Chương 40: Lấy máu lần thứ ba tám: Mọi người muốn xem JQ, tôi cho các người JQ

(*JQ: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, nghĩa là gian tình.)
Qúy ngài trộm cướp phát biểu xong lời đe dọa sặc mùi bệnh nghề nghiệp, thang máy cũng đến nơi.
Chiếc xe đưa Cao Tiểu Tiểu đi học đã đậu dưới chân núi viện nghiên cứu.


Hội Trưởng lão căn nhắc đến sự nguy hiểm khi cưỡi rồng, nên đã cung cấp cho đồng chí quốc mẫu loại xe kín mít vững vàng thoải mái nhất. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng muốn phòng ngừa người nào đó chạy trốn.


Lúc Tiểu Tiểu chui vào trong xe thì luống cuống dẫm lên váy dài lảo đảo muốn ngã, ngài hộ vệ phía sau tỏ vẻ chịu không nổi túm lấy nơ con bướm sau lưng cô kéo cô lại, mới may mắn không gây ra một vụ “Huyết án” khi vừa mới ra khỏi cửa…… Nhưng túi sách nhỏ trong tay Tiểu Tiểu đã rơi trên mặt đất, sách vở văng tung tóe, một cây bút cũng lăn ra, quay tròn chui tọt vào gầm xe……


Đồng chí Đại Cao Bàn động tác vô cùng tự nhiên nhanh nhẹn nhặt tất cả sách vở lên, sau đó quỳ sấp trên sàn, mặt dán xuống đất, dùng sức vói tay vào dưới gầm xe mò tìm cây bút không biết đã lăn đi đâu……


Động tác này bạn học Đại Bàn đã làm không biết bao nhiêu lần suốt thời cấp ba bận rộn, trong phòng học chật chội, vô cùng tự nhiên thuần thục không hề thấy xấu hổ.


Nhưng ở quốc gia quỷ hút máu này, ngay tại hiện trường tiếp đón long trọng, nhìn thấy tư thế chổng mông cào đất kinh người của quốc mẫu, tất cả người hầu đều im thin thít ……


available on google playdownload on app store


Cao Đại Bàn rốt cuộc cũng ý thức được bầu không khí quỷ dị, cánh tay còn đang duỗi dưới xe, đã ngượng ngùng đỏ mặt cứng đơ tại chỗ, động đậy cũng không được, mà không động đậy cũng không ổn…… Dưới ánh mắt sáng quắc của quần chúng, ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu cảm thấy không chịu nổi tư thế này……


Đồng chí Đại Bàn phát hiện mình làm mất thể diện người Địa Cầu, vì thế rầu rĩ như đưa đám.


Ngài hộ vệ phía sau lạnh lùng nhìn quét qua mọi người một vòng, sau đó đi đến bên cạnh Cao Đại Bàn, ngồi xổm xuống nhìn nhìn cô, tiếp theo nâng tay trái lên “ Két”một tiếng trực tiếp bưng cả chiếc xe lên!
Cao Đại Bàn khiếp sợ nhìn anh ta! Chung quanh lộn xộn kinh hô……


Qúy ngài trộm cướp một tay giơ xe, một tay uể oải chống cằm, thản nhiên nói:“Tìm mau đi”.


Đôi mắt trợn tròn của Cao Đại Bàn chậm rãi rút lại, cuối cùng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhanh nhẹn nhặt cây bút đầu sỏ gây tội kia lên, đứng dậy phủi đất trên váy, hơi cảm kích nhỏ giọng thì thào:“Cám….. Cám ơn… Anh…..”.


“Bớt dong dài, động tác mau lẹ một chút! Chưa thấy con gì chậm chạp như cô…..”.
“…..”.
Quả nhiên không thể lễ phép với kẻ cướp.


Lúc xuống xe, đồng chí Cao Đại Bàn đã ngã một lần, vì muốn phòng ngừa tình huống chổng vó xấu hổ phát sinh lần nữa, trước tiên cô nhét túi sách vào tay ngài hộ vệ, sau đó hai tay túm lớp váy rườm rà dài ba thước lên, cẩn thận chân trái trước chân phải sau, cuối cùng cũng vững vàng tiếp đất thành công……


Cú chạm đất hoàn hảo khiến Cao Đại Bàn rất đắc ý, cho nên hoàn toàn không chú ý đến gân xanh đang co giật trên trán anh chàng đẹp trai lạnh lùng, tay cầm túi sách thêu hoa cúc ngây thơ phía sau……


Giơ tay quăng túi sách về cho Cao Đại Bàn, quý ngài hộ vệ nhíu mày hỏi:“Vì sao lại dùng loại sách vở truyền thống này? Chẳng lẽ trong học viện không có sách giáo khoa điện tử? Dù máy tính đeo tay cũng tiện lợi hơn thứ này”.


