Chương 4
Hethe cố gắng hết mức để có thể tắm với nước lạnh cóng và không có xà bông. Sau khi đã làm hết khả năng có thể, chàng đứng dậy và bước ra khỏi bồn tắm, làm tung toé nước khắp sàn nhà cho đến khi chàng làm ướt cả quần áo của mình. Nhặt chúng lên, chàng sử dụng chúng để lau khô thân mình, run rẩy trong cơn gió nhẹ tới từ cái cửa sổ trống hoác, sau đó nhanh chóng tiến lại chiếc giường. Một chút nghỉ ngơi thoải mái và sau đó là một bữa ăn ngon sẽ phải đi một chặng đường dài mới có thể điều chỉnh tâm trạng của chàng được.
Tiến tới chiếc giường, chàng quẳng đống quần áo bây giờ đã ướt nhẹp với sự ghê tởm và nhanh chóng chui tọt vào bộ quàn áo ngủ, chú ý rằng chẳng có cái chăn lông nào để giữ ấm cả, chỉ có một tấm vải lanh không thể mỏng hơn được nữa. Lầm bầm về việc đó, chàng nằm cuộn tròn lại, cố gắng để giữ ấm, sau đó cựa mình, cố gắng tìm một tư thế thoải mái. Sau đó thử lại lần nữa. Và một lần nữa.
Hethe cuộn mình theo cách này, sau đó theo cách kia, thay đổi một lần nữa và một lần nữa, nhưng chẳng có một tư thế nào có thể làm cho chàng thoải mái. Cái giường ch.ết tiệt này lổn nhổn như bộ ngực của mụ phù thuỷ già đó vậy. Ngoài ra, rõ ràng nó đã bị nhồi với rơm. Dù chàng có chọn tư thế nào đi nữa, chàng đều có thể cảm thấy bị rơm chọc vào người. Chàng tiếp tục cựa quậy, sau đó tự ép buộc bản thân dừng lại. Chàng đã từng ngủ trên những chiếc giường khó chịu hơn, trong những điều kiện tồi tệ hơn, chàng nghiêm khắc nhắc nhở bản thân. Chàng đã từng ngủ trên nền đất cứng và lạnh một hoặc hai lần. Đã từng ngủ trên lưng ngựa. Thậm chí là ngủ ngay trong tuyết. Chuyện này không đến nỗi khắc nghiệt như vậy. Ngạc nhiên, có lẽ thế, dựa vào sự giàu có của Tiernay, nhưng không gì có thể ngăn cản chàng ngủ. Chàng có thể chịu đựng ngủ trên cái giường lổn nhổn cũ rích này.
Nhận thấy cơn giận ngùn ngụt của mình trở nên xẹp lép bởi những ý nghĩ này, Hethe thở dài và ép buộc bản thân thả lỏng. Mặc dù mới chỉ trải qua một nửa, nó đã là một ngày dài đầy khó nhọc và thất vọng. Nghỉ ngơi một chút rồi sẽ ổn thôi. Sau một giấc ngủ, chàng sẽ thấy tất cả những chuyện phiền phức nhỏ nhoi này không là gì cả, chẳng đáng để cho một chiến binh phải buồn phiền. Tất cả sẽ ổn thôi.
Bài diễn thuyết nhỏ đó khiến cho chàng thư giãn hoàn toàn. Chàng cảm thấy thân thể thả lỏng, các cơ bắp không còn căng thẳng, tâm trí chàng bắt đầu trôi đi. Chàng thậm chí bắt đầu ngủ lơ mơ, khi chàng bị đánh thức bởi một cơn ngứa nhẹ. Cựa quậy một cách ngái ngủ, chàng gãi hông, sau đó lại nằm yên. Một lúc sau chàng lại gãi chỗ đó lần nữa, sau đó co chân để chàng có thể gãi cơn ngứa dột ngột ở bắp chân. Chàng đã hết ngứa khi chàng lại buộc phải co chân kia lên để gãi ở mắt cá.
