Chương 57: An Lạc bừng tỉnh
Thấy An Lạc tới, Kim Thành công chúa đang ngồi cạnh Lý Thuật trên giường La Hán (*) lật đật đứng lên, cẩn thận hành lễ: " An Lạc...... Công chúa."
Kim Thành do dự không dám gọi một tiếng "Tỷ tỷ".
Đám công chúa thứ xuất trong hậu cung không ai là không sợ An Lạc. Bởi vì nàng ta cực kỳ được sủng ái, lại hỉ nộ vô thường, không hài lòng thì không thèm để lại mặt mũi cho người khác. Lần trước trong tiệc sinh thần của Thái Tử Phi An Lạc mắng Kim Thành một trận, đến bây giờ Kim Thành vẫn còn sợ hãi.
An Lạc nhìn cũng không thèm nhìn con chim cút như Kim Thành, đặt mông xuống bên kia của giường La Hán, cách Lý Thuật một cái bàn thấp. Nàng ta ngó qua Lý Thuật, thấy tay nàng cuốn băng vải, ẩn hiện miệng vết thương giấu trong ống tay áo.
Nghe ngự y nói bàn tay này của cô ta suýt nữa phế rồi.
An Lạc nghĩ thế, cuối cùng bật ra một câu: "Cô không sao chứ hả?"
Ngữ khí tuy có hơi miễn cưỡng, nhưng tốt xấu xem như quan tâm, Lý Thuật nghe được nhướng mày —— nàng còn tưởng An Lạc hôm nay tới là muốn tr.a hỏi cái gì, đáp: "Khá hơn nhiều."
Một câu hỏi, một câu đáp, hai người hết lời để nói với nhau, không khí xấu hổ im lặng lan tỏa.
Nhóm mệnh phụ ngồi hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là điềm báo trước cơn giông?
Thật ra An Lạc cũng không định tạo sóng tạo gió gì, nàng ta chỉ muốn hỏi Lý Thuật một chút về chuyện hòa li, nhưng trong phòng lại toàn là người, chuyện đó không tiện hỏi. Vì thế nghẹn lại nghẹn, đến một câu cũng không nói.
Mà Lý Thuật vốn kiệm lời, tay còn đang nhức gần ch.ết, lười mở miệng.
Kim Thành thấy không khí nặng nề, do dự một lát, vẫn chủ động mở miệng phá vỡ trầm mặc, hỏi Lý Thuật:
"Vết thương trên tay tỷ tỷ lại đau rồi phải không ạ?"
Lý Thuật:
"Tốt hơn trước nhiều rồi."
Nói xong tay trái giật giật, muốn gãi, lại vô ý đụng phải miệng vết thương, đau đến mức mày nhăn lại.
Kim Thành thấy thế, vội sai thị nữ dâng lên lễ vật: "Muội làm chút quà nho nhỏ tặng tỷ tỷ. "
Lý Thuật nhìn thứ thị nữ trình lên, vẻ mặt nghi hoặc: "Găng tay? "
Kim Thành vội giải thích: "Tỷ tỷ bị thương ở tay, muội nghĩ lúc vết thương liền lại sẽ vừa ngứa vừa đau, không nhịn được sẽ gãi, vì thế làm chiếc găng tay cho tỷ tỷ, để bảo vệ vết thương."
Găng tay được làm từ tơ lụa thượng hàng, đeo lên sẽ không bị nóng, mười ngón tay có thể lộ ra, cũng không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường. Trên mặt lụa còn thêu hoa mai xinh xắn.
Lý Thuật rất thích, vừa đúng cái nàng cần. Nàng bảo Hồng Loa giúp đỡ đeo lên, nhìn ngắm một hồi, cười khen: "Muội có lòng rồi."
Lễ vật ai cũng có, nhưng hiếm được cái nào hợp mắt.
Kim Thành muội muội tuy có chút nhát gan, nhưng thật ra rất biết thiện giải tâm ý người khác, vừa qua đã cập kê, gần đây thường xuyên tham gia yến hội, đúng lúc nên lộ mặt trong giới quý tộc để tìm phò mã.
Về sau vị nào cưới được nàng ta, chuyện gia đình nội trạch sẽ được quản lý chu toàn.
Kim Thành nhấp môi cười cười: "Tỷ tỷ thích là được."
Lần trước nàng ta được Lý Thuật dạy dỗ, sau lại áp dụng câu "Trầm mặc cẩn thận" mà cư xử, quả nhiên không còn đắc tội ai, thậm chí tham gia vài lần yến hội còn có người khen nàng trinh tĩnh thục đức. Nàng ta vô cùng cảm tạ Lý Thuật.
Lễ vật được dâng lên, bầu không khí lúc này mới sinh động trở lại, mấy thế gia mệnh phụ cười xem náo nhiệt, khen Kim Thành "thêu thùa may vá giỏi giang", lập tức xua tan không khí ảm đạm bị An Lạc công chúa mang đến.
Ai ngờ: "Không phải chỉ là một cái găng tay thôi, khen gì khen lắm!"
An Lạc hừ lạnh một tiếng, bầu không khí nhất thời lại trầm xuống.
