Chương 41
Từ văn phòng Đường Tỉ đi ra thì Thi Nhiêu giống như mới trải qua một ải địa ngục gian nan, cả người cô giống như một con búp bê đờ đẫn ra.
Cô ngây ngốc bước từng bước lang thang không có mục tiêu về phía trước, đi cả nửa ngày vẫn chưa gặp thang máy, quay đầu lại mới phát hiện là do mình đã đi qua luôn, lúc này mới vội vàng quay trở lại.
Sau khi vào thang máy cô vẫn còn bộ dáng giống như vừa rồi, ngơ ngác nhìn tường con số nhảy trên tường.
Trong giới này loạn, cô biết ; tiềm quy tắc, cô cũng biết, nhưng cái loại hình ảnh mà Đường Tỉ vừa miêu tả ngay cả trong phim A(*) cô cũng chưa từng gặp qua.
(*) Adult = phim người lớn
NP, nam nam, nữ nữ, nam nữ, SM, mấy cái từ này tách ra cô còn có thể hiểu, nhưng toàn bộ trộn lẫn vào nhau, xin lỗi....sức tưởng tượng cô không cho phép.
Nghĩ đến vừa rồi khi nói chuyện Đường Tỉ hận rằng không thể móc mắt mình ra thì Thi Nhiêu biết người này đã bị kích ŧhích rất nghiêm trọng rồi, nói không chừng cần phải có can thiệp về tâm lý, bằng không tư tưởng sẽ dễ bị lệch lạc.
Nghĩ đến đây cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Tạ Dư :
[Tranh thủ thời gian giới thiệu cho anh chị một cô bạn gái đi, em lo lắng anh ta sẽ xảy ra chuyện mất.]
Thân phận giống như Đường Tỉ, trong giới không biết có bao nhiêu người muốn trèo lên giường anh ta, nhưng anh ta có thể giữ thuần khiết đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, kết quả lại bị thấy được cảnh một đám người ɖâʍ loạn trước mắt thì làm sao có thể bình thường được.
[Chuyện này cô tìm mợ chị mà nói.]
[Em và mợ chị quan hệ không tốt, hai vợ chồng bọn họ có bao nhiêu ghét em chị không biết sao?]
Mấy năm nay Đường Tỉ nhắm vào cô một phần cũng xuất phát từ Đường gia. Nếu không có Thi Lam và cô thì Tạ Dư chính là người thừa kế duy nhất, Đường gia tự nhiên cũng được hưởng lợi một phần nào đó.
[Bên cạnh cô nếu thấy có ai thích hợp thì giới thiệu cho anh ấy đi, chị gần đây rất bận nên không có thời gian đâu mà lo, tạm biệt!]
Thi Nhiêu cất điện thoại xong vuốt cằm suy nghĩ, mãi đến khi ra khỏi thang máy cũng không nghĩ ra được ai phù hợp với Đường tổng cao quý.
Thời gian trôi dần rốt cuộc cũng đến ngày quay chương trình, bởi vì tập cuối là quay phát sóng trực tiếp, người xem sẽ bỏ phiếu cho nên sáng sớm mọi người lại phải đến phim trường để tập duyệt lần cuối.
Căn cứ vào yêu cầu của tổ đạo diễn, ở phân đoạn thống kê phiếu bầu thì mỗi người cố vấn sẽ biểu diễn một tiết mục, coi như chào kết màn.
Nói đúng hơn thì đây là yêu cầu của người khán giả, từ lần trước Thi Nhiêu hát được một bài thì không lên sân khấu biểu diễn thêm lần nào nữa nên fans mới chạy đến trang web chính thức nhắn tin yêu cầu, tổ đạo diễn cũng vì thế cho cô thêm cơ hội nữa.
Thi Nhiêu : Loại cơ hội này tôi một chút cũng không muốn nhận, cảm ơn!
Sợ cô cướp đi sự nổi bật của các thí sinh nên tổ đạo diễn gợi ý cho cô hát một bài trữ tình, đừng mạnh mẽ như lần trước, nhưng Thi Nhiêu trời sinh tính cách nổi loạn nên việc chọn bài hát cũng mất cả tuần.
Kết quả lúc công bố ca khúc làm tổ đạo diễn mở rộng tầm mắt, muốn bóp cổ cô để hỏi một chút rốt cuộc cô muốn làm gì.
"Tôi sẽ hát bài này, nếu không được thì không cần hát nữa."
của NightWish là ca khúc yêu thích nhất của cô khi còn ở bên Khâu Thừa, của Cố Kiều Ưu là ca khúc cô thích nghe nhất trong mấy năm chia tay kia, mỗi lần khi nhìn qua ca từ thì sẽ nhớ đến những kỷ niệm đã trải qua cùng anh rồi tự mình trốn trong chăn vừa khóc vừa cười.