Hethe bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Không còn lơ mơ buồn ngủ khi chàng bắt đầu gãi vào phần mềm ngay trên đầu ngón chân của bàn chân kia. Lạy chúa, bây giờ nó đã lan tới cổ tay chàng. Kéo một phần cái cơ thể đang khó chịu ra khỏi tấm vải lanh nơi mà bàn tay chàng đang bận rộn giải toả một cơn ngứa khác, Hethe gãi nó sồn sột. Việc gãi của chàng tạm dừng một chút khi chàng mhìn thấy một cục sưng nhỏ với một vết chấm đỏ ở trung tâm. Đó là vết cắn của một loại côn trùng nào đó, chàng chắc chắn thế. Chàng thở hắt ra cho đến khi một cơn ngứa điên cuồng khác gây được sự chú ý của chàng, chàng đột ngột cứng người và kéo kéo tấm vải lanh sang một bên.
Mắt Hethe mở lớn kinh hoàng khi chàng nhìn chằm chằm cái chấm nhỏ màu đen đang nhảy lách chách từ chỗ này qua chỗ khác. Chúng hầu như không thể nhìn thấy cho đến khi chúng di chuyển. Một con nhảy từ tấm vải lanh đến chân chàng. Một cú nhảy khác từ mắt cá lên tới bắp chân. Chỉ với một cái liếc mắt, chàng có thể thấy cả chục con, nhảy lách chách và bò lổm ngổm ở khắp mọi nơi.
Bọ chét! Cái giường đã bị chúng chiếm đóng. Và chúng đang đánh chén chàng như một bữa ăn! Cần phải hành động, chàng trườn ra khỏi giường, nhưng chỉ khiến chân chàng vướng vào tấm vải lanh. Điều đó không khiến chàng dừng hay làm chậm lại, và Hethe hạ cánh trên sàn nhà bên cạnh giường với một tiếng đổ ầm.
Nguyền rủa, chàng xô tấm vải lanh ra với một sự ghê tởm và ngồi dậy, cái nhìn của chàng di chuyển cẩn trọng tới cái giường như thể chàng trông đợi toàn bộ cái đội quân sâu bọ nhỏ bé nhảy lách chách đó sẽ nhung nhúc tiến về phía chàng. Tuy nhiên, cái đống bọ chét đó đã lẩn trốn. Tất cả những gì có trên giường bây giờ là một hình vuông nhỏ màu nâu sậm. Thả lỏng chân, chàng nghiêng qua tấm đệm để có được một cái nhìn tốt hơn và bất động. Đó là một miếng vá nhỏ và nó đầy nhung nhúc bọ chét.
Hethe bất ngờ đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào miếng vá một cách xúc phạm như thể tâm trí chàng cố gắng sắp xếp sao cho nó có nghĩa. Cái nhìn của chàng lướt xung quanh phòng, dính vào khung cửa sổ để hở, không có lửa, bồn nước nóng đã nguội ngắt. Chàng nhớ về mụ phù thủy, cốc rượu, chiếc khăn tắm vải lanh bị mất và thậm chí là thơi thở khủng khiếp của vị hôn thê của chàng. Tất cả chúng ùa đến cùng nhau trong tâm trí chàng khiến mọi việc trở nên đầy ý nghĩa
Chàng thoát ra một tiếng cười nhẹ nhõm. Cô nàng không cam chịu cuộc hôn nhân này như cô ta thể hiện cho mọi người tin! Cô ta không thể từ chối, hoặc biểu lộ sự không hài lòng một cách công khai, vì vậy cô ta đã sử dụng chiến lược và kịch bản để chống lại chúng
Có lẽ cô nàng đã hy vọng rằng chàng sẽ từ chối mệnh lệnh của nhà vua. Không nghi ngờ gì cô nàng hy vọng chàng có thể đặt dấu chấm hết cho chuyện này, và cô ả đã làm tất cả những gì có thể để khuyến khích chàng làm thế. Nhưng cô ta đã sai; chàng cũng vô vọng trong chuyện này cũng như nàng. Mặc dù cô nàng không hoàn toàn vô vọng, chàng nhăn nhó nghĩ. Cô nàng không chỉ có hơi thở của một con rồng, mà còn có móng vuốt của nó nữa. Sự thật đó thực sự làm Hethe cảm thấy tốt hơn. Nàng thật là một cô nhóc lanh lợi.
