Chương 18
Mười phút trước nửa đêm, tôi mang theo một ngọn nến lẻn ra ngoài, lần mò xuống căn phòng chim. Căn phòng trống rỗng tối tăm, chú chim lặng tiếng trong lồng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh cây đàn piano, căng thẳng chờ đợi tiếng bước chân vọng đến. Mãi đến khi trái tim bắt đầu khua lên những hồi trống sợ hãi báo rằng Henry sẽ không tới, cánh cửa bỗng bật ra và anh khẽ bước vào phòng.
- Em đã tìm ra. – Anh nói, giọng khẽ khàng trong buổi đêm tĩnh lặng.
- Dĩ nhiên rồi. – Tôi đáp, không nén nổi niềm tự hào. Đoạn tôi đứng dậy, thu vào tầm mắt hình dáng của anh dưới ánh nến. Ánh sáng mờ ảo vẫn soi tỏ mái tóc đen nhánh, khóe cười chớp nhoáng và một thoáng hào hứng trong mắt anh.
Anh giơ chiếc đèn lồng có cửa chớp lên, nói:
- Không cần cầm nến theo đâu.
Tôi theo anh đến chỗ bức tranh Icarus, nhìn anh luồn tay ra sau và ấn chiếc công tắc mà tôi đã vô tình chạm vào lúc trước.
Bức tường mở ra, hé lộ một khoảng không tối đen như mực. Henry nâng cao ngọn đèn và đẩy cửa chớp để ánh sáng chiếu ra bên ngoài. Cùng nụ cười rộng miệng, ánh mắt lấp lánh phấn khích, anh dấn chân bước vào bóng tối.
Ban sớm tôi không dám mò mẫm vào thử lối đi này, sợ nhỡ dính bụi bẩn thì lại phải giải thích với những người khách khác hoặc – tệ hơn – với phu nhân Delafiled. Dẫu thế, lúc này tôi vẫn theo sát Henry và ngọn đèn trên tay anh, cúi người xuống khi anh bảo, vòng qua một góc hẹp và cảm thấy mặt tường đổi dần từ chất đá sang đất khi leo xuống một bậc thang nhỏ hình xoắn ốc trong một lúc tưởng chừng rất lâu. Tôi quên đếm có bao nhiêu bậc cả thảy, song thiết nghĩ nó cũng chẳng thể nhiều hơn số bậc đá dẫn xuống biển được.
Lối đi xuyên qua ngôi biệt thự. Lúc này chúng tôi đang trong một con đường hầm được dựng bằng giàn trụ gỗ, có tường vây quanh và nền đất nung. Thi thoảng trên tường xuất hiện vài chiếc giá đựng đuốc. Tôi chạm tay vào chúng, đầu nghĩ đến Alice và những kẻ buôn lậu.
Những ngọn đuốc lạnh ngắt hệt bức tường chung quanh chúng tôi. Chúng tỏ, ít nhất gần đây, không có ai dùng đến chúng cả.
Áng chừng đi được nửa dặm đường, chúng tôi gặp một cầu thang khác. Henry dẫn tôi lên bậc đá. Tôi bám sát theo ánh nến mà anh hạ thấp xuống dưới chân để tôi nhìn thấy. Những bậc thang lên cao và cao mãi. Anh ngoái lại, thì thầm:
- Chúng ta sắp đến nơi rồi.
Tôi thở hổn hển, cảm giác bắp chân bị thiêu đốt do vận động. Đôi giày của anh bỗng dừng lại ngay phía trên, tôi nghe một tiếng kẽo kẹt đầy chống đối và bụi bặm. Cơn gió lạnh lướt qua khiến tôi rùng mình, Henry tiếp tục đi lên, cho đến khi biến mất sau một ô vuông nhàn nhạt tỏa ánh sao.
