Chương 91
Ngay cả khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống thì trong thành Biện Kinh hoảng sợ một trận, mỗi người đều hoảng hốt nghi ngờ có phải bản thân đang mơ hay không --- Mắt thấy Mạnh Hành cả đời này sẽ độc thân lại có thể thành hôn rồi?
... Thực tế thì, Hoàng đế chịu thỏa hiệp thật ra cũng không khiến kẻ khác kinh ngạc lắm.
Chỉ cần là người hiểu rõ mọi chuyện, cũng có thể đoán được thánh chỉ tứ hôn này từ đâu mà đến.
Vì thế Thẩm Trạm xém chút nữa lại xông đến hoàng cung lần nữa, Thịnh Khanh Khanh phải khuyên mãi mới ngăn cản được.
Có Thẩm Trạm tiến vào cung ầm ĩ một chuyến, đương nhiên Hoàng đế không thể nào có thể làm khó Thịnh Khanh Khanh được --- ít nhất chỉ cần Thẩm Trạm còn sống, thì vẫn như mặt trời ban trưa, Hoàng đế phải nhẹ nhàng với người thân duy nhất còn lại của ông ta.
Nhưng cùng lúc với việc không làm tổn thương Thịnh Khanh Khanh, cũng có khe hở khác có thể lợi dụng được.
Ví dụ như, tuy Hoàng đế kiêng dè thế lực Mạnh phủ càng ngày càng mạnh, nhưng trong lòng ông ta biết rõ Mạnh Hành là thuộc về Đại Khánh.
Như thế thánh chỉ tứ hôn này thật ra cũng là chuyện một công đôi việc.
Thứ nhất, cho Mạnh Hành một nhân tình, coi như cũng tốt; thứ hai, dùng Mạnh Hành trói Thịnh Khanh Khanh lại, Thẩm Trạm nhiều ít gì cũng bị kiềm chế lại một chút.
Điều này cũng giống như việc hòa thân với một quốc gia khác.
Tuy đã bị Thịnh Khanh Khanh ngăn cản rồi, nhưng Thẩm Trạm vẫn tức đến không chịu được, nhưng ông ta cứ khăng khăng vì sĩ diện nên không thể thừa nhận, vì thế đính hôn vừa mới chấm dứt đã dẫn người rời khỏi thành Biện Kinh.
Ngày hôm sau Thịnh Khanh Khanh mới biết được, Thẩm Trạm đến gặp Mạnh lão phu nhân một chuyến, hai người chỉ có nói chuyện riêng với nhau một lát.
Khi Mạnh lão phu nhân nói hẹn gặp lại, Thịnh Khanh Khanh mới phát hiện ánh mắt đối phương nhìn nàng lại thay đổi, vừa phức tạp lại mang theo chút khuyên can.
Thịnh Khanh Khanh lập tức nhớ đến năm đó Mạnh lão phu nhân không nhịn được mới đụng vào báu vật của Thẩm gia, sau khi vừa kết thúc đã nhận được lời uy hϊế͙p͙ không biết từ ai đưa đến.
Lúc trước không có chứng cứ, bây giờ xem ra thật sự là Thẩm Trạm phái người làm.
Lúc gần đi, Thẩm Trạm còn miễn cưỡng chào Mạnh lão phu nhân một cái rồi mới rời đi.
Nghĩ đến đó, Thịnh Khanh Khanh không biết nàng nên khóc hay nên cười.
Cũng may sau đó Mạnh lão phu nhân cũng không làm gì khác, chỉ là giao hết việc hôn sự của Mạnh Hành và Thịnh Khanh Khanh cho Mạnh đại phu nhân thu xếp, sau đó dù bận rộn nhưng vẫn rất vui vẻ.
Vốn dĩ ba môi sáu sính là tốt nhất, bởi vì Thịnh Khanh Khanh ở nhờ trong Mạnh phủ, lại là biểu cô nuông, dường như đã trở thành một người giúp đỡ đắc lực.