Có vẻ nàng nghĩ chàng có thể lựa chọn, những kế hoạch của nàng có thể hiệu quả. Chàng có lẽ sẽ làm hết khả năng có thể để tránh phải cưới nàng. Nàng đã chọn con đường tốt nhất để ngăn chặn chàng. Thực thế. Một cô vợ xấu xí? Phải, đàn ông có thể luôn luôn thổi tắt nến hoặc nhắm tịt mắt. Một cô vợ béo ú? Phải, một lần nữa, đàn ông có thể nhắm tịt mắt ... Ngoài ra, những phụ nữ tròn trĩnh cũng có cái hay của họ. Họ là những chiếc gối mềm mại cho đàn ông. Một cô vợ đanh đá, hay chửi rủa có thế bị đánh hoặc bị trói vào những chiếc ghế tr.a tấn như để góp thêm một câu chuyện vui. (Drunking chair: ghế tr.a tấn, dùng để nhận diện phù thuỷ hoặc để trùng phạt những người có tội. Người ta buộc kẻ bị nghi ngờ là phù thuỷ vào ghế sau đó nhúng xuống nước, có thể là vài giây hay cả ngày. Nếu người bị trói chìm hay ch.ết đuối thì đó là người bình thường. Nếu họ nổi thì là phù thuỷ) Nhưng một cô dâu xinh đẹp với một mùi hôi gớm ghiếc như vậy? Chỉ thế cũng là đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào bật khóc. Thổi tắt nến hay nhắm tịt mắt chẳng bao giờ có thể cải thiện được mùi hôi. Đến ba mươi gallon nước hoa hồng cũng phải đầu hàng. ( 1 gallon = 4, 54 lít ở Anh, 3, 78 lít ở Mỹ)
Phải, nàng thật thông minh, có vẻ như là sự thông minh đã đi cùng với vẻ đẹp của nàng. Nhưng phải làm gì về điều này? Chàng có thể đương đầu với cô ta, nói với cô ta chàng không thể từ chối mệnh lệnh của nhà vua và rằng cô ta đang lãng phí thời gian của mình. Chàng cau mặt với ý nghĩ đó. Chàng có thể sẽ nói năng lộn xộn. Hethe không hề thích phải tranh cãi bằng lời nói một chút nào. Chàng có thể điều khển gươm như thể chàng được sinh ra với nó ở trong tay, và không bao giờ là kẻ lẩn trốn trong những trận chiến, nhưng tranh luận là vấn đề khác. Lưỡi của chàng dường như luôn bị líu lại mỗi khi tranh cãi nổ ra. Miệng lưỡi cha Hethe luôn sắc như dao cạo và ông liên tục dùng nó để xỉ vả chàng trong suốt thời niên thiếu. Và chàng luôn bị đánh mỗi khi cố gắng trả lời một cách ngoan ngoãn. Thời gian trôi đi Hethe đã trở thành một người lớn, lưỡi của chàng có vẻ vẫn chỉ là một miếng thịt trong miệng mỗi khi cần tranh cãi. Chàng biết những gì chàng muốn nói, nhưng não chàng dường như không bao giờ có thể đưa chúng ra thành từ ngữ.
Chàng đã thật sự nản lòng. Chàng nghĩ chàng vẫn thế, nhưng, chủ yếu là, chàng chỉ cần tránh tranh cãi bằng lời nói càng nhiều càng tốt và dựa vào các kỹ năng của chàng trên chiến trường. Và đó là những gì chàng sẽ làm ngay bây giờ, chàng đột ngột quyết định.