Kim Thành đang cười, bị An Lạc nói một câu như bị quất một roi lạnh thấu, đến tim cũng lạnh phân nửa. Khuôn mặt nàng ta đỏ trắng đan xen, hận không thể tìm một kẽ nứt nào đó chui xuống.
Nàng ta lại nói sai gì à?
An Lạc mặc kệ Kim Thành nghĩ gì, nàng quay đầu mắt hạnh trừng Lý Thuật, rất mất kiên nhẫn:
"Trong phòng buồn ch.ết, chúng ta ra ngoài đi!"
Nàng ta tới hỏi chuyện hòa li, kết quả những người đó lải nhải mãi toàn chuyện linh tinh, nàng ta căn bản không có thời gian mở miệng, sớm đã mất kiên nhẫn.
Kim Thành không nói gì sai, nhưng đen đủi đụng phải An Lạc nôn nóng, bị vạ lây.
Vẫn là Hồng Loa cơ linh, cười giảng hòa:
"An Lạc công chúa nói đúng, thời tiết có hơi âm u một chút, nhưng cũng do sắp mưa nên bên ngoài vô cùng mát mẻ, đi dạo hít thở không khí cũng tốt."
Mấy quý phụ nhân vội gật gù: "Đúng đúng, hoa viên của công chúa nghe nói được thiết kế đẹp lắm, chúng tôi vẫn luôn muốn nhìn qua."
Thị nữ phủ thêm cho Lý Thuật một lớp áo choàng, Lý Thuật sai sử Hồng Loa:
"Kim Thành và Vĩnh Thái lần đầu đến phủ của ta, đừng qua loa, dẫn hai muội ấy đi dạo đây đó, chơi một lát rồi hồi cung."
Xem như trả lại mặt mũi cho Kim Thành.
Tuy nàng không có tình cảm chị em gì với Kim Thành, nhưng nhìn chiếc găng tay rất kì công, lại nhân chuyện ban nãy An Lạc là vô cớ phát hỏa.
Lý Thuật tự nhận tính tình lãnh đạm, không thích giao thiệp, nhưng so với An Lạc nàng vẫn là người khéo đưa đẩy nhất.
*
Rời khỏi chính phòng, hai người dọc theo hành lang gấp khúc đi không có mục tiêu, thị nữ xếp hàng lặng lẽ theo sau xa xa.
Tiếng bước chân nện trên hành lang, lại càng tô rõ sự im lặng giữa hai người. An Lạc không biết uyển chuyển trò chuyện, đi thẳng vào vấn đề:
"Sao cô lại hòa li với Thôi Tiến Chi?"
Lý Thuật giương mắt nhìn An Lạc, không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Hỏi thế xem ra cô vẫn thích y nhỉ? "
Tâm tư thiếu nữ cứ thế bị vạch trần, An Lạc sửng sốt.
Nàng ta đương nhiên thích chứ, đó chính là Thôi Tiến Chi mà. Không cần tìm từ ngữ để hình dung, từ trước tới giờ y đã không giống người thường.
Như gió trong rừng sâu tiêu sái, như cây tùng mọc trên đỉnh tuyết sơn đĩnh đạc, như ánh trăn xanh nơi chân trời thanh khiết. Lúc y cười vô cùng phóng khoáng phong lưu.
An Lạc ngơ ngẩn nhớ tới Thôi Tiến Chi, im lặng trong chốc lát. Lý Thuật nhìn biểu cảm của nàng ta, liền biết tư tâm còn chưa dứt.
Còn như vậy thì người hòa li tiếp theo sẽ là An Lạc, công chúa tái giá sau đó cũng là An Lạc luôn.
Lý Thuật vuốt đầu ngón tay, không muốn nhìn An Lạc đi vào tử lộ, không đầu không đuôi hỏi một câu:
"Nếu Dương Phương nuôi ngoại thất, cô sẽ làm gì?"
An Lạc nghe vậy, tâm tư lập tức từ chỗ Thôi Tiến Chi nhảy về, mắt hạnh trừng to:
"Hắn dám á!"
Dương Phương mà dám làm như thế, nàng ta...... nàng ta...... sẽ tiến cung tìm phụ hoàng mẫu hậu, bảo họ lột da hắn ra!
Đừng nói là ngoại thất, hắn dám nói cười với một thị nữ thôi, An Lạc cũng có thể xé mặt của hắn.
Đương nhiên bao nhiêu năm nay hắn chưa từng làm vậy.
"Cô hỏi thế để làm gì? "
Chuông cảnh báo trong lòng An Lạc rung lên:
"Có phải cô phát hiện chuyện bí mật gì của hắn rồi không? Có phải hắn giấu ta ra ngoài tằng tịu với người khác? "
Chuyện này giống như một cây gậy đập cho An Lạc choáng váng. Nếu hắn thật sự thích người khác...... Hắn sao có thể thích người khác! Hắn không phải vẫn luôn thích nàng ta hay sao!
