Chương 16

Helen đang ngồi trên một ghế trước lò sưởi trong đại sảnh, vá lại một đường rách nhỏ trên chiếc áo choàng nàng đã mặc trên đường đến Holden. Đó là một cái áo choàng cũ, bạc màu và bị sờn rách một chút. Đường rách có thể đã có từ lần đầu nàng mặc chiếc váy, nhưng với mùi hôi của nàng khi đó nàng không muốn mạo hiểm hủy hoại bất cứ chiếc váy mới nào của nàng. Bây giờ, nó là cái áo choàng thêm duy nhất mà nàng có. Ducky chỉ nhét vào đúng một chiếc áo choàng trong cái túi mà cô mang xuống dưới– như Templetun đã có lệnh, Helen cáu kỉnh nghĩ, nhưng không thực sự tức giận về chuyện này. Vị cố vấn của nhà vua đã không nghĩ rằng nàng sẽ rời khỏi Tiernay lâu như thế. Không có nghi ngờ ông đã mong đợi Hethe trở về từ chiến trường và nàng sẽ trở về nhà ngay lập tức. Tuy nhiên, trường hợp này không phải thế. Nàng bây giờ đã là phu nhân Holden. Ý nghĩ đó khiến nàng nghĩ đến chồng, và Helen liếc về phía cầu thang dẫn lên tầng trên. Hethe đã chìm vào giấc ngủ không lâu sau khi nàng đồng ý công nhân cuộc hôn nhân này. Đó là một giấc ngủ sâu và chàng còn ngáy và khụt khịt trong khi ngủ, thỉnh thoàng tạm dừng càu nhàu ngái ngủ. Chàng thực sự rất đàng yêu, Helen quyết định khi nàng nhìn khuôn mặt ngọt ngào đầy ngây thơ của chàng trong giấc ngủ. Nhưng nàng chán việc đó sau một lúc và đi xuống dưới nhà để khâu vá và suy nghĩ về hoàn cảnh đã bị thay đổi của nàng. Nàng vẫn ngồi đó, tâm trí lang thang, khi cánh của đại sảnh mở ra và William mệt mỏi bước vào.


Phụ tá thứ nhất của chồng nàng tiến về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, nhưng dừng lại khi nàng gọi cậu ta. Cậu ta quay lại và tiến về phía nàng.
"Không có may mắn nào?" Nàng tò mò hỏi khi cậu ta đừng trước mặt nàng.
"Không. Ngài ấy tỉnh dậy chưa?"
Helen lắc đầu. "Mary nói rằng anh ấy nên ngủ một chút."


William gật đầu, sau đó liếc về chiếc ghế đối diện nàng. Sau một chút ngập ngừng, cậu ta tiến đến, ngã vào đó với một tiếng thở dài.
"Chắc cậu phải buồn bực lắm."
"Cái gì?"
"Cách cư xử của Stephen. Tôi biết là Hethe không hài lòng."


"Vâng." William gật đầu và liếc về phía lò sưởi. Helen đã yêu cầu một trong số những người hầu nhóm lên để xua đi cái lạnh trong không khí. Cơn bão nàng dự đoán sáng nay vẫn chưa tới, nhưng bầu không khí đã ngột ngạt và ẩm ướt. "Chúng tôi rất thân thiết. Vâng, chúng tôi đã từng như thế. Tôi đoán Stephen đã thay đổi trong năm năm qua, việc luôn là người bị bỏ lại.”


" Thật lạ..."
"Hmm?" William nhìn thẳng vào nàng khi nàng ngập ngừng.


Nhún vai, hơi xấu hổ, nàng ngập ngừng, sau đó nói: "Hôm chúng tôi đến đây, tôi đã lầm tưởng Stephen là Hethe khi cậu ấy lần đầu tiên bước ra khỏi lâu đài. Hôm nay tôi đã nhìn nhầm cậu khi cậu băng qua sân trong. Đúng, tôi nhìn từ cửa sổ phòng ngủ, nhưng tất cả các cậu đều có cùng dáng người. Và, trong khi Stephen thì không, cậu thậm chí còn có nước da giống Hethe. Ba người các cậu có thể là họ hàng gần cũng nên."


available on google playdownload on app store


"Đó là bởi vì chúng tôi là thế."
Helen nhìn lên sắ lẻm, nhận thấy cái nhìn cảnh báo ngang qua mặt của chàng hiệp sĩ. Cậu ta không có ý như vậy chứ.
"Tôi muốn nói là…"
"Không," Helen chen ngang, biết rằng cậu ta sẽ cố gắng phân trần. "Nói cho tôi biết đi."


