Chương 7
Không bao lâu sau thì Tô Hiểu cũng quay trở lại. Trên tay cầm chén thuốc với một ít mứt bí.
Thấy tiểu Nan vẫn đang ngồi yên như cũ thì nhẹ mỉm cười nói
" Cháu có đói không?..."
" Đói..." Cô mê man nghe Tô Hiểu hỏi thì cứ tưởng đang nói với mình nên nhếnh miệng đáp.
"..."
" Aizzz." Vươn vai, ngáp nhẹ một cái.
Chớp chớp mắt nhìn. Mông lung thấy một thiên thần nhỏ. Cười cười giang tay ôm người vào lòng. Hôn chụt chụt mấy cái vô má.
" Đã quá." Vùi mặt vô hõm vai nhỏ bé trắng nõn, hít nhẹ. Một mùi hương của thảo dược chui vô xoang mũi, đánh thức giác quan đang trì trệ của cô.
Lập tức ngồi thẳng dậy. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng thì cô chỉ muốn tát mình vài cái. Phỉ nhổ mình một tăng.
" Khụ... Nhị vị cũng đã tỉnh ngủ thì xin mời ra ngoài. Ta cần một không gian yên tĩnh để chữa trị cho đứa bé." Triệu Thanh Ngọc không biết xuất hiện từ bao giờ đột nhiên lên tiếng.
" A...Được." Cô đang không biết làm sao thì nghe được câu nói này. Vội vàng buông tay đứng lên.
Thấy Tô Hiểu thì kinh ngạc trong chốc lát, rồi cả hai cùng nhau đi ra ngoài.
Chưa từng quay đầu lại nên không thể thấy một khắc cô buông tay cậu ra thì khuôn mặt đó liền trắng bệt, đôi mắt luôn ngóng trông một biểu hiện lưu luyến từ cô nhưng cô lại dứt khoát đi ra như vậy.
Nhẹ rũ mi, khi ngước mắt lên thì chỉ là một đôi mắt long lanh vô ba.
Triệu Thanh Ngọc nhìn nhìn rồi ngồi xuống, lấy bao châm ra rồi từ tốn nói
" Cô ta và ngài không chung một thế giới. Đừng để một phút lung lay mà phải trả một cái giá thật đắt."
Cậu nhìn hắn rồi cởi nhẹ áo ra.
Hắn mỉm cười, tay lưu loát cầm những cây kim châm vào huyệt đạo, mạch máu.
Cậu mím môi chịu đựng, từng giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống, chảy xuống khóe mi, nhìn như là cậu đang khóc vậy.
Cô sau một hồi bình ổn lại tâm trạng thì thấy mình vừa làm sai còn bỏ chạy. Trong lòng không yên quay lại, mở nhẹ cửa nhìn vô thì thấy trên người tiểu Nan cắm đầy kim.
Hít một ngụm khí lạnh, cô nắm chặt tay kìm nén cơn kích động muốn xông vô. Trong lòng mặc niệm, người ta là đang chữa trị, không được làm bậy.
Tô Hiểu nhìn giỏ đồ ăn, rồi nhìn bóng dáng cô. Trong lòng không biết là tư vị gì.
Còn tiểu tư nhìn tình cảnh này thì loạn tưởng trong đầu.
Vị thư sinh này thì thương thầm vị cô nương kia, vị cô nương kia thì cứ nhìn nhìn, ngóng ngóng vào căn phòng đó. Mà trong đó thì có ai, là công tử, mà hôm qua vị cô nương đó còn hỏi đông hỏi tây về người, vậy suy ra, cô nương ta thấy công tử anh tuấn, tài hoa thì nhất kiến chung tềnh, thương thầm công tử nhà mình.
Aiz u. Vỗ đùi cái đét, sao mình thông minh vậy ta.
Rất tiếc cho cả hai người đó. Sau đó tự cho là đúng bắn ánh mắt cảm thông tới Tô Hiểu rồi, lắc đầu nhìn cô.
Sau một hồi giằng co. Cuối cùng chữa trị cũng kết thúc, cô nhẹ thở ra. Chậm rãi bước vô.
Triệu Thanh Ngọc nhìn cô rồi cầm bọc đồ bước đi.
Người vừa đi khỏi thì cô liền nhanh nhẹn ngồi xuống giường, lấy khăn lau mồ hôi cho tiểu Nan. Nhưng cậu lại nghiêng đầu tránh đi.
Cười trừ trong lòng. Phải thôi, mình...
Hít mũi. Từng giọt nước chảy xuống.
Cô ngạc nhiên đưa tay lau khóe mi. Nước mắt có thể rơi dễ dàng như vậy?!
" Xin lỗi." Cậu nhìn cô , run rẩy nói.
" Không phải. Con không có lỗi. Là a nương, con có phải không...thích..." Cô vội vàng đáp lại nhưng hễ nghĩ tới tiểu Nan không thích mình thì trong lòng như nghẹn lại. Rất khó chịu. Thật khó lý giải cảm tình cô dành cho cậu là gì. Nhắm chặt mắt đè nén cảm xúc.