Mặc dù đã kết hôn trước đây, Hethe không hề có kinh nghiệm là một người chồng. Tuy nhiên, với cách mà nàng đã hành động, đây là chiến tranh và nếu có một điều mà Ngài Holden biết được rất rõ, đó là chiến tranh
Hethe bắt đầu cười khoái trá với bản thân, cho đến khi cơn ngứa liên miên không dứt kéo chàng ra khỏi suy nghĩ. Thở dài, chàng tránh khỏi cái giường và tiến về chiếc ghế hỏng. Ở đó chàng có thể đỡ ngứa khi chàng lập kế hoạch cho chiến dịch của mình.
*****
Helen chỉ vừa mới bước ra khỏi nhà bếp khi nàng phát hiện ra ngài Holden đi xuống cầu thang dẫn đến sảnh lớn. Nàng lưỡng lự một chút, ước mong có dì nàng ở bên, nhưng dì nàng đã đi nghỉ một chút trước khi “trận chiến thật sự bắt đầu," như là nàng đã gọi nó. Xoay sở để dán một vẻ ngạc nhiên lên mặt – điều mà nàng đã luyện tập trong suốt những ngày họ chờ đợi chuyến viếng thăm của chàng – nàng xông tới bậc thang cuối cùng, nhìn chăm chú vào chàng làm bộ ngạc nhiên.
"Có chuyện gì không ổn ư, thưa ngài? Ngài không ngủ được ư? "
Nụ cười của Hethe với nàng nở rộng. "Tôi thậm chí đã không thử. Việc tắm táp đã tiếp thêm sinh lực cho tôi, khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo. "
Helen cảm thấy nụ cười của nàng héo đi, nhưng nàng nhanh chóng bắt buộc nó trở lại đúng chỗ. "Oh. Well ... như thế thật không tốt? Ngài không… ? Ngài sẽ…?" Nàng liếc nhanh xung quanh đại sảnh trống rỗng, đấu tranh với nỗi thất vọng của nàng khi chàng để lỡ điều mà nàng xem là phần hay nhất trong kịch bản của nàng – cuộc dạo chơi của những chú bọ chét. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là chàng sẽ chạm trán với lũ bọ chét vào tối nay, nàng tự trấn an mình, sau đó cố gắng nghĩ ra một điều gì đó để đánh lạc hướng chàng cho đến giờ ăn. "Một ly rượu chăng? " cuối cùng nàng đề nghị, đó là điều duy nhất nàng có thể nghĩ ra vào lúc này. Helen ghét khi có các thay đổi trong kế hoạch của nàng. Trên thực tế, nàng khá khó chịu khi gã đàn ông này không đơn giản là leo lên giường ngủ như mong đợi.
"My, vâng. Thêm một chút loại rượu ngon đó thì thật là tuyệt vời. "
Đầu Helen ngả ra sau trước nhận xét của vị khách của nàng. Rượu của nàng? God’s garters! Gã đàn ông này chẳng có tí vị giác nào ư? Lúc trước, nàng chắc chắn kế hoạch của nàng hoạt động hoàn hảo. Cả chiếc cốc của nàng và của hắn đều đựng thứ vớ vẩn, đều bị đẩy ra và bị bỏ thừa. Con bọ mà hắn tìm thấy đã được cố ý bỏ vào, mặc dù họ đã mong đợi ngài Holden nhìn thấy nó, không phải gần như uống thứ đó. Nàng cũng đã lên kế hoạch đề nghị hắn cốc rượu của nàng, để đảm bảo rằng hắn đã không nhận ra rằng Templetun và William đã uống một mẻ rượu hoàn toàn khác.
Bây giờ, gã đàn ông đó lại miêu tả trò chơi khăm bịp bợm của nàng là một loại rượu ngon và…
"Có gì không ổn ư, thưa tiểu thư?"
Giật bắn mình, Helen đỏ mặt khi nàng nhận ra rằng mình đã đứng đó ngẫm nghĩ quá lâu. Hắng giọng một cái, nàng cười gượng gạo và bắt đầu băng ngang qua phòng. "Không, thưa ngài. Pray, xin cứ ngồi xuống, tôi sẽ yêu cầu người hầu đem rượu đến cho ngài."