"Nhưng bài này có bản lời tiếng Trung mà."
"Tôi chưa từng nghe bản tiếng Trung nên sẽ hát tiếng Nhật, không được thì tôi không hát nữa."
Những gì cần có từ chương trình này cô đã có hết, nên hiện tại chẳng có lý do gì để cô phải nghe theo lời tổ đạo diễn yêu cầu cả.
"Từ khi nào mà em biết tiếng Nhật thế?"
"Lúc học đại học đấy."
"Rốt cuộc em còn biết những gì hả?"
Đối diện với sự truy hỏi của người đại diện, Thi Nhiêu bĩu môi nói : "Ba lê, violon, dương cầm biết một chút, ngôn ngữ của người khuyết tật cũng biết một chút do cần cho việc đóng phim nên học."
Thẩm Đại : .....
Xin lỗi, đã quấy rầy rồi!
"À, còn có đàn ghi-ta nữa."
"....."
Cứ như vậy cô thành công thuyết phục được người đại diện, lại thông qua người diện để thỏa hiệp với tổ đạo diễn, rốt cuộc cũng ấn định được ca khúc muốn hát.
Cả nửa tháng luyện tập nhưng cô chưa từng nói cho Khâu Thừa biết, chỉ vào ngày cô diễn tập lần cuối mới nhắc nhở anh tối nhớ mở TV xem.
"Em sẽ hát?"
"Anh đoán xem, nếu không ở nhà thì anh có thể mở điện thoại xem, cài đặt phần mềm phát sóng trực tiếp ấy."
Tuy rằng cô ở đầu bên kia giả ngơ nhưng anh lại không dễ bị lừa, dù sao cũng nhắc nhở rõ ràng như vậy.
"Em hát loại nhạc gì? Vẫn là rock and roll sao?"
"Không nói cho anh đâu, nói bây giờ thì còn gì là thần bí, tối nay anh mở TV xem là biết rồi."
"Được, anh nhất định sẽ canh trước màn hình để cổ vũ reo hò cho em."
Nghe được lời này cô cười đến run người, lúc này Tiểu Diêu đến tìm cô bảo lên sân khấu nên cô phất phất tay, cúi đầu che điện thoại nói.
"Em tắt trước đây, tối nay anh đừng quên đấy."
"Được, không thể quên được đâu, em cố lên."
"Ừm, chúng ta cùng cố lên."
Diễn tập thì không có khán giả ở hiện trường xem, chỉ có nhân viên và tổ đạo diễn, Thi Nhiêu ôm đàn ghi-ta lên sân khấu, điều chỉnh độ cao của ghế rồi tiếp theo là vài nốt nhạc vang lên.
Nhiều người dưới đài nghe cô vừa đàn vừa hát thì cảm thấy giống như cô đang muốn gửi cho một người nào đó.
Thì ra Thi Nhiêu cũng là một người có câu chuyện xưa của riêng mình. Trong lòng mọi người đều cảm thán như thế.
Bởi vì bản gốc là giọng nam nên cho dù Thi Nhiêu dùng hết năng lực của mình cũng không thể mang lại cảm giác bi thương như bản gốc, trong giọng hát chỉ được vài phần tương tự.
Buổi tối khi phát sóng trực tiếp, Thi Nhiêu vẫn ôm đàn ghi-ta lên sân khấu như lúc diễn tập, nhiều người không hiểu chuyện đều mắt chữ O mồm chữ A.
Ngay khi cô bắt đầu đàn thì mọi người mới chợt bừng tỉnh như biết cô muốn hát gì.
Nhưng đến khi cô cất giọng hát lên thì ai cũng sửng sốt.
Từ từ, sao ca từ không giống với cái tôi nghe? Nhạc thì rõ ràng giống mà? Vì sao chứ?
Là tiếng Nhật? Dù sao chắc chắn không phải tiếng Trung, cũng chẳng giống tiếng Hàn, vậy thì là tiếng Nhật rồi.
Thi Nhiêu không quan tâm những người bên dưới suy nghĩ gì, người quay phim đẩy camera vòng quanh sân khấu, cô lúc thì cúi đầu nhìn đàn, lúc thì ngước lên nhìn xuống khán đài, càng lúc càng nhiều camera chĩa về phía mình.
Khi âm cuối cùng vang lên thì cô cũng cầm đàn ghi-ta đứng dậy, cong môi cúi xuống chào khán giả xong thì đi thẳng xuống đài không nói một lời.
