Chương 30
Tăng Kế hạ quyết tâm đem “bà xã” về nhà, nhưng trong công ty liên tiếp có việc đột xuất khiến cho y căn bản không có thời gian nhàn hạ để xử lý vấn đề gia đình, đành phải chờ đoạn bận rộn này qua đi rồi nói sau.
Ai ngờ phải chờ qua một tháng, mới có thể nghỉ ngơi rảnh rỗi.
Buổi chiều bởi vì có hẹn với khách hàng, cho nên thời điểm khi y tới nhà Sở Chu, thời gian cũng đã muộn.
Tăng Kế tìm chỗ đỗ xe, chậm rãi đi vào tiểu khu xa lạ.
Đương nhiên lúc trước cũng có địa chỉ, nhưng đến tận nơi vẫn là lần đầu tiên. Tăng Kế vừa đi vừa đánh giá: cũng là khu dân cư bình thường, trước khu có đình viện, vô luận là kiến trúc hay là cơ sở vật chất cùng nơi ở của chính mình đều không có cách nào đặt song song để so sánh, chỉ có thể nói hoàn cảnh coi như tạm được.
Hôm nay là thứ bảy, thời tiết lúc này tốt lắm, tuy rằng sắc trời đã tối, trong tiểu khu vẫn có tốp năm tốp ba người tản bộ.
Tăng Kế dựa theo tờ địa chỉ tìm tới, y nguyên bản nghĩ, trước cứ kéo người ra ngoài ăn bữa cơm, rồi trực tiếp đóng gói về nhà, hiện tại nhìn thời gian, đành phải bỏ bớt quá trình ở giữa, trực tiếp mà nhắm vào việc chính.
Sờ sờ viên ngọc trong tay, Tăng Kế cực lực làm giảm áp lực tâm lý, đi lên nhà.
Trong phòng rõ ràng đèn sáng, cố tình nửa ngày cũng không có người ra mở cửa.
Tăng Kế tạm dừng một lát nghe thấy bên trong cánh cửa có tiếng động, một mặt không nhanh không chậm nâng tay sửa sang lại tóc, một mặt tiếp tục nhấn chuông điện.
Trong đầu đủ loại cảnh tượng hiện lên: Trong chốc lát là TV cố định ở kênh giải trí mà Sở Chu sớm nghiêng đầu tựa vào trên ghế sa lon ngủ ngon lành; Trong chốc lát lại là trong thư phòng cô đơn dưới đèn bàn mờ nhạt, Sở Chu ngồi ở ghế da đang cầm tạp chí, tinh tế đọc, kỳ thật chính là đang nhìn loại tin tức bát quái,hắn còn cố tình làm ra vẻ như đang thật sự nghiên cứu nghiêm túc; Trong chốc lát là hình ảnh Sở Chu đang trong phòng tắm hơi nước bốc lên, trần trụi đứng dưới vòi hoa sen kì cọ thân thể, giọt nước dọc theo da thịt màu lúa mạch chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, vẽ lên một đường cong hoàn mỹ………( tân:ôi ôi ôi ôi ôi…*nôn cầu vồng*. Thật hảo mĩ a. C thấy bạn Sở Chu có duyên làm thụ)
Hình ảnh rất tốt, Tăng Kế quên mất đây đang là tình huống gì, còn muốn nghĩ tới cái kia hơi nước phao phao bay lượng, tầm nhìn có chút âm trầm.
“……, khụ khụ.” Tăng Kế xoa xoa cái mũi,mất tự nhiên ho khan hai tiếng, thanh âm cũng có chút to lên
Xem ra trận này có chút khó khăn, bất quá tùy tiện nghĩ tới chuyện trước kia khi ở chung cùng Sở Chu, còn không có yy đến độ này đâu, thân mình liền giống như thêm dầu vào hỏa, tinh thần không được chuyên tâm, tâm dương khó nhịn.
Mặc dù ngọn lửa trong người cũng không quá mãnh liệt, lại từng đám từng đám khô nóng.
Tăng Kế vốn không phải là người có thể cấm dục, nếu không phải lúc trước nghĩ thừa dịp thân mình chưa có vấn đề gì thì tốt hơn dưỡng sinh bảo vệ sức khoẻ, miễn cho về sau theo không kịp người trẻ, chứ y làm sao có thể buông tha vui vẻ bên người mà không đi hưởng thụ đâu.
