Chương 22
" Cạch." Tiếng cửa đá nặng nề mở ra. Cô từ từ đi vô.
Đang tính theo thói quen đi đọc sách, phân loại thảo dược chợt nghe Tuyết thần nói:
" Ngươi có muốn quay trở về?"
Cô khựng người, trong lòng dậy sóng, quay người nhìn Tuyết thần nói:
" Có thể trở về ư?"
Tuyết thần nhìn đôi mắt đen không biểu lộ cảm xúc đó thì khẽ cười nói:
" Đương nhiên rồi. Bây giờ ngươi muốn ta sẽ đưa ngươi trở về. Thế nào?"
Cô muốn nói "được" nhưng tâm lại hung hăng giày xéo. "Đau!"
Cười khổ trong lòng cô nhếch miệng nói:
" Khó khăn lắm mới tới được đây. Không biết Tuyết thần có thể cho ta thời gian hai năm tham quan cổ đại được không?"
Ánh mắt Tuyết thần sáng ngời, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
" Hảo! Nhưng có điều, thân phận, diện mạo của ngươi không thích hợp xuất hiện trong truyện Manh Phi Đại Gã này. Ta đề nghị ngươi hãy tham quan thế giới trong câu truyện khác? Thế nào?"
Cô im lặng, chưa tới một khắc thì lên tiếng:
" Không thể thay đổi diện mạo ư? Ta có thể mang mặt nạ."
Tuyết thần ngạc nhiên nhìn cô, vuốt nhẹ tóc mai nói:
" Coi như ta thấy ngươi hợp ý. Giúp ngươi lần này. Lại đây."
Cô thuận theo bước tới. Đập vào mắt là một tảng băng hình chữ nhật, chiều dài như một cỗ quan tài.
Nghi hoặc nhìn Tuyết thần.
Nàng bình thản nói:
" Đây là thân xác của ngươi. Chỉ có điều do cơ thể rơi xuống vực sâu nên đã tan nát. Đưa đến chỗ ta chữa trị tuy đã hoàn chỉnh nhưng khuôn mặt... thì không thể hồi phục như xưa.
" Nào nhắm mắt lại ta sẽ làm phép đưa linh hồn ngươi hòa hợp với cơ thể."
Lông mày giật giật. Thế khi nảy là ai nói mặt cô không thích hợp xuất hiện.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ " Cô bị troll."
Nghĩ vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Cảm nhận được hàn khí từ từ xâm nhập. Khiến ngay cả linh hồn quen với lạnh lẽo cũng phải khó chịu mà rùng mình.
Tuyết thần mở phong ấn khối băng ra. Một cơ thể trắng nhợt nhạt, ngũ quan thập phần xinh đẹp xuất hiện. Đã ra trận đương nhiên là phải có chút lợi thế của phái nữ chứ.
Sau đó lại dùng phép đưa linh hồn cô dần dần dung hợp với cơ thể. Chỉ cần chịu khó bị lạnh một chút. Nếu trong một canh giờ không bị tách ra thì coi như ổn thỏa.
Bàn tay lướt nhẹ qua gương mặt mới của cô mỉm cười. Xoay người nhẹ nhàng biến mất.
Sau một canh giờ.
Cảm giác khó chịu dần dần tan biến. Đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra.
Cảnh vật quen thuộc.
Một thế giới băng tuyết.
Thử cử động cơ thể. Cảm giác như robot cứng ngắc lúc trước lại xuất hiện, may mắn cô đã quen rồi nên cũng không ảnh hưởng gì.
Sờ sờ cơ thể, trơn bóng, mịn màng. Lắc lắc đầu. Đây có phải là trong họa được phước không?
Đưa mắt nhìn xung quanh. Tuyết thần chắc lại biến mất rồi. Thế bây giờ cô phải ngồi đợi ư? Tranh thủ ôm mớ thảo dược đi bào chế còn ý nghĩa hơn. Càng ngày cô càng nghiền mùi thảo dược. Không ngửi thấy là trong lòng liền thấy trống rỗng, không yên.
Đang đi được mấy bước, liếc qua hình bóng phản chiếu trên mặt băng thì cô kinh ngạc không thôi. Không thể tin đi lại. Sặc. Ai thế này? Là cô sao?
Khóe miệng lại trừu rút một trận. Quay đi quay lại cũng thành thế này.
Aizz!
Thật ra khuôn mặt bình thường cũng không phải là khuôn mặt lúc đầu của cô.
Lúc nhỏ cô đã có nét đẹp mê hoặc chúng sinh.
Cũng bởi vì nó mà cô bị bắt cóc.
Bà ngoại lúc đó bế theo cô liều mạng chống trả. Và dĩ nhiên là... bà bị họ giết ch.ết.