Nàng đã không đợi để nhìn xem chàng có nghe không, nàng chỉ đơn giản là nhanh chóng tiến về phía nhà bếp và biến vào bên trong. Bực tức, nàng cau mày khó chịu ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau nàng.
"Thưa tiểu thư?" Ducky khẩn trương đến bên nàng, quan tâm hiện rõ trên mặt cô. "Có chuyện gì xảy ra ư?"
"Phải. Ngài Holden muốn thêm một chút rượu ngon của chúng ta.”Những từ ngữ của nàng đầy hung dữ, và mắt Ducky mở lớn vì ngạc nhiên.
"Rượu của chúng ta? Và tại sao hắn ta không nghỉ ngơi trước bữa tối? "
"Hắn không mệt," Helen trả lời khô khốc, sau đó đột ngột hỏi, "Em có bỏ miếng vá ra khỏi giường của hắn không?" Khi cô hầu gái nhìn như không chắc chắn, Helen thở dài. Có lẽ do may mắn mà hắn ta không muốn ngủ, có lẽ họ đã đẩy mọi việc đi quá xa. Ngài Holden có thể khám phá ra miếng vá và khớp các sự kiện vào với nhau khi hắn cố gắng ngủ một chút. "Tốt nhất em nên đi kiểm tr.a nó. Và sai ai đó mang rượu cho hắn ta. Tôi sẽ xem liệu tôi có thể thể thuyết phục là cuối cùng hắn ta cũng mệt mỏi hay không."
"Bằng cách nào?" Ducky ngạc nhiên hỏi.
Helen nhăn mặt. "Bằng cách nào?" Nàng lẩm bẩm, và bắt đầu ép mình ra khỏi nhà bếp, chỉ để dừng lại và nháy mắt. Có lẽ bây giờ là lúc dùng đến trò lừa mà nàng đã dạy con chó của mình. "Ducky", nàng bắt đầu. "Tôi để Goliath ở bên ngoài. Dẫn nó quay lại và mang đến cho tôi. "
Cô hầu gái nuốt một cách nặng nhọc trước mệnh lệnh, cô tròn mắt lo lắng. Cô biết Helen định làm gì. "Oh, thưa tiểu thư. Cô có nghĩ rằng cô nên….”
"Có", Helen kiên quyết nói. "Tôi nghĩ thế." Nàng dán một nụ cười tươi sáng lên khuôn mặt của mình, sau đó nàng bước trở lại đại sảnh. Nhanh chóng quay trở lại bàn ăn chính, nàng nhớ lại hơi thở hôi hám, và nụ cười của nàng trở nên tự nhiên hơn. Tất nhiên! Nàng có thể không cần phải sử dụng trò lừa của mình. Nàng chỉ cần nói chuyện với Hethe cho một vài phút, sau đó hắn ta sẽ háo hức trốn về phòng hắn như hắn đã làm trước đó. Có lẽ nàng thậm chí có thể làm cho hắn ta bỏ chạy khỏi lâu đài mà không cần phải thả Goliath.
Tuy nhiên, hơi thở hôi hám của nàng bị nhạt mùi dần? nàng tự hỏi. Ducky đã không quay đi ghê tởm trong nói chuyện. Nàng không thể hy vọng vào một chiến thắng nếu vũ khí của nàng đã bị cùn. Đột ngột xoay người lại, nàng vội vàng quay trở lại bếp. Nàng sẽ chỉ sử dụng con chó nếu không còn một cách nào khác.