Nhưng mà chuyện này cũng không cản trở Mạnh đại phu nhân bận bịu nhưng vui vẻ, chạy đến phủ Đại tướng quân sửa chữa lại hơn phân nửa tòa nhà này một lần.
"Phủ đệ này của con, ngoại trừ cái ấm viên mới xây kia, có chỗ nào giống như nhà của tân nương chứ?" Mạnh đại phu nhân sớm nhìn thấy bực mình khi nhìn thấy phủ đệ lạnh lẽo, không được quan tâm của Mạnh Hành, vừa đi xung quanh vừa chỉ trỏ: "Chẳng có chút màu sắc nào, ở lâu cũng khiến cả người thấy không tốt!"
Mạnh Hành cả đường đi không hề nói gì, quản gia của hắn thuận thực cười ghi nhớ mọi loại yêu cầu của Mạnh đại phu nhân.
Chờ sau khi xem lướt qua phủ đệ xong, Mạnh Hành mới mở miệng nói: "Khanh Khanh chưa từng nói không thích, nàng nói có con là đủ rồi."
Mạnh đại phu nhân nghẹn lời, lập tức chống nạnh: "Thập toàn thập mỹ! "Đủ rồi" chẳng lẽ là đủ thật rồi sao!"
Mạnh Hành gật đầu: "Giao cho mẫu thân."
Mạnh đại phu nhân thấy Mạnh Hành muốn đi, lập tức kéo hắn lại, nói: "Đã định ngày thành thân rồi."
Nghe thấy thế quả nhiên Mạnh Hành dừng chân lại, nhìn về phía Mạnh đại phu nhân.
Đại phu nhân nhớ rất rõ ràng nói: "Một lúc ba cái liền."
Mạnh Hành nhíu mày: "Ba?"
"Sính Đình, Khanh Khanh." Đại phu nhân thở dài: "Còn có tiểu Lục, định vào hai năm sau."
Tuy Mạnh lục cô nương còn nhỏ tuổi, nhưng đến năm sau cũng đã mười lăm, có thể đủ tuổi xuất giá rồi.
Chỉ là hai năm trước đã định được ngày xuất giá, nhưng dù là người nghèo hay là giàu mà nói thì đều tương đối hiếm thấy.
Sau khi suy nghĩ một chút Mạnh Hành đã hiểu được những khúc mắt trong đó.
Chỉ sợ Mạnh lục cô nương cũng đã biết mình đã làm đủ mọi chuyện xấu, Mạnh phủ không phải là chỗ cho nàng an thân, còn không bằng dứt khoát đến phủ Tam hoàng tử, nói không chừng có thể đi ra một thế giới mới.
"Con biết rồi." Hắn thản nhiên nói.
- -- Trong phủ tam hoàng tử mỹ nhân rất nhiều, Mạnh lục cô nương dựa vào đâu để đứng đầu?
Cho dù thật sự có thực lực thoát ra đi nữa, Mạnh Hành cũng sẽ không để cho nàng ta có cơ hội làm hại Thịnh Khanh Khanh thêm lần nào nữa.
"Sính Đình tuổi đã lớn, nàng ấy xuất giá trước, chờ qua hai tháng nữa, thì đến Khanh Khanh." Mạnh đại phu nhân nói: "Là ngày thứ 3 của tháng 11."
Mạnh Hành bỗng ngẩng đầu lên, lặp lại ngày Mạnh đại phu nhân vừa nói: "Ngày thứ 3 của tháng 11?"
"Đúng thế." Mạnh đại phu nhân gật đầu: "Hợp bát tự, không còn ngày nào tốt hơn nữa, ta đã nói qua với Khanh Khanh rồi, chỉ là có chút lạnh, đến lúc đó cẩn thận cảm lạnh còn lại thì không có gì nữa."
Vốn dĩ Mạnh Hành còn muốn đổi ngày khác, nghe thấy Mạnh đại phu nhân nói xong thì nhíu mày ngậm miệng lại.
Hắn không thích ngày này là có lý do cả.
