Chương 46: Muốn diễn gì đây?
Viên Thiên Dã vô tình cười cười “ ngươi không biết vị gia kia mới nói vậy. Vị kia nhìn như mơ hồ, tính tình như tiểu hài nhi nhưng thiên hạ này, có chuyện gì mà giấu được hắn chứ. Ngươi cho là chúng ta ở đây làm gì, hắn không biết sao? Chẳng qua là muốn khôn sống mống ch.ết thôi. Công bằng, im lặng xem xét, ai có bản lĩnh thượng vị, chỉ cần không gây đại họa ch.ết người, không nhiễu loạn dân chúng thì hắn mặc kệ”
Nhớ lại chuyện vị gia kia làm mấy năm qua, Viên Thành kính nể liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã “ công tử cao kiến . Theo thiển ý của thuộc hạ, nếu vị gia kia biết được việc làm của công tử cũng không phải chuyện xấu, nói không chừng còn vì thưởng thức công tử, yêu quý tài hoa của công tử mà dốc hết sức hỗ trợ chúng ta nha. Như thế công tử có thể khôi phục thân phận, không cần phiêu bạt bên ngoài”
Viên Thiên Dã thản nhiên nói “ mọi việc đều phải dựa vào chính mình mới có thể bền vững, nhờ vào người khác, có thể thành mà cũng có thể thất bại thảm hại, còn về thân phận… »hắn khinh miệt nở nụ cười “ không có nó, ta đâu có mệt mỏi như bây giờ. Sở dĩ làm mọi chuyện cũng vì cừu hận mà thôi, không liên quan tới thân phận”
Viên Thành im lặng. Với tài năng cùng tâm tính của công tử, quả thậ không cần dùng thân phận để có được tiền tài và phú quý, nhưng thực ra không thể tuyên bố thân phận cũng là cho hắn phải mang rất nhiều gánh nặng…
Viên Thiên Dã chuyển đề tài “ truyền lời của ta, nếu vị gia kia chủ động tìm tới cửa, bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu lão nhân gia hắn “
“ Dạ “ Viên Thành đáp. Sợ những lời vô ý vừa rồi của mình làm Viên Thiên Dã không vui, cũng chuyển đề tài “ còn có mười ngày nữa là mấy đứa nhỏ đã huấn luyện được một tháng, trong trang sẽ tiến hành kiểm tra, đánh giá. Bên phía nam hài, Ngô Bình Cường có biểu hiện tốt nhất, còn trong đám con gái thì có Lâm Tiểu Trúc. Đối với việc này công tử có gì phân phó không?”
Viên Thiên Dã khoát tay “ không có gì, mọi việc cứ tiến hành theo bình thường đi “
Viên Thành do dự trong chốc lát, lại hỏi: “vậy Ngô Thái Vân kia, khi kiểm tr.a đánh giá có cần bố trí chút chướng ngại không?”
“Không cần. Lúc trước giữ nàng lại là vì an ủi Ngô Bình Cường, bây giờ nàng vẫn còn tác dụng, không cần quá mức chú ý. Còn Lâm Tiểu Trúc, cũng đừng vì quan hệ của nàng với vị gia kia mà nể nang nàng. Kết quả thế nào, phải dựa vào bản lĩnh của nàng. Đương nhiên, nếu vị gia kia muốn dẫn nàng đi thì lại là chuyện khác”
“Dạ” Viên Thành thấy Viên Thiên Dã không nói gì nữa thì lui xuống
Tuy Lâm Tiểu Trúc không biết nội dung cuộc nói chuyện của Viên Thiên Dã và Viên Thành nhưng lê thân thể mệt mỏi về lại viện, tâm tình cũng thả lỏng hơn. Vừa vào cửa đã thấy Tô Tiểu Thư trông ngóng, tâm tình càng tốt hơn, ngọt ngào cười với nàng một cái.
“Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi đi làm cái gì?” Có người hỏi.
“Đừng nói nữa.” Lâm Tiểu Trúc nhất thời nhăn mặt, cúi đầu đi đến bên giường ngồi xuống “ vì chuyện lần trước, công tử muốn phạt ta, phải múc hai mươi thùng nước đổ đày hai cái bồn to mới được thả đi, càng thêm thảm hơn là phải làm chuyện này trong một tháng”
“ Vì chuyện Ngô Thái Vân sao ? »Tô Tiểu Thư liếc Ngô Thái Vân một cái rồi hỏi
“Ân.” Lâm Tiểu Trúc đáp, thấy Ngô Thái Vân dù tìm cách che giấu vẫn không kiềm được vẻ vui sướng khi người gặp họa thì âm thầm lắc đầu, cầm lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm rửa
“Tiểu Trúc, tắm rửa xong đem quần áo đến đây, ta giúp ngươi giặt” Tô Tiểu Thư dặn với theo
“Được” Lâm Tiểu Trúc quay đầu, cảm kích cười với nàng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Trúc cả người đau nhức tỉnh lại, thấy mọi người đều đã rửa mặt xong đi ra ngoài luyện công, nàng mới gian nan bò xuống giường, rửa mặt sạch sẽ, sau đó nén đau mà quét sân rồi múc nước dọn dẹp nhà vệ sinh. Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng luôn rất kiên trì với công việc, không làm thì thôi, nếu đã quyết tâm thì sẽ làm đến cùng. Cho nên dù chỉ động một ngón tay cũng làm cả người đau nhức thì nàng vẫn hoàn thành tốt công việc của mình.
