Chương 8
“Con có thể hôn cô dâu.”
ch.ết đứng tại chỗ, Helen trông đầy đau khổ khi gã chồng mới của nàng quay lại để đặt lên nàng một nụ hôn dành cho cô dâu. Đây là ngày tệ nhất cuộc đời mình. Nàng chắc chắn thế.
Nàng đứng thật yên, không đáp trả khi môi chàng khép lại trên môi nàng, mong chờ một nụ hôn chớp nhoáng. Nàng nhận được còn nhiều hơn thế. Môi chàng chạm nhẹ lên môi nàng, sau đó lưỡi chàng trượt trên miệng nàng, khiến môi nàng mở ra đầy sửng sốt. Ngay lập tức, lưới chàng trượt vào trong, mắt Helen bất ngờ mở lớn trước cái mùi hăng tấn công nàng.
"Ông!" Nàng thở hắt ra đầy cáo buộc, đẩy chàng ra. Gã đàn ông đó còn điềm tĩnh tặng cho nàng một nụ cười chậm rãi, đầy hài lòng.
"Lấy độc trị độc," chàng thì thầm, gây nên vẻ bối rối ở những người ở đủ gần để nghe thấy chàng. Sau đó, ngả người về phía trước, chàng đặt một ngón tay dưới cằm nàng và đẩy nó lên, khép miệng nàng lại để môi chàng có thể chạm nhẹ vào nó một lần nữa trong một nụ hôn đúng đắn hơn. Thẳng người dậy, chàng quay lại đối mặt với vị linh mục và kết thúc buổi lễ.
Helen không quay lại. Nàng đơn giản chỉ đứng, nhìn thẳng vào con quái vật cạnh nàng. Nàng đã thấy chiến thắng chiếu sáng trong mắt hắn. Hắn đã nhận được những gì hắn muốn. Hắn ta muốn đám cưới này. Nhận thức đó chìm xuống một cách chậm rãi và đau đớn. Nàng đã chiến đấu trận chiến này với giả định rằng hắn không hề quan tâm đến cuộc hôn nhân này, rằng hắn chỉ cần nhận thấy cuộc hôn nhân này khó chịu như thế nào. Nhưng không gì tiến triển giống với kế hoạch nàng đã lập ra. Đầu tiên, hắn tỏ vẻ thích thú tất cả những thứ nàng đã dựng nên với mục đích để hắn ghét; sau đó hắn “ghi bàn” lại nàng tại buổi picnic, sau đó nàng ngã lộn cổ xuống sông thay vì hắn, và bây giờ hắn đã dùng vũ khí của nàng để chống lại chính nàng. Tỏi! Nàng giận dữ nghĩ. Mình nên có một kế hoạch dự phòng, nàng thừa nhận. Một cái gì đó trong trường hợp kế hoạch đầu tiên không hiệu quả. Có thể bỏ độc vào trong bát cháo của hắn, hay cắm phập một con dao vào tim hắn.
Hoặc, nàng bất ngờ nhận ra, mình đáng lẽ phải biết rõ tại sao hắn không nhanh chóng từ chối cuộc hôn nhân này. Nàng chắc chắn gã đàn ông này không hề quý mến gì kẻ đã khiếu nại gã với nhà vua trong suốt những năm qua. Tại sao hắn không từ chối ngay lập tức? Tại sao hắn đến đây, hoàn toàn, sẵn sàng tiến hành đám cưới?
Câu trả lời thật vô cùng đơn giản và rõ ràng, Helen gần như rên lớn một tiếng. Tiernay, tất nhiên rồi. Nàng đã quên mất thái ấp này giầu có và thịnh vượng như thế nào, nó hấp dẫn đối với hắn như thể nào. Bản thân Helen chỉ là một phần nhỏ trong những thứ hắn sẽ đạt được thông qua cuộc hôn nhân này. Tiernay là phần thưởng. Và kẻ xứng đáng sẽ đoạt được nó. Bất ngờ, nàng nhận ra nàng đã sai ở đâu. Nàng đáng lẽ nên hô biến Tiernay trở nên khó ưa hết mức có thể. Nàng đáng lẽ nên sơn đen và làm Tiernay bốc mùi.
Trong một khoảnh khắc, nàng đã cực kỳ phấn kích với nhận thức mới mẻ này, nhưng sau đó nàng nhận ra rằng đã quá muộn. Hoặc là không? Nàng vẫn có thể trì hoãn việc hợp thức hoá cuộc hôn nhân này? Có thể nàng vẫn còn tìm thấy một phương pháp để thoát khỏi nó? Nàng phải tiến hành thôi!
Nàng trải qua buổi lễ kỷ niệm sau đó trong một tâm trạng bối rối, tâm trí nàng chạy đua với ý nghĩ đó giống như một con chuột điên. Nàng phải làm gì đó. Nàng phải nghĩ ra cách đẩy hắn ta đi xa, lâu đủ để nàng làm cho Tiernay xấu xí. Một cái gì đó hắn ta không thể chống lại. Xung quanh nàng, lễ hội vấn tiếp tục. Có thật nhiều lời chúc mừng và tiếng reo hò. Nhiều những lời cợt nhả và những tràng cười tục tĩu. Nhưng nàng không nhớ được gì nhiều.
