Chương 47: Tìm được người
Thôi Tiến Chi đẩy thị vệ ra chạy tới, lảo đảo ôm lấy Lý Thuật.
Thị vệ không ngờ Thôi đại nhân lại thâm tình như thế, cả đám vội dời mắt đi, giả vờ không nhìn thấy gì cả.
Lý Thuật không kịp phản ứng đã bị Thôi Tiến Chi ôm vào lòng, cánh tay y siết chặt, như thể muốn khảm nàng vào máu thịt.
Y chưa từng...chưa từng ôm nàng như vậy.
Cảm giác xa lạ khiến Lý Thuật không quen.
Nàng dùng sức đẩy Thôi Tiến Chi mấy cái, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng ôm của y, nàng lùi về phía sau một bước.
Lý Thuật hơi cúi người, nhanh chóng giấu miếng ngọc bội đang treo trên cổ vào sâu trong ngực áo.
Thôi Tiến Chi bị Lý Thuật đẩy ra cũng không giận, đến cả sự xa cách nàng đối với y cũng không buồn để ý, y chỉ gắt gao nhìn Lý Thuật.
Thật tốt quá, nàng còn sống, vẫn còn đứng trước mặt y đây.
Thôi Tiến Chi nhìn nàng không chớp mắt, như sợ chỉ một giây sau nàng cũng có thể tan biến như mây khói.
"Nàng bị thương ư? Có nghiêm trọng không?"
Giờ phút này ngoài Lý Thuật ra, không thứ gì có thể lọt vào đôi mắt của y nữa.
Y phục của nàng đều bị rách, chỗ da thịt lộ ra đều đỏ đến ghê người, mơ hồ nhìn thấy miệng vết thương.
Thôi Tiến Chi vội cởi quan bào, rồi cởi chiếc ngoại y rách nát Lý Thuật khoác hờ trên vai xuống, thay vào đó mặc cho nàng áo của mình, bọc nàng chặt chẽ.
Lý Thuật lại bắt đầu giãy giụa, Thôi Tiến Chi liền hỏi: "Ta làm đau nàng sao?"
Y còn nghĩ Lý Thuật làm vậy vì đau, lực tay cũng giảm, Lý Thuật nhân đó tránh thoát.
Thôi Tiến Chi vươn tay còn muốn đỡ Lý Thuật, nhưng nàng lại lui thêm một bước, mới nói câu đầu tiên với y trong ngày: "Ta không sao."
Ngữ khí lãnh đạm.
Bàn tay của Thôi Tiến Chi còn treo ở không trung, y nắm nắm ngón tay, vừa hay liếc đến bàn tay Lý Thuật —— vết thương vô cùng nghiêm trọng, sâu đến mức nhìn thấy cả xương!
Thôi Tiến Chi lập tức nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói giương cao: "Nàng...... Có đau không?"
Y chỉ biết hỏi câu này, thật hận không biết nên hỏi thêm điều gì nữa.
Tay đứt ruột xót, tất nhiên là đau, chỉ là lúc nàng đau nhất cũng đã trôi qua. Lúc này Lý Thuật chỉ cảm thấy tay nằng nặng, không có cảm giác gì cả.
Đó cũng không phải dấu hiệu tốt.
Thôi Tiến Chi từng nhìn thấy nhiều loại vết thương, tất nhiên nhận ra vết thương của Lý Thuật đặc biệt nghiêm trọng.
Sắc mặt y nháy mắt biến đổi, cắn răng hô to: "Mau! Mau nâng cáng tre lại đây!"
Nếu không kịp chữa trị, bàn tay này của nàng sợ là sẽ bị phế. Chưa nói đến cầm bút, ngay cả việc cầm nắm hàng ngày cũng sẽ gặp khó khăn!
Thị vệ hận không thể mọc cánh bay, vội vàng nâng cáng tre tới. Lý Thuật muốn tự ngồi lên, nhưng Thôi Tiến Chi lại nhất định tiến tới ôm ngang nàng, ổn định đặt nàng ngồi lên cáng tre.