*****
Hethe ngồi đợi ở bàn ăn. Sau một vài phút, âm thanh cánh cửa nhà bếp cót két mở ra kiến chàng nhìn lướt qua vai mình. Tiểu thư Helen bước ra cười rạng rỡ, sau đó dừng lại nửa đường, nụ cười nhạt đi. Sau khi ngập ngừng một chút, nàng quay gót, vội vàng trở lại nhà bếp. Chàng không biết điều gì khiến nàng chạy khỏi đại sảnh, nhưng chàng nghi ngờ rằng nó liên quan dến trận chiến mà họ tiến hành. Và ngay lúc này họ đang tiến hành một cuộc chiến tranh, mặc dù nàng có lẽ không nhận ra rằng chàng đã tham gia cuộc xung đột thay vì làm nạn nhân ngã xuống vì nó.
Chiến lược của Hethe rất đơn giản. Phủ nhận tất cả mọi thứ. Chàng sẽ nói với nàng rằng rượu rất ngon, hơi thở của nàng như bông hoa ngọt ngào nhất, bà hầu phòng nàng chọn cho chàng đã chứng minh khả năng của bà ta. Nằm trên giường ngủ của chàng như nằm trên mây, và chàng thật sự đã được thưởng thức không khí trong lành nhờ cái cửa sổ trống hoác. Chàng sẽ yêu thích tất cả mọi thứ, cho dù điều đó có giết ch.ết chàng.
Điều tệ nhất mà chàng phải cố gắng để không trốn chạy là cuộc đột kích của hơi thở của nàng. Không có chuyện chàng quay đầu đi nữa. Cũng không có chuyện chàng nín thở cầm hơi. Chàng là một người đàn ông. Một chiến binh. Chàng có thể làm điều đó, chàng nghiêm khắc tự cổ vũ bản thân, sau đó liếc qua vai mình khi âm thanh cánh cửa nhà bếp lại vang lên lần nữa.
Tiểu thư Helen, một nụ cười sáng chói khác lại nở rộng trên môi nàng, vội vã tiến về phía chàng, như thể nàng không thể chịu đựng được khi không thấy sự hiện diện của chàng. Cô nàng phù thuỷ lươn lẹo, chàng nghĩ đầy ngạc nhiên. Cả hai có thể cùng chơi trò chơi này.
Đột ngột đứng dậy, chàng vội vã đến gặp nàng, cười thầm khi thấy nàng giật mình trước khi nàng có thể kiểm soát lại nó. Chàng tin rằng, bất cứ ai nhìn vào, họ giống như đôi tình nhân háo hức khi chàng tóm lấy bàn tay nàng, cười nhẹ nhàng với nàng. Chàng đặc biệt tự hào vì thực tế là nụ cười của chàng không hề run rẩy khi cái nhìn của nàng nâng lên và nàng cố tình thở vào mặt chàng. God’s teeth! Nàng chắc hẳn đã quay vào nhà bếp để bổ sung lại cái hỗn hợp mùi hôi mà nàng sử dụng để làm hỏng hơi thở. Mắt chàng bắt đầu chảy nước vì cuộc đột kích. Cúi nhanh xuống để dấu phản ứng của mình, chàng lướt nhẹ một nụ hôn lên các khớp ngón tay của vị hôn thê của chàng, nụ hôn có thể khiến một gã đào hoa chuyên tán tỉnh phụ nữ phải tự hào.
Hành động đó rõ ràng khiến nàng ngạc nhiên. Chàng nghe nàng nuốt xuống khi chàng thẳng người lên, và khuôn mặt nàng nhăn lại như thể ngửi thẩy mùi gì hôi thối lắm. Mỉm cười thật rộng, Hethe di chuyển và trượt một cánh tay vòng xung quanh eo nàng, sử dụng nó để giữ chặt nàng khi chàng dẫn nàng tới bàn ăn.
"Tôi phải nói cho em biết, tiểu thư của tôi," chàng lẩm bẩm khi chàng thấy nàng ngồi xuống thoải mái trên chiếc ghế cạnh chàng. "Tôi ngạc nhiên một cách dễ chịu với tất cả những gì tôi tìm thấy ở đây."
Đôi mắt nàng mở lớn kinh hoàng không tin nổi. "Ngài hài lòng?"