Tôi dừng bước, đầu thò lên lỗ vuông mà có lẽ là một cái cửa sập. Bầu trời phía trên trải dài những vì sao lấp lánh. Tôi giữ tay vào hai bên mép cửa, thoáng ngạc nhiên khi sờ thấy trảng cỏ dưới tay mình vì dám chắc mình đã leo cao hơn mặt đất. Henry thò tay xuống. Tôi nắm tay và để anh nhấc bổng lên khỏi những bậc thang còn lại. Tôi nhảy ra ngoài, mở to hai mắt. Đúng là có trảng cỏ dưới chân thật. Song chúng tôi đang ở giữa một bức tường tròn đổ nát, không thể nhìn thấy gì khác ngoài bầu trời trên cao. Không cây cối. Không đại dương. Không đồi hoang. Tôi bối rối nhìn Henry và nhận ra một biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt được chiếu nửa sáng bởi chiếc đèn lồng đang giơ lên cao của anh. Nó pha trộn giữa niềm phấn khích và sự căng thẳng. Hiếm khi nào tôi thấy Henry căng thẳng. Đôi môi anh mím chặt, tôi không thể nhìn rõ ánh mắt đen thẫm của anh bởi ngọn đèn cứ đung đưa hắt bóng.
- Đây là đâu? – Tôi hỏi, dè dặt bước tới, không dám chắc mặt đất có bỗng túm chặt chân mình không, vì dường như nơi này đang đi ngược lại với những quy luật tự nhiên.
- Em tới xem đi. – Anh nói, sải bước đến chỗ bức tường đá. Tôi nhanh chóng theo sau. Bức tường đổ nát chỉ cao đến ngực tôi. Tôi đưa mắt nhìn xuống và lập tức chộp tay vào thành, đầu óc váng vất sây sẩm. Chúng tôi đang ở rất cao. Tôi biết những tán cây ấy. Tôi biết chúng cao chừng nào. Và giờ tôi có thể nhìn thấy ngọn của chúng dưới tầm mắt mình. Tôi xoay đầu nhìn sang phải – một rừng cây đang rì rào rung lắc. Bên trái tôi – những cơn sóng xô nhau, nổi bọt trắng xóa dưới ánh trăng. Là biển cả.
Tôi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời không bị cây cối cản che tầm mắt. Bỗng lúc ấy, có một tiếng kêu khàn khàn vẳng lên rồi những đôi cánh đen thẫm sải ra che rợp không gian. Tiếng kêu ám ánh của lũ quạ xé toạc cả màn đêm. Chúng kêu rất to, âm thanh ấy sượt vào lòng tôi như rạch một vệt dài rin rít lên mặt thủy tinh vậy.
- Là tu viện bỏ hoang. – Tôi thốt lên.
- Chính xác hơn, là tòa tháp cao nhất của tu viện bỏ hoang. – Tôi nghe thấy ý cười trong giọng Henry. – Em thích chứ?
- Có. – Tôi thì thào. – Em rất thích.
Lúc này khóe môi Henry mới nở rộng nụ cười nhẹ nhõm, anh thoải mái tì khủy tay lên đầu tường, xoay mặt về phía biển:
- Từ khi khám phá ra lối đi bí mật năm mười tuổi, hầu như mỗi lần về Blackmoore, anh lại đến đây hằng đêm. Năm mười hai tuổi, anh quyết định cải tạo nó thành nơi ngắm sao, nên tối nào cũng xách đất lên trải khắp nền trong suốt một tháng ròng. Sau đó, anh xin người làm vườn ít hạt cỏ rồi rải lên trước khi về nhà. Anh phải trông ngóng cả một năm mới biết được những hạt cỏ ấy có mọc lên hay không.
Tôi cúi xuống lướt tay trên những ngọn cỏ mềm mại. Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng Henry-mười-hai-tuổi đã trồng một thứ mà nhiều năm sau tôi có thể nhìn thấy và chạm vào được.