"Nâng cho cẩn thận! Xóc nảy một chút cũng không được!"
Y lạnh giọng ra lệnh.
Hai thị vệ nâng cáng chính là hai người cường tráng nhất, nghe xong trong lòng chỉ kêu khổ.
Đường núi gập ghềnh, sao có thể không xóc!
Nhưng nhìn sắc mặt Thôi đại nhân xanh lè xanh lét, bọn họ sao dám oán giận.
Thôi đại nhân không giống các quan viên khác, người ta làm quan đều uy phong lẫm lẫm, rất có quan uy, nhưng Thôi đại nhân đúng là xuất thân thế gia, hơi thở phong lưu tiêu sái dù dấn thân quan trường cũng không làm mờ đi chút nào.
Nhưng nếu ai đó ngu dốt chọc giận y, hậu quả không dám tưởng tượng.
Có đôi khi y giống như con hổ mang mặt cười.
Một đội thị vệ đi trước mở đường, một đội thị vệ ở phía sau bảo hộ, vài trăm con người, nhưng đều rất biết ý im lặng, sợ ồn đến công chúa.
Lý Thuật nằm trên cáng, quả nhiên thị vệ nâng cáng rất vững vàng, một chút xóc nảy cũng không có.
Mưa đã tạnh, ánh sáng mặt trời xuyên qua màn sương trên núi, chiếu vào mặt nàng ấm áp, có cảm giác...giống như ngọn lửa đêm qua.
Chuyện đêm qua như một giấc mộng, lúc đón nắng sớm, Lý Thuật bắt đầu nghi ngờ có thật sự nàng và Thẩm Hiếu đã cùng nhau trải qua một đêm dài hay không.
Nàng rũ mắt, nhìn miệng vết thương đáng sợ trên tay, trên đó vẫn còn nước thuốc màu xanh, nhắc nhở nàng chuyện đêm qua là thật.
Lý Thuật hơi mỉm cười.
Nàng không biết, thì ra Thẩm Hiếu là một người như vậy.
Không biết bây giờ chàng đang ở chỗ nào.
Thôi Tiến Chi đi bộ ngay sát bên cạnh, vươn tay đỡ cáng tre, tận lực giúp Lý Thuật giảm bớt xóc nảy.
Y ngước lên nhìn Lý Thuật, vừa đúng lúc bắt gặp nàng đang nhìn bàn tay, rồi nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng.
Nàng đang nghĩ gì, mà lại cười ôn nhu như vậy?
Nụ cười đó y đã rất nhiều năm chưa từng gặp lại.
Ban nãy lúc y ôm nàng, nàng lại tỏ ra chán ghét, chỉ hận không thể cách xa y ngàn dặm.
Trên tay nàng có thứ nước màu xanh, tiên hoàng liên mùi rất nồng, Thôi Tiến Chi ngửi ra được.
Lý Thuật cũng không tinh thông dược lý, huống hồ...... tay đã bị thương thành như vậy, không thể tự nghiền lá thuốc bôi lên tay được.
Trong sơn động còn có một đống lửa, còn có một cái giá tạm bợ bằng cành cây.
Đêm qua nàng...dường như có người chăm sóc.
Người kia đi đâu?
Thôi Tiến Chi nghĩ đến đây, mở miệng: "Tước Nô......"
Lý Thuật quay đầu lại: "Hửm?"
Thôi Tiến Chi nhìn vào mắt Lý Thuật: "Đêm qua có phải có người cứu nàng?"
Y mỉm cười: "Sau khi hồi phủ ta nhất định sẽ trọng thưởng cho hắn."
Lý Thuật nghe xong, tròng mắt co lại.
Nàng nhìn Thôi Tiến Chi đi bên cạnh cáng, đêm qua mưa to, đường trên núi rất trơn. Người y đều đã ướt đẫm, trên mặt còn dính đất bùn, đoán là lúc đi tìm nàng không cẩn thận bị ngã.
Y vẫn luôn là thế gia quý công tử, chưa từng chật vật như vậy bao giờ.
