Chương 7: Tổn Thương Người Khác 1000 Lần, Tổn Thương Mình 800
Chi phí chữa ung thư giống như hố đen không đáy. Tính thêm cả tiền đã gửi trước kia, thế nhưng chỉ như muối bỏ biển.
Kiều Diệp nhấp một ngụm trà, hỏi Thẩm Niệm Mi: ""Trước đây tớ nghe nói đoàn kịch tính giải tán, bán lô đất đi, có phải sẽ nhận được một khoản tiền ổn thỏa?""
Niệm Mi xoa lông mày cay xót: ""Có Đoàn tích hợp đầu tư ra giá, nhưng thực tế bọn họ muốn giải thể đoàn kịch tại chỗ. Tớ không muốn giải thể, từ nhỏ đã sống ở đó, như vậy thật luyến tiếc.""
""Sau đó cậu liền tiếp nhận quản lí, tìm cách hồi sinh đoàn kịch?""
""Ừm."" Niệm Mi kiên định gật đầu, nhưng nét u sầu trên mặt vẫn chưa tan: ""Cho nên hiện tại tớ chạy khắp nơi tìm hạng mục diễn xuất. Thời gian không còn nhiều, dù sao cũng phải nghĩ cho kế sinh nhai, bệnh của lão sư cũng rất cần tiền.""
Cùng Thẩm Niệm Mi tụ họp, ngực Kiều Diệp giống như bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên.
Thanh âm của Thẩm Niệm Mi vẳng vọng bên tai cô-- hai người dù sao cũng là mẹ con.
Khi đèn đã lên rực rỡ, cô mới đi về nhà. Trên đường về bỗng muốn đến Trung tâm Nghệ thuật Kịch của Hải thành- sân khấu số một trong thành. Gác lâu bằng ngọc, cây xanh rợp bóng, ánh đèn lộng lẫy, ngay cả những phiến đá xanh lát trên cỏ cũng được mưa gột rửa không dính hạt bụi trần.
Màn diễn vừa kết thúc, đám đông tốp ba tốp năm ùa ra, như thủy triều vây lấy Kiều Diệp, cười nói náo nhiệt vô cùng.
Ngược lại, đoàn côn kịch của mẹ cô còn không thể gọi là đoàn kịch; chỉ còn lại mười mấy người, thậm chí còn không thật sự hiểu diễn xuất, thính phòng vĩnh viễn thưa thớt.. Cũng không phải chưa từng có thời kì huy hoàng, bởi vì đã từng huy hoàng, giờ đây sự quạnh quẽ lại càng nổi bật.
Hợp viện của đoàn kịch bây giờ không thể xem là lớn, nhưng nó đã cùng cô và Niệm Mi trải qua thời thơ ấu. Dù khoảng thời gian đó có phần vất vả, nhưng vô tư hạnh phúc. Trải qua tuổi trưởng thành, mới thấy thời thơ ấu thật đáng giá hoài niệm.
Cô có hỏi qua Thẩm Niệm Mi, trước mắt đoàn kịch cần bao nhiêu tiền, cả tiền chữa bệnh cho mẹ cô, cộng với một số ít tiền cô cần... đại khái là khoảng 300 vạn.
Có khi 1 đồng xu cũng làm khó anh hùng, chứ nói chi 300 vạn. Hiện tại đối với cô, con số đó xa ngoài tầm với.
Kẻ có tiền chi 300 vạn mua Ferreri. Người bình thường chăm chỉ kiếm tiền, vay tiền chục năm, miễn cưỡng cũng có thể mua nhà ở các đô thị hạng 1. Mà với Kiều Diệp, cô chỉ cần một khoản tiền để lưu giữ một số thứ.
Cô vốn có không nhiều, thật sự không chịu nổi nếu lại mất đi.
Liên tục trực ban, ban đêm trằn trọc khó ngủ, Kiều Diệp chỉ có thể ngủ bù vào giờ nghỉ trưa.
Nói cũng lạ, ngủ trên tấm drap xanh trải giường thô ráp, ngửi mùi thuốc sát trùng đặc trưng ở bệnh viện, cô thế lại ngon giấc hơn ở nhà.
Trong mơ có tiếng ""đốc đốc"" vang lên, giống như khi xưa xem mẹ cô diễn xuất, có loại đạo cụ là mõ, gõ từng chút từng chút, đánh thẳng vào trí óc cô.