Được thích, được theo đuổi, được chiếu cố, được nâng trong lòng bàn tay, cảm giác đó là lẽ dĩ nhiên, nàng ta sinh ra vốn đã như thế. Nhưng An Lạc chưa từng nghĩ qua —— bọn họ, bao gồm cha mẹ, huynh trưởng, và Dương Phương, đều là có thể rời bỏ nàng ta.
Ý niệm này khiến An Lạc hoảng hốt, sau đó chuyển thành phẫn nộ. An Lạc chỉ cảm thấy có một lỗ hổng trong lòng, lấp không được, đẩy không đi.
Nàng ta vung tay áo:
"Ta phải đi tìm hắn! "
Hắn dám nuôi cái gì mà ngoại thất cơ!
An Lạc hấp tấp chạy về tiền viện.
Lý Thuật ngơ luôn.
Nàng vốn muốn vòng đến chuyện Thôi Tiến Chi nuôi ngoại thất, khiến An Lạc ch.ết tâm với y đi, sau này hòa thuận sống với Dương Phương thật tốt.
Không ngờ được, An Lạc à, đầu của cô chỉ để cài trâm thôi đúng không!
Lý Thuật thật là dở khóc dở cười, vội sai thị nữ đuổi theo, tốt xấu gì cũng phải ngăn An Lạc lại, đừng để cô ta làm ra chuyện xấu hổ.
Lúc Lý Thuật chạy tới, An Lạc cũng đã đỏ hết đôi mắt, không biết là vì tức giận hay đau lòng, đang phát giận với thị nữ nàng cử đi ngăn cản.
Lý Thuật xua tay bảo thị nữ lui ra, nàng chạy vội tới nên còn thở hổn hển, nôn nóng:
"Ta có nói là Dương Phương nuôi ngoại thất đâu, cô vội cái gì! Còn chạy loạn trong phủ của ta, có tin ta sai thị vệ tống cổ cô ra ngoài không!"
An Lạc thấp hơn Lý Thuật nửa cái đầu, hơn nữa tướng mạo Lý Thuật vốn lạnh lùng, lúc tức giận răn dạy người khác trông rất nghiêm khắc đáng sợ.
An Lạc bị Lý Thuật mắng, ấm ức mà không dám nói gì.:
"Cô vừa mới nói hắn nuôi ngoại thất còn gì."
Lý Thuật không kiên nhẫn:
"Ta mới nói là " nếu "! Lần sau nghe người ta nói hết đã."
Lý Thuật quả thực cạn lời, không muốn nói chuyện với đồ đần này nữa.
An Lạc khó chịu cãi lại:
"Tại cô không nói rõ ràng!"
Lý Thuật lười tranh luận, quạt quạt tay đi thẳng vào đình thủy tạ bên hồ, ngồi xuống băng ghế gần lan can. An Lạc đi theo vào, cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ven hồ nổi gió, Lý Thuật dém chặt áo choàng, sau đó liếc sang An Lạc, nhìn vào gương mặt đơn thuần không rành thế sự của nàng ta.
"Mới nghe hai chữ " ngoại thất " thôi cô đã như phát điên, vậy cô có biết chuyện Thôi Tiến Chi nuôi một kỹ nữ làm ngoại thất ba năm không?. "
An Lạc sửng sốt, mắt hạnh trừng to.
Sao có thể?
Lý Thuật thấy biểu cảm trên mặt nàng ta đông lại, nở nụ cười chế nhạo:
"Cô thích Thôi Tiến Chi nhiều năm như vậy nhưng có thật sự hiểu về con người y không? Người mà cô thích là bản thân y hay chỉ là hình tượng của y trong lòng cô? Cô luôn nói Dương Phương thua kém Thôi Tiến Chi, nhưng theo ta thấy, ít nhất trong chuyện tình cảm, hắn còn tốt hơn Thôi Tiến Chi một vạn lần."
"An Lạc, cô ghen ghét ta nhiều năm, nhưng cô lại không biết, thực ra ta chẳng có gì đáng để cô ghen tị cả. "
Dù giông bão ùa đến, trên người An Lạc cũng không bị ướt một phân, bởi vì đã sớm có người thay nàng ta chặn đi mưa gió. Nàng ta toàn thân sạch sẽ thơm tho, chỉ vào Lý Thuật đang giãy dụa trong cơn mưa lầy lội mà nói: "Hoa văn bùn đất trên người cô ta thật đẹp, ta cũng muốn."
Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.
An Lạc ngơ ngác không nói lời nào, thứ nàng ta vừa nghe được quá mức tiếp nhận, nàng ta nghe mà ngốc.
Lý Thuật không phải rất lợi hại sao, muốn gì được nấy, An Lạc vẫn cho rằng Lý Thuật chính là người sung sướng nhất thiên hạ, không ngờ cũng có chuyện nàng ta phải cam chịu không thể theo ý mình.
Nàng ta nhìn gương mặt tái nhợt của Lý Thuật cùng bờ vai hao gầy yếu đuối.
Ghét người ta lâu như vậy, An Lạc sớm đã xem Lý Thuật thành một yêu ma cường tráng, thân thể đao thương bất nhập.
Thì ra gỡ bỏ áo giáp rồi, chiến binh cũng mình đầy thương tích.