Chương 1
CHƯƠNG 1.
Kỳ Vân bước ra từ quán bar của Lão Từ, cảm giác đứng không nổi nữa. Tiệc chia tay vừa kết thúc, bốn tên phòng 407 năm nào từ hôm nay trở đi chính thức giải tán. Lão Từ không tìm việc mà tự mở một quán bar, đang trong thời gian trang hoàng, vậy nên mọi thứ cứ rối tung cả lên. Hai người kia thì gọi xe về nhà, Hổ Tử Lâm trước khi lên xe cứ ôm lấy Lão Từ khóc không ngừng. Tài xế taxi mất kiên nhẫn chỉ chỉ vào tay lái, may là chẳng đến mức không biết ngượng bất mãn ra tiếng.
Kỳ Vân tính đứng trước lề đường hưởng chút gió để tỉnh táo bớt, dù sao cũng không về vội làm gì.
Lão Từ đứng sau vỗ vỗ Kỳ Vân, Kỳ Vân mỉm cười.
“Sau này sẽ thường xuyên tới ủng hộ cậu mà. Chừng nào thì cậu khai trương vậy?”
“Khoảng hai ngày nữa. Mẹ tôi bảo còn phải tìm thầy tính ngày nữa.”
Kỳ Vân đùa: “Tôi còn nghĩ cậu không tin vào mấy chuyện đó chứ.”
Lão Từ bỗng nghiêm mặt nhìn Kỳ Vân: “Làm người không thể không tin vào số mệnh được.”
Kỳ Vân thoáng nhếch miệng. Cậu chà xát hai cánh tay: “Gió đêm lạnh thiệt, nổi cả da gà.”
Lão Từ dù sao cũng đã tiễn bọn Hổ Tử về bèn bảo: “Vậy cậu vào phòng đi thôi.”
Kỳ Vân gật đầu, vừa định xoay người, đột nhiên sửng lại. Lão Từ nhìn theo ánh mắt cậu, thấy một người đàn ông đang bước trên phố đối diện. Vóc dáng rất cao, vẻ ngoài không tồi, diện mạo cực kỳ anh tuấn, trên tay đang xách hai túi nilon của siêu thị hai bốn giờ.
“Xem ra anh ta đang trên đường về nhà.” Lão Từ gật gù: “Cậu vẫn tinh mắt đấy nhỉ. Chất lượng không tồi nha, so với tên trước…”
Kỳ Vân trừng cậu ta. Lão Từ ngượng ngùng im miệng.
Người đàn ông trên phố đối diện rõ ràng khiếm khuyết ý thức cảnh giác, hai tên sống sờ sờ nhìn chằm chằm anh ta một đường mà vẫn không phản ứng gì. Lão Từ khoát tay lên vai Kỳ Vân, thấp giọng hỏi: “Haiz, tên đó còn tìm cậu không?”
Kỳ Vân trầm mặc.
“Có tìm cậu cũng không được để ý. Năm đó Hổ Tử đánh hắn đến vào viện còn phải đeo cảnh cáo xử phạt, tuy rằng trước khi tốt nghiệp có được xóa cho, nhưng cậu cũng không thể có lỗi với bản kiểm điểm ba chục ngàn từ của Hổ Tử nha.”
Kỳ Vân gạt tay cậu ta xuống: “Bộ trên mặt tôi viết hai chữ “rẻ tiền” hả? Không thấy tôi đang trong thời kỳ chỉnh đốn tâm tình khi thua khi thắng hả!”
Lão Từ trêu: “Cậu có dũng khí này là tốt rồi. Làm người mà do dự quá cũng không có nghĩa lý gì. Điều quan trọng là phải biết nhìn về phía trước, phía trước hẵng còn mục tiêu không tồi kia kìa.”
Kỳ Vân thật nhức cả đầu: “Chậc chậc chậc, cậu rảnh rỗi quá sinh nông nổi hử, ngộ nhỡ người ta có nhà có cửa rồi thì sao? Với cả cậu làm sao chưa gì đã khẳng định người ta cũng có hứng thú với nam giới nào.”
Lão Từ sờ cằm: “Cũng đúng. Không thì để tớ chạy đến hỏi chút vậy?”
Kỳ Vân giơ chân đạp lên bụng cậu ta một cái, Lão Tử đau đớn “au” một tiếng.
Người đàn ông bên kia đường rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhìn về phía Kỳ Vân, có lẽ đang nghĩ bọn họ là hai con sâu rượu uống quá chén.
Hôm sau lúc rời giường Kỳ Vân đau đầu vô cùng. Lúc cậu uống rượu vào có điểm đặc biệt, ngay lúc đó thì không say, nhưng sang hôm sau nhất định không lết khỏi giường nổi. Kỳ Vân bật di động nhìn nhìn, tám giờ đúng. Mười giờ rưỡi phải gặp thầy hướng dẫn, giờ phải rời giường thôi. Kỳ Vân nằm trên giường hô nhẩm trong bụng, một hai ba dậy, một hai ba dậy, hô đến nửa ngày cũng không muốn bật dậy. Cậu đặt tay lên mắt, rên rỉ một tiếng.
Mấy phút sau, tiếng báo tin nhắn vang lên. Kỳ Vân mở di động, lập tức đóng lại.
Di động reo lên. Kỳ Vân nhìn dãy số, lại ngắt máy. Lại reo. Lại ngắt máy. Còn reo. Còn ngắt. Kỳ Vân phiền ch.ết được, đơn giản là tắt luôn máy cho xong. Rời giường đánh răng rửa mặt. Cậu nhoài người đến trước bồn rửa tay soi lên chiếc gương trên tường phòng vệ sinh, hai bọng mắt đen thui. Cậu thở dài, mở nước rửa mặt.