""Rốt cuộc tỉnh? Bác sĩ ngủ quên không phải quá tắc trách sao? Tôi cũng thật tò mò, với biểu hiện như vậy, e là cô không tự từ chức cũng có khối người muốn cô đi.""
Kiều Diệp lúc này mới phát hiện Hạ Duy Đình đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô nhanh chóng bật dậy, vô thức vuốt lại tóc, chỉnh sửa vạt áo. Buối sáng cô có ca mổ, đến giữa trưa mới xong, ăn qua loa liền ngủ, nội y cũng chưa mặc, cổ áo chữ V lỏng lẽo, lộ ra không ít cảnh xuân.
Trên mặt Hạ Duy Đình lộ ra vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét: ""Đừng che, cũng không phải chưa từng thấy qua. Chẳng lẽ cô cho rằng tôi vẫn còn hứng thú với cô?""
Lúc nói anh đứng quay đầu hướng khác, yết hầu hơi phát khẩn.
Kiều Diệp dùng tốc độ nhanh nhất khoác thêm áo ngoài, búi tóc gọn ghẽ: ""Làm sao anh vào được phòng nghỉ của bác sĩ?""
Anh hừ lạnh: ""Luôn có cách vào. Phòng nghỉ vốn dùng trong thời gian nghỉ. Lúc này tôi tới văn phòng bác sĩ không tìm được người, chẳng lẽ không có quyền đến đây đánh thức cô?""
Anh là cổ đông lớn của bệnh viện, nói chuyện có phần khó nghe. Dù sao anh cũng có quyền đó, tất cả nhân viên ở đây đều dưới quyền anh.
""Tìm tôi có việc gì?""
Hạ Duy Đình dùng gậy chống trong tay gõ lên đầu giường cô: ""Muốn thuốc an thần, không tìm cô thì tìm ai?""
Gậy chống làm bằng gỗ đào, tay cầm bạc, gõ lên ván giường gỗ tạo ra tiếng ""đốc đốc"". Vậy ra đây là thanh âm cô nghe được lúc ngủ.
""Sao lại muốn thêm thuốc an thần, ngủ không được? Còn có, sao lại bắt đầu dùng gậy chống rồi, chân đau à?""
5 năm trước, Hạ Duy Đình gặp tai nạn xe hơi, bị thương rất nghiêm trọng. Nguồn gốc mọi bệnh tật của anh đều bắt đầu từ thời điểm đó. Mà cô gặp anh, cũng đúng thời điểm mấu chốt đó.
Có một khoảng thời gian dài anh phải sử dụng xe lăn, hai bắp chân héo rút. Tính tình anh hiếu thắng, khi có thể đứng dậy liền không muốn đi nạng, đều là Kiều Diệp đỡ anh. Cô đã chăm sóc anh suốt lúc đó.
Sau đó các vết thương ngoài cũng không sai biệt lắm. Khi trời mưa, cả người đều đau đớn khó chịu, từ trong ra ngoài. Đặc biệt là hai chân không đi được, vô cùng thống khổ, chỉ có thể ru rú trong phòng.
Gậy chống là Kiều Diệp cho người làm, thân gậy hoàn toàn dùng gỗ đào, nhẹ, thiết thực, kiểu dáng thanh lịch, ưu nhã. Hạ Duy Đình cầm trong tay giống như vật trang trí, không nhìn ra dấu vết bệnh tật.
Sau đó anh phục hồi không tệ, trừ những ngày mưa dầm, anh hiếm khi dùng gậy. Trong hồ sơ bệnh án mấy năm nay cũng không ghi anh bị đau xương khớp, cô cho rằng anh đã khỏi.
Anh lại không cảm kích: ""Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Quan tâm tôi, hay là muốn che giấu hành vi thiếu trách nhiệm của mình?""
Kiều Diệp kiên nhẫn nói: ""Tôi phải hiểu đầy đủ bệnh tình của anh thì mới kê đơn mới được chứ, không phải sao?""
""Không có gì đặc biệt, chỉ là tối ngủ không tốt lắm."" Những người luôn có thể say giấc dễ dàng sẽ không bao giờ hiểu được mất ngủ có bao nhiêu kinh khủng.