"Phải. Thật là một sự sản giàu có và một cô dâu dễ thương." Chàng tặng cho nàng một cái nhìn nóng bỏng, nịnh nọt mà chàng đã thấy những người đàn ông khác chiếu lên những người phụ nữ mà họ yêu hoặc ham muốn. Tuy nhiên, chàng không dám đảm bảo rằng nó hiệu quả. Cô nàng chớp mắt, chắc chắn rồi, nhích lại gần hơn, nhưng chỉ để có thể thở vào chàng hiệu quả hơn. Chàng gắng sức, hành động như một kẻ nhà quê đang yêu. "Tôi là gã đàn ông may mắn nhất. Không thể có một người phụ nữ Anh nào hoàn hảo hơn em."
"Không ư?" Bây giờ chắc chắn có nghi ngờ trong mắt nàng, chàng nhận ra và bao gồm cả một cái nhăn mặt. Chàng cần phải đánh lạc hướng nàng. Một vài lời tán tụng hoa lá cành là cần thiết, chàng quyết định. Thật không may, Hethe vốn thích nói thẳng. Trước đây, chàng chẳng bao giờ băn khoăn với những thứ ngốc nghếch đó. Và bây giờ cũng không, chàng bất ngờ quyết định, một ý tưởng nảy ra trong đầu. Chàng sẽ sỉ nhục nàng bằng những lời khen. Oh, chuyện này sẽ vui vẻ lắm đây.
"Không. Tóc của em… vàng hoe", chàng bắt đầu ngọt ngào, nụ cười của chàng nở rộng trước vẻ mặt bối rối của nàng trước khi chàng thêm vào,"giống như những cây nhỏ con ngựa của tôi thường giẫm nát lên trên đồng cỏ”.
Nàng đã tạo ra một âm thanh như nghẹn thở vì không tin nhưng cũng có thể chỉ đơn giản vì ngạc nhiên. Nàng đã bị phân tán. Những nghi ngại đã mờ đi trong đôi mắt nàng. Với thành công này, chàng quyết định đẩy mạnh tấn công. "Và đôi mắt em to ... như mắt bò. Chỉ có điều chúng không có màu như mắt bò, tất nhiên " chàng vội vã thêm vào khi nàng tạo ra một âm thanh kỳ lạ trong cổ họng. "Bò thường có đôi mắt nâu, và mắt em thì đẹp … hơn”
Chàng khẽ ngập ngừng khi chàng nhìn vào mắt nàng. Mắt nàng xanh như thể bầu trời ngoài kia khi họ lần đầu gặp mặt. Bây giờ chúng có vẻ như là màu xanh ngọc. "Phải, chúng không màu nâu," cuối cùng chàng nói.
"Thật ư, thưa ngài," Nàng bắt đầu, nhưng Hethe đã nhảy vào với một cú đánh ch.ết người.
"Và hơi thở của em ngọt ngào như thứ rượu ngọt nhất."
Chàng khá hài lòng nhận thấy mặt nàng đỏ lên, một âm thanh như mắc nghẹn buột ra từ miệng nàng trước khi nàng cúi đầu. Chàng có thể không thấy vẻ mặt của nàng sau đó, nhưng chàng có thể thấy tay này đang nắm chặt lấy nhau trong lòng nàng. Chiến thắng! Chàng chỉ vừa kịp ca tụng sự thành công của mình thì nàng đột ngột ngẩng đầu lên. Cái nhìn của chàng hẹp lại khi chàng thấy ánh lửa đang bùng lên trong mắt nàng. Nàng đang tức điên lên, được thôi, chàng nhận ra và cảm thấy một nỗi lo âu mới lướt qua người. Đó cũng là một lý do tốt, chàng nhận ra, khi nàng đột ngột nhích lại gần hơn và thở đầy tội lỗi vào thẳng mặt chàng.
"Oh, thưa ngài, ngài thật quá tốt. Tôi thật sự có hơi thở ngọt ngào như rượu ư?"
