chu Bàn Thạch quát mắng, đá vào bụng một tên đàn em.
Trên trán hắn toàn mồ hôi lạnh, ánh mắt âm lệ như ác ma đầy máu tươi nhìn đám đàn em xung quanh.
Đám đàn em chỉ dám cúi đầu, không dám đối diện với hắn.


Lúc này, Chu Bàn Thạch quay đầu thật mạnh, hung tợn nhìn chằm chằm Tô Bắc.
“Được, tao thả mày, hy vọng mày tuân thủ lời hứa, nếu không giữ lời, cho dù phải dùng thủ đoạn nào tao cũng phải khiến mày sống không bằng ch.ết.”


Ngay sau đó, Chu Bàn Thạch vung tay lên, lập tức có người nâng cậu dậy, rời khỏi mật thất.
Nơi này nằm ở ngoại thành.
Tô Bắc bị nhét vào trong một cái xe, xe cấp tốc chạy trên mặt đường.
Khoảng một tiếng sau, xe ngừng lại.


Người đàn ông lái xe bước xuống, đi tới cửa sau, đem Tô Bắc đặt trên bụi cỏ ven đường.
Động tác liên tiếp nhanh chóng, hoàn thành trong vòng ba mươi giây.
Người lái xe đưa di động cho Tô Bắc, để lại một câu: “Trong di động có số điện thoại để liên lạc với người kia.”


Tô Bắc vẫn chưa thể không chế hoàn toàn thân thể.
Liều thuốc còn sót trong thân thể Tô Bắc khiến cậu ngay cả đứng cũng không vững.
Chỉ có thể cầm điền thoại, vươn ngón tay, run rẩy ấn phím trên điện thoại.


Ấn ấn vài cái, mở ra danh bạ, bên trong có một dãy tám con số, ấn gọi, muốn làm tất cả điều trên cậu phải dùng hết năm phút đồng hồ.
Sau một khoảng thời gian nếm gian nan, Tô Bắc cao hứng nghe giai điệu vang lên trong điện thoại.
Tiếp, điện thoại bất chế độ ‘đang gọi’.


Tô Bắc khẩn trương, cậu đối với di động nói: “Alo…”
“Em đang ở đâu?” Biến thái, cũng chính là Tiêu Tịnh, khi nghe thấy âm thanh Tô Bắc, anh giống như không ngoài ý muốn.
Tô Bắc nhìn địa phương mình đang nằm: “Không rõ lắm…”


Tiêu Tịnh trầm mặc một lát, “Em chờ.” Sau đó đoàng một tiếng, cắt liên lạc.
Tô Bắc nghe thanh âm truyền trong di động, có chút ngạc nhiên.
Quả nhiên, đợi không bao lâu, một chiếc xe màu đen chạy tới, dừng cách Tô Bắc không xa.
Một người đàn ông đeo kính râm đi xuống, trái phải nhìn xung quanh.


Tô Bắc run rẩy giơ tay lên.
Người đàn ông cao lớn kia lập tức đi tới, không nói hai lời đem Tô Bắc vác lên người.
Tô Bắc bị ném vào ghế sau.
“Sao ông tìm được tôi?” Tô Bắc nhịn không được tò mò hỏi.


“… Cậu tự đến hỏi Boss.” Người đàn ông dù đeo kính râm cũng không giấu được vẻ tò mò nhìn Tô Bắc.
Bất quá, tâm lý biến thái dựng nên ảnh hưởng rất nặng, không có sự cho phép, họ không dám nói lung tung.
“…” Tô Bắc im lặng.


“Có kẻ theo dõi.” Người đàn ông cao lớn tỏ vẻ hưng phấn nhìn phía sau xe.
Tô Bắc liếc nhìn đằng sau một cái, lượng xe nơi này không nhiều, tốc độ cũng không mau, chiếc xe chạy tới lại chạy đi, không trải qua huấn luyện, không có kinh nghiệm khiến cậu không đoán được chiếc xe nào đang theo dõi bọn họ.


“Không chỉ một chiếc.” Người đàn ông cao lớn tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cậu.
“… Có thể cắt đuôi không?” Tô Bắc hỏi.
Nếu như là cậu, phỏng chừng cũng làm như vậy, Tô Bắc nghĩ.


“Xem tôi đây.” Người đàn ông cao lớn xoa tay, nóng lòng muốn thử, tiếp hắn một đường vượt nhanh, giống như chiếc xe đạp đang diễn xiếc khiến dạ dày cậu cuồn cuộn một trận, sắc mặt cậu tái nhợt, ngã trái ngã phải trong xe, nghiêng ngả lảo đảo, muốn nôn ra.
Không biết qua bao lâu, xe rốt cuộc dừng lại.