- Anh đã từng đưa ai khác đến đây chưa? – Tôi hỏi, cố nghĩ đến Sylvia thay vì cô tiểu thư St. Claire.
Henry hít vào một hơi, xoay người tựa lưng vào tường rồi lặng lẽ nhìn tôi:
- Chưa. – Từ ấy đọng lại một lúc lâu trong sự yên lặng giữa hai chúng tôi, lấp đầy lòng tôi một niềm vui khó nén. – Kate, anh muốn thú nhận một điều.
Mọi sự chú ý của tôi lập tức đổ dồn vào anh. Một lời thú nhận của Henry là một thứ hiếm hoi và cực kỳ có giá trị.
- Gì vậy? – Tôi khẽ hỏi, nhích lại gần hơn.
- Suốt nhiều năm thơ ấu, anh không hề yêu quý Blackmoore.
Tôi kinh ngạc nhìn anh:
- Em chẳng có ấn tượng gì cả.
- Vì anh chưa từng kể điều đó với bất kỳ ai. Em cũng biết, anh được định phải yêu quý nơi này. Nó là tài sản thừa kế của anh. Nhưng nó quá đỗi lạ lẫm và lại cách xa nơi anh xem là nhà. Anh đã không hề yêu quý gì nó cả. Nhưng khi biết em bị hấp dẫn bởi Blackmoore. Khi anh nhìn thấy niềm khao khát đặt chân đến nơi này ở em, cùng những câu hỏi dập dồn về nó mỗi khi anh trở lại, anh bắt đầu cảm thấy khác đi. Anh yêu quý nơi này, vì em trân trọng nó. – Anh tiến lại gần, tôi có thể nhìn thấy ý cười hiện thấp thoáng trong đôi mắt xám của anh. – Anh luôn biết rằng sẽ có một ngày đưa em đến đây để nói: cảm ơn em.
Tôi thảng thốt đến nỗi không biết nói gì hơn ngoài chôn chân đứng lặng, một cảm giác mềm mại ngọt ngạo lặng lẽ lớn dần lên. Có một người cảm kích tôi. Người ấy, không phải ai khác, mà chính là Henry. Tôi mỉm cười, khẽ đáp:
- Rất hân hạnh.
- Anh nghĩ đây sẽ là một địa điểm tuyệt vời để hoàn thành giao ước của chúng ta. – Anh nói tiếp. – Ba lời cầu hôn. Em sẽ trả công anh thứ gì?
Nụ cười tắt lịm. Trong một tíc tắc, tôi gần như đã quên bẵng mất việc này.
- À, trả công. Anh đã nghĩ ra mình muốn gì chưa?
- Rồi.
Anh cúi xuống, chống tay lên bức tường sau lưng tôi. Tôi ngước lên nhìn anh. Nhịp tim dập dồn căng thẳng.
- Ước vọng của trái tim em là được rời bỏ mọi người ở đây để bay đến Ấn Độ xa xôi. Còn ước vọng của trái tim anh là giải đáp bí mật mà Kate Worthington hằng giấu kín.
Tôi cười lúng túng, gắng lùi lại để thoát khỏi áp lực của anh. Nhưng bức tường đá sau lưng chẳng cho tôi một lối thoát nào. Quá gần anh giữa đêm tối thăm thẳm chỉ có đốm sao lấp lánh và quạ đen song hành, khiến tôi cảm thấy cực kỳ yếu ớt.
- Em chẳng có bí mật nào cả. Henry, anh khoa trương quá rồi đấy.
Anh cúi đầu, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy sự khẳng định hiện rõ trong mắt anh. Rồi anh cất tiếng, giọng trầm thấp, mạnh mẽ, không chút mấp mô.
