Chương 2

A Tứ hai tay trống trơn mà trở về thôn.


Thời đại chiến tranh loạn lạc* này, đừng nói là bắt con thỏ hoang, chính là đi đào rau dại cũng khó. Hai ngày trước mệnh lệnh của ủy viên trưởng** ban bố xuống, phàm là thanh niên tròn mười lăm tuổi đều phải sung quân, bảo gia vệ quốc đuổi giặc ngoại xâm, cha của A Tứ cũng đi, để lại A Tứ cùng mẹ, còn có một em gái gào khóc đòi ăn.


(*Nguyên văn 兵荒马乱 binh hoang mã loạn: hỗn loạn, nhốn nháo, hoảng loạn….)
(**tên gọi của đảng hoặc quan chức chính phủ cấp cao.)
Trong nhà đói, mẹ đành phải phân phó A Tứ lên núi tìm đồ ăn.


A Tứ năm nay mới mười bốn, cách mười lăm tuổi vừa vặn hai tháng nữa, cho dù miễn cưỡng tránh thoát một kiếp. Nhưng cái này không có nghĩa là nó có ưu thế tìm kiếm nguồn thức ăn.


Cùng đi vào rừng săn thỏ hái rau dại còn có phụ nữ trong thôn. Các bà các chị này, thiếu đi bảo vệ của đàn ông, mỗi một người đều hung hãn như lang như hổ, khắp nơi làm phiền A Tứ không nói, còn khi dễ nó tuổi nhỏ, cướp sạch rau dại nó mới vất vả tìm được.


A Tứ buồn khổ ngồi trên tảng đá khóc hơn nửa canh giờ, đến chạng vạng tối, mới nhớ tới mẹ cùng em gái đang ở nhà chờ nó, đành phải lau sạch nước mắt, chán nản về nhà.


available on google playdownload on app store


Về nhà nhất định phải đi qua nhà trưởng thôn bên đầu đông. Mỗi lần A Tứ qua đó, trong lòng đều sẽ mang theo một bụng hỏa. Toàn bộ đàn ông trong thôn đều ra chiến trường, duy chỉ có đàn ông trong nhà trưởng thôn là tiêu diêu tự tại. Lý do dĩ nhiên là vì thôn trưởng có dòng dõi nhà quan, em họ còn là tiểu tướng dưới trướng của Ủy viên trưởng.


Nhà thôn trưởng so với nhà đất của A Tứ lớn hơn gấp bội, phong thái lại xa hoa, nhà lầu* ba tầng, lấy được đủ sáng**, sân trong nhà có cầu nhỏ nước chảy, cây xanh rợp bóng***, sau nhà còn có một vườn cây ăn quả trải dài, mỗi khi đến mùa trái chín, mùi thơm phải nói là nồng đượm, vừa ngửi liền có thể khiến người nước miếng tí tách. (*Nguyên văn 垂涎三尺  thùy tiên tam xích: nước dãi chảy dài ba thước | thèm nhỏ dãi.)


(*Nguyên văn 小洋楼 tiểu dương lâu: hình như là biệt thự theo kiểu phương tây.)
(**Nguyên văn 采光 (thải quang): thiết kế kết cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc có ánh sáng thích hợp.)
(***Nguyên văn 绿树成荫 lục thụ thành ấm: cây già thành bóng mát, cây thành bóng rợp.)


Nghe nói, con trai lớn nhất của thôn trưởng hai năm trước du học trở về, học không ít thứ hay ho ở nước ngoài, cố ý thiết kế sân trong nhà giống như cung điện nước Pháp. Vì vun đắp tiền bạc cho việc xây nhà, dĩ nhiên là vơ vét tầng tầng mồ hôi nước mắt của nhân dân, thôn dân lại càng trôi qua không dễ chịu, vốn là giận nhưng lại không dám nói gì.


Tuy rằng A Tứ tuổi còn nhỏ, đối với chuyện này ít nhiều vẫn còn biết rõ, mỗi lần nghĩ đến cảnh túng quẫn của nhà mình, thù hận đối với thôn trưởng liền nhiều thêm mấy phần.


Hiện tại nó vụng trộm tiến vào vườn trái cây, muốn hái mấy quả táo xanh trở về, một là vì cho hả giận, hai cũng là vì nhét đầy bao tử, dù sao nó từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, hiện tại bụng réo tựa như xướng sơn ca.


Nó quan sát tình hình bốn phía, thấy không có ai trông coi, liền đánh bạo nhổ nước miếng vào hai lòng bàn tay, theo thân cây trèo lên trên.


Lúc này cũng không phải mùa táo chín, mấy quả mọc ở đầu cành, mỗi quả nhỏ đến thảm thương, màu sắc vẫn còn xanh ngắt, chắc hẳn mùi vị cũng không quá tốt. Nhưng A Tứ không quản được nhiều như vậy, nó leo lên chỗ cao nhất, vươn tay muốn ngắt lấy quả lớn nhất.


Còn thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa…
Cả người nghiêng về phía trước, tay không ngừng vươn ra, chỉ còn thiếu một chút, chẳng mấy chốc sẽ hái được…
Trên mặt A Tứ hiện lên tươi cười.


Ngay tại giờ phút vi diệu, nhánh cây rặc rặc một tiếng gãy giữa thân, hiển nhiên là không chịu nổi trọng lượng của nó. A Tứ mặt xám mày tro* mà ngã xuống, trên người còn đè nặng nhánh cây gãy kia.


(*Nguyên văn 灰头土脸 Hôi đầu thổ kiểm: Mặt xám mày tro, thất vọng, chán nản, nản lòng, chán chường.)
“A! Thật là xui xẻo!” Hung hăng nhổ ra bùn trong miệng,  A Tứ thở phì phò đứng lên.


Lúc này, nó phát hiện trước mặt nhiều hơn một thiếu niên cùng niên kỷ với nó. Trong tay thiếu niên cầm quả táo xanh mà lúc nãy nó chuẩn bị hái, trên mặt nhìn không ra vui giận, thế nhưng trong đôi mắt trong veo nhìn về phía A Tứ, rồi lại lưu chuyển hào quang tươi đẹp nhất thế gian.






Truyện liên quan