Lúc y xông tới ôm nàng, cơ thể rõ ràng đang run rẩy. Y cũng chưa từng kinh hoảng như vậy.
Nhưng Lý Thuật nhìn thấy trong mắt, lại chỉ quay đầu đi, không nhìn Thôi Tiến Chi nữa. Nàng nhìn con đường phía trước, thanh âm lãnh đạm: "Không có, đêm qua chỉ có mình ta."
*
Đi một đường, cuối cùng cũng về đến Thiên Phúc.
Sớm đã có thị vệ thông báo công chúa đã được cứu, chùa Thiên Phúc liền bận thành một đoàn, thị nữ vội thu thập sương phòng chỉnh tề, nước tắm đều đã đun, cơm chay cũng đã nấu, xiêm y sạch sẽ cũng đã được chuẩn bị, băng vải thuốc mỡ đều đủ, thuốc thường dùng trị phong hàn cũng đã sắc xong.
Công chúa cần gì thì có cái đó.
Cáng tre được nâng đến cổng chùa Thiên Phúc, lão phương trượng đã đứng chờ từ lâu.
Tuy là người xuất gia ngũ uẩn giai không, nhưng lão phương trượng cảm thấy đêm qua thất tình lục dục đều phải nghiệm qua một trận, kinh sợ khủng hoảng, tuyệt vọng cùng đường, sau khi biết tin thì vui mừng khôn xiết.
Công chúa mà xảy ra chuyện thật...... Nhìn mặt Thôi đại nhân kia xem, sợ là muốn cho cả đám hòa thượng này chôn cùng!
Lão phương trượng thấy cáng tre đi tới, thật hận không thể lớn tiếng niệm một câu Phật Tổ phù hộ, đang muốn tiến tới thỉnh tội với công chúa, lại thấy phò mã gia nhìn mình với ánh mắt như dao găm, bức ông ta đứng nguyên chỗ cũ.
Lão phương trượng giờ mới nhìn rõ, công chúa dựa trên cáng đã ngủ rồi.
Thị vệ nhẹ chân nhẹ tay đặt cáng tre xuống đất, Lý Thuật vẫn chưa tỉnh, Thôi Tiến Chi cúi xuống, một tay vòng qua sau lưng nàng, một tay nâng khuỷu chân, nhẹ nhàng ôm nàng lên.
Đôi tay vô cùng vững vàng, y đi thẳng vào đại môn của chùa Thiên Phúc.
Lão phương trượng vội tránh đường.
Chùa Thiên Phúc là ngôi chùa tư hữu của công chúa, hoàn toàn do công chúa bỏ vốn tu dưỡng. Cố lão phương trượng và Lý Thuật là chỗ quen thuộc.
Công chúa làm người rất thực tế, chỉ suy xét ích lợi trước mắt, đối với Phật pháp, thiện ác, tiền kiếp, kiếp sau gì đó mờ mịt đều không tin. Chùa tư gia người ta, phương trượng mỗi ngày đều giảng Phật pháp cho gia chủ, chỉ có chùa Thiên Phúc bọn họ, các hòa thượng ngoại trừ Vãng Sinh Chú thì không niệm các loại kinh khác.
Lần duy nhất nàng có chút mê tin là khi vừa cùng Thôi thị lang thành thân không lâu, nàng đặc biệt tới cầu một quẻ.
Quẻ nhân duyên.
Lại gieo được một quẻ hạ hạ.
Nàng cũng không cần nhờ người giải sâm, chỉ cười khổ một tiếng: "Nói chung là số mệnh định rồi."
Nàng giỏi quyền mưu, lại thông minh, với những gì mình muốn đều đã có kế hoạch rõ ràng.
Đó là lần duy nhất đối với một việc nàng lộ ra vẻ bất lực, không thể khống chế.
Từ lúc đó lão phương trượng đã biết, công chúa và phò mã, chung sống cũng không hòa hảo là bao.
*
Cáng tre dù không xóc nảy, nhưng đi đường núi không tránh khỏi có chút hơi lay động. Loại lay động này không khiến người khó chịu, ngược lại có chút thôi miên, Lý Thuật ngồi ở trên một lúc mà díu cả mắt.