Đại Bàn ôm túi sách đi về phía trước,“Từ sau lần tôi dùng máy tính gửi thư kháng nghị cho hội trưởng lão, bọn họ đã dọn sạch thiết bị điện tử, nói là sợ tôi tiếp xúc với máy tính nhiều quá sẽ nhiễm phóng xạ không tốt cho sức khỏe, cho nên kiên trì đổi tất cả vật dụng hàng ngày. Tôi là phụ nữ có thai mà…..”.


Qúy ngài hộ vệ tạm dừng một chút, theo bản năng bắt đầu ngắm nghía bụng Đại Bàn.
Cao Đại Bàn chán nản:“Chẳng lẽ bây giờ anh mới chú ý tới……= =”


“Không…..”. Qúy ngài trộm cướp nhìn lướt qua cái bụng còn chưa nhô lên giấu dưới lớp váy rộng thùng thình,“Chỉ là không có cảm giác đây là sự thật”.


Cũng phải, Cao Đại Bàn thầm nghĩ, trong một chủng tộc không có truyền thống sinh dục bỗng nhiên xuất hiện một phụ nữ có thai, kỳ thật bọn họ muốn thích ứng cũng cần một khoảng thời gian chăng? Đại khái cũng tràn ngập tò mò ……
Ngài hộ vệ bỗng nhiên nâng tay đặt lên bụng cô.


Cao Đại Bàn nghi hoặc:“Làm sao vậy?”
“Nếu tôi dùng sức đè một chút, có ấn ch.ết nó không?”
Cao Đại Bàn:“…..”.
Tôi chịu đủ đám người ngoài hành tinh này rồi nha = =!
…………………………


Học viện College được xây dựng theo trường phái giáo đường Gothic cổ điển, đỉnh nhọn âm trầm khiến người ta sợ hãi, ba màu vàng đậm, xanh sẫm và đen tạo thành hoa văn phức tạp, trong mắt Huyết tộc là rất đẹp rất quý phái, nhưng theo đánh giá của Cao Đại Bàn, thì thật sự hoa lệ đến nổi da gà……


Học viện College là môi trường giáo dục dành riêng cho quý tộc Thánh Huyết tộc và Lam Huyết tộc sử dụng. Tuy rằng quy mô không phải là lớn nhất, nhưng về mặt phương tiện vật chất tuyệt đối theo tiêu chuẩn cao cấp nhất tinh cầu Sange.


Thánh Huyết tộc ngủ say tỉnh lại dưới sự dạy dỗ của father, sẽ ở đây học tập những kiến thức cơ sở.
Mà Lam Huyết tộc thì học tập theo hình thức nhiều trò một thầy.


Nếu xét theo ố lượng, đương nhiên là Lam Huyết tộc chiếm ưu thế. Theo lý mà nói đại bộ phận cơ sở vật chất sẽ do Lam Huyết tộc sử dụng. Nhưng thế giới Huyết tộc luôn luôn không công bằng. Đặc quyền của Thánh Huyết tộc đã cho phép bọn họ với số người cực nhỏ chiếm cứ hầu hết các phòng học cùng những giáo sư ưu tú nhất.


Về phần người Địa Cầu Cao Tiểu Tiểu tới học bổ túc, lại là một loại tình huống khác.
Học sinh bị ép buộc chuyển trường, Cao Đại Bàn, vốn đang lo lắng bất an vì sắp gặp bạn cùng lớp phải hòa nhập với tập thể, đến khi vào phòng học, cô mới phát hiệnsự lo lắng của mình chẳng có ý nghĩa gì.


Bởi vì căn bản là không có bạn cùng lớp.
Trong căn phòng tống trải bốn phía đều là gương, ở giữa có một bộ bàn ăn. Cả phòng chỉ có một người — Brujah ngồi trên vị trí chủ vị.


