Chương 27: Có hay không anh tự kiểm tra là được
Hải Tiêu Tiêu ngồi nhìn Trương Diệp Thành ăn như hổ đói mà sắc mặt gần như xanh đen.
Cô đang thắc mắc có phải mấy ngày qua anh chưa ăn gì rồi phải không? Đôi mắt cũng đỏ lừ vì thức khuya!!!
Lao lực quá sức???
Nhưng hình tượng đẹp đẽ bình thường của anh đâu rồi, bị chó ăn mất rồi ư?
Chưa kể đến việc, vừa ăn xong, anh rất tự nhiên đi lại trong trọ của cô, còn rất thoải mái ôm luôn cái giường của cô không rời.
- Thầy Trương à! Đây là nhà của tôi đấy.
Trương Diệp Thành đang thành thực cởi áo sơ mi bỗng dừng động tác lại, ánh mắt đảo đảo xung quanh rồi ngơ ngác nhìn cô.
- Đây là trọ mà?
- Thì đúng là trọ, nhưng là trọ của tôi.
- Ừ.
Anh thản nhiên ừ một cái rồi treo cái áo sang một bên, tay đưa tới chiếc chăn màu hồng nhạt của cô, kéo lên.
Cô thật sự là muốn nổi đóa. Biết là trọ của cô mà còn tự nhiên sử dụng giường của cô.
- Anh là khách.
- Ừ.
Kéo chăn lên, kiếm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ.
- Đã biết mình là khách mà anh lại làm như thế, đây không phải là nhà của anh?
Cô nổi điên đưa tay kéo cái chăn của mình ra khỏi người anh.
Anh nhanh tay giữ lại. Cô tưởng anh còn dám đối đầu với cô, cô tăng thêm lực tay, kéo soạt một cái.
Chăn bung lung tung, lộ ra một cặp đùi trắng nõn nà đập vào mắt cô. Phía trên chỗ trọng điểm rất may được một góc chăn che phủ, lên trên nữa chính là khuôn ngực rắn chắn với hai điểm hồng nho nhỏ...
Ầm!!!
Cô muốn xịt máu mũi.
- Đồ biến thái, sao anh không mặc quần?
Cô hét lên vội đưa tay che mặt, nhưng đôi mắt lại lén nhìn khe giữa những ngón tay.
Lúc nãy rõ ràng anh chỉ cởi áo, vậy cái quần...cởi lúc nào cô không thấy???
- Dù gì làm cũng đã làm rồi. Mặc hay không mặc cũng có làm sao đâu?
Anh bày ra vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa lên nhìn cô, chân còn khẽ nhích để lộ thêm vài điểm.
- Có làm sao đấy!
Mặc cô đã nóng chín luôn rồi mà anh còn không biết xấu hổ nói ra nhưng lời biến thái như thế. Đúng là mặt dày!
- Em nói làm sao là làm sao?
Mắt anh đảo đảo vài vòng như đang suy nghĩ rồi ánh mắt như sáng lên, nửa cười nửa không thâm ý nhìn cô.
- A, nếu em muốn làm sao thì anh cũng không ngại giúp em.
Vừa dứt lời anh liền thong dong đứng lên không màng cái chăn đã rơi xuống.
Mặt cô đỏ như tôm luộc, vội vàng quay lưng lại phía anh, tim đập thình thịch.
Dù cô và anh đã từng làm...từng làm cái đó nhưng chưa bao giờ cô thấy anh trần như nhộng, lúc trước cùng lắm thì anh chỉ cởi cái chỗ đó thôi.
Oa,... Cô đang suy nghĩ những thứ không trong sáng gì vậy.
Phải bình tĩnh, cô phải ra ngoài, không thể ở chung một phòng với con sói háo sắc này được.
Nhưng chân chưa bước ra khỏi cửa thì đã bị anh ôm lại, lưng cô tựa vào một lòng ngực ấm áp, hơi thở của anh kề ngay bên tai cô.
Tay anh nhanh chóng đặt lên đôi gò bồng nhấp nhô, siết chặt một cái.
- Anh...anh muốn...làm gì?
Cô lắp bắp nói, cả thân thể như run hết cả lên, tứ chi như bị cái gì đó kiềm nén lại, chân không thể bước nổi.
Anh ngậm lấy vành tai đã hơi đỏ của cô, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vài cái rồi thổi khí vào tai cô thì thầm.
- Làm em.
Dứt lời,anh mặc kệ phản ứng của cô, bế ngang cô lên vứt thẳng lên giường.
Sau lưng vừa cảm nhận được thứ mềm mại thì người đã bị một cái xác to đùng đè lên. Cô muốn tắt thở ch.ết ngay tại chỗ!
- Tôi không muốn.
Cô giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng tay vừa chạm đến phần hông bóng loáng thì như chạm vào cục than nóng hổi vội vàng rụt tay về.
Quả thật là anh ta không mặc gì hết ư???
Không ngờ anh ta lại còn có thói quen ngủ nude!!!
- Em không muốn cái gì?
Anh cúi đầu vuốt ve cái cổ mịn màng của cô, sau đó dời xuống xương quai xanh khiêu gợi.
Thật muốn cắn một ngụm. Vừa nghĩ vậy, anh không chần chừ mà cắn xuống...
- Thì không muốn... Aaaaaa...
Cô nhăn hết cả mặt vì đau đớn.
- Khốn khiếp, anh cầm tinh con chó sao?
Cô đưa tay đánh vào vai anh, cả người tức giận không thôi. Cái mặt của anh cô có nên đánh vào không nhỉ?
- Ừ.
Anh dùng một tay chặn hai tay cô lên đỉnh đầu, thành thạo lột áo cô ra.
- Anh không nghe tôi nói à? Tôi không muốn...đừng...đừng có cởi nữa...
- Ừ.
- Anh ừ cái gì? Tôi tới tháng rồi, không được.
Anh dừng mọi động tác lại, ánh mắt lạnh băng nhìn cô.
- Tôi thật sự là tới tháng, quả thật không làm được...
Cô đang định biện bạch tiếp thì môi ngay lập tức bị chặn lại.
- Sao em nói nhiều vậy? Có hay không anh tự kiểm tr.a là được.
Đó là câu mà anh đã nói trước khi hôn cô. Lần này thì đảm bảo cô bị ăn ngấu nghiến.
Sau một nụ hôn sâu đến ngạt thở, lúc bình tĩnh lại thì trên người cô đã không còn một mảnh vải nào.
Đây là tự trút họa vào thân sao? Chính cô là người tự dẫn sói vào nhà, anh ta chính là con sói mắt trắng a...
Có thuốc hối hận không? Mau bán cho cô một tá đi!
____________Hết Chương 27_________