Sở Chu hơn một tháng không quay về, Tăng Kế ở nhà cũng coi như nghĩ thông suốt, cái gì dưỡng sinh, tu thân dưỡng tính, đó là để nói với mấy người già sắp sang bên kia a.
Y là người mới qua ba mươi, tinh lực thịnh vượng, chẳng lẽ còn không gây sức ép nổi một cái đầu xanh mới hai mươi sao?
Cổ nhân nói rất đúng “Có hoa kham chiết thẳng tu chiết, đừng đãi vô hoa không chiết chi”, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là vương đạo. [“Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, Mạc đãi vô hoa vô chiết chi”. Dịch nghĩa: Có hoa là phải hái, đợi khi hoa tàn đã muộn màng, thực ra vế sau dịch theo nghĩa đen là đợi khi ko còn hoa thì làm chi còn hoa mà hái.
Trích từ: Kim lũ y – thơ Đường – Đỗ Thu Nương
Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì;
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Dịc thơ:Áo kim tuyến (Người dịch: Nguyễn Lãm Thắng)
Tiếc chi chiếc áo thêu vàng
Khuyên chàng hãy tiếc tuổi chàng xuân xanh
Hoa khoe sắc, hãy bẻ nhanh
Đừng chờ hoa rụng, bẻ cành làm chi! *]
Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cho dù xa cách không lâu, Tăng Kế cũng tuyệt không tin tưởng chính mình có một ngày sẽ trở thành một cái quái quái đại thúc muốn tìm bất mãn, một bên yy một bên đứng ở ngoài cửa lớn nghĩ đàn ông. ( yy: ɖâʍ ý, ý ɖâʍ, cái này chắc các bạn biết hết r)
Thật giống đứa ngốc……
Tăng Kế ngầm bực cho hình tượng của mình một đời tiêu sái hôm nay tẫn hủy, không khỏi giận chó đánh mèo đến chủ nhân của căn phòng này, y tựa tiếu phi tiếu nghĩ nên đem người về nhà rồi mới ooxx hay là tử hình ngay tại chỗ.
Ngẫm lại xem, làm một lần ở nhà Sở Chu tựa hồ cũng không phải là không tốt. Y cho tới bây giờ chưa đi đến nơi này,hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, mới mẻ có thừa, nếu làm cũng sẽ thực kích thích đi.
Tăng Kế tự quyết định chuyện tốt, về phần người kia, đương sự có thể hay không phối hợp làm việc với y, không nằm trong phạm vi lo lắng.
Bởi vì tự tin như vậy: Chỉ cần là chính mình đưa ra vấn đề, cho dù cau mày oán hận hai câu, Sở Chu cũng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Huống chi là loại việc này, nam giới tuyệt đối không quan tâm tới ‘thời cơ thích hợp’.
Đợi nửa ngày,từ phía trong cửa rốt cục cũng truyền đến tiếng dép lê trên nền nhà.
Rất nhỏ, chậm rãi tới gần.
Tăng Kế điều chỉnh biểu cảm một chút, bày ra một nụ cười mà y tự nhận là thân thiết, ôn hòa– đây cũng là một trong những biểu cảm mà Sở Chu thích nhất.
Chứng cớ chính là mỗi lần chỉ cần y đối với Sở Chu cười cười như vậy, đối phương liền vui vẻ chạy lại đây, dùng ánh mắt có thể gọi là ái mộ cùng chờ mong nhìn mình, giống như con chó nhỏ đáng yêu chờ mong chủ nhân cho cục xương.
Mà cho dù trải qua thời gian dài như vậy tôi luyện, nếu như trực tiếp đối diện, cũng vẫn là không quá một phút đồng hồ Sở Chu liền bại trận, hơi hơi nhắm mắt lại gần sát chính mình, lung tung thân này thân kia.
Ngay từ đầu còn cảm thấy phiền chán cái loại hôn môi ngây thơ không có kết cấu này, dần dần cũng thành quen thậm chí còn học được cách hưởng thụ niềm vui trong đó.
Tăng Kế có khi lại nghĩ, làm cho người ta si mê, cái gọi là dưỡng thành loại trò chơi, chỗ hấp dẫn người đại khái cũng là như thế, nhìn thấy tờ giấy trắng tinh chậm rãi nhiễm lấy hương vị cùng dấu vết của chính mình
Sở Chu đơn thuần kia,thứ hắn cho Tăng Kế, có lẽ đúng là như thế.