Anh tận lực đè nén những xúc cảm phức tạp trong lòng. Anh bị cơn mất ngủ giày vò, cô lại ngủ ngon đến mức không phân biệt được thời gian. Tư thế ngủ của cô có chút không đẹp mắt, rất tùy tiện, tóc tai rối bù, cả người giống như gấu nhỏ lười biếng, khi ngủ còn phải ôm vật trong lòng, không ôm chăn thì ôm gối, hoặc là ôm anh.
Bây giờ đã không còn có thể như thế. Anh từ mép giường nhìn xuống cô, thế mà lại xa không với tới. Rõ là gần ngay gang tấc, lại như cách cả biển trời.
Kiều Diệp trầm ngâm sau một lúc: ""Anh trước kia có thói quen dùng thuốc an thần hay các loại tương tự không?""
Hạ Duy Đình lộ ra tia không kiên nhẫn: ""Có quan trọng không? Tôi hiện tại ngủ không ngon giấc, tìm cô lấy thuốc. Cô không kê đơn, tôi tìm người khác.""
""Dựa theo quy củ bệnh viện, tôi là bác sĩ khám chính. Nếu tôi không kê đơn, ai cũng không thể kê đơn cho anh.""
Hạ Duy Đình cười lạnh: ""Lấy quy tắc bệnh viện áp tôi? Được, cô muốn nói quy tắc thì liền nói. Hôm nay cô sơ suất ngủ quên, hôm kia cô cùng bệnh nhân dây dưa không rõ, chỉ như vậy cũng đủ để đuổi việc cô. Thế nào, cô muốn tự từ chức hay tôi tìm cách cho?""
Kiều Diệp nhìn anh thật sâu: ""Anh gấp gáp đuổi tôi tới như vậy? Không nhìn thấy tôi liền có thể không phiền não nữa, không cần uống thuốc ngủ cũng vô cùng ngon giấc, ăn ngon, ngủ ngon, như vậy bệnh tự khắc khỏi, có phải không?""
""Tôi sẽ vì cô mà phiền não sao? Cô quá đề cao mình rồi!""
Kiều Diệp cười cười: ""Vậy anh vì cái gì mà nhập viện đây hả? Tôi hỏi các y tá, bọn họ nói rằng anh từ công ty té xỉu đưa tới, anh lại vì cái gì mà té xỉu? Như thế nào biết tôi ở bệnh viện này, Dung Chiêu cũng không biết quá khứ của chúng ta, cho nên vì cái gì......""
""Câm miệng!"" Hạ Duy Đình rốt cuộc thẹn quá hóa giận: ""Cô thì biết cái gì, không cần tự cho mình đúng. Chuyện của tôi cùng cô không quan hệ, cũng sẽ không vì cô mà động thêm một mảnh tâm tư nào, cô vẫn cho rằng tôi còn yêu cô?""
Tổn thương người khác 1000 lần, tự tổn thương mình 800, lời đã nói ra, không có khả năng rút lại.
Hạ Duy Đình chật vật chống gậy trái phải rời đi. Dù sao đơn thuốc cũng không nhất định do cô kê, bác sĩ khám chính cũng không nhất định do cô làm, Hạ Duy Đình anh lại càng không phải không có cô là không sống được.
Kiều Diệp đứng tại chỗ chua xót lắc đầu, thật ra cái gì cô cũng không biết, chỉ muốn đặt cược mà phỏng đoán một chút. Dung Chiêu từng nói lúc anh biết cô nhậm chức ở bệnh viện liền thất thố, cho nên cô đoán, rằng có lẽ anh đã chịu kích thích lớn, làm cơ thể vốn đã yếu ớt của anh sụp đổ, nhập viện.
Cô muốn đánh cược liệu anh có còn để ý cô một chút nào không, còn có thể nghe cô nói đôi ba câu không, còn có thể nào như trước đây không.
Cô đoán đúng rồi, giống như anh nói, vẫn là cô tự mình đa tình. Anh đã sớm không còn yêu cô, như thế nào sẽ còn vì người phụ nữ như cô hao tổn tinh thần.
""Tình hình hiện tại của anh không tốt, ỷ lại vào thuốc sau này sẽ càng phiền toái. Cô từ sau lưng anh lên tiếng: ""Nếu anh không tin chẩn đoán của tôi, có thể đổi bác sĩ khám chính khác, tôi sẽ không ý kiến. Chỉ cần là một bác sĩ có trách nhiệm, nghĩ cho anh đều sẽ không đồng ý yêu cầu của anh. Mất ngủ có thể chữa bằng nhiều phương pháp, không nhất định phải dùng thuốc an thần.""