Phòng ở được thuê lúc bắt đầu học lên nghiên cứu sinh, cũng không lớn gì. Đồ đạt vất lung tung, bình thường ít ai tới nên Kỳ Vân cũng lười dọn dẹp. Mơ mơ màng màng sửa soạn bản thân xong, Kỳ Vân ngồi ngây người trước bàn cơm. Hôm qua quậy đến tận khuya, quen béng mất việc nhà hết lương thực. Kỳ Vân luôn ngại thức ăn bên ngoài thiếu vệ sinh, nên bình thường đều tự nấu cả. Tìm nửa ngày không thấy thứ gì ăn được, cậu nhụt chí nằm bẹp trên bàn, nhìn cửa sổ đối diện ngẩn người.
“Không ăn sáng sẽ đau bao tử đấy. Cậu phải ăn cho đàng hoàng vào.”
“Biết rồi mà.”
“Vậy giờ ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Uống sữa bò với ăn trứng chim cùng lúc kỳ thực rất không tốt.”
“Cậu giống y mẹ tôi ấy.”
Kỳ Vân gãi gãi đầu, lảo đảo đứng dậy, rời nhà. Đi được nửa đường mới sực ra, mình khóa cửa chưa nhỉ? Hình như là rồi? Lại hình như là chưa? Đang do dự có nên trở về xem thử hay không, thình lình đụng phải một người. Đối phương là một người cao to, so với Kỳ Vân cao hơn nửa cái đầu. Kỳ Vân đang cúi đầu suy nghĩ, mặt đập thẳng vào bả vai người kia, đau ch.ết được. Người kia cười hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Giọng nói rất trầm thấp rất cuốn hút. Kỳ Vân có chút vừa hoảng sợ vừa ngưỡng mộ, xoa xoa mặt ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt rất nghiêm chỉnh. Trên dưới ba mươi tuổi, đẹp kiểu thông thường, nhưng lại rất có khí thế. Kỳ Vân lắc đầu, tỏ ý không sao.
Xe bus chính là thế đó, mấy đường cậu không đi thì từng chuyến tiếp từng chuyến, còn đường cậu đi thì ch.ết sống không thấy đâu. Chờ xe bus đến, Kỳ Vân ít nhiều đã có chút không kiên nhẫn, chà đế giày lên đất. Người cậu đụng phải cũng đang đứng đợi, hình như là cùng đường với cậu. Đợi nửa ngày, người nọ đột nhiên hỏi Kỳ Vân: “Thật xấu hổ quá, đến hoa viên Phinh Đình có phải đợi tuyến số bảy ở đây không?”
Kỳ Vân chợt cười: “Anh hỏi hoa viên Khố Đang (đũng quần) á. Vậy anh chờ ở phía đối diện ấy.”
Người đàn ông kia ngẩn người. Kỳ Vân cười nói: “Anh mà hỏi hoa viên Phinh Đình chắc chẳng mấy người biết đâu. Anh hỏi hoa viên Khố Đang thì ai cũng biết hết. Vì khu đó ngay cạnh nơi giao nhau của hai đường lớn ấy mà, hiểu chưa nào?”
Đối phương cũng vui vẻ đáp: “Ra là vậy, tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu nhiều.”
Nói xong vừa nhấc đầu, xe bus tuyến số bảy phía đối diện vừa lúc rời đi. Người kia bất đắc dĩ lắc đầu. Xe buýt tuyến mười hai Kỳ Vân chờ vừa lúc chạy đến, Kỳ Vân vẫy tay chào người kia, anh cũng vẫy tay lại với cậu. Giữa hè trời nóng vô cùng, cửa sổ xe buýt đều mở ra hết. Trước khi xe chạy vừa lúc nhìn thấy người kia nhận điện thoại, giọng không lớn nhưng Kỳ Vân vẫn nghe được một chút: “Húc Phi à? Xe tớ không chạy máy, đang chờ ở trạm xe buýt…”
Kỳ Vân thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, bộ dạng chật vật một tay vắt Tây trang, nhưng vẫn còn tâm tình mà mỉm cười với Kỳ Vân. Kỳ Vân vội thụt đầu lại, tiếp tục nhớ lại bản thân đã khóa cửa chưa.
Trên đường lại nhận được mấy tin nhắn. Kỳ Vân đời này hận nhất là day dưa không rõ với ai hoặc việc gì, loại nào cậu cũng chịu không nổi, hơn nữa đối phương còn là một thằng con trai. Thật khiến người ta chán không chịu được.
Di động vẫn reo liên hồi, biểu đạt khí thế Kỳ Vân không tiếp quyết không bỏ qua. Cậu ngồi trên xe nhàn rỗi không có gì làm liền nhắn tin quậy, gởi mỗi người một tin. Người kia sớm đã bị cậu ngắt trong lúc nhắn tin, di động chỉ hiện ra một chuỗi số. Chuỗi số này Kỳ Vân nhớ được bốn năm số, liếc mắt nhìn đã biết ngay là tên đó.
Sau khi bị Kỳ Vân ngắt bốn cuộc gọi, di động rốt cuộc quay về lặng yên. Kỳ Vân cất máy, đã đến trạm dừng.
Thực thú vị.
Sống một đời người cũng giống như ngồi xe bus vậy. Ngồi chung đoạn đường với những người xa lạ, đuổi kịp nhiều người còn có thể tiếp xúc mặt đối mặt, ngẫu nhiên tán gẫu hai câu. Tới đích rồi sẽ xuống xe. Kẻ đến đứng trước người đến đứng sau, kẻ rời đi trước người rời đi sau, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đều tự xuống xe, Võ Khánh Chi rời đi trước, rồi Kỳ Vân cậu, mới đến đứng.