Chương 62

Lời của Võ Định hầu phủ nhân khiến Thịnh Khanh Khanh sửng sốt.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi mà thôi, nàng đã lấy lại thần trí: “Con chưa từng nghe phụ thân nhắc đến ông ấy còn có huynh đệ khác.”


Võ Định hầu phu nhân nhíu chặt mày, bà sờ cằm mình suy nghĩ một hồi, nói: “Ta nhớ rõ ràng, Thịnh Hoài quả thật từng nhắc đến hắn có một huynh trưởng. Có điều nghe giọng điệu khi đó của hắn thì có lẽ quan hệ cũng không thân thiết.”


Bà tốn chút thời gian nhớ lại quá khứ vô cùng xa xôi này, vẻ mặt không xác định lắm.
“Nếu như con cũng chưa từng nghe nói thì có lẽ ‘không thân thiết’ vẫn là một lời đánh giá cao.”


Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Nếu thật sự là như thế thì chắc là phụ thân và mẫu thân đã hẹn trước, bọn họ ai cũng chưa từng nói đến người nhà ngoại trừ huynh đệ tỷ muội bọn con.”


Võ Định hầu phu nhân không khỏi cúi đầu nói thầm vài câu rồi mới ngẩng đầu quan sát Thịnh Khanh Khanh: “Người thê tử mà phụ thân con từng nói khoác với ta, hóa ra đúng là Mạnh Vân Yên.”
“Phu nhân cũng quen biết mẫu thân của con sao?”


“Quan hệ từng đối mặt với nhau thôi.” Võ Định hầu phu nhân xua tay: “Trẻ tuổi xinh đẹp giống như con bây giờ vậy.”
Điều mà Võ Định hầu phu nhân chưa nói là, khuôn mặt của hai mẹ con này có chút tương tự nhau, nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi.


available on google playdownload on app store


Vẻ đẹp của Mạnh Vân Yên là sự tĩnh mịch giống như hồ nước phản chiếu tinh hà, nhưng khuôn mặt của nữ nhi bà lại mang vẻ phong tình hoàn toàn khác biệt.
Thịnh Khanh Khanh cong mặt mày nở nụ cười.
Có thể nghe người khác nói về cha mẹ, chỉ cần không phải là ác ý thì trong lòng nàng luôn cao hứng.


“Phu nhân có biết tên vị huynh trưởng kia của phụ thân ta không?”
“Đầu óc của ta cũng không tốt đến như vậy.” Võ Định hầu phu nhân dứt khoát nói.


Thịnh Khanh Khanh không nghĩ tới có thể có được đáp án nên cũng không thất vọng lắm: “Đa tạ phu nhân hôm nay đã dành thời gian gặp con, Khanh Khanh vô cùng cảm kích.”


“Chuyện này có gì hay mà đa tạ, con xem ta cũng không thể giúp con được việc gì mà.” Võ Định hầu phu nhân nhún vai, sau khi dừng lại một chút thì bà lại hỏi: “Ta nghe nói con đã ở một mình trong thành Giang Lăng nhiều năm?”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu: “Túc trực bên linh cữu người nhà.”


Không cần Võ Định hầu phu nhân không cần nói rõ, Thịnh Khanh Khanh cũng có thể nghĩ rõ ra được chi tiết trong đó.


Trong thời gian lâu như vậy vẫn không có ai đến tìm người đã thành cô nhi là nàng đây, vậy hoặc là không biết sự tồn tại của nàng, hoặc chính là tuyệt đối không quan tâm đến sống ch.ết của nàng.


Mạnh phủ được xem như thuộc vế trước, mà bá bá không biết có tồn tại hay không kia lại là kiểu nào đây?
Võ Định hầu phu nhân im lặng hồi lâu rồi đứng dậy dùng sức vỗ bả vai Thịnh Khanh Khanh: “Khá lắm!”


Thịnh Khanh Khanh sống nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên được người ta dùng phương pháp khích lệ nam tử để khen ngợi, nàng giật mình rồi mới nói cảm ơn, lại giải thích: “Sau trận thảm họa loài người kia ở thanh Giang Lăng, người may mắn sống sót không nhiều, mỗi nhà đều có chút tổn thất cho nên hàng xóm không khác người thân là bao, con được chăm sóc rất nhiều.”


