Chương 83: Hoàng Hà chảy siết

Ngày hôm sau.
Đêm qua tuyết rơi rất dày, hôm nay xe ngựa di chuyển khó khăn, thật vất vả mới tới được bờ đê Hoàng Hà, từ xa nhìn lại chỉ thấy đầu người nhấp nhô, những tiếng la trộn lẫn trong ồn ào hỗn tạp, không nghe rõ nội dung nhưng có thể cảm nhận được mười phần tức giận.


Thẩm Hiếu xuống ngựa, làn hơi thở ra trong không khí lạnh buốt hóa thành một làn sương mỏng.
„Dĩ công đại chẩn" đã thực hiện vài ngày, chuyển biến rất tốt, nạn dân có việc làm, có lương ăn, Thẩm Hiếu cũng có chút thời gian dứt người khỏi công việc cứu tế để cân nhắc chuyện khác.


Sáng nay chàng ở huyện nha tính toán đầu xuân năm sau cho dân chúng quay lại trồng trọt: Những nơi bị nước Hoàng Hà làm ngập qua đều để lại một lớp phù sa dày, đất đai màu mỡ, khẳng định đến mùa thu hoạch sẽ cho sản lượng cao.
Không ngờ lại nghe thấy dân công ở đê tiếp tục gây rối.


Lý Cần đã rời khỏi Lạc phủ được vài ngày.
Sắp cuối năm, hắn là hoàng tử, chắc chắn phải về kinh để tham gia lễ tế thiên và các loại cung yến, do đó hắn phải một lần nữa tuần tr.a toàn bộ đê Hoàng Hà trước khi về, phòng khi có chuyện.


Đoạn đê ở Lạc phủ này giờ đây được giao cho Thẩm Hiếu chăm nom.
Sao bỗng nhiên dân công lại gây chuyện rồi!
Thẩm Hiếu nhíu hàng mày rậm, đi nhanh về phía đám đông. Lúc di chuyển, gió lạnh như lưỡi đao bén, cắt qua y phục đâm thẳng vào lồng ngực chàng, khiến chàng ẩn ẩn có dự cảm bất an.


Mới vừa đi một đoạn, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân, người hầu đuổi kịp thở hổn hển: "Đại...... Đại nhân, vị kia phái người tới."
Người hầu bày thủ ngữ chỉ chữ "Thất", Thẩm Hiếu mới dừng chân: "Có chuyện gì vậy?"
Người hầu cố ổn định hơi thở:


available on google playdownload on app store


"Cũng không có gì chuyện quan trọng, chỉ đưa cho ngài hai thị vệ giỏi và một bộ y phục mùa đông."
Thẩm Hiếu nhăn mày, hắn đưa gì cơ?
Người hầu lại nói tiếp: "Với...... với một tờ giấy nhỏ."
Người hầu nói xong liền thò tay vào ngực áo tìm tìm, nhưng Thẩm Hiếu lại khoát tay:


"Được rồi, mấy việc vặt vãnh thế mà cũng phải đến đây nói, chờ ta xử lý xong chuyện đã."
Xiêm y và thị vệ ư, phỏng chừng trên tờ giấy kia cũng không phải đại sự gì. Sao Thất hoàng tử bỗng dưng lại nổi tính gà mẹ thế nhỉ.


Tóm lại hiện nay chuyện nạn dân mới quan trọng, Thẩm Hiếu bước chân vội vàng tiếp tục hướng về phía bờ sông.


Tờ giấy kia là đặc biệt được xé ra từ một lá thư, bên trên là dòng chữ nắn nót như của con trẻ "Tiết trời buốt lạnh, nhớ mặc áo ấm", cuối cùng vẫn im lìm nằm lại trong ngực áo gã người hầu.


Đám đông đang rất giận dữ, lúc Thẩm Hiếu đuổi tới nơi, bọn họ thậm chí còn đang xung đột với đốc công và lính tráng, có người còn dùng cuốc xẻng đập phá đoạn đê vừa sửa xong, bao công sức những ngày qua coi như uổng phí.


Thấy Thẩm Hiếu mặc quan bào đi tới, nạn dân đang điên cuồng cuối cùng cũng tìm được đối tượng phát tiết, một đám đỏ mắt xông tới chỗ chàng.
Thẩm Hiếu chỉ dẫn theo mấy bộ đầu nha huyện, đến cầm đao còn run tay, thấy dân chúng phẫn nộ như thế cả người đều run lập cập.