Ngày này chính là ngày giỗ của Thịnh Khanh Khanh, lại còn đặc biệt rơi vào cùng năm mà Thịnh Khanh Khanh ch.ết.
Ngay cả trong mơ và ngoài đời cũng có rất nhiều thứ khác biệt, Mạnh Hành có phần lo ngại về tinh thần ngày càng cao và xa hơn sau khi trải nghiệm thì tinh thần ngày càng trở nên kỳ lạ.
Ngày thường cũng thôi đi.
Là ngày "Thịnh Khanh Khanh" ch.ết, giống như một cây đao đâm mạnh vào ngực Mạnh Hành, cho dù cuối cùng Thịnh Khanh Khanh tự tay rút ra, nhưng khoảng trống đó không thể trong thời gian ngắn có thể chữa lành.
Mạnh Hành lo lắng không yên chống cự qua nửa năm --- trong mắt hắn chưa từng có có quy tắc nam nữ trước khi kết hôn không thể gặp nhau trong nửa năm, nửa năm này cũng đủ để Thịnh Khanh Khanh càng ngày càng dính lấy hắn giống như trong mơ trước kia.
Mạnh Hành vừa đau vừa vui tận hưởng sự ỷ lại của Thịnh Khanh Khanh vào mình, lại như phạm nhân có cảm giác nôn nóng, bất an trước ngày sắp bị hành hình.
Đêm thành thân, Mạnh đại tướng quân mặt lạnh, chẳng ai dám mạnh mẽ mời rượu và nháo động phòng, mở to mắt cầm lấy ba bát rượu uống để tạ tội, để bát rượu xuống trực tiếp rời khỏi sảnh chính.
Mọi người im lặng nhìn theo hướng hắn vội vàng rời đi, bước chân còn nhanh hơn so với ngày thường, trong lòng âm thầm dâng lên một suy nghĩ.
- -- Chiến thần Đại Khánh này thật sự rất khó khăn.
Mạnh Hành đi thẳng đến hậu viện, hắn biết Thịnh Khanh Khanh nên an vị ở trong phòng, im lặng chờ hắn, nhưng một khắc không thấy được mặt của nàng, thì một khắc đó không thể an tâm được.
Khi cửa phòng được đốt nến, Mạnh Hành vốn không thể kiên nhẫn chờ đợi, hai tay hắn dùng sức đẩy cửa bước vào, vừa khéo nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh đã tự vốc khăn voan lên cùng Thanh Loan ăn kẹo trái cây, trong lòng Mạnh Hành bất giác thở ra một hơi.
Thịnh Khanh Khanh không ngờ Mạnh Hành lại đến sớm như thế, có hơi ngại ngùng bỏ hạnh nhân trong tay xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại, hai tay cẩn thận thả tấm rèm che trên mũ xuống, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Thanh Loan còn nhanh chóng đứng dậy, nói: "Em ra bên ngoài." Nàng ấy dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: "Cô nương nhớ uống rượu đấy."
Thịnh Khanh Khanh không thể không gật đầu, nghe thấy tiếng bước chân Thanh Loan đang xa dần, lại đưa mắt tìm khuôn mặt Mạnh Hành từ tấm rèm hạ đung đưa trước mặt, trong lòng bất ổn gọi hắn: "Hành ca ca?"
Mấy giây sau, nàng nghe thấy Mạnh Hành đáp: "Ừ."
Sau đó, thân hình cao lớn của hắn tiến gần đến nàng, xoay người nửa quỳ trước mặt Thịnh Khanh Khanh, ngón tay xuyên qua bức rèm che bằng chuỗi trân châu, động tác thô bạo xốc rèm che lên, ngón tay nâng cằm của nàng lên vội vàng hạ một nụ hôn khát vọng xuống đôi môi ấy.
Thịnh Khanh Khanh theo bản năng ngẩng đầu lên, nàng vô cùng quen thuộc với sự bất an tỏa ra từ người của Mạnh Hành, cũng không biết nên trấn an hắn như thế nào.