“Vậy thì cũng sẽ không làm cho nỗi đau mất người thân trở nên dịu hơn chút nào.” Võ Định hầu phu nhân từng chinh chiến sa trường, đương nhiên cũng đã gặp rất nhiều cảnh tượng tàn khốc, bà lại dùng sức đập bàn hai cái nói: “Vậy quyết định lựa chọn gả cho lão tam Ngụy gia của con khiến người ta nhìn không hiểu đấy.”


Thịnh Khanh Khanh mím môi cười không lên tiếng.
Võ Định hầu phu nhân hắng giọng một cái rồi nói: “Có điều vẫn chưa đính hôn, con muốn đổi người khác cũng rất đơn giản.”
Bà nói xong thì thoáng nhìn về phía cánh cửa đóng kín.


Thịnh Khanh Khanh nhìn ra bên ngoài theo ánh mắt của Võ Định hầu phu nhân, lại nhớ tới mấy ngày trước đây tứ phòng của Mạnh phủ vì chuyện cầu hôn mà nổi lên xung đột.


Nhưng đến cùng nàng cũng không mang họ Mạnh, không thích hợp để mở miệng nói xin lỗi, bèn yên lặng đứng chờ Võ Định hầu phu nhân nói tiếp.


“Mạnh Hành ngược lại có điểm giống Nguy Lâu,” Võ Định hầu phu nhân nhỏ giọng nói: “Đều lớn tuổi như vậy rồi mà không tranh thủ thời gian tìm người để cưới, cũng không nhìn xem mấy người nhỏ hơn chúng rất nhiều đều đã sớm thành hôn rồi.”


“Hạng đại công tử tao nhã lịch sự ngọc thụ lâm phong, con chỉ gặp huynh ấy một lần mà đã cảm thấy như gió mùa xuân, có lẽ là không gặp được người khiến huynh ấy động lòng.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Phu nhân cũng đừng lo quá, ta thấy đại công tử là người mọi chuyện đều có chủ ý trong lòng.”


Võ Định hầu phu nhân chậc một tiếng, bà trầm mặt chậm rãi nói: “Chính là quá có chủ ý, người sốt ruột chỉ có một mình ta, ôi.” Bà ngừng một chút rồi tức giận nói: “Ta cũng không tin mẹ của Mạnh Hành không sốt ruột!”


Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, thật không tiện nói lời nói xấu về Mạnh Hành, cúi đầu không đáp.


“Có điều cũng lạ, khi nào thì Mạnh Hành quan tâm chuyện vụn vặt của người khác đến như vậy? Cho dù xem như là người nhà của Mạnh phủ, hắn cũng không có kiên nhẫn tự mình hộ tống tới như thế, còn dùng danh nghĩa của hắn để tới nhà…” Võ Định hầu phu nhân khó hiểu nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh: “Con đến Biện Kinh hình như vẫn chưa được nửa năm nhỉ? Người khác đều sợ hắn, con thì lại chung đụng với hắn không tệ.”


Lần này Thịnh Khanh Khanh gật đầu.


“Hắn thì càng khó tìm hơn, lật khắp Biện Kinh có được mấy cô nương thật sự không sợ nó? Ngoại trừ con, ta thật sự đếm không ra.” Võ Định hầu phu nhân lắc đầu liên tục: “Ta nghe nói mấy đường muội trong Mạnh phủ cũng không dám gọi hắn một tiếng đường ca, tất cả đều ngoan ngoãn gọi Đại tướng quân.”


Thịnh Khanh Khanh: “...” Nàng nghĩ, đợi lát nữa nàng phải nhịn không gọi một tiếng “Hành ca ca” ít nhiều khiến mặt người ta có chút nóng lên ở phủ Võ Định hầu.


Mặc dù Võ Định hầu phu nhân không thể cung cấp được tin tức mấu chốt gì, nhưng bà ấy đã vắt hết óc nói hết cho Thịnh Khanh Khanh biết những việc có liên quan đến Thịnh Hoài mà bản thân mình nhớ được, đoạn đối thoại giữa hai người năm đó cũng được thuật lại một cách ngắt quãng.


— Phần lớn là lời tri kỷ nói thê tử của mình hiền lành dịu dàng, nhi tử văn võ song toàn, nữ nhi ngoan ngoãn.
Thịnh Khanh Khanh nghe một chút bèn cảm thấy như đã biết được một mặt khác của phụ thân mà cười không ngừng.