Cô hận.
Hận
Khi may mắn được cứu thoát cô chỉ nhốt mình trong phòng, đưa tay cào rách khuôn mặt hại người này.
Ba mẹ kinh hoảng tột độ đưa cô đi phẫu thuật.
Khi ấy mẹ khóc không thành tiếng, lấy trong người ra chiếc dây chuyền cỏ bốn lá nói với cô:
" Đây là di vật bà để lại. "
"Bà mong con luôn được may mắn, bình an."
" Cháu gái xinh đẹp tuyệt trần của bà."
" Mẹ xin lỗi đã không đưa nó sớm cho con. Bà không..."
Cô cầm lấy sợi dây chuyền ôm vào trong ngực, nức nở nói:
" Con không hối hận."
" Con không sao."
Cô nhớ lại bà luôn âu yếm nói:
" Cháu là công chúa xinh đẹp nhất mà bà từng thấy.
" Bà mong cháu sẽ hạnh phúc. Cháu gái yêu của bà."
Sau khi trưởng thành, tiếp xúc nhiều. Nỗi căm hận tự trách trong lòng cũng phai nhạt dần. Thế nên khi một lần nữa sở hữu khuôn mặt xinh đẹp này cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
" Ngươi không thích nó ư?" Tuyết thần vừa trở lại. Thấy cô chạm tay vào hình bóng phản chiếu của mình mà thở dài thì hiếu kì nói. Phản ứng có chút ngoài dự đoán của nàng. Ruốc cuộc cô là người như thế nào?
" Không phải. Nó rất đẹp nhưng ta lại không quen. Nếu có thể ta mong nó bình thường là được." Cô khẩn cầu nói.
" Ngươi thật lạ. Người con gái nào không thích xinh đẹp. Ngươi kiêu ngạo quá đó." Tuyết thần nhàn nhạt nói.
Mím môi một lát cô nói:
" Giờ có thể nhập truyện được không?"
Tuyết thần có chút mất hứng khi cô không cảm kích kiệt tác của mình nên cũng lạnh nhạt làm phép. Vốn nghĩ nàng cũng không tệ. Ai ngờ lại là người kiêu ngạo như vậy.
Cô biến mất trong động và được đưa tới gần một thôn làng nhỏ.
Vuốt ve khuôn mặt trơn mịn, đành ngồi xuống xoa cát đất lên mặt. Cảm thấy ổn thỏa thì mới cất bước vô thôn.
Nhíu mày khi thấy một cảnh tượng hoang tàn như vầy. Người người nằm vật vờ trên đường. Ói mửa đến xanh mặt.
" Bệnh dịch" Trong đầu đột nhiên xuất hiện dòng ý nghĩ này.
Nhìn thấy một đứa trẻ ốm yếu gầy gò đó, không hiểu sao lại sinh lòng thương tiếc, ngồi xổm xuống, cầm bàn tay cậu, thử xem mạch.
Sắc mặt cô thay đổi xoành xoạch. Bệnh này nhìn nghiêm trọng nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ mình có thể chữa được dễ dàng.
Bây giờ phải thử mới được. Cứu được mới có thể đả động tới mọi người. Cũng may cây thuốc cũng là loại thông dụng, dễ kiếm.
Cô kéo cậu bé vô một chỗ mát mẻ, sạch sẽ. Trước mắt chỉ có thể như vậy rồi bước đi tìm thảo dược.
Ra một chỗ vắng vẻ cô thử nhắm mắt xem còn cảm nhận được linh hồn của thảo dược không?
Lắng tai nghe ngóng một hồi cũng không thấy gì.
Có chút thất vọng đi tiếp.
Do không mang theo giỏ đựng nên có muốn thu thập nhiều một chút cũng khó khăn. Chật vật trở về cũng xẩm chiều. Để ý có rất nhiều căn nhà bỏ hoang. Cô lưỡng lự một lát cũng đi vào. Tìm kiếm cối chày, ấm nước. Khó khăn nhất là nguồn nước. Ráng lục lọi, trèo lên mái nhà cũng thấy góc khuất đọng ít nước mưa. Có chút bẩn nhưng cô không ngại.
Lấy vải lọc nước rồi nhóm lửa sắc thuốc.
" Khụ." Phòng bếp vừa khói, vừa bụi khiến cô rất khó chịu. Chỉ muốn chạy thật nhanh ra để hít thở không khí trong lành. Nhưng đành phải cắn răng phồng miệng thổi lửa.
Nhem nhốc cả người thì củi mới cháy. Vuốt nhẹ trán. Giờ chỉ ngồi canh một canh giờ là ổn thỏa.