Tô Bắc yên lặng nhìn xe chạy tới cổng sắt, cổng sắt chậm rãi mở ra lại chậm rãi đóng xuống.
Bên trong cổng sắt là một khuôn viên tràn ngập sức sống dưới ánh mặt trời, sắc thái thần tiên giống như bùng nổ sau khi va chạm vào nhau.
Biến thái nhẹ nhàng khoan khoái mặc một bộ trang phục hè đứng chờ cậu.


Tô Bắc xuống xe, đầu cậu thực choáng, miễn cưỡng dựa vào xe mới đứng vững được.
Chờ cảm giác ghê tởm biến mất, Tô Bắc khẩn cấp chạy tới trước mặt biến thái hỏi: “Tiêu Tịnh, Chu Phỉ Thạch đâu?”
Tô Bắc rất sợ.


Cậu nhớ tới nhiệm vụ đầu tiên, biến thái ra lệnh cậu phải chặt tay La Đồng nhưng cậu không làm, kết quả biến thái tự ra tay.
Nếu nhiệm vụ thứ ba biến thái cũng làm vậy…
Tô Bắc nhất thời nhìn thấy chuỗi ngày đen tối phía sau.
Cảnh sắc tươi đẹp chung quanh trong nháy mắt mất sắc.


Cậu vốn định kéo dài một ngày lại một ngày, mọi chuyện nhất định có biến hóa, có lẽ ngày mai sẽ tìm được biện pháp.
Hơn nữa cậu cũng đã cố hết sức mình.


Kỳ thật trong lòng Tô Bắc đã sớm đưa ra quyết định, tuy cậu luôn bảo mình đang nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng đã sớm buông tha.
Thậm chí đã chuẩn bị tâm lý chịu hình phạt của biến thái.


So với giết người, cậu cảm thấy đối mặt với hình phạt biến thái vẫn thoải mái hơn nhiều.
Dù sao biến thái chắc cũng không thật sự giết cậu, nhiều nhất cũng là tr.a tấn cậu.
Tuy cậu không thể nhẫn, nhưng vẫn có thể nhịn.


Tiêu Tịnh vươn tay, đỡ Tô Bắc, anh khinh miêu đạm tả* – nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Y đã ch.ết.”
(*) (轻描淡写): Qua loa, sơ sài, hời hợt …
“Không thể nào”, Tô Bắc ngẩng đầu, trúng cầm Tiêu Tịnh, đau đến mức khiến anh hừ một tiếng.


Va chạm mạnh khiến Tiêu Tịnh sống không dễ chịu, anh vươn ngón tay thon dài sờ sờ cằm mình.
“Khí lực ghê gớm thật, y ch.ết khiến em rất thương tâm sao?” Tiêu Tịnh nhìn Tô Bắc hỏi.
Tô Bắc không do dự trả lời: “Đương nhiên.”
“Thương tâm bao nhiêu.” Ánh mắt Tiêu Tịnh sâu thẳm nhìn Tô Bắc.


Vì sao cậu lại phải đứng đây cùng hung thủ giết người thảo luận chuyện có thương tâm hay không?
“Hẳn là loại thương tâm khiến nửa đời sau ngủ không an ổn.” Tô Bắc nhẹ giọng nói.


Những lời này là thật tâm, Chu Phỉ Thạch vì cậu mà ch.ết, cho dù không cực kỳ bi thương, nhưng vĩnh viễn không thoát khỏi việc áy náy dây dưa cả đời, khiến cậu ngủ không yên, ăn không nuốt trôi.
Nguyên lai trong cậu vẫn tồn tại một thứ gọi là lương tâm.
Tô bắc ngẩng đầu, đối diện Tiêu Tịnh.


“Cho nên, y rốt cuộc đã ch.ết, hay còn sống?” Tô Bắc hỏi thẳng.
Mắt Tiêu Tịnh chớp chớp: “Đại khái là không ch.ết cũng không sống.”
“Có ý gì?” Tô Bắc truy hỏi.


“Nếu em thể hiện quan tâm gì đó, y khẳng định phải ch.ết, còn nếu như em thương tâm, y đương nhiên sẽ sống.” Tiêu Tịnh cực kỳ nghe lời giải thích cho cậu.
Vẻ mặt Tô Bắc ngạc nhiên, vòng vèo như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Hoàn chương 39.


Thần: Biến thái chương sau bá đạo quá trời [che mặt] [che mặt]
Xuất hiện một người chen chân (không đến mức coi là kẻ thứ 3 vì ẻm bị biến thái chặt đứt mối tình đơn phương trong vài phút ngắn ngủi :)) )
Ngửi được mùi huynh đệ văn






Truyện liên quan