Thịnh Hoài là người có tính cách khá là hướng nội, khi ở nhà sẽ rất ít khi nói những lời ca ngợi ngay thẳng, trước mặt người ngoài thì lại nói không ngừng.


Sau khi Võ Định hầu nói dứt lời những lời có thể nói được thì dừng lại thở dài một hơi, bà nói: “Sớm biết con… năm đó ta nên đi thành Giang Lăng nhìn một chút là có thể tìm được con rồi.”


“Trên đời này nhiều người như vậy, người phu nhân từng gặp lại vô số kể, làm sao có thể giúp đỡ cứu trợ từng người một được chứ?” Thịnh Khanh Khanh lại nói rất thản nhiên ngay thẳng: “Hôm nay người có thể tốn thời gian nói với con nhiều như vậy, con đã vô cùng cảm kích rồi.”


Võ Định hầu phu nhân sầu bi thở dài: “Con không biết, trong số nhi tử nữ nhi của ta, không có một đứa nào chu đáo được như con, có thể ngoan ngoãn nghe ta nói lâu như vậy, đứa nào cũng làm như ngồi thêm một khắc đồng hồ là mông sẽ đau muốn bỏ chạy.”


Lúc này Võ Định hầu phu nhân đã quên mất đánh giá của mình đối với Thịnh Khanh Khanh trước kia lúc đưa tiễn Hồ thị, bà ngắm nghía Thịnh Khanh Khanh, ánh mắt hòa ái một cách quá mức: “Nếu như ta có một nữ nhi như con là tốt rồi, sẽ làm cho người ta hâm mộ lắm. Dù sao con và lão tam Ngụy gia cũng chưa đính hôn, chi bằng con tranh thủ thời gian cùng Nguy Lâu…”


Thịnh Khanh Khanh ngẩn ra.
Cùng lúc đó, có người ở ngoài cửa gõ hai cái cộc cộc.


“Mẫu thân, nói đủ lâu rồi.” Giọng nói của Hạng Nguy Lâu vang lên cách cánh cửa, cho dù không nhìn thấy người nhưng nhưng cũng có thể nghe rõ được ý cười trong lời nói của hắn: “Bên ngoài có người bắt đầu không kiên nhẫn đợi được nữa rồi.”


Võ Định hầu phu nhân không lên tiếng, xì một tiếng rồi đứng dậy xua tay áo với Thịnh Khanh Khanh: “Chuyện liên quan đến phụ thân con ta đều nói rồi, nếu như sau này nhớ ra thêm chuyện khác, ta sẽ nói cho con biết là được.”


Võ Định hầu phu nhân có thân hình cao gầy, bước đi cũng nhanh hơn người khác không ít, đi mấy bước là đã đến trước cửa, kéo cửa ra một cái trừng mắt nhìn Hạng Nguy Lâu.
— Giúp con đào chân tường đấy, sao lại không có ánh mắt như thế?


Khác với Võ Định hầu phu nhân, Thịnh Khanh Khanh lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như thật sự để Võ Định hầu phu nhân nói hết lời đó, nàng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra xem trả lời lại như thế nào.


Lúc đi theo Võ Định hầu phu nhân ra ngoài, Thịnh Khanh Khanh cũng theo bản năng ngẩng đầu tìm phương hướng của Mạnh Hành.


Quả nhiên đúng như lời hắn nói trước đó, hắn đang đứng chờ ở nơi mà vừa rồi hai người tách ra, Thịnh Khanh Khanh liếc mắt một cái là đã tìm được người, mặt mày cong cong nở nụ cười với hắn.


Nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Thịnh Khanh Khanh, thân thể căng cứng của Mạnh Hành mới hòa hoãn lại một chút.


“Lời có thể nói ta đều nói rồi, Đại tướng quân đưa con bé về đi.” Võ Định hầu phu nhân dựa vào cửa nói: “So với việc đi thăm hỏi cố nhân thì chi bằng đi tìm bá phụ đã bặt vô âm tín mấy chục năm của đứa trẻ này đi.”