Có người giương cuốc định bổ xuống người Thẩm Hiếu, nhưng chàng lại không tránh, chỉ dùng một đôi mắt sắc lạnh như hàn tinh nghiêm khắc nhìn trực tiếp vào người đó, bức hắn hạ vũ khí trở về.


"Nháo cái gì mà nháo, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, náo loạn có thể giải quyết vấn đề sao?!"
Chàng trầm giọng quát: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"


Có lẽ do Thẩm Hiếu mang trên mình khí thế khiến nạn dân e sợ, hoặc có lẽ do từ ngày nhậm chức chàng không hề giống đám tham quan chỉ biết gom tiền, mà thực sự là một tri huyện có tâm với dân, đám đông náo loạn cuối cùng cũng bình tĩnh.
Người xông đến đầu tiên đỏ mắt:


"Đại nhân, nếu đã nói lấy công đổi lấy lương, chúng tôi đều bỏ công bỏ sức rồi, dựa vào đâu mắt chúng tôi phải nhận gạo mốc thóc cũ?"
Thẩm Hiếu nghe thế thì sửng sốt, lập tức phủ nhận: "Tuyệt đối không thể nào!"


Sao có thể cho dân chúng nhận gạo mốc được, ăn vào có thể bệnh đến mất mạng, cho dù muốn tiết kiệm ngân lượng cũng không thể đem mạng người ra đùa.
Chàng vội nói:


"Chuyện này nhất định đã xảy ra sai sót ở đâu đó, bản quan sẽ lập tức cho người tr.a xét, đảm bảo sẽ có lời giải thích cho các ngươi. Ăn gạo mốc sẽ ch.ết người, bản quan tuyệt không làm loại chuyện ác độc bực này!"
Chàng vừa dứt lời, liền nghe đôi ba người trong đám đông mỉa mai:


"Đại nhân, ngài nói không thể, nhưng thực sự đã có người phải ch.ết đấy."


Liên quan đến mạng người, tin tức như vậy đánh vào ngực Thẩm Hiếu, chàng không đứng vững, lảo đảo một chút, nhận ra tất cả nạn dân ở đây mắt đều đỏ, như khổ sở, lại càng như phẫn nộ, đều gắt gao nhìn chằm chằm chàng.


Đầu tiên gặp phải thiên tai, không biết bao nhiêu họ hàng thân nhân đã ch.ết. Lại mãi không nhận được lương thực cứu tế, có thêm bao người bỏ mạng. Hiện giờ thật vất vả được cứu nhờ lấy công đổi cơm, nhưng mới vừa ăn no được mấy ngày, không ngờ cơm gạo đó chính là thứ thuốc độc lấy mạng!


Bá tánh yếu ớt dù chỉ còn da bọc xương cũng bị khơi nên phẫn nộ trong lòng.
Từng đôi mắt như dã thú gắt gao ghim chặt Thẩm Hiếu, chẳng lẽ đám quan viên này thật sự không có ai quan tâm đến tính mạng bá tánh ư?
Có tin bọn họ tạo phản hay không con mẹ nhà nó!


Nạn dân điên cuồng chợt yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng hít thở nặng nề, giống như có ngàn cân thuốc nổ chỉ chờ phát động.
Thẩm Hiếu biết mình mà còn không khuyên giải được, sau đó sẽ là hậu quả lớn thế nào!


Chàng vội nỏi: "Chư vị yên tâm, bản quan nhất định tr.a rõ việc này, trả lại cho các ngươi công đạo ——"
"—— công đạo cái rắm!"
Chàng bị ngắt lời bởi một giọng nói đầy phẫn nộ.


Thẩm Hiếu nhìn về hướng kia, người nọ giấu mặt trong đám người, chỉ có thể nghe được giọng nói đầy kích động của hắn.


"Chúng tôi vô duyên vô cớ phải chịu thiên tai, đất đai gia súc đều mất hết, trước đây đều chỉ cần trực tiếp đi lĩnh cháo, dựa vào đâu bây giờ lại phải cực khổ làm việc vì một chút thức ăn? Chúng tôi đã chịu đủ khổ rồi, sao còn phải bị bắt nạt như thế?"


Dân tình đang phẫn nộ, vốn không có khả năng tự bình tĩnh lại, đám người đỏ mắt bắt đàu xô đẩy: "Dựa vào cái gì! Bị thiên tai rồi lại còn phải làm trâu ngựa cho các người!"