- Hai năm trước, có chuyện gì đó đã xảy ra. Kitty mà anh biết đột nhiên biến thành Kate. – Anh nói, mặt không có vẻ gì là đùa cợt. – Cô ấy từ chối khiêu vũ cùng anh. Cô ấy tuyên bố với cả thế giới rằng mình sẽ không kết hôn. Cô ấy gửi trọn trái tim cho chú mèo nhỏ của mình. – Anh ngừng lại, tôi cảm nhận được sức nặng trong lời anh nói, như thể chúng là lời thú nhận. – Anh đã mất đi nhiều thứ. Suốt hai năm qua, anh vẫn luôn mong mỏi tìm lại chúng. Hoặc chí ít, là hiểu được lý do vì sao mình lại mất đi.
Đầu óc xoay vòng vòng như guồng quay, tôi nắm chặt gờ đá sau lưng mình tựa như thế giới đang chao đảo và chỉ có làm vậy mới giúp tôi không bị ngã ra ngoài.
- Vậy nên anh sẽ giao dịch với em, Kate. Ba lời cầu hôn đổi lấy ba bí mật. Lý do hai năm trước khiến em đột ngột thay đổi.
Tôi không tin nổi anh lại nói ra những lời đó. Không tin nổi anh lại yêu cầu điều ấy ở tôi. Từ rất lâu rồi chúng tôi còn không đả động gì đến vấn đề ấy nữa – lâu đến mức tôi đã chắc mẩm rằng chúng sẽ mãi mãi là bí mật của riêng tôi. Dưới ánh trăng mờ, tôi gắng giữ cho hô hấp đều đặn để hiểu thấu lời lẽ của Henry, để chuyên chú cân nhắc đề nghị của anh
Song Henry đang đứng quá gần. Tôi không thể làm gì được với thân người đang áp sát và tỏa hơi ấm của anh. Tôi hầu như có thể hình dung được chính xác mình sẽ chạm tay vào đâu, sẽ kéo anh thế nào và đếm được cả số hơi thở tôi sẽ cướp mất khi đặt môi mình lên môi anh.
Hô hấp của tôi trở nên gấp gáp hơn, sự căng thẳng đè nén giữa chúng tôi bỗng biến thành thứ sờ nắn được, run lên, căng cứng và khiến da tôi như bị thiêu đốt cùng dục vọng. Tôi né tránh sự dồn ép của anh, cúi người lách khỏi tay anh rồi nhanh chóng đứng dãn ra xa. Sau khi đã cách anh vài bước, tôi mới quay lại, đáp:
- Được thôi. Ba bí mật đổi lấy ba lời cầu hôn. Cứ vậy đi. Anh hỏi ‘Em có đồng lý lấy anh không?’ ba lần, em sẽ đáp ‘không’ cả ba, kế rồi anh hỏi những thắc mắc của mình, thế là xong.
Henry lắc đầu:
- Không. Không cần vội vã kết thúc giao ước làm gì. Mỗi tối anh sẽ chỉ cầu hôn em một lần thôi.
Tôi đâm ra hoảng loạn với phòng tuyến mong manh của mình.
- Sao chúng ta không làm luôn một lần cho xong?
- Bởi vì, - Anh nói, giọng man mác buồn, - Anh không muốn vội vàng tung em lên trời để rồi nhìn em sải cánh bay đi theo làn gió.
Nét đượm buồn trong giọng anh khiến tôi hoàn toàn tháo dỡ hàng rào phòng ngự cuối cùng. Nuốt lại nỗi kinh hoàng, tôi yếu ớt đáp:
- Thôi được, em đồng ý.
Henry bước lại gần, duỗi tay ra và dịu dàng nắm lấy bàn tay tôi. Nhịp tim tôi khua lên căng thẳng, cảm thấy như mình sắp cười đến nơi, hoặc khóc – chẳng rõ là cái nào nữa. E rằng tay tôi đã mướt mồ hôi. Tôi mím môi, chuyển trọng tâm chân. Bàn tay ướt nhẹp mềm oặt trong tay anh. Nom cảnh tượng khập khiễng vô chừng.