Thầm rên một tiếng, Hethe có vừa đủ thời gian để xoay sở cầm lấy cốc rượu vang bị ôi mà chàng đã uống lúc trước và ép buộc một nụ cười mở rộng.
"Aye. Cũng giống như loại rượu vang lâu năm tốt nhất." Già nua và yếu ớt sau khi được ủ trong nhiều năm, chàng im lặng thêm vào, nhưng thật dễ chịu vì chàng có thể nói dối một cách trơn chu và dễ dàng như thế. Chàng ngồi thẳng lên một chút. Khỉ thật, mình thật là giỏi, chàng nghĩ và gần như phá ra cười khi sự phật ý chợt loé lên trên khuôn mặt tiểu thư Helen.
Nàng rõ ràng không hài lòng. Nếu có bất cứ sự ngờ vực nào còn rơi rớt lại rằng mọi thứ mà chàng phải đương đầu là một phần trong kế hoạch nàng muốn chàng rũ bỏ nàng đã nhanh chóng được chấm dứt. Phải, nàng đã tiến hành cuộc chiến tranh này. Tuy nhiên, chàng sẽ là người chiến thắng. Hethe không bao giờ thua bất cứ một cuộc chiến tranh nào. Một trận chiến thì có thể, nhưng không bao giờ ... Tuy nhiên, một cuộc chiến tranh.
Chàng vừa mới kết thúc việc tự cổ vũ bản thân thì cửa chính lâu đài bật mở và người hầu của tiểu thư Helen bước vào với một con chó bẩn thỉu, to đại tướng, con vật đã ngồi trên các bậc cầu thang khi họ tới. Cô hầu gái liếc tới nơi mà Hethe và Helen đang ngồi tại bàn với thái độ Hethe cho là bối rối, sau đó thả con chó săn ra, nhanh chóng ra khỏi lâu đài, đóng của lại phía sau cô ta.
Nếu vẻ mặt của cô hầu không cảnh báo chàng điều gì đó đang xảy ra thì cái cách tiểu thư Helen ngay lập tức thư giãn và bắt đầu mỉm cười khi nàng nhìn thấy con vật đã tự nó cảnh báo.
"Oh xem này! Đó là Goliath. Cả hai người nên gặp nhau, thưa ngài." Nàng đứng dậy, mỉm cười khi con chó bắt đầu tiến về phía họ, sau đó nàng tiến lên phía trước để gặp nó. "Đến đây."
Hethe ngập ngừng, trông đợi rằng chàng sẽ phải hối tiếc nếu chàng theo sau nàng, nhưng kế hoạch của chàng là phải dễ thương hết mức có thể. Quyết định rằng nếu nàng đã làm điều gì thù địch như huấn luyện con quái vật đó cắn chàng khi có lệnh, chàng sẽ vặn gãy cổ con vật đó, chàng cẩn trọng đứng dậy để tham gia cùng nàng. Chàng biết chàng đã phạm sai lầm ngay tại giây phút nụ cười của nàng nở rộng trong sự hài lòng đầy hằn học.
"Nhìn này Goliath! Đây là ngài Holden!" Nàng kêu lên rạng rỡ, vươn ra chạm nhẹ vào cánh tay Hethe. Con chó sủa đầy phấn khích và lao tới. Trong một giây ngắn ngủi, Hethe đã tin rằng nàng thực sự đã đào tạo con quái vật này để tấn công chàng. Con chó lao về phía trước. Hethe chỉ cách một giây trước khi tóm chặt con chó ngốc nghếch, lưỡi thè quá đầu và làm gẫy cổ nó chỉ với một cú vặn thì Helen thủ thỉ vui sướng bên cạnh chàng. "Oh nhìn xem, nó thích ngài! Điều đó ho tuyệt sao?" Hethe bất động, sau đó tập trung vào việc con vật đang làm. Goliath không hề có ý định tấn công chàng chút nào cả. Ít nhất, không phải là loại tấn công cắn xé. Con chó quái quỉ của vị hôn thê của chàng đang “làm xấu” với chàng.