Tiếng nói kia lại cất lên: "Lấy công đổi gạo cái quái gì, nói thật dễ nghe, ta thấy chính vị Thẩm đại nhân này đã tham ô lương thực cứu tế đó!"
Thẩm Hiếu lạnh lùng phủ nhận:


"Bản quan mà có tâm tư đó thì nguyện bị thiên lôi đánh ch.ết! Các ngươi không tin có thể tới phủ của ta tìm, nếu tìm thấy một chút tài sản dư thừa nào ta sẽ để mạng lại đây!"
Chàng phân phó bộ đầu bên cạnh: "Mau đi bắt kẻ vừa nói chuyện kia cho ta!"


Bộ đầu tuân lệnh liền chui vào đám đông, thanh âm người nọ lại thay đổi, không biết phát ra từ nơi nào.


"Mọi người ngẫm lại xem, ngoài chợ giá gạo mới là bao nhiêu, gạo mốc bao nhiêu? Hắn nói chúng ta làm việc lấy gạo ăn, tự mình giúp mình, nhưng thực tế lại chỉ phát toàn gạo cũ gạo mốc, tiền chênh lệch thì hắn bỏ túi riêng!"


Kẻ kia lại càng cao giọng: "Nhưng chúng ta ăn phải gạo mốc mất mạng rồi, đám quan viên trời đánh, đến mạng của chúng ta chúng cũng hận không thể nuốt vào. Hôm nay thà hủy con đê này, phá huyện nha của hắn, đoạt lấy kho lương, không thể cứ để bọn chúng bắt nạt!"


Giọng kẻ kia vừa khàn vừa thô, cực kì có tính kích động, nạn dân vốn đã vào đường cùng, đúng lúc phẫn nộ nhất, nghe vậy lập tức xô đẩy về phía trước.


Bộ đầu thấy nạn dân xô đẩy, vội vàng muốn tới kéo Thẩm Hiếu lui về phía sau, Thẩm Hiếu lại đẩy bộ khoái kia ra. Trước đó đã phái người đi châu quận khác mượn binh, nhưng sự tình khẩn cấp, sợ binh còn chưa tới đã xảy ra chuyện không thể vãn hồi.


Nếu để nạn dân vượt qua, đạp phá nha phủ, chính là tạo phản.
Thẩm Hiếu biết lợi hại, giơ cánh tay ngăn trước mặt bọn họ, giận dữ mắng:
"Các ngươi lui về hết cho ta! Ai dám tiến một bước chính là tạo phản!"


Nghe được hai chữ „tạo phản" đám đông liền hoảng hốt, biết đó là trọng tội tru di cửu tộc, càng e dè Thẩm Hiếu đứng thẳng tắp ở phía trước ngăn cản, tỏ thái độ "Có bản lĩnh thì bước qua xác ta".


Nạn dân chần chừ một lát, do dự không biết có nên tiếp tực tiến thêm hay không, một người đứng bên trên bất ngờ cảm thấy bị đẩy mạnh, cơ thể lao về phía Thẩm Hiếu.


Có người tiên phong, những người khác như được tiếp dũng khí, cũng điên cuồng xông lên. Thẩm Hiếu lập tức bị vây trong đám người, trái xô phải đẩy, bước chân cũng không còn vững vàng.


Thẩm Hiếu bị tách khỏi bộ đầu đi cùng, đúng lúc một mình chống đỡ, lại cảm thấy có một bàn tay lặng lẽ đẩy chàng về phía Hoàng Hà.
Trong lúc nguy nan Thẩm Hiếu quay đầu, cuối cùng thấy rõ gương mặt của kẻ kích động dân chúng kia.
Một kẻ xa lạ, nhưng lại có đôi mắt sắc như chim ưng.


Hắn căn bản không phải nạn dân, là ai phái hắn tới cố ý kích động bá tánh tạo phản?.
"Ngươi ——"
Người nọ đánh gãy lời Thẩm Hiếu, cười một cách âm độc: "Thẩm đại nhân, ngài đi mạnh giỏi nhé."


"Ùm" một tiếng, Thẩm Hiếu rơi xuống dòng nước siết trong lúc đám đông dân chúng đang giận sôi lên, vô cùng ồn ào, nhất thời không ai phát hiện.
*


Tám trăm dặm đường, ba ngày sau tin tức mới truyền tới Trường An, người đưa tin khi xuống ngựa hai chân dường như đông cứng, dọc đường đều không dám dừng lại để tiểu tiện, lúc vào đến trong cung cả người đều bốc mùi khó ngửi.