William ngập ngừng, sau đó thở dài. "Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ Stephen là gái điếm trong làng; mẹ tôi là con gái ông thợ rèn."


"Tôi hiểu," Helen lầm bầm. "Và ba các cậu đều được nuôi dạy ở đây, trong lâu đài, cùng với nhau?" Nó là một kết luận logic, nàng nghĩ. Sau tất cả, nàng biết rằng cả ba người trong số họ đều đã học làm hiệp sĩ ở đây với nhau.


"Oh, không." Cậu ta cười khẽ trước ý tưởng đó. "Mặc dù Stephen và tôi được cho cùng học, sau đó cùng được đào tạo trên chiến trường, cả hai chúng tôi vẫn tiếp tục sống trong làng. Cha chúng tôi cho chúng tôi diễu qua diễu lại chỉ khiến Hethe xấu hổ để cố gắng là một học sinh tốt hơn. Anh ấy học hơi kém."


"Phải. Anh ấy cũng nói với tôi như vậy, "Helen thú nhận, sau đó lắc đầu. "Tôi không bao giờ có thể đoán ra. Anh ấy rất thông minh và nói năng sắc sảo."


"Oh, vâng. Anh ấy thông minh, " William đảm bảo với nàng một cách nhanh chóng. "Anh ấy luôn làm tốt với ngôn ngữ và những thứ như vậy nếu như nó được thực hiện bằng miệng, nhưng anh ấy thực sự gặp khó khăn với chữ viết. Anh ấy thỉnh thoảng viết ngược và…" William lắc đầu, dường như lúng túng khi phải giải thích. "Một trong những giáo viên của anh ấy đã xác nhận ông ấy đã gặp trường hợp này trước đây, rằng cách tốt nhất để giảng dạy và kiểm tr.a Hethe là bằng miệng và quên các văn bản bằng chữ đi. Nhưng cha chúng tôi chỉ đơn giản xách tai tống cổ ông ấy đi." Cậu ta nhăn mặt. "Theo cách nghĩ của ông, Hethe phải bị đánh nhiều hơn để không lười biếng như thế nữa."


Helen càng nghe nhiều về Hethe, và nàng càng băn khoăn hơn. Bây giờ, nàng càng thấy khó chịu hơn. Nàng không muốn nghĩ rằng chồng nàng là một đứa trẻ bị bạo hành. Nàng quyết định thay đổi chủ đề. "Chắc cậu và Stephen gặp nhiều khó khăn lắm. Sống ở trong làng và bị buộc phải đến lâu đài học."


"Vâng, đôi khi," William thú nhận. "Nhưng Hethe luôn khiến chúng ta cảm thấy được chào đón. Anh ấy vui vì có bạn bè, mặc dù giáo viên của chúng tôi không bao giờ để chúng tôi quên chúng tôi thuộc về đâu. Và lũ trẻ chế nhạo Stephen khủng khiếp về mẹ cậu ấy- về việc là con hoang. Về việc bị công khai và học trong lâu đài."


Helen cau mày trước ý nghĩ đó. Trẻ con có thể rất độc ác.
"Phu nhân có thể đừng để lãnh chúa biết những gì tôi vừa kể," William đột ngột nói, nhìn có vẻ khó chịu. "Ngài có thể là tức giận."


Đang định nói, Helen chợt nhìn lướt qua người đàn ông đang được nói đến đang xuống cầu thang. Mắt mở lớn đầy báo động, nàng đứng dậy một cách nhanh chóng. "Hethe!"


Quay đầu lại, William thấy lãnh chúa của cậu ta đang khập khiễng hướng về phía họ. William lao ra khỏi ghế nhanh như chớp và vội vã theo sau phu nhân ông chủ khi nàng lao về phía chân cầu thang.


"Anh đang làm gì đấy? Anh có thể bị ngã gãy cổ!" Helen kêu lên, lao lên cầu thang. Nàng thấy chàng không quá khập khiễng trên cái chân bị thương như nàng đã lo sợ.


