Chương 36: Kết thúc ( HẾT )
Gió đêm vẫn dịu dàng, hơi lạnh vẫn giá buốt, đêm lại đã gần tàn, mặt đất lại càng u ám, tịnh không phải vì trăng đã bị mây đen trói phủ, mà là vì đó là đoạn thời gian trước khi trời sáng, cũng là giây phút tăm tối nhất.
Cũng may giây phút đó luôn luôn rất ngắn ngủi, quang minh luôn luôn rất mau chóng dẹp tan hắc ám.
Phó Hồng Tuyết vẫn rất lãnh đạm, rất cô độc, hắn tuy biết mình vô phương bạt đao, nhưng tâm hắn lại nóng bừng.
Chuyện gì đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, cho dù có ch.ết cũng không quan tâm, bởi vì hắn đã biết tình Phong Linh.
Hắn biết lần này mình tịnh không giao tặng một cách phù phiếm vô ích, tình của hắn đã vọng hưởng một âm điệu hòa hợp thân ái, đó đã đủ quan trọng hơn tất cả.
Cho nên trên mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước, mục quang của hắn tuy vẫn lạnh lẽo như trước, lại đã không còn tịch mịch.
Hắn tịnh không nhìn Vương Linh Hoa đang đắc ý, hắn đang nhìn Bạch Y Linh đang co rút bên cạnh, nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi :
- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao nhất định muốn giết Mã Không Quần?
Từ khi Vương Linh Hoa xuất hiện, trên mặt Bạch Y Linh đã ngập tràn biểu tình kinh hoảng, đến khi nàng nghe câu hỏi của Phó Hồng Tuyết, nỗi kinh hoảng càng đậm đặc thêm.
Nàng len lén liếc nhìn Vương Linh Hoa, sau đó cúi đầu càng thấp.
Vương Liên Hoa cười hồn hậu: "Vấn đề này nàng sẽ không nói cho người biết, ngươi cũng vĩnh viễn không cách nào biết được."
"Sai rồi, người sai rồi, hắn nhất định sẽ biết, hơn nữa chắc chắn là biết ngay bây giờ."
Tiếng nói vừa vang lên, Bạch Y Linh liền lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc tột cùng.
Đồng thời, nụ cười hiền hòa trên gương mặt Vương Liên Hoa bỗng chốc đông cứng lại, tái nhợt hẳn đi, sự kinh ngạc trong đôi mắt hắn so với Bạch Y Linh thậm chí còn nồng đậm hơn.
Còn Phó Hồng Tuyết vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là cặp mắt lạnh như băng kia đã gợn lên tiếu ý nhàn nhạt, vì đây là giọng nói hắn vẫn hằng quen thuộc.
Đây đương nhiên là giọng của Diệp Khai.
~~~~~~~~~~~
Bộ dạng Diệp Khai lúc này tuyệt không giống như mấy ngày đói khát trước đó. Dáng điệu của hắn bây giờ chính là của một kẻ đã ăn no sơn hào hải vị, đã uống đủ mỹ tửu thế gian.
Hắn cười híp mắt, đến gần Phó Hồng Tuyết, sau đó lại cười cười mà nói với y. "Ngươi quả thực chỉ có giết Mã Không Quần mới có thể khiến tâm tư hai bên ngang bằng, mới có thể thắng Vương Liên Hoa... Bởi vì Mã Không Quần chính là con của Vương Liên Hoa."
Bình minh đã đến, luồng dương quang đầu tiên như ngọn lửa xuyên phá tầng mây, đem ánh sáng rọi đến Hầu viên.
Diệp Khai cười rất vui vẻ, hắn xoay mình, nhìn vào Vương Liên Hoa.
"Ngươi có phải đang muốn hỏi ta tại sao lại biết bí mật này hay không? Vì đâu bỗng nhiên lại có sức lực? Hà cớ gì lại thình lình xuất hiện nơi đây? Đúng hay không?". Mấy vấn đề này đương nhiên là Vương Liên Hoa muốn biết, bởi vì lão thực sự đoán không ra tại sao thoắt một cái sự tình lại biến thành ra thế này.
Diệp Khai càng cười hoan hỉ hơn: "Ta đích thực nghĩ không ra người như vậy lại có thể dùng thuốc mê của Hạ Ngũ môn. Thế nhưng dạng kinh nghiệm đầy mình như ta thế quái nào lại bị thuốc mê làm ngã được?"
Hắn nói tiếp: "Ta giả bộ bị ngất chẳng qua là muốn xem xem ngươi định chơi trò gì mà thôi."
Lời Diệp Khai vừa dứt, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng cười như chuông bạc. "Thối lắm, nếu không nhờ con gà nướng của ta, ngươi có thể tới đây sao?"
Nghe thấy câu này, lông mày Diệp Khai lập tức nhăn tít lại, liên tục lắc đầu. "Nữ hài tử sao lại có thể nói năng thiếu lễ nghi như vậy được?"
Giọng nói như chuông bạc của Tô Minh Minh đã vang lên ngay cửa. "Ta chính là rất tức giận, tự nhiên bao nhiêu công lao đều bị một mình người chiếm mất."
Trên khuôn mặt Tô Minh Minh dường như đang thực sự rất giận dỗi, nhưng trong đôi mắt nàng lại tràn đầy vui vẻ.
"Nếu không phải Phó Hồng Tuyết nói cho ta biết trong cái giếng khô nhất định có địa đạo, ta làm sao có thể tìm được ngươi." Tô Minh Minh nói, "Nếu ta không tìm được ngươi, giải huyệt giúp ngươi, cho ngươi ăn một con gà nướng nóng hổi, thì sức lực của ngươi ở đâu chui ra?"
Nàng khoanh tay, trợn mắt nói tiếp: "Nếu Bạch Y Linh không nói cho ta hay quan hệ giữa nàng và Vương Liên Hoa, ngươi làm sao biết được Vương Liên Hoa cưới người của Đáp Mạc tộc, sinh ra hai Mã Không Quần."
"Phải... Phải." Diệp Khai thốt: "Nếu nói như vậy, công lao chắc hẳn là của một mình cô nương rồi."
"Đương nhiên." Tô Minh Minh nhoẻn miệng cười, cười thật ngọt ngào, thật vui vẻ.
~~~~~~~~~~~~
Trên một con đường nhỏ ngoài thành Lạp Tát, cuối đường là một căn nhà có treo phong linh.
Dưới mái hiên, phong linh đung đưa theo gió, bên trong, một nữ nhân đang dọn dẹp nhà cửa.
Khi mệt mỏi, nàng dừng lại, lau mồ hôi trên trán. Đúng lúc đó, tim của nàng đột nhiên nảy lên một cái thật mạnh, vì nàng đã nhìn thấy một gương mặt trắng xanh.
Một thanh đao cô độc, một con người cô độc đang đứng dưới phong linh.
Bọn họ cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy, lúc lâu sau vẫn không có ai mở lời, hạnh phúc tựa như tiếng vang của phong linh đang dồn dập trong ánh nhìn say đắm của hai người.
------
Xin mời xem tiếp bộ Huyết Tâm Lệnh ( Hậu tiểu lý phi đao )