" Nạn dân Lạc phủ phản loạn, phá đê, đoạt kho, Huyện lệnh huyện Tĩnh Nhân Thẩm Hiếu hi sinh vì nhiệm vụ, cầu Hoàng Thượng nhanh chóng phái binh trấn áp!"


Thân thể Chính Nguyên Đế mới tốt lên dạo gần đây, bắt đầu quay lại xử lí chính sự ở Hàm Nguyên Điện. Nghe được tin, ông ta tức giận đập mạnh lên bàn, giấy bút trên bàn như muốn nảy lên.
"Phản loạn?!"
Cứu tế thế nào lại để xảy ra phản loạn, có phải Thẩm Hiếu ăn bớt tiền cứu tế?


Tiền triều sụp đổ cũng bởi lí do này!


Chính Nguyên Đế khó thở, đứng phắt dậy, chuẩn bị vòng qua bàn muốn chất vấn người đưa tin. Nhưng ông ta đã quên thân thể không ổn, đứng lên quá vội, lại lửa giận công tâm, trước mắt nhất thời tối sầm, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong choáng váng, phản ứng không kịp, chỉ thấy mình ngã ngửa về phía sau.


Lạc phủ phản loạn, bệ hạ lại ngất xỉu nằm trên giường không dậy nổi, không có cách nào xử lí chính sự.
Hết cách, một quốc gia cần phải có người quản lí chính sự, quần long mới phải có năm đầu. Do đó Thái Tử mới vừa giải cấm túc không lâu, liền bắt đầu thay hoàng đế toàn diện giám quốc.


Quyền lực Đông Cung nay như mặt trời ban trưa.
Mọi người trong lòng đều cân nhắc —— đến lúc đại hàn, còn không biết hoàng thượng có qua được không.
Giờ nên đốt nhà của ai, cũng quá rõ rồi.
*
Năm ngày sau, Hàm Nguyên Điện.


Thái Tử giám quốc, chuyện đầu tiên chính là hạ lệnh triệu Thất hoàng tử Lý Cần về kinh.


Không cần biết "Dĩ công đại chẩn" là lí do gây ra phản loạn, hay là bởi vì Thất hoàng tử trước đó tranh thủ xuất đầu tạo thành tích, nói chung Thái Tử giám quốc, Thất hoàng tử không có quả ngọt để ăn, căn bản là không cần nghi ngờ gì nữa.


Trên mái ngói lưu ly phủ một lớp tuyết rất dày, càng khiến cho tường son cung đình thêm vẻ dữ tợn.


Thái Tử giám quốc, lấy danh nghĩa bệ hạ triệu Lý Cần về, hắn tất nhiên không dám khồn tuân, mặc kệ đường tuyết nguy hiểm, một đường chạy về Trường An, lúc tiến cung thường phục cũng không kịp đổi, chỉ qua loa thay bộ áo choàng phong trần mệt mỏi, liền vội vã tới Thái Cực cung.


Trên bậc thang cẩm thạch trăng tinh, Lý Cần mới bước lên vài bước, một thân ảnh mặc áo minh hoàng cũng bước xuống.
"Thất đệ về nhanh thật."
Thái Tử híp mắt nhìn xuống, đầy chế nhạo:
"Trị thủy Hoàng Hà vốn là chuyên lớn, thất đệ chưa từng kinh qua, không có kinh nghiệm, khó trách gây ra sai sót."


Hắn nói xong liền vỗ vai Lý Cần:
"Dĩ công đại chẩn, Thất đệ sao lại đồng ý với ý tưởng đó của Thẩm Hiếu vậy, chậc chậc, Lạc phủ đều bị hai ngươi náo thành dạng gì rồi."
Bàn tay trên vai dơ bẩn như rắn độc, Lý Cần dằn xuống bất mãn, cười đáp:


"Đại ca, thần đệ đã lâu chưa gặp phụ hoàng, vẫn muốn trước tiên thỉnh an người đã. Đại ca thứ tội."
Nói xong Lý Cần cất bước muốn đi, nhưng Thái Tử lại duỗi tay ngăn cản, đôi mắt ngậm cười:


"Phụ hoàng đang bệnh, thái y nói cần tĩnh dưỡng, cảm xúc không thể bị kích động. Thất đệ hay là đừng đi, ta sợ phụ hoàng thấy đệ sẽ tức giận đó."
Thái Tử vui vẻ:
"Hay là thất đệ nhất định cứ muốn phụ hoàng khó chịu mới được?"
Nói gì vậy!