Quả thật Thịnh Khanh Khanh có chút để ý đến vị bá bá có lẽ có này.
Nếu như những thứ tiền tài không rõ lai lịch kia đều là của nhà phụ thân, vậy có lẽ cũng có phần của huynh đệ ruột ông ấy.


Nhưng tiền tài đều không bị động vào tí nào mà ở Mạnh phủ, còn được Mạnh lão phu nhân cất giữ cẩn thận.
Thịnh Hoài và huynh đệ của ông ấy đều đồng ý sao?


Thịnh Khanh Khanh chào tạm biệt Võ Định hầu phu nhân và Hạng Nguy Lâu xong, khi đi đến bên cạnh Mạnh Hành thì theo bản năng gọi hắn một tiếng.


Trong lúc Mạnh Hành cúi đầu xuống một cách tự nhiên, Thịnh Khanh Khanh cũng gần như cùng lúc ý thức được mình đã lỡ miệng, nhanh chóng quay đầu nhìn mẹ con Hạng gia cách nàng chưa tới năm, sáu bước.


Võ Định hầu phu nhân đứng thẳng người, một bên lông mày nhướng cao; mà trên mặt Hạng Nguy Lâu vẫn treo nụ cười, chỉ là có vẻ ý tứ sâu xa hơn.
Nghĩ đến vừa rồi mình không tiếp lời Võ Định hầu phu nhân, trên mặt Thịnh Khanh Khanh nóng lên, bước chân theo bản năng trốn phía sau lưng Mạnh Hành.


Mạnh Hành cũng rất tự giác bước nửa bước sang bên cạnh chặn phía trước nàng rồi mới nói: “Vậy thì cáo từ.”
Thịnh Khanh Khanh lộ mặt ra từ phía sau Mạnh Hành, lúng ta lúng túng nói: “Đã quấy rầy nhiều, còn xin phu nhân và đại công tử thứ lỗi.”


Võ Định hầu phu nhân trông như còn muốn nói chút gì đó nhưng Mạnh Hành đã không lưu luyến chút nào mà xoay người che chở Thịnh Khanh Khanh đi xa, bà đành phải tặc lưỡi lấy làm lạ mà nói với Hạng Nguy Lâu: “Ta không nghe nhầm chứ?”


“Con và mẫu thân nghe thấy giống nhau.” Ngón tay của Hạng Nguy Lâu gõ mấy cái lên tay vịn của xe lăn, hắn cười nói: “Nàng ấy gọi như vậy ngược lại không làm người ta kinh ngạc lắm, điều khiến con sửng sốt chính là thái độ của Đại tướng quân lúc trả lời.”


— Quá dịu dàng, khiến Hạng Nguy Lâu trong chớp mắt cảm thấy nam nhân đứng cách đó không xa hoàn toàn không phải là Mạnh Hành.
Hoặc là nói, đó là một mặt khác mà Mạnh Hành chưa từng để lộ trước người khác.
Hạng Nguy Lâu suy tư một lát, cảm thấy rất thú vị mà nở nụ cười.


Hắn nói: “Mẫu thân, chờ xem đi, hôn sự của Ngụy gia không thành được đâu.”
“Ta đây cũng nhìn ra được.” Võ Định hầu phu nhân lạnh lùng đáp: “Ta còn biết có thể ngày Mạnh Hành thành thân thì con còn đang cô độc.”


Hạng Nguy Lâu bị mẹ ruột châm chọc làm như mắt điếc tai ngơ, hắn cũng không động đậy lông mày lấy một cái: “Có điều chỉ nhìn Thịnh Khanh Khanh thì không nhìn ra được nàng ấy có điểm đặc biệt nào có thể làm lay động Đại tướng quân.”


“Dù sao cũng có chỗ hơn người, con đừng đi đùa với lửa.” Võ Định hầu phu nhân nhíu mày: “Trong thành Biện Kinh người người nghe tên Mạnh Hành đều sợ hãi, nhưng người thật sự thấy Mạnh Hành nổi giận thì không được mấy người.”


Hạng Nguy Lâu có chút hăng hái cười cười, hắn nói: “Con sẽ không gây phiền phức cho bọn họ đâu, con thậm chí còn có thể giúp họ nữa đấy.”
“Giúp cái gì?”
“Giúp… ví dụ như, có lẽ con biết ca ca ruột của Thịnh Hoài là ai.”






Truyện liên quan