Nhưng không lâu sau, nàng phát hiện không thấy lung lay nữa, ngược lại bản thân như đang dựa vào một lồng ngực vững chãi.
Lý Thuật thấy lạ, cơn buồn ngủ cũng bay đi mất, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy bầu trời trong sạch sau cơn mưa, sau đó chiếc cằm của Thôi Tiến Chi. Y nhìn đường, hai tay ôm nàng rất vững.
Nhưng Lý Thuật lại chỉ cảm thấy bị Thôi Tiến Chi ôm vào trong ngực cả người như bị gai đâm, bèn cựa quậy.
Thôi Tiến Chi vội ngừng bước chân, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng tỉnh rồi?"
Lý Thuật chỉ nói: "Thả ta xuống, chân ta không gãy."
Thôi Tiến Chi còn muốn nói nữa, nhưng Lý Thuật lạnh mặt, y im lặng vài giây rồi cũng nhẹ nhàng thả nàng xuống.
Lý Thuật mới nhận ra mình đang ở bên ngoài biệt viện.
Đêm qua mư lớn, trong viện đều bị mưa gội rửa, gạch lát nền cũng sạch sẽ bóng loáng.
Thị nữ cả viện đều đang bận rộn, nhưng có một người quỳ gối bên ngoài, cả người ướt đẫm, hiển nhiên đã quỳ cả một đêm, còn không nhúc nhích.
Đó là Hồng Loa.
Thị nữ thấy Lý Thuật về, vui vẻ hô lớn: "Công chúa đã trở lại!"
Đám thị nữ đang bận rộn liền ngừng tay, mấy thị nữ địa vị cao hơn vội vàng chạy đến muốn đỡ Lý Thuật.
Hồng Loa nghe thấy người khác gọi "Công chúa", vội vàng xoay người lại, thấy Lý Thuật đôi mắt liền sáng ngời, nhưng ngay lập tức bắt đầu khóc.
Hồng Loa dùng đầu gối bò đến chỗ Lý Thuật, vừa bò vừa khóc, cứ như thế bò một đường đến trước mặt nàng.
Nàng ta quỳ gối, định khấu đầu với Lý Thuật, nhưng Thôi Tiến Chi đã nhanh chân đi tới, Hồng Loa nghe thấy giọng nói của y vô cùng lạnh: "Người đâu, lôi ả ta xuống dưới!"
Lý Thuật rơi xuống núi, kẻ đáng trừng trị chính là Hồng Loa!
Còn có đám thị vệ đi theo Lý Thuật tới chùa Thiên Phúc nữa, tất cả bọn chúng đều không thoát tội!
Chủ tử xảy ra chuyện, đều là do nô tài không chăm sóc tốt.
Đêm qua Thôi Tiến Chi còn vội đi tìm Lý Thuật, bây giờ cơn giận mới bùng lên.
Tùy tùng của Thôi Tiến Chi nhận lệnh, đi tới túm lấy hai tay Hồng Loa toan kéo đi. Hồng Loa bị bọn họ lôi kéo lại chỉ biết khóc, không dám mở miệng xin tha.
Công chúa rơi xuống núi, dù nguyên nhân là gì, thì bọn họ thân là nô tài vẫn phạm phải trọng tội.
Lý Thuật sa sầm mặt, quát: "Dừng tay!"
"Ai phạt Hồng Loa quỳ?"
Thôi Tiến Chi: "Là ta."
Lý Thuật nghe xong quay người lại, cất giọng lạnh lẽo: "Thôi Tiến Chi, ngươi quên rồi ư, Hồng Loa là người của ta, không phải hạ nhân của ngươi."
"Người của ta, chỉ có ta được động. Những người khác đều không được động tới dù chỉ là một sợi tóc!"
Y dám phạt Hồng Loa?
Y có tư cách gì mà phạt Hồng Loa!
Hừ, Lý Thuật ta vì ai lại rơi xuống núi hả!