"Tôi ổn," chồng nàng càu nhàu khi William bắt kịp và nhẹ nhàng đẩy Helen ra. Mặc kệ sự phản đối của chàng, chàng hiệp sĩ kéo cánh tay của Hethe qua vai mình và giúp chàng xuống nốt những bậc thang còn lại. Helen theo sau, tay nàng nắm những nết gấp của chiếc váy một cách lo âu.


"Ngoài ra, tôi đã chán ngấy phải ở trên gác một mình," Hethe tiếp tục khi William giúp chàng băng qua sàn nhà tiến đến những chiếc ghế cạnh lò sưởi.
"Anh đáng lẽ phải để chân được nghỉ ngơi," Helen nghiêm khắc nhắc nhở chàng.


"Tôi cho nó nghỉ đấy chứ. Tôi không đặt bất cứ tí trọng lượng nào lên nó. Tôi nhảy lò cò đến cầu thang."
"Và nửa đường xuống đây. Anh đã có thể làm mình bị thương."


Hethe đảo mắt và nhìn phụ tá thứ nhất của chàng. "Xem xem cậu bỏ lỡ những gì khi không kết hôn, William? Chúng tôi đã sẵn sàng tìm cho cậu một người vợ."


William chỉ tặc lưỡi khi cậu ta giúp Hethe ngồi xuống chiếc ghế cậu ta vừa chiếm cứ lúc trước. Helen nhanh chóng di chuyển đến cái rương bên cạnh chiếc ghế nàng vừa ngồi lúc trước, và bắt đầu kéo nó đến trước Hethe, nhưng William đã hoàn thành nhiệm vụ đó cho nàng.
"Để làm gì?" Hethe hỏi đầy ngạc nhiên.


"Để đặt chân. Anh nên giữ nó được nâng lên."
Hethe càu nhàu, nhưng chàng cho phép nàng nâng cái chân bị thương đặt lên chiếc rương. Cái nhìn của chàng lướt tới William. "Cậu tìm thấy Stephen chưa?"
"Chưa," phụ tá thứ nhất thú nhận, lắc đầu như xin lỗi. "Tôi đã tìm mọi


nơi tôi có thể nghĩ ra. Tôi đã hỏi quanh làng, tôi thậm chí đã gửi người đến các vùng lân cận để hỏi bà con nông dân, nhưng không ai nhìn thấy cậu ấy cả. Cứ như thể cậu ta cưỡi ngựa ra ngoài và biến mất vậy."
Hethe thở dài, trông thật mệt mỏi. "Đó không phải là điềm lành."


"Không," William miễn cưỡng đồng ý. "Cậu ta không nên đi khỏi lâu dài lâu như thế."
"Cậu ấy có thể bị thương, hoặc..."
Giọng Hethe kéo thành vệt dài không hài lòng, nhưng Helen thấy chàng nhìn lên sắc lẻm khi William thêm vào, "Hay cậu ta sợ hãi ngài đã khám phá ra những việc cậu ta đã làm."


"Làm sao cậu ấy biết được?" Hethe hỏi.
"Well, Stephen không phải là kẻ ngốc. Bên cạnh đó, còn có Lady Helen ở đây."
"Tôi?" Helen hỏi, mắt mở lớn. "Sao lại tôi?"
"Vâng, cậu ta phải biết hai người cuối cùng sẽ nói chuyện, mọi việc sẽ bị lộ tấy."
"Phải," Hethe nói đầy suy nghĩ.


Helen nhặt chiếc áo choàng nàng đang vá dở lên và ngồi lại vào chỗ của mình. Nàng nhận thấy mắt chồng nàng xem xét việc nàng đang làm, nhận thấy tấm vải đó là cái váy xấu xí, sơ xác, mòn rách nàng đã mặc vào ngày cuối cùng tại Tiernay.


"Sao em phải bận tâm vá cái áo đó?" Chàng cáu kỉnh hỏi khi nàng bắt đầu khâu. "Chắc chắn em có những cái khác?"
"Vâng", nàng bình thản đồng ý, biết rằng sự cáu gắt của chàng là do lo lắng về Stephen. "Ở Tiernay."