Mọi thứ cứ như thế cho đến khi món ăn cuối của buổi tiệc cuối cùng cũng truyền cảm hứng cho nàng. Bất ngờ đứng dậy, Helen lờ đi cái giật mình và cái nhìn đầy dò hỏi của ông chồng mới của nàng, nhanh chóng tiến về phía nhà bếp. Như nàng mong đợi, Ducky đã ở đó.
Hethe lơ đãng xoa bụng mình và theo dõi cô dâu mới của chàng biến mất vào nhà bếp, một cảm giác rùng mình bất ngờ lướt qua chàng. Cái nhìn của chàng trượt qua dì nàng chỉ để thấy bà nhìn theo cô cháu gái với một vẻ quan tâm lo lắng. Chàng có cảm giác đó không phải là một điều tốt. Chàng đã nhận thấy người vợ mới của chàng im lặng trong suốt bữa ăn. Nàng đã không đụng tới một mẩu thức ăn được đặt trước mặt nàng. Chàng gần như có thể nhận thấy tâm trí nàng hoạt động về việc chàng đáp trả trận đấu hơi thở dở tệ của nàng bằng chính hơi thở hôi thối của chàng. Và nó đã hiệu quả. Ít nhất, chàng cho rằng nó hiệu quả. Với cái miệng nồng nặc mùi tỏi, chàng thực sự không thể nói liệu nàng có coi thường những điều khoản trong hợp đồng hôn nhân của họ và cũng nhai cái đống tỏi lạo xạo đó không. Chàng cho rằng nó chỉ là một vấn đề nhỏ xíu. Vấn đề bây giờ là với một hơi thở nồng nặc mùi tỏi, hơi thở của nàng chẳng thể nào công kích chàng. Trong một khoảng khắc, trước khi nàng đẩy ra, chàng đã thấy mình thích thú nụ hôn đó nhiều hơn là chàng mong đợi. Đêm tân hôn sẽ chẳng phải là thử thách đối với chàng.
Trên thực tế, bây giờ vấn đề sự công kích của hơi thở của nàng đã được giải quyết, chàng hướng tới đêm tân hôn phía trước với nhiều hy vọng.
Cánh cử nhà bếp mở ra kéo Hethe ra khỏi suy nghĩ của chàng, và chàng tò mò theo dõi cô dâu mới của chàng trở lại bàn. Nàng nhìn hơi lo âu và sao nhãng, chàng chú ý với một cái cau mày, và chàng nhướn một bên lông mày khi nàng về lại chỗ của mình. Nếu nàng có nhìn thấy cái nhìn dò hỏi của chàng, nàng cũng lờ tịt nó đi, chỉ đơn giản nhặt cái đùi chim cút trên đĩa của nàng và chén nó với một vẻ rõ ràng là không thích thú.
"Thức ăn không hợp với khẩu vị của nàng phải không?” Chàng hỏi xã giao, và biết rằng thức ăn không phải là vấn đề, nhưng không thể không trêu trọc nàng một chút sau những trò tr.a tấn nàng bắt chàng trải qua. Không đề cập đến những gì chàng buộc phải làm để chống lại nó. Ăn tỏi, bản thân nó cũng đã là một ví dụ rồi. Nó là một ý tưởng thông minh khủng khiếp, nhưng bụng chàng bây giờ đang cuộn lên còn hơn cả đáng ngại. Chàng muốn đổ lỗi lên bữa ăn mà chàng vừa mới dùng, nhưng theo hợp đồng, chàng và vợ mình đang ăn trên cùng một đĩa. Như chàng hy vọng, hương vị bữa ăn của chàng đã được cải thiện rất nhiều. Bữa tối rất ngon. Nó chắc chắn không phải là nguyên nhân khiến dạ dày chàng nổi loạn. Đống tỏi mà chàng đã tiêu thụ hoàn toàn chịu trách nhiện về điều đó. Nó dường như không thích hợp với chàng, và chàng bị ợ chua kể từ lúc đó.
"Không," Helen cuối cùng cũng trả lời, xoay xở trưng bày cho chàng một cái có thể coi là một nụ cười cứng nhắc. "Ý tôi là, vâng. Chúng khá ngon. Chỉ là tôi không thấy đói."
"Ah. Quá háo hức vì một đêm phía trước," Chàng gợi ý, một nụ cười nở trên môi chàng. Chàng gần như phá ra cười trước phản ứng của nàng trước lời chế nhạo của chàng. Nàng tái nhợt đi, vẻ mặt nàng pha trộn thành một vẻ khó chịu khủng khiếp trước khi nàng dường như nhận thức được điều mà nàng đang làm. Rặn ra một nụ cười nhuộm đầy mỉa mai, nàng trả lời khô khốc.
"Vâng. Chắc chắn rồi," nàng lầm bầm, sau đó liếc về nơi cô hầu gái của nàng thình lình xuất hiện.
Hethe tò mò theo dõi khi cô hầu cúi xuống thì thầm điều gì đó vào tai cô chủ rồi lao về phía cầu thang, và Helen quay lại, rạng rỡ với chàng.
Hethe chớp mắt. Vợ chàng hoàn toàn đáng yêu. Một tạo vật xinh đẹp. Gần đây chàng đã bị làm sao nhãng đến nỗi chàng gần như quên mất điều đó.