Nàng nâng cánh tay lên vòng qua cổ Mạnh Hành, làm nũng hỏi hắn: "Làm sao thế?"
Mạnh Hành chống lên trán Thịnh Khanh Khanh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của nàng.
- - Người trước mặt chính là Thịnh Khanh Khanh.
"Vừa nãy muội có hơi đói bụng." Thịnh Khanh Khanh ôm lấy cổ Mạnh Hành dùng giọng nói nhẹ nhàng để giải thích với hắn: "Muội nghĩ Hành ca ca chốc nữa mới đến, nên không thể nói muội không đúng quy củ đâu."
Từ trong cổ Mạnh Hành phát ra một tiếng ừm, ánh mắt hắn lướt qua mặt bàn: "Còn đói không?"
Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, mặt mũi cũng cong lên: "Nếu muội nói muội không đói thì sao?"
Mạnh Hành lấy ly rượu hợp chi trên bàn, không rót vào ly rượu nhỏ bên cạnh, mà ngửa cổ há miệng uống một hơi, không lên tiếng mà đổ vào miệng Thịnh Khanh Khanh.
Rượu hợp chi cũng không mạnh, Thịnh Khanh Khanh cũng không phải ngửi qua vị rượu, thật sự không đến mức nửa ngụm là say.
- -- Nhưng vấn đề là, trước khi Mạnh Hành đến, mới vừa uống ba bát rượu lớn ở sảnh trước.
Lúc đầu Thịnh Khanh Khanh còn an ủi, vỗ về lưng Mạnh Hành, qua một hồi mới cảm thấy bản thân bị mùi rượu nồng đậm làm cho choáng váng, mơ hồ, đầu óc linh hoạt trước kia cũng không còn hữu dụng nữa.
Nàng vẫn còn chưa kịp nghĩ cẩn thận sao lại thành thế này, Mạnh Hành đã bế nàng ấy từ chiếc ghế bên cạnh bàn đứng lên, bế nàng đến bên cạnh giường.
Hắn ôm nàng cũng dễ dàng như một đứa nhỏ.
Thịnh Khanh Khanh say nên nửa tựa vào ngực Mạnh Hành nghe tiếng tim đập liên tục đầy hỗn loạn của hắn, từ từ nở nụ cười: "Sao Hành ca ca lại giống sợ hãi thế này?"
Mạnh Hành thả Thịnh Khanh Khanh đến mép giường, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân nàng tháo giày ra, để tâm hỏi: "Nàng sợ cái gì?"
Thịnh Khanh Khanh ngây thơ nói: "Muội sợ đau."
Tay Mạnh Hành run lên, xém chút nữa đã quăng rớt giày của Thịnh Khanh Khanh.
Hắn hít sâu một hơi, kiên quyết giữ chặt con mãnh thú đang điên cuồng muốn lao ra ngoài, giương nanh múa vuốt, ngẩng đầu nói: "Tối nay..."
- -- Còn chưa nói xong.
Thinh Khanh Khanh đội một chiếc mũ đính đá quý, vô cùng tỏa sáng đến gần Mạnh Hành, vểnh môi lên hôn lên mắt hắn.
Mạnh Hành theo bản năng nhắm mắt lại, đôi môi nóng bỏng của thiếu nữ dán lên khóe mắt hắn, sau đó lại chuyển qua mi tâm hắn.
Tiểu cô nương thật sự rất thích hôn hắn từng chút như thế, có lúc lại giống như đùa giỡn, có khi lại như trấn an.
Nàng liên tục hôn vài cái, mới dùng giọng nói nhẹ nhàng gần như không thể nghe thấy nói: "Nhưng mà không phải rất sợ... Muội biết Hành ca ca sẽ không làm muội đau."
Mạnh Hành dường như cảm thấy được mình nhịn đến đau nhức.
Hắn còn không nhớ rõ mình đã cởi chiếc giày còn lại của Thịnh Khanh Khanh và đặt nó bên giường thế nào, lại tháo từng lớp y phục và trang sức rườm rà của nàng xuống, sau đó lại dỗ dành nàng nằm lên giường.