Nàng không biết ở một góc nào đó có một đôi mắt chằm chằm theo dõi nàng, nhìn nàng khó khăn nhưng không chút do dự, không chút lùi bước cũng không có lời oán giận, nguyền rủa…thì tán thưởng gật đầu rồi cắm cúi viết vào một cuốn sổ nhỏ.
Làm xong mọi việc, Lâm Tiểu Trúc vừa nằm trên giường chợp mắt được một lát thì mọi người cũng luyện công trở về, sau đó ăn điểm tâm, tiếp theo là mấy canh giờ viết chữ cực kỳ buồn tẻ đối với nàng.
Năm ngày trước đã kết thúc khóa học quy củ, Lâm Tiểu Trúc động tác không sai một chút nào, dễ dàng đạt được vị trí đầu. Cho nên giờ học quy củ trước kia được đổi thành viết chữ, mà đám nhỏ Viên Thiên Dã mua về đều khá thông minh, tốc độ học rất nhanh, chỉ mới mười lăm ngày đã học xong Tam Tự Kinh, đang bắt đầu chuyển sang Thiên Tự Văn. Lâm Tiểu Trúc cố ý học chậm lại thì cũng chỉ trong hai ngày đã hoàn thành xong Thiên Tự Văn.
Có điều sau khi nàng bị Lý Linh Nhi tố giác việc ngủ gật, sau này không dám ngủ trong lớp nữa. Nhàm chán quá, nàng ngẩn người nhìn chằm chằm cuốn sách, hồi tưởng lại những tri thức nàng đã học ở kiếp trước. Nàng phát hiện,thời gian trôi qua, trí nhớ trong đầu nàng cũng ngày càng mơ hồ. Nàng không thể đem những gì torng đầu viết ra nên chỉ có thể thông qua cách như vậy để lưu giữ trong đầu lâu hơn một chút
Sau khi chịu đựng cánh tay đau nhức để viết chữ thật đẹp theo yêu cầu của phu tử xong, Lâm Tiểu Trúc trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn quyết định đến Thanh Khê trấn.
Tuy nàng vẫn cảm thấy nếu muốn Viên Thiên Dã không biết chuyện thì hành động sáng suốt nhất là từ nay về sau không nên đi vào thông đạo kia nữa nhưng Lâm Tiểu Trúc cũng biết nếu nàng muốn tự do, muốn sống cuộc sống theo ý mình thì phải thoát khỏi khống chế của Viên Thiên Dã đối với nàng. Nếu nàng vẫn bị Viên Thiên Dã nắm trong tay, cho dù sau này trở thành một cây đại thụ có thể che trời thì phía trên đầu vẫn bị bao phủ bởi bầu trời của họ Viên. Giống như Viên Ngũ, Viên Thập, dù có luyện thành tuyệt thế võ công thì chẳng qua cũng chỉ là đổi sang họ Viên và ban cho cái tên mà thôi.
Mà hiện tại, tuy rằng Tiết lão gia tỏ vẻ không mang nàng theo nhưng Lâm Tiểu Trúc có trực giác, hắn là ánh mặt trời chiếu sáng cho cuộc sống đang u ám vì bị Viên Thiên Dã nắm trong tay, nếu nàng không gắt gao bắt lấy, có lẽ cả đời này không có hi vọng nữa.
Thấy Lâm Tiểu Trúc nhanh tay lượm củi rồi chạy lên núi, trong mắt Tô Tiểu Thư tràn đầy sầu lo, há miệng nhìn theo nàng, tính nói gì đó rồi lại thôi.
Lâm Tiểu Trúc thuần thục đi rất nhanh qua thông đạo, vào hậu viện hoang vu rồi lại quen thuộc vượt qua bức tường, đi thêm một đoạn ngắn, vượt qua dòng suối nhỏ, xuyên qua hai cái ngõ nhỏ là đến trước cửa viện kia.
Nàng rất hạn chế việc đột nhiên mất ở đường nhỏ, hi vọng có thể che giấu cái miệng giếng kia. Tuy nàng từng hoài nghi Tiết lão gia tử biết thân phận của nàng, biết nàng đến từ đâu, thậm chí còn hoài nghi hắn là do Viên Thiên Dã an bài. Bởi vì hắn chưa từng hỏi hành tung của nàng, cũng không hỏi chủ tử cùa nàng là ai. Nhưng nàng cảm thấy hắn biết hay không là một chuyện, còn mình phải tính toán lại là chuyện khác. Chỉ cần nàng cố gắng hết sức, kết quả thế nào thì tùy ông trời nhưng nếu nàng không làm gì hay làm không được tốt thì đó là lỗi của nàng, mà nàng sẽ không cho phép mình mắc sai lầm như vậy.
Hôm nay Trương Đông không có ở ngoài viện quét rác mà trong viện vang lên tiếng nói chuyện của hắn cùng Tiết lão gia tử. Lâm Tiểu Trúc đi vào phòng bếp thì thấy Tiết lão gia tử đứng bên cạnh bàn, lớn giọng nói “nhanh nói bọn họ dọn cho xong đi, động tác mau một chút” Trương Đông thì đang lấy đồ vật từ trong hai cái sọt để lên bàn, miệng hỏi “mấy cái này để chỗ nào? Để làm gì?”
Nhìn một đống đồ vật để trên bàn, Lâm Tiểu Trúc nghi hoặc trừng mắt: chuyện gì đây?