"Vâng, chồng yêu. Thực tế, em quá háo hức, em nghĩ em sẽ lên gác bây giờ và dành thêm một chút thời gian chuẩn bị cho ngài. Ngài không phiền chứ? "
"Được," Hethe lầm bầm, không thể cưỡng lại việc mỉm cười đáp trả. Helen quả thật là xinh đẹp, mắt lấp lánh, vành môi cong, chỉ dành cho chàng! Chàng nhìn nàng đứng dậy, ra dấu cho dì nàng, sau đó vội vàng hướng về phía cầu thang. Cái nhìn của chàng rơi xuống, và chàng nhìn hông nàng khẽ đung đưa khi nàng bước đi.
"Họ đi đâu vậy?" Ngài Templetun tò mò hỏi.
"Hmm?" Hethe miễn cưỡng dứt cái nhìn ra khỏi cuộc rút lui của cô dâu của chàng.
"Tiểu thư Helen và dì nàng," ông già lặp lại. "Họ đi đâu?"
"Oh. Họ rút lui để chuẩn bị giường ngủ." Một đống các hình ảnh đa dạng lướt qua đầu chàng khi chàng nghe chính mình nói. Chàng hình dung Helen trần truồng bước vào bồn tắm với những cánh hoa hồng nổi trên mặt nước.
"Sẵn sàng rồi ư?"
Câu hỏi của Templetun làm Hethe giật mình quay lại thực tế. Chàng ngây ra nhìn ông già, sau đó liếc xung quanh phòng. Bữa tiệc thậm chí còn chưa kết thúc. Mọi người hầu hết mới chỉ ăn xong một nửa. Buổi tiệc đã được sắp xếp sát ngay gót đám cưới, vì vậy trời vẫn còn rất sớm. Quá sớm để đi ngủ, hoặc chuẩn bị cho nó. Đột nhiên hình ảnh đã hiện lên trong đầu chàng một phút trước lại hiện về. Tuy nhiên, lần này thay vì bước vào một bồn tắm với những cánh hoa hồng, vợ chàng đã bước vào một bồn tắm với một vật màu nâu to lớn nổi trong đó. Nếu chàng hết sức tập trung, Hethe có thể nói chúng là phân bò.
Sweet Jesu!" Chàng bật lên khỏi ghế như thể có một chiếc lò xo ở dưới mông vậy, nhưng trước khi chàng có thể di chuyển, Templetun đã tóm lấy cánh tay và kéo chàng trở lại.
"Được rồi, được rồi, không nên quá hăm hở. Có thể hơi sớm cho việc đi ngủ, nhưng nếu cô ấy muốn mình được chuẩn bị đặc biệt cho ngài, ngài nên cho phép cô ấy. Bây giờ khi tôi nghĩ lại, thật là phi thường cái cách cô ấy đã cam chịu trước sự hợp nhất này. Tôi có lẽ không nên cho ngài biết điều này, nhưng khi lần đầu tiên tôi đến với lệnh của nhà vua yêu cầu hai người cưới nhau... Vâng, có thể nói cô ấy là cô dâu ít hăm hở nhất," ông tâm sự với một chút ngạc nhiên. Ông thêm vào, "Trên thực tế, khi tôi rời đến Holden để gặp ngài, tôi sợ rằng tôi rất có thể đã gây nên một cuộc chiến."
Hethe rên một tiếng đáp trả. Chẳng lẽ không có nổi một người khác nhận thức được cuộc chiến thầm lặng diễn ra từ khi chàng đến? Không, tất nhiên là không. Nàng không bao giờ thở cái hơi thở độc hại đó vào họ và cả William lẫn Templetun đều không phải chịu cái lạnh, bị luộc chín hay lũ bọ chét. Và Hethe cũng đã không nói với họ về các sự kiện đó, sự kiêu hãnh của chàng không cho phép.
"Được rồi, được rồi." Hiểu nhầm tiếng rên của chàng, Templetun vỗ vỗ đầy khuyến khích lên lưng chàng. "Như ngài thấy đấy, cô ấy đã vượt qua nó một cách nhanh chóng. Nó gần như chỉ là đơn giản là lo lắng. Cô ấy rõ ràng là khá hài lòng với tình trạng hiện nay. Nhìn xem cô ấy đã chuẩn bị thế nào."
Câu trả lời duy nhất của Hethe là để tuột ra một tiếng rên rỉ khác và thả đầu chàng xuống bàn trong thất vọng, rõ ràng quên mất cái đĩa của chàng đang ở đó. Tâm trí chàng ngập đầy với một đống cách mà nàng có thể chuẩn bị cho giây phút này. Không có một cách nào trong số chúng là tốt cả.
*****
"Ugh! Oh, Gawd! Ồ, nó thật là khủng khiếp ... Oh!"
"Phải," Dì Nell đồng ý từ vị trí của bà ở gần cửa, một khoảng cách an toàn từ cô cháu gái và Ducky tội nghiệp, người đang giúp đỡ nàng.