"Ở Tiernay? Em muốn nói rằng cái váy em đang mặc và cái váy đó là những quần áo duy nhất em có ở đây?" Chàng hỏi giọng không chắc chắn lắm.


Helen tặng cho chàng một cái liếc. "Ngài Templeton đến đây khá là vội vã. Ông ấy ra lệnh cho Ducky bỏ một cái áo choàng vào túi rồi mang xuống dưới nhà, sau đó ông ấy kéo em đi."


"Quỷ bắt lão già ngu ngốc đó đi," Hethe lầm bầm, ngọ ngoạy nôn nóng trong ghế của mình. "Well, chúng ta sẽ phải khắc phục điều đó. Chúng ta sẽ làm một chuyến đi ngắn tới Tiernay. Dù sao, đó cũng là cách tốt nhất. Dì có thể rất lo lắng về em. Tôi chắc chắn bà ấy sẽ nhẹ cả người khi biết em còn sống và khỏe mạnh. Không nghi ngờ tí nào bà ấy sợ bây giờ tôi đã giết em rồi," chàng cục cằn thêm vào.


"Không nghi ngờ," Helen thì thầm đầy thích thú. "Dì rất có thể đang chuẩn bị tang lễ cũng nên."


Mắt chàng bắn thẳng vào nàng, miệng mở ra định trả đũa. Sau đó, chàng tóm được ánh cười nhảy múa trong mắt nàng và chàng chậm trãi thư giãn, một nụ cười nở trên môi. "Phải. Chúng ta có lẽ có thể tham dự nó. Xem thử nó được tiến hành ra làm sao, sau đó cung cấp vài chú ý cho bà để tham khảo trong tương lai."


Helen cười khẽ, cúi đầu tiếp tục khâu. Hethe im lặng một chút. Nàng cảm thấy chàng có lẽ đang nhìn nàng, sau đó chàng nói với William. "Chúng tôi sẽ rời đi vào ngày mai. Vào buổi chều."
Helen nhìn lên đúng lúc chàng hiệp sĩ gật đầu. "Tôi sẽ sắp xếp. Ngài muốn đem theo bao nhiêu người?"


Hethe cân nhắc một chút, sau đó nhún vai. "Cậu và mười người nữa là đủ. Nó không phải là một hành trình dài."


Gật đầu, William bắt đầu bước đi, nhưng trước khi cậu ta ta có thể, Hethe đã thêm vào, "Gọi Johnson vào, tôi sẽ bổ nhiệm cậu ta như một quản lý. Tôi muốn thảo luận với cậu ta về cách mà tôi muốn cậu ta cư xử với những người dân ở đây. Và làm cách nào để đối phó với Stephen nếu cậu ấy trở về trong khi chúng ta đã đi hết."


William vẫy tay như đã biết mệnh lệnh, sau đó tiếp tục tiến đến cửa ra vào.
"Tại sao không phải là William?" Helen hỏi. Khi Hethe nhìn nàng mơ hồ, Helen giải thích. "Tại sao anh bổ nhiệm William vào vị trí quản lý?"


Hethe nhìn rối tung một chút, sau đó chàng lắc đầu và nhún vai. "William luôn ở bên tôi. Cậu ấy là phụ tá thứ nhất của tôi."
"Vâng, nhưng…"


"Bên cạnh đó, cậu ấy không có sự kiên nhẫn của một quản lý. Cậu ấy đã trở nên bồn chồn ở đây, chỉ sau có vài ngày. Chuyến đi nho nhỏ này có thể khiến cậu ta vui lên một chút."


Helen chấp nhận những lời của chàng một cách im lặng, sau nói: "Anh không nghĩ rằng chúng ta tốt nhất nên đợi một hoặc hai ngày trước khi lên đường à?"
"Đợi?" Hethe cau mày.
"Vâng. Để mắt cá chân của anh có thời gian hồi phục trước khi đi, và có lẽ Stephen sẽ trở lại trong khi đó."


Chàng xem xét một chút rồi nói, "Nhưng em chỉ có hai cái váy."
"Hmmm. Đó là một vấn đề, " nàng nghiêm túc đồng ý. "Em cho rằng em chỉ phải mặc chúng ít nhất có thể." Bắt gặp cái nhìn của chàng, nàng cười bẽn len, sau đó nháy mắt.






Truyện liên quan