- Katherine Worthington.
Tôi nhướng mày:
- Katherine?
- Xuỵt. Anh đang thực hiện cho đúng nghi thức.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt tôi.
- Ối, không, - Tôi khẽ thốt lên. – Đừng làm vậy. Anh mau đứng lên đi.
Anh lườm tôi.
- Im nào. – Đoạn hít vào một hơi, anh đưa mắt nhìn xuống tay tôi, nói - Katherine, em đã trộm trái tim anh mất rồi.
Tôi bỗng muốn cười.
- Anh không thể sống nổi nếu thiếu em.
Tay tôi trơn nhẫy. Thêm một cơn buồn cười nữa dâng lên. Tôi biết mình không nên cười lúc này. Tôi mím chặt môi, vai run bần bật, tay kia bụm miệng hòng che lại nụ cười.
- Anh tha thiết…
Tôi khó nhọc nén cười.
Henry cau mày nhìn tôi:
- Em đang cười đấy à?
Tôi lắc đầu, bấm bụng nuốt tiếng cười.
- Có, em đang cười. – Anh đứng lên, thả tay tôi ra. - Để anh xem miệng em nào.
Một tiếng cười nữa chực bật ra. Tôi vội bụm miệng bằng cả hai tay, đầu lắc nguầy nguậy.
- Kate. – Anh cao giọng thốt lên, chân sán lại gần. Đoạn anh tóm chặt hai cổ tay tôi rồi kéo xuống. Tôi cố mím chặt môi nhưng cũng không ngăn nổi tiếng cười thoát ra. Henry buông tay tôi, ngao ngán xoay đi.
- Đúng là một sai lầm. Em vẫn chẳng chịu trưởng thành chút nào cả, Kitty.
Tôi há hốc miệng:
- Kitty? Sao anh có thể?
- Em cười anh!
- Anh hành động hết sức lố bịch!
Anh ấy hươ một tay ra.
- Anh đang cố tỏ ra nghiêm túc.
- Thà anh đừng làm vậy!
- Sao chứ? Đây là lần đầu tiên anh cầu hôn. Anh muốn nó thật sự hoàn hảo
Nhận thức ra điều đó, tôi đớ người nhìn anh.
- Lần đầu tiên anh cầu hôn. – Tôi duỗi tay ra, chạm lên cánh tay anh. – Ôi, Henry. Có phải… anh… cảm thấy… tủi thân… lắm không?
Anh ấy hơi giật mình, sau đó bật lên một tiếng cười buồn bã:
- Ừ. – Anh nói, giọng chua chát. – Anh rất tủi thân, Kitty. – Tôi dám cá anh vừa đảo đảo tròng mắt. – Thôi nào! Tủi thân gì chứ? Em nghĩ anh là gì vậy? Một gã ẻo lả èo uột à?
Tôi rụt ngay tay về.
- Đừng cạnh khóe em thế, Henry Delafiled. Em đang cố tỏ ra thông cảm nè.
- Ờ, không cần đâu. Nó chả hợp với em tí nào.
Tôi hếch cằm lên.
- Thế thì thôi.
- Tốt.
Chúng tôi giương mắt gườm nhau, không khí tràn ngập sự cáu bẳn, đau đớn, và hiểu lầm. Lát sau, tôi quay đi, trở bước về phía bức tường. Tôi khoanh tay trên tường, tựa cằm lên tay.
- Thật là một thảm họa. – Tôi lẩm bẩm. - Chúng ta đã không cãi nhau thế này nhiều năm rồi.
Một lúc lâu sau tôi cảm thấy Henry đến đứng phía sau mình.