Thịnh Khanh Khanh ngoan ngoãn nằm lên cạnh giường, hai tay đan vào nhau gối lên bên tai, nhìn Mạnh Hành cởi áo ngoài, ánh mắt nhiễm men say sáng long lanh.
Mạnh Hành bỗng nhiên bị ánh nhìn chăm chú này nhìn mãi đến y phục cũng không biết cởi làm sao, cả người cứng đờ cởi áo khác ngoài ném sang một bên.
Khi hắn làm xong hết mọi thứ, lại quay đầu nhìn sang Thịnh Khanh Khanh, tiểu cô nương nhìn hắn chớp mắt mấy cái, nở một nụ cười.
Mạnh Hành dùng chút thanh tỉnh cuối cùng nghĩ: Thứ gì nên biết nàng cần phải biết.
Nghĩ như thế, nên Mạnh Hành đến bên giường, đầu gối để ở mép giường, xoay người thử hôn lên môi Thịnh Khanh Khanh, lại hôn dọc xuống cái cằm tinh xảo của nàng, dùng răng không nặng không nhẹ mà cắn xuống cái cổ mềm mại của nàng.
Thịnh Khanh Khanh rầm rì ngẩng đầu lên lộ ra cái cổ thon dài, trắng nõn, là dáng vẻ chẳng hề có chút phòng bị nào.
Mạnh Hành hít sâu một hơi, một tay nắm cả vòng eo Thịnh Khanh Khanh kéo vào lòng mình, giọng khàn khàn nói: "Biết bây giờ là giờ nào không?"
Thịnh Khanh Khanh dựa vào bả vai của hắn suy nghĩ một lát, mơ mơ màng màng không chắc chắn hỏi: "Huynh đến sớm một canh giờ?"
Mạnh Hành dùng đốt ngón tay xoa xoa hai má mịn màng của tiểu cô nương, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
"Trước khi kết thúc ngày hôm nay chỉ còn lại nửa canh giờ." Hắn nói.
...
Vốn dĩ Thịnh Khanh Khanh vẫn không hiểu cuối cùng hắn nói như thế là có ý gì.
Nhưng khi đến cuối ngày mùng ba của tháng mười một, nàng vô cùng mệt mỏi cũng không còn sức lực để suy nghĩ cuối cùng câu nói đó có ý gì.
Nàng chỉ biết bản thân mình được lau qua một lần nước ấm, đầu ngón tay tê dại đến mức không còn chịu được kho4i cảm nữa đã được cẩn thận lau sạch sẽ, lúc này mới quay về giường.
Trong bóng đêm chỉ có giọng nói của Mạnh Hành dán sát vào lỗ tai nàng nói: "Ngủ đi."
Mặc dù cơn buồn ngủ thổi qua cả người nàng, nhưng có thể nhận được một chút hơi thở bất an trên người Mạnh Hành.
Nàng cố gắng tập trung một chút lý trí và sức lực cuối cùng, hướng vào trong lòng Mạnh Hàn, ôm lấy thắt lưng của hắn, cả người đều dựa vào lòng hắn, bàn tay yếu ớt vỗ vỗ lưng hắn, mơ hồ không rõ nói: "Muội không sao, đừng sợ."
Vì thế hơi thở bên cạnh được nàng liên tục trấn an nên cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nam nhân đó cũng không hề nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên mi tâm của nàng với dáng vẻ trân trọng.
Thịnh Khanh Khanh không nghĩ hắn lại như thế nên cười rộ lên, dựa vào lòng ngực của Mạnh Hành yên lòng mà ngủ.
Ít nhiều gì nàng khi nghĩ đến lời của Tôn Tấn nói với nàng sau khi đến Mạnh phủ là hoàn toàn đúng.
- -- Nếu Mạnh Hành thật sự có bệnh, chỉ cần nàng ở đó, thì nhất định sẽ chữa trị được.
Bất luận là tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ nhất định sẽ chữa khỏi.