"... Oooooh tôi không thể… Điều này… Thật tốt là tôi không ăn chúng, nếu không tôi chắc chắn sẽ nôn hết ra ngay lập tức." Helen lầm bầm đầy bực mình, sau đó rên lên và thở dài trước khi hét lên, "Oh, God! Thật không thể chịu nổi! "
"Phải. Không thể chịu nổi", Ducky đồng ý, mũi cô nhăn lại đầy ghê tởm dưới tấm vải lanh cô đã buộc quanh mặt để che mũi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nước mắt lấp lánh nơi mắt của Helen, cô quyết định một chút khuyến khích là cần thiết. "Nhưng rồi sẽ ổn thôi. Nó có nghĩa là kế hoạch của tiểu thư sẽ hiệu quả. Tôi nghĩ là, hắn ta sẽ không chạm vào tiểu thư khi tiểu thư thế này đâu. Tất nhiên rồi," Cô thêm vào với một chút lo lắng "Bây giờ đám cưới đã kết thúc, không thể nói hắn ta sẽ phản ứng thế nào. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta đánh tiểu thư, hoặc…" Cô tạm dừng, vẻ quan tâm mờ đi nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười ranh mãnh. "Không. Hắn ta sẽ không muốn tới gần đủ để đánh tiểu thư đâu."
Câu trả lời của Helen là một tiếng rên khác. Nàng cũng không muốn ở gần với chính mình bây giờ. Điều này thật khủng khiếp, ý tưởng hay nhất và tệ nhất mà nàng đã từng có.
Tiếng gõ cửa khiến cả ba người phụ nữ đông cứng, cái nhìn của họ va vào nhau. Cho đến tiếng gõ của lần thứ hai cũng không ai di chuyển.
Ngồi phịch xuống, Helen theo bản năng vội vàng chui tọt vào giường, sau đó ngó ra để rít lên với Ducky, "Xem người đó là ai. Nhưng không cho họ vào "
Khi cô hầu gái gật đầu, Helen tụt xuống thấp hơn một chút, chộp lấy cơ hội ngó ra và thả vào miệng một trong những nhánh tỏi Ducky đã mang lén vào lúc trước mà không bị dì nàng nhìn thấy. Cái hợp đồng ch.ết tiệt, hắn ta đã dùng tỏi, và nàng sẽ không bị tóm một lần nữa mà không có nó. Nàng liếc qua thành giường, vừa nhai vừa thấy rằng Ducky đã tiến đến cửa. Cô hầu gái ngập nhừng khi dì Nell ngọ nguậy để tránh đường, sau đó mở hé cửa chỉ đủ để ló ra ngoài. Helen nghe thấy một giọng nam thấp thì thầm, sau đó tiếng trả lời cao hơn của Ducky. Cô hầu gái chỉ vừa kịp trả lời trước khi cô đóng sầm cửa và lao tới.
"Là phụ tá thứ nhất của ngài Holden. Cậu ta nói rằng Ngài Templetun sai cậu ta lên xem liệu cô đã sẵn sàng chưa. Hammer rất hăm hở muốn lên nhưng Templetun muốn chắc rằng trước hết cô đã sẵn sàng."
Helen ngập ngừng. Phản ứng đầu tiên của nàng thật mạnh mẽ. "Không!" Nhưng sự thật là, nàng đã sẵn sàng. Hoặc sẵn sàng như nàng sẽ. Cắn môi, nàng gật đầu. Ducky chiếu cho nàng một cái nhìn thông cảm, sau đó quay lại và bắt đầu mở cửa.
"Chờ đã!" Helen kêu lên, và Ducky nhanh chóng đóng sập cánh cửa cô mới chỉ bắt đầu mở ra.
"Chuyện gì vậy?" Dì Nell hỏi đầy quan tâm, tiến một vài bước về phía cô cháu gái trước khi đông cứng lại, mũi bà nhăn lại đầy ghê tởm. Bà hấp tất chạy vội về chỗ của mình bên cạnh cửa ra vào. "Cái gì?"
"Chúng ta cần lùa hết không khí ra khỏi phòng, nếu không tất cả những người khác sẽ biết chúng ta định làm gì." Helen giải thích cho dì nàng, sau đó quay về phía Ducky, "Nói với họ tôi sẽ sẵn sàng chỉ trong một phút nữa, rằng cô sẽ thông báo cho họ khi tôi sẵn sàng. "
"Vâng, thưa tiểu thư." Ducky gật đầu và di chuyển một cách nhanh chóng để mở cửa và chuyển tin nhắn.
*****
"Tôi sẽ lên trên đó." Hethe kiên quyết đứng dậy, chỉ để bị kéo ngồi xuống một cách nhanh chóng bởi cả ngài Templetun và William.
"Thật là thiếu kiên nhẫn, thưa ngài," Templetun quở trách nhẹ nhàng. "Cô ấy sẽ sẵn sàng sớm thôi. William nói rằng cậu ấy nghĩ họ đã định cho ngài lên, nhưng vợ ngài quên cái gì đó. Không có sự nghi ngờ gì cô hầu gái sẽ xuống bất cứ…"
"Cô ấy đây rồi", William chen vào.
Hethe hướng theo cái nhìn của cậu ta để thấy cô hầu gái băng qua sảnh tiến về phía họ. Không gì có thể giữ chàng trên ghế nữa. Bật giậy khỏi ghế ngồi, chàng ngay lập tức bắt đầu băng qua sảnh hướng về phía cầu thang. Những người khác đã phản ứng hơi chậm một chút. Chàng nghe thấy Templetun thì thầm trong thất vọng, sau đó bất ngờ bị xô tới khi tất cả đàn ông trong lâu đài tranh giành lấy chàng. Thâm tâm chàng co rúm lại. Chàng đã cố thuyết phục họ rằng sẽ không cần nghi thức khi đi ngủ. Sau cùng, chàng chỉ ra, vợ chàng chỉ cần cô hầu gái và dì nàng chăm nom cho nàng ở trên gác, do đó họ chỉ nên cho một vài chàng trai khiêng chàng lên thôi. Nhưng những người đàn ông, tất cả bọn họ đều chỉ đơn giản phá ra cười trước gợi ý đó. Đặc biệt là những chiến binh của chàng. Chàng đã không thể thoát được mà không có sự can thiệp của họ.