- Đúng vậy. – Giọng anh nghe đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Giờ anh còn quay lại gọi em là Kitty nữa chứ. – Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi, lòng tôi bỗng dâng lên nỗi tuyệt vọng chán ngán không sao tả xiết, nước mắt chực rơi. Henry là hy vọng cuối cùng của tôi. Không có sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ không đạt được giấc mơ Ấn Độ của mình. Nhưng tôi sẽ không đời nào đánh đổi hy vọng ấy bằng cái giá của tình bạn. Giá lúc ấy tôi đừng muốn cười! Cánh mũi xon xót, tôi đưa tay chà chà, nghĩ bụng cười cợt lúc này mà lại hay hơn, chí ít cũng có thể giúp tôi cứu vãn tình thế.
Henry thở dài.
- Đừng chà mũi nữa. Xin em đấy. Anh không chịu nổi đâu.
- Em không dừng được. – Tôi lại chà tay lên mũi, chớp chớp mắt ngăn giọt lệ trào ra.
Anh ấy lại thở dài lần nữa.
- Anh xin lỗi. Kate. – Ít ra nó đã trở lại đúng quỹ đạo. – Dạo gần đây anh hơi… nóng nảy.
Tôi khụt khịt mũi, khó nhọc chớp mi, đồng thời nguyền rủa cảm xúc bất thường của mình.
- Em cũng xin lỗi. Em không biết mình bị làm sao nữa.
- Chúng ta làm lại chứ? – Anh dợm hỏi, giọng khẽ khàng.
Tôi chà mũi lần cuối, xoay nhìn anh, trợn tròn hai mắt.
- Nếu vẫn cứ vậy thì sao? Để em tìm cách khác. Em không muốn chúng ta lại gây nhau nữa.
- Hãy… cho anh thêm một cơ hội nữa, - Anh mỉm cười.
Tôi gật đầu.
Lần này, anh không nắm tay, quỳ gối, hay gọi tôi là Katherine nữa. Anh chỉ đứng trước mặt tôi và nói:
- Kate, em là một cô gái bướng bỉnh, khờ khạo, không có xíu xiu máu lãng mạn ngoại trừ những lúc mơ tưởng đến những miền đất xa xôi. Vì những lý do ấy và nhiều lý do khác nữa, anh tha thiết muốn cưới em làm vợ.
Tôi cười khùng khục, giơ tay áo lên chùi mũi, đáp:
- Được hơn rồi đó. Xin lỗi anh, Henry. Em từ chối.
Anh chăm chú nhìn tôi thật lâu, đoạn hít vào một hơi, nói:
- Giờ tới lượt em.
Nhịp tim tôi nện thình thịch.
- Còn nhớ cái ngày anh trao em ‘ước vọng trái tim’ chứ?
Tôi lắc đầu:
- Có phải anh tặng nó cho em đâu?
- Dù vậy, anh vẫn muốn nghe em gọi như thế.
Tôi cười dịu dàng:
- Không đời nào.
- Có lẽ chúng ta nên thay đổi điều ước một chút. Em phải kể cho anh ba bí mật và gọi anh là ‘Người trao em ước vọng trái tim’.
Vẫn nở nụ cười, tôi lại lắc đầu:
- Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, Henry.
Tôi biết anh cũng đang cười. Anh tựa lưng vào bức tường đá, chống khuỷu tay lên đó và dõi mắt nhìn ra những tán cây đằng xa.
- Ngày mà anh trao cho em chú mèo ấy cũng là ngày em không cho anh gọi em là Kitty nữa.
Tôi gật đầu một cách nghiêm túc.
- Chuyện gì đã xảy ra hôm ấy?
Hít sâu một hơi, tôi tựa lưng vào sát bên cạnh anh, mặc cho lời nói vừa rồi chìm sâu vào đáy lòng. Làm sao anh biết được câu hỏi đó đã thọc trúng điểm yếu nhất của tôi? Làm sao anh đoán ra đấy là điều tôi muốn che giấu nhất? Tôi tự hỏi bản thân lần nữa, rằng liệu cái giá ấy có đáng thật chăng?