Nghĩ đến phía sau cửa, Sở Chu có thể sẽ xuất hiện bộ dáng ngơ ngác, Tăng Kế nhất thời tâm tình tốt, tươi cười sáng lạng.
Y nghĩ, đối phương sẽ là vẻ mặt kinh ngạc nhìn chính mình, sau đó nửa ngày mới hoàn hồn liền không biết phải làm sao, có thể tay chân không biết nên để ở đâu rồi.
Không có biện pháp, ngay cả Tăng Kế đều không thể tưởng được chính mình có một ngày tự chạy đến loại địa phương này, Sở Chu lại như thế nào có thể dám nghĩ tới loại chuyện này?
Cửa phòng thong thả bị đẩy ra,ngọn đèn chiếu ánh sáng ấm, màu vàng dịu dàng.
Tăng Kế nửa thân mình chìm trong ánh sáng ấm áp, cả người có vẻ dịu dàng.
Tuy rằng tình huống “Sủng vật thất lạc nhiều ngày, lại gặp được chủ nhân,tận tình thân thiết” trong dự đoán không có xuất hiện, bất quá chỉ là nhìn thấy Sở Chu đứng ở cửa, miệng hơi hơi mở ra, ngơ ngác nói không ra lời,bộ dáng cũng đã đủ đòi lại vốn.
Sở Chu quả nhiên động tác chậm chạp đần đần, che ở cửa nửa ngày không biết mời người vào nhà.
Tăng Kế âm thầm thở dài, xem ra không chỉ có tiết mục “Gặp lại sủng vật thất lạc” không có cách nào biểu diễn, ngay cả “Kinh hỉ sau không khống chế được tình cảm mãnh liệt” cũng không còn chút mong đợi gì.
Tăng Kế hơi hơi ngửa đầu, lơ đãng híp mắt, đơn giản đánh giá người thanh niên – cả tháng không thấy, hắn có vẻ như cũng không có biến hóa. Như trước tóc tai hỗn độn, chỉ cần về đến nhà tùy ý rộng mở cổ áo sơmi, bởi vì lưng đứng về phía ánh sáng,chỉ nhìn ra y vẫn khoẻ mạnh, lại thấy không rõ sắc mặt.
Bất quá ở thời điểm tiếp theo, nghe được đối phương thở dồn dập, nói vậy vẫn là đỏ mặt — Tăng Kế bỗng nhiên nóng vội muốn ở dưới ánh đèn hảo hảo nhìn xem bộ dáng hiện tại của hắn.
Không để ý đối phương đang đứng ở tủ để giầy, cũng không biết đạo đãi khách, Tăng Kế cũng cởi giầy đổi thành dép đi trong nhà.
Thời điểm đi vào ánh mắt miết hai đôi giầy da, hình thức tuy rằng mới lại rõ ràng so với giầy còn lại nhỏ một số, Tăng Kế không nghĩ nhiều.
Y biết y giờ phút này là bị động, nghĩ hay là muốn chính mình phá trầm mặc trước, vừa lúc mượn chuyện này mở lời, ngữ khí thoải mái nói: “Mới mua giày sao? Rất tốt, hôm nào cùng cậu đi đổi lại.”
Y trong lòng còn muốn cùng đi dạo phố, giống như lần trước cùng Sở Chu đi dạo phố.
Sở Chu lúng ta lúng túng gật đầu, đi theo bên cạnh y, tựa hồ vẫn không thể thích ứng bộ dáng Tăng Kế coi mọi việc trước kia như cái gì cũng chưa phát sinh.
Tăng Kế nhìn quanh nhà, trên bàn ăn còn có đồ vật này nọ, bất quá coi trên bàn bát đũa nồi niêu còn chất một đống lớn, có thể thấy được Sở Chu tuy là sống một mình cũng sẽ không bạc đãi bản thân.
“Cậu nhưng thật ra giống như một mình hưởng thụ.” Tăng Kế nhỏ giọng nói thầm.
Y lúc trước không có ăn uống đầy đủ, lúc này lại thấy đối phương ăn uống no say ngồi ngay ngắn trong nhà, không khỏi có điểm bất bình.