Hethe không ngại bất cứ điều gì ngoại trừ chàng không chắc chàng sẽ tìm thấy cái gì một khi họ đã lên đó. Chàng bắt đầu cảm thấy nhộn nhạo, cảm giác một điều khủng khiếp sắp đến gần. Chàng đã từ bỏ nhanh chóng sự tưởng tượng của chàng rằng nàng tắm và sức nước hoa vì sự hài lòng của chàng. Thay vào đó, Hethe rất nghi ngờ rằng nàng đã chuẩn bị một mưu mẹo quỷ quái khác và không hề muốn công chúng biết rằng vợ chàng không hề hài lòng với cuộc hôn nhân của họ. Chàng không giữ im lặng về các thủ đoạn của nàng và cuộc chiến hôi thối chỉ để nó bị tiết lộ trước tình huống này, và khá là công khai.
"Đợi một phút," Templetun rít lên, tóm được Hethe ở hành lang bên ngoài phòng ngủ của chủ nhân, kéo chàng tạm dừng lại. "Chúng tôi có nghĩa vụ phải mang ngài lên đấy, nhưng không phải theo đuôi ngài như một lũ xu nịnh."
Trước khi có thể phản đối, Hethe đã thấy mình bị nhấc bổng lên vai của người phụ tá thứ nhất và một chiến binh khác của chàng. Chàng nhăn mặt. Trong đêm đám cưới của chàng với Nerissa, chàng đã được khênh lên bởi vì chàng đã quá say không thể đi bộ. Chàng nghi ngờ rằng cha chàng biết, say là cách duy nhất chàng sẽ thực hiện nghĩa vụ người chồng của mình mình với cô dâu trẻ. Bây giờ chàng lại miễn cưỡng bị khênh lên, vì chàng sợ những gì đang chờ đợi chàng. Đó là ý nghĩ cuối cùng của Hethe trước khi Templetun mở cửa và chàng bị đưa vào.
"Cậu ấy đây rồi. Chú rể của cô," Templetun vui mừng kêu lên khi ông dẫn đầu đám đông nhỏ mà một nửa là những gã đàn ông say xỉn tiến vào phòng.
Tóm chặt tay vào tóc của người chiến binh mà vai của cậu ta đang ở ngay dưới mông chàng, Hethe cố gắng giữ không bị bổ nhào khỏi cái ghế tạm thời khi chàng liếc nhanh đầy nghi ngờ xung quanh căn phòng. Tại cái liếc đầu tiên, mọi thứ có vẻ như đều ổn. Dì của vợ chàng đứng tránh ra xa gần chiếc cửa sổ kín mít. Có một chiếc giường, một đống lửa, hai cái ghế, một vài cái rương, và cô dâu của chàng đang nằm trên giường, tóc nàng xoã ra xung quanh, vàng rực rỡ. Đó là tất cả những gì Hethe tóm được trong một cái nhìn lướt qua trước khi chàng được nâng lên từ vai của những người đang khiêng chàng và đặt xuống sàn nhà. Chân chàng chỉ vừa chạm mặt đất khi nhóm người đổ xô vào chàng. Thô lỗ cười đùa và quần áo chàng bất ngờ bay ngang không khí, sau đó chàng trần truồng. Và lạnh. Ngay khi quần áo chàng bị cởi bỏ, chàng nhận thấy căn phòng lạnh buốt một cách kỳ quái. Cái nhìn của chàng hướng vào lò sưởi, nhưng như chàng đã thấy, một ngọn lửa vẫn đang rừng rực ở đó. Trước khi có thể xem xét vấn đề kỹ hơn nữa, Hethe đã bị kéo tới giường, nơi chàng bị nhét vào. Sau đó, vẫn cười nói và tung hứng ra xung quanh một vài lời nhận xét thô tục, những người đàn ông cho phép bản thân họ bị lùa ra khỏi cửa bởi một Templetun đang cười rạng rỡ. Phu nhân Shambleau, người đã đứng im lặng trong suốt thời gian qua, rời đi với những bước chân còn hơn cả cao quý.
Hethe nhìn cánh của bị đóng lại đầy ngạc nhiên. Chuyến sâm nhập của chàng đã kết thúc mà không gặp phải bất cứ một trở ngại nào. Không hề có một sự bẽ bàng công khai, không có một dấu hiệu nào báo rằng cô dâu của chàng ước rằng chàng biến đi bất cứ nơi đâu ngoại trừ đây. Nói về cô dâu của chàng...
Chàng quay lại để nhìn người phụ nữ đang trên giường cạnh chàng. Những người đàn ông đã đặt chàng ngồi trên đệm, và Helen đang nằm thật thẳng lưng. Nàng đã lặng im và trầm ngâm trong khi người của chàng cười đùa, chế giễu thô lỗ. Nàng chỉ đơn thuần nằm thật im dưới lớp chăn, chở đợi. Chàng thấy nàng vẫn đang nằm thật im và bình tĩnh, chờ đợi khi chàng nhìn xuống nàng.