Khâu Thừa ngồi ở văn phòng chống cằm xem cô biểu diễn, chờ khi màn ảnh chuyển qua người MC thì anh mới như chợt nhớ ra điều gì, đột ngột đứng lên cầm áo khoác và điện thoại rồi chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện cho cô.
Vốn tưởng tập nhiều lần như vậy rồi thì sẽ không khóc.
Thi Nhiêu hai mắt đẫm lệ đứng im trong hậu trường để chuyên viên trang điểm chỉnh lại, nghĩ thầm : Về sau sẽ không hát bài này nữa, quá nguy hiểm rồi.
Bởi vì điện thoại để trong túi xách, mà túi xách lại ở chỗ trợ lý nên sau khi chỉnh lại lớp trang điểm thì cô quay lại sân khấu để quay tiếp chương trình, hoàn toàn không biết Khâu Thừa đã gọi cho mình bao nhiêu cuộc.
Nói là do khán giả bình chọn chứ thật ra kết quả đã được sắp xếp hết, khi người MC công bố kết quả thì ba người cố vấn ra sức mà diễn như không hề biết gì.
Khi chụp ảnh chung mọi người đều cố đẩy cho Cảnh Lạc đứng ở vị trí trung tâm, hai nghệ sĩ nam cố vấn một trái một phải, Thi Nhiêu thì đứng cạnh một thí sinh khác.
Lúc phỏng vấn phóng viên quay quanh tất cả mọi người, Thi Nhiêu theo thường lệ gửi lời chúc mừng đến các thí sinh được ra mắt, lời cảm ơn đến khán giả xem đài rồi tìm cớ trốn mất.
Sau khi lên xe mở điện thoại ra xem mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả còn là cùng một người gọi.
"Sao anh lại gọi cho em nhiều cuộc như vậy?"
"Anh sắp đến rồi, em chờ một chút, đêm nay anh đón em trở về."
"Anh đón em? Thiệt hay giả? Không phải anh rất bận sao?"
"Dù bận cũng không thể quên em, chờ anh đấy."
"Vậy anh nhanh một chút, em sợ sẽ bị phóng viên đuổi theo...."
Lời còn chưa dứt cô đã thấy một chiếc xe chạy vào, đèn xe lóe lên như đang chào hỏi với cô.
"Đó là xe anh?"
Khâu Thừa không hạ cửa xe xuống mà là nhấn còi, cười nói.
"Động tác nhanh lên, đừng để bị paparazzi phát hiện."
Nghe vậy Thi Nhiêu nhanh chóng đeo túi xách lên, vỗ vỗ vai Tiểu Diêu.
"Người trong nhà đến đón chị, em ở đây chờ chị Thẩm đi, chị về trước đây, trên đường lái xe cẩn thận."
Nói xong cô khom lưng mở cửa xe ra đi xuống, dẫm lên giày cao gót mà chạy đến chiếc xe đậu cách đó không xa, ngồi thẳng vào ghế phụ.
"Nhanh lái xe, đừng để phóng viên phát hiện."
"Em cài dây an toàn đã."
Nói xong anh xoay tay lái quay đầu xe, Thi Nhiêu cài dây an toàn xong thì nhìn anh.
"Sao anh lại đến đây?"
"Đón em về nhà mà, vất vả cả ngày rồi nên đêm nay anh sẽ phục vụ em thật tốt."
"....."
Không biết vì sao nhưng nghe anh nói hai chữ "phục vụ" làm Thi Nhiêu rùng mình.
"Anh, anh muốn làm gì, em cảnh cáo anh không được làm bậy đấy."
"Em nghĩ gì thế, làm bậy cái gì mà làm bậy."
Khâu Thừa duỗi tay sờ sờ đầu cô, hành động kỳ quái này làm cô sợ đến mức muốn nhảy khỏi xe.
"Anh lái xe cho đàng hoàng, nhìn đường chứ đừng động thủ!"
"Còn chưa ăn tối đúng không, để anh gọi điện thoại về nhà bảo nấu cơm, em muốn ăn gì?"
"Buổi tối em sẽ không ăn cơm."
"Không được, em có biết bây giờ mình đã gầy đến mức nào không? Con gái vẫn phải có da thịt một chút thì nhéo mới mềm mại, hiểu không?"
Thi Nhiêu khẽ trợn mắt, thật muốn giơ chân đá anh một cái : "Em không hiểu, cũng không muốn hiểu, tối rồi cũng đừng phiền đến dì ấy."
"Vậy trên đường về chúng ta ghé mua gì đó ăn?"