Lý Cần mà không tới thăm Chính Nguyên Đế, chẳng lẽ muốn gánh cái danh bất hiếu sao.
Lý Cần trong lòng biết hiện nay không cần phải tranh cao thấp cùng Thái Tử, hắn khiêm tốn chắp tay:
"Vậy thần đệ sẽ dập đầu bên ngoài điện."


Nói đoạn liền thẳng tắp quỳ xuống, khấu đầu một cái thật vang. Lúc đứng lên, vạt dưới y phục toàn là tuyết.
"Chuyện phản loạn ở Lạc phủ ——"
Lý Cần muốn nói, lại bị Thái Tử cắt ngang:


"Thất đệ chớ hoảng, không liên quan đến đệ đâu, đều là do Thẩm Hiếu ra chủ ý, cô đã phái người tịch thu gia sản. Cơ mà thất đệ à, ngươi cũng thật là, sao lại ngây thơ nghe theo chủ ý đơn phương của Thẩm Hiếu vậy?"


"Sắp hết năm rồi, mấy tháng này ngươi cũng mệt mỏi, chuyện chính sự tạm gác xuống đã, trở về nghỉ ngơi một thời gian đi."
Thái Tử nói vài câu, thế là đã đoạt mọi chức vụ trên người Lý Cần, đừng nói là đến việc trị thủy, ngay cả công việc của Lễ bộ cũng không còn.


Thân ảnh minh hoàng đi xuống bậc thang, liền có thái giám chạy tới bung dù, phía sau Thái Tử là một đám cung nhân, phô trương không khác gì hoàng đế.


Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, Thái Tử mới vừa giám quốc, một là đề bạt cựu thần Đông Cung, hai là đẩy toàn bộ chuyện phản loạn ở Lạc phủ lên người Thẩm Hiếu, ba là mượn cớ thu lại binh quyền trong tay Thất hoàng tử.
Ngắn ngủi có mấy ngày, thời thế đã thay đổi.


Thái tử đảng như mặt trời ban trưa, Thất hoàng tử nổi bật là thế mà cũng đã ngã xuống.
*
Lúc Thái Tử cùng Thất hoàng tử nói chuyện, Thôi Tiến Chi mới hạ mão* ở Binh Bộ.
*hạ mão: quan viên hết giờ làm
Thái Tử đắc thế, sao có thể bạc đãi công thần Thôi Tiến Chi.


Nhờ cái cớ trấn áp phản loạn ở Lạc phủ, Thôi Tiến Chi xuất thân võ tướng thế gia một lần nữa được đề bạt vào Binh Bộ.


Thôi Tiến Chi dù sao cũng bị lưu một tiền án trước mặt Hoàng Thượng nên không thể đề bạt một chức vị quá cao, bởi vậy y chỉ tạm nhận chức chủ sự Binh Bộ lục phẩm. So với quan hàm tam phẩm Thị lang trước đó, chức vị này đúng là thấp, nhưng Thôi Tiến Chi lại toàn quyền phụ trách việc trấn áp phản loạn ở Lạc phủ, chức thấp nhưng quyền cao.


Rời khỏi Binh bộ, Thôi Tiến Chi đi về phía cổng hoàng cung, dọc theo đường đi có quan viên không ngừng chắp tay chào hỏi.
Ai nấy đều rất khiêm tốn.


Hiện giờ Thái Tử thượng vị chính là ván đã đóng thuyền, vị này chính là phụ tá đắc lực Thái Tử, cánh tay phải của Đông Cung, ngày sau xác định có thể trở thành đẳng nhất quốc công gia, địa vị vững chắc.


Chậc chậc, Thôi gia mới lụn bại bao lâu, lại sắp sửa quyền thế ngập trời? Không phục không được.
Thôi Tiến Chi ra đến cổng cung, liền có thị vệ vội vàng chạy tới, thấp giọng bẩm:
"Đại nhân, xe ngựa của Bình Dương công chúa vội vã rời thành, người chúng ta phái đi không ngăn được!"


Đôi mắt phượng của Thôi Tiến Chi co rút: "Phế vật!"
Y nhảy lên ngựa, vung roi, chạy một mạch về phía cổng thành.






Truyện liên quan