"Well." Chàng hắng giọng. Nàng thậm chí còn không nhìn chàng, nhưng nhìn đăm đăm lên tấm vải phủ trên đỉnh giường, má nàng hồng rực đầy ngượng ngịu. Hethe hắng giọng một lần nữa, lần đầu tiên nhận ra đây là một tình huống không thoải mái ch.ết tiệt. Chàng cố gắng gợi lại đêm đầu tiên đám cưới của chàng, để nhớ lại nó đã diễn ra thế nào, nhưng thật sự, lần đầu tiên đó chàng còn trẻ và lo lắng, thêm vào đó còn khá say nữa. Tất cả như một đám mây mờ. Chàng nhớ lại một cách mơ hồ chỉ đơn giản là bổ nhào vào cô vợ đầu tiên của chàng.
Nhưng khi đó chàng còn trẻ và ngờ nghệch. Chuyện đó có thể tha thứ được. Nhưng bây giờ thì không. Mặc dù chàng thật sự uớc chàng có thể, chàng thú nhận với một tiếng thở dài. Tệ hơn, Hethe Nhỏ đã tỉnh như sáo và hối thúc chàng làm vậy. Chàng có thể cảm thấy cái cách tấm vải lanh trên lòng chàng đang dựng rạp vì phấn kích. Nhưng chàng phải thể hiện một vài điều tốt đẹp ở đây. Thật là xấu hổ nếu chỉ vồ ngay lấy.
Thay vào đó, chàng cố gắng thử một vài mẩu đối thoại. "Vâng, nó không tệ đến thế. Tôi sợ rằng họ có thể mang đi."
Tiểu thư Helen cót két một cái gì đó như đồng ý, nhưng không hề nhúc nhích. Hethe thở dài. "Tôi…"
"Chúng ta có thể tiến hành được không, thưa ngài?" Nàng hỏi với một giọng không được điềm tĩnh lắm. Hethe dừng lại, mắt chàng mở lớn. Lạy Chúa! Nàng vừa mới cho phép chàng chạm tới!
Một nụ cười nhẹ nhõm lướt qua khuôn mặt chàng, Hethe xoay lại và cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô vợ mới của chàng.
*****
Helen ngọ nguậy khi miệng chàng bao phủ lấy miệng nàng, cơ thể nàng cứng lại vì sốc bởi sự đụng chạm của chàng. Nàng đã không mong đợi chàng bắt đầu như thế này! Well, nàng đã không thực sự xem xét việc chàng sẽ bắt đầu như thế nào, nếu không nàng sẽ phải nhận ra một nụ hôn là điểm khởi đầu tự nhiên nhất. Chàng khó có thể chỉ xé toạc tấm chăn và xông tới nàng như con chó háo hức đuổi theo một con chó cái.
Môi chàng di chuyển trên môi nàng, vô cùng nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Còn hơn cả mất can đảm, nàng có một khao khát kỳ lạ nhất là mềm đi trước sự âu yếm đó. Điều đó cũng đủ khiến nàng hoảng sợ, và Helen bắt đầu ngọ nguậy bên dưới tấm chăn, có ý định vươn tay ra khỏi chỗ chúng được đặt vào hai bên người nàng dưới lớp chăn phủ. Tuy nhiên đúng vào giây phút mà nàng ngọ nguậy, Hethe hạ thấp cơ thể chàng lên trên nàng, khiến nàng như bị mắc bẫy tại nơi nàng đang nằm.
Helen vội vã mở miệng để yêu cầu chàng thả nàng ra, nhưng giây phút môi nàng hé ra, cái gì đó đã lấp đầy chúng. Lưỡi chàng, nàng sửng sốt nhận ra khi nó trượt vào bên trong. Ý nghĩ tiếp theo của nàng còn hơn cả rời rạc. Oh, trời ơi khi nàng cảm thấy thân thể nàng bắt đầu có cảm giác như bị khuấy tung mà nàng chưa hề trải qua trước đó. Có một cái gì như một tiếng rên ấm áp kỳ lạ chảy trong máu nàng khi chàng hôn nàng. Nó tạo nên bản năng kỳ lạ nhất trong nàng để cong lên bên dưới tấm chăn, để áp cơ thể nàng vào sát chàng hơn, mặc dù họ thực sự không thể nào gần hơn với cái cách chàng đã gần như nằm nửa người trên nàng. Sau đó, nàng cảm thấy tay chàng ở trên tấm chăn lông nặng nề bên dưới tấm chăn phủ lên nàng, vuốt qua ngực nàng, nhanh chóng bao quanh nó, nhẹ nhàng siết chặt, sau đó mạnh hơn khiến nàng rên lên trên miệng chàng.
m thanh khoái lạc của chính nàng như đâm vào tai nàng. Sốc, xấu hổ và hoảng sợ phồng lên bên trong nàng, Helen bắt đầu phản kháng. Nàng đột ngột đến tuyệt vọng muốn rút tay ra, nhưng nàng thật sự đã bị mắc bẫy và biết rằng tất cả là lỗi của nàng. Sau đó, tay chàng di chuyển khỏi ngực nàng. Nó trượt qua tấm chăn, lướt qua bụng nàng, lần theo dấu vết cơ thể nàng đến cái đỉnh ở giữa hai chân nàng. Chàng tạm dừng ở đó chỉ để ấn vào nhẹ nhàng, và lần này Helen không thể kiểm soát bản thân, cong người lên. Nàng thật sự nâng nhẹ chàng lên với phản ứng của nàng, một sự kết hợp bất ngờ đến giật mình của cả sự đụng chạm và hơi nóng đốt cháy bên trong nàng.