"Anh tự xem mà làm đi."
Cô đối với ăn cơm gì đó chẳng có hứng thú, chỉ muốn biết hôm nay rốt cuộc anh muốn làm gì. Tự nhiên chăm sóc âm cần như vậy, cô phải để mắt hơn mới được.
"Bài hát kia em đã học trong bao lâu?"
"Bài hát gì?"
"Bài hôm nay em hát."
Đại khái là do tâm tình đang tốt nên anh rất có kiên nhẫn, đối với sự giả vờ mất trí nhớ của cô cũng không hung dữ dọa người nữa.
"Học không bao lâu, sao thế?"
"Đêm nay hát cho anh nghe."
"....Anh đừng có mơ mộng hão huyền được không, em đã hát một lần trong chương trình rồi."
"Hiện tại thì khác, về nhà anh muốn nghe em hát một lần nữa, chỉ để một mình anh nghe thôi."
"Em sẽ không!"
"Đã lên thuyền giặc mà em còn cứng miệng?"
Khâu Thừa nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ buông một câu trêu cô.
"Em không muốn hát thì sẽ không hát, anh làm gì được em?"
"Em thử không phải sẽ biết sao."
Khi xe chạy vào nhà, Nhạc Vi Vi vốn mới vừa ngủ hốt hoảng khoác áo chạy đến cửa sổ xem thử, thấy hai người một trước một sau bước xuống xe thì mới xoay người đi xuống lầu.
"Sao 2 đứa trở về mà không báo trước, ăn cơm chưa?"
"Con đã mua trên đường rồi, mẹ đi ngủ trước đi, không cần quan tâm chúng con đâu ạ."
Lúc nói chuyện anh cố gắng lắm mới dằn xuống suy nghĩ kéo cô gái này lên lầu, Nhạc Vi Vi nhìn đôi mắt bị đỏ của Thi Nhiêu thì khó hiểu.
"Hôm nay Thi Nhiêu sao thế, tâm trạng không tốt?"
"Không có chuyện gì đâu, mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước đi, chúng con ăn cơm xong sẽ đi ngủ."
"Vậy....được rồi."
Nói chuyện xong với mẹ thì Khâu Thừa lập tức kéo cô vợ không nghe lời này đến nhà ăn : "Dám đọ sức với anh, em đúng là không biết trời cao đất dày rồi."
Nói xong anh ấn cô gái ngồi xuống ghế, vén tay áo rồi đi vào bếp rửa tay, xong mang vài cái chén ra.
"Ăn cơm trước đi, đêm nay còn dài."
Đối diện với ánh mắt không có ý tốt của anh làm Thi Nhiêu không khỏi rùng mình một cái, nhưng cố tình anh còn cười một cách hiền từ và nhân hậu giống như đây chỉ là ảo giác của cô.
Cơm nước xong Khâu Thừa đẩy mạnh cô vào phòng tắm, chính mình cũng theo vào sau đó, giúp cô lấy kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa vào tay cô.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Ân cần quá đi mất!
"Chờ em hát cho anh nghe, nhanh lên, nếu không anh có thể giúp em."
Nói xong anh giơ tay như muốn lấy bàn chải đánh răng làm cô sợ hãi lui về sau.
"Không cần, em tự mình làm được."
Đêm nay Khâu Thừa thật sự rất tận tâm tận lực, giúp cô gội đầu, tắm rửa, mà những động tác chỉ dịu dàng săn sóc chứ không hề có ý niệm gì khác.
Nhưng sau khi bọn họ đi ra khỏi phòng tắm vào phòng ngủ thì mọi chuyện đã khác.
"Xong rồi, em có thể bắt đầu."
Nhìn người đàn ông đang nhìn mình chăm chú thì Thi Nhiêu rất muốn đánh người.
"Em nói em không hát, anh đừng bày ra dáng vẻ này."
"Em chắc chắn?"
Thi Nhiêu gật đầu, tiếp theo cô cảm thấy đai lưng áo ngủ mình lỏng ra, trước ngực chợt lạnh rồi một cơn đau truyền đến.
"A! Anh đừng cắn mà...."
"Hát hay không hát, nếu không anh sẽ cắn nơi khác, anh biết rõ chỗ mẫn cảm nhất của em ở đâu đấy."
"....."
Anh anh anh, khốn kiếp, ngực đau quá đi mất.
"Không hát, có ch.ết em cũng không hát."
Năm phút sau Thi Nhiêu mặt đỏ bừng nắm chặt chăn, vừa khóc vừa xin tha : "Em sai rồi, anh đừng...em hát, em hát mà...a!"