Nàng bị sốc, chân của Helen khẽ tách ra bên dưới tấm chăn. Không nhiều. Chiếc áo ngủ chỉ cho phép vài inch. Nhưng nó cũng đủ cho Hethe dễ dàng trượt tay chàng vào giữa chân nàng và áp vào nàng thân mật hơn.
Khi nàng cảm thấy tia lửa bên trong nàng trở thành một sự nhức nhối bùng cháy, Helen ngừng lại nằm yên bên dưới chàng và bắt đầu hôn trả đầy đói khát; miệng nàng mở rộng bên dưới chàng, đầu nàng khẽ ngọ ngoậy, luỡi nàng dũng cảm đưa ra gặp lưỡi chàng. Nàng không chắc rằng nàng đang làm chuyện đúng đắn, nhưng không mấy quan tâm – nàng chỉ làm những gì cảm thấy tuyệt. Và, Lạy chúa, nó thật tuyệt. Không nhận ra việc mình đang làm, nàng khép chân lại xung quanh tay chàng, nhanh chóng đặt bẫy nó ở đó khi nàng hôn chàng, áp nó vào nàng chặt hơn. Sau đó, nàng cảm thấy chàng nhấc tay ra và rên rỉ đầy thất vọng trên miệng chàng.
Khẽ cười thầm, Hethe phá vỡ nụ hôn và cười với nàng. "Đừng lo, em yêu. Tôi…"
Helen chớp mắt và liếc xuống khi chàng đột ngột ngừng nói. Cái nhìn của chàng lướt xuống và chàng bắt đầu bối rối. Nàng cũng nhìn xuống mình, tấm chăn lông lộ ra vì chàng bỏ tấm chăn vải lanh phía trên ra trong khi nàng sao lãng. Ham muốn bên trong nàng ch.ết một cách nhanh chóng. Uh-oh, một phần của não bộ nàng kêu lên như một đứa trẻ. Helen cứng người lại chờ đợi điều sắp xảy ra.
*****
Hethe nhìn còn hơn là ngây ra. Đêm không lạnh. Chăn lông là không cần thiết; một chiếc chăn bằng vải lanh đơn giản là đủ. Tuy nhiên, vợ chàng quấn mình thật chặt trong một cái chăn lông, che phủ cơ thể nàng từ cổ trở xuống. Ngay cả cánh tay nàng cũng được quấn trong đó. Chàng đã không nhận thấy khi họ xô chàng vào giường, nhưng bây giở, khi chàng nhìn nó, chàng cảm thấy những đam mê trong chàng nhạt đi thay thế bằng một nỗi sợ hãi. Tất cả sự nghi ngờ lúc trước của chàng về “sự chuẩn bị” của nàng quay lại. Chàng cho rằng cái chăn lông này chẳng báo trước điều gì hay ho cả.
Một phần chàng muốn nghĩ rằng nàng che đậy chỉ vì xấu hổ, để ngăn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy bất cứ điều gì mà chỉ riêng chàng nên thấy, nhưng chàng cũng rất sợ rằng trường hợp này không phải như vậy. Với quyết định tốt nhất nên xem xét và vượt qua nó, Hethe cương quyết vươn tới và kéo tấm chăn lông qua một bên. Helen chờ đợi một cơn bùng nổ. Nàng đã dự tính một cách đầy đủ. Kêu, hét, gầm, rống. Thậm chí cả đánh. Nàng biết đó là một khả năng có thể xảy ra; Sau cùng, hắn là Hammer. Nhưng nàng không phải chịu bất cứ thứ nào trong số đó. Trên thực tế, đầu tiên chàng không phản ứng gì cả. Chàng chỉ ngồi đó, đông cứng bên cạnh nàng, khi mùi hương ghê tởm của loại cây Ducky đã gọi là cây cỏ hôi bắt đầu thoảng ra không gian xung quanh họ. Helen đã chà sát loại cỏ này lên mỗi inch cơ thể nàng, như thể xoa nước thơm vậy.
Nàng biết nó có hiệu lực khủng khiếp, nhưng Hethe không phản ứng như nàng mong đợi. Chàng chỉ ngồi đó. Khi nàng có cơ hội nhìn vào mặt chàng và nhận thấy mắt chàng mở lớn đầy kinh dị, miệng chàng mở ra rồi lại đóng vào trong yên lặng, và mũi chàng nhăn lại hết mức có thể. Chàng tái nhợt, nhưng nhanh chóng chuyển sang tím ngắt.
"Có gì không ổn ư, thưa ngài" Nàng hỏi khi không thể chịu đựng sự im lặng lâu hơn được nữa. Nàng hy vọng nàng có thể xoay xở để giọng nàng ngây thơ vô số tội. "Chúng ta sẽ không hợp thức hoá cuộc hôn nhân này bây giờ phải không?"
Chỉ để tạo điểm nhấn cho thời khắc đó, nàng không những trơ trẽn giật toàn bộ tấm chăn che phủ cơ thể nàng ra, trưng bày bản thân, mà còn quạt cái mùi hương đó vào thẳng chàng. Cái bẫy đã được giương lên! Nàng theo dõi đầy thích thú khi chàng tái nhợt đi, bịt miệng lại trước cuộc đột kích, sau đó ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi giường như điên.
Chàng lùi ra xa nàng, mắt chàng lồi ra kinh hãi liếc xung quanh phòng cho đến khi chúng đậu lại trên cái bô tiểu trong phòng. Điều tiếp theo mà Helen biết là ông chồng mới của nàng đưa nó lên, nôn toàn bộ bữa ăn của chàng vào đó.
Điều này chắc chắn sẽ đẩy hắn ra khỏi ngưỡng chịu đựng và khiến hắn chạy ngay đến chỗ nhà vua xin bãi bỏ đám cưới này, nàng nghĩ đầy hài lòng. Quan trọng hơn, quá nhiều cho một đêm tân hôn, nàng ngạc nhiên nghĩ, chỉ gặp phải trở ngại bởi chính mùi hương của nàng. Sự ngạc nhiên nhạt khỏi mặt nàng và nàng lo lắng quan sát chàng khi cơn nôn oẹ của ông chồng mới của nàng cuối cùng cũng hết và chàng thẳng người lên để nhìn chằm chặp vào nàng.
Hắn ta không hài lòng.
Thật ra, nàng sẽ nói chàng giận điên lên. Nổi khùng. Phải, nàng chắc chắn đã đạt được sự chú ý của chàng với kỳ công này. Không còn chiến tranh im lặng nữa. Nó đã được công khai rồi.
"Cái gì thế?" Chàng hỏi dứt khoát.
Helen thậm chí còn không thèm giả vờ không biết chàng nói về việc gì.
"Ducky gọi nó là cỏ hôi. Nó mọc trong vùng đầm lầy không xa đây lắm." nàng cười ngọt ngào và hỏi, "Ngài có muốn dùng thử như ngài đã làm với tỏi không? Tôi chắc chắn Ducky có thể lấy thêm một chút, nếu ngài muốn."
Nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng khi chàng tái nhợt đi đầy kinh dị. Không cần phải lo sợ việc hợp thức hoá đêm nay. Nàng đã thắng. Helen chỉ vừa mới hình thành cái ý nghĩ đầy thoả mãn đấy thì Hethe đột nhiên bước về phía cửa và giật nó mở ra. Nàng không hề ngạc nhiên tí nào khi nhìn thấy dì nàng và Ducky ở bên ngoài, túm tụm vào với nhau cạnh cửa chờ đợi phản ứng của chàng. Cả hai người có lẽ sợ rằng chàng sẽ giết nàng; Helen đã nghi ngờ rằng chàng có thể làm như thế lắm nếu chàng có thể chịu đựng việc đến gần nàng. Chàng đang nổi trận lôi đình.
Trong một khoảnh khắc, Helen sợ rằng chàng có thể trút cơn giận dữ lên dì nàng và cô hầu gái đang run rẩy, nhưng chàng đã không làm vậy.
Giọng chàng lạnh lẽo đầy giận dữ nhưng có kiểm soát, khi chàng phớt lờ dì nàng và cáu gắt với Ducky. "Cô đem ngay một bồn tắm lên đây. Cô cũng tìm ngay mỗi ounce nước hoa, mỗi cánh hoa, bất cứ thứ gì có mùi dễ chịu và mang chúng lên đây! Cô có hiểu không?"
"Vâng, thưa ngài." Ducky chạy nhanh hết mức có thể. Helen thấy cô hầu gái băng qua nàng khi lao về phía cầu thang. Cái nhìn của chồng nàng chuyển đến dì Nell, người lo lắng lùi lại một bước.
"Tôi nghĩ tôi sẽ..." Bà vung tay một cách lơ đãng và nhanh chóng tẩu thoát dưới cái nhìn trừng trừng của chàng.
Helen ngọ nguậy trong giường, kéo mạnh cái chăn lông để che phủ người nàng. Hành động này ngay lập tức kéo cái nhìn của chồng nàng quay trở lại giường. Nếu cái nhìn có thể gây ra bất cứ tổn hại nào, nàng chắc hẳn đã phải cháy ra tro.
Helen liếc xuống cái chăn lông che phủ nàng và bắt đầu nhổ lông nó đầy lo lắng để tránh cái nhìn của chồng nàng. Hơn cả sự kinh ngạc, nàng bất ngờ cảm thấy tội lỗi. Nghĩa vụ của người vợ là phục vụ, và nàng đã không thật sự làm vậy.
Cáu kỉnh bởi lương tâm không thoải mái, Helen nhắc nhở mình rằng gã đàn ông này là một gã con hoang độc ác, vô lương tâm, và rằng nàng không hề muốn trở thành vợ hắn. Thực ra không một hành vi nào của chàng kể từ khi đến Tiernay củng cố những ý kiến xấu về chàng mà nàng đã nghe được trong vài năm trước, nhưng nàng buộc mình phải hất cằm lên. Sẽ chẳng có gì khiến nàng cảm thấy tội lỗi hết.