Nhìn thấy cô tiến vào, đối phương không lên tiếng nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, tầm mắt xẹt qua bờ vai cô, dừng trên chân váy của cô. Sau đó máy móc mở miệng:“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ phụ trách môn lễ nghi của cô”. Dừng một chút, lại bổ sung:“Nếu đã phụ trách chỉ dạy cô, tôi chính là father của cô, sẽ chịu trách nhiệm cả cuộc đời cô. Nếu về sau gặp phiền toái, có thể tới tìm tôi”.


Cao Đại Bàn mang vẻ mặt cầu xin, rất muốn nói không cần, tôi có người đàn ông của tôi phụ trách rồi. Nhưng chung quy không có lá gan đó, đành phải nơm nớp lo sợ gật gật dưới sắc mặt xanh mét của Brujah……


Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, biểu tình của ngài tướng quân dịu đi rất nhiều. Đánh giá cô từ cao xuống thấp một lần, sau đó nói:“Như vậy chính thức bắt đầu học thôi. Lễ nghi khi cô vào cửa mới rồi hoàn toàn không đúng, đi ra ngoài làm lại một lần nữa”.


Cao Đại Bàn vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Người hầu đóng cửa lớn lại.


Giọng nói của Brujah từ sau cửa mơ mơ hồ hồ truyền đến,“Đầu tiên phải gõ cửa, lần đầu hai cái, lần thứ hai ba cái, cách nhau khoảng chừng năm giây, không cần quá dùng sức, đừng tỏ vẻ thô lỗ vội vàng. Nếu chủ nhân không đáp lại, mới có thể tiếp tục gõ cửa. Sau ba lượt vẫn không đáp lại có thể nhẹ giọng gọi, hoặc là hỏi người hầu. Không thể trực tiếp xông vào. Nhớ kỹ chưa?”


“Đại, đại khái là rồi…..”. Cao Đại Bàn hắc tuyến liều mạng ghi chép vào vở,“Lần đầu tiên…… Hai cái…… Cách, cách vài giây lại gõ….”.
“Vậy cô thử một lần đi”. Giáo sư Brujah ra lệnh.


Cao Đại Bàn lo lắng nhìn vở, do do dự dự vươn móng vuốt mũm mĩm ra gõ cốc cốc hai cái trên cửa, tạm dừng vài giây, lại gõ thêm hai cái nữa……
Trong ngoài lặng im.
Cao Đại Bàn cứng đờ ở tư thế gõ cửa, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.


Sau một lúc lâu, trong cửa rốt cuộc cũng truyền đến mệnh lệnh, tựa hồ còn mang theo tiếng thở dài nhè nhẹ:“Không đúng, lại một lần nữa”.


Cao Đại Bàn bối rối nhìn chung quanh, nếu như đang ở trường trung học tốt xấu còn có bàn trên bàn dưới nhắc bài cho cô, hiện tại chỉ có một mình cô thì biết làm sao đây ô ô…… Cô nhớ hình như lần thứ hai không phải gõ hai lần, hai hay là ba đây? Bạn học Đại Bàn kiên trì gõ một lần nữa, tay hơi đau rồi …… Cửa này cứng quá đi…… Lần này đúng rồi chứ?


“…… Không đúng, làm lại,”.
“T 0 T…..”.
Lật vở sột soạt, Cao Đại Bàn bất an đưa tay lần thứ ba, cốc cốc gõ hai cái, sau đó lại cốc cốc gõ cửa thêm hai cái.


Ngài hộ vệ đứng sau vẫn hòa lẫn bản thân với không khí, khiến người ta không hề phát giác bỗng nhiên vươn tay ra,“Cốc” bổ sung thêm một phát!
Bên trong rốt cuộc cũng truyền đến giọng nói vui mừng của ngài giáo sư:“Chính xác, mời vào”.


Cao Đại Bàn kinh ngạc ngửa đầu nhìn vị cứu tinh, anh ta cúi đầu quăng cho cô một ánh mắt khinh bỉ tới cực điểm, vươn tay giật lấy bút của Đại Bàn, viết lên vở:2-5-3, sau đó vẽ cái mũi tên kéo qua bên cạnh, vẽ cái vòng ở cuối mũi tên, viết: Đần độn muốn ch.ết!
Cao Đại Bàn:“…..”.


“……Khi vào cửa dùng tay trái cầm lấy nắm đấm cửa nhẹ nhàng đẩy ra, động tác không thể quá mạnh bạo, chỉ đẩy ra một khoảng đủ cho một người đi qua. Sau khi bước vào cửa lấy chân trái làm trục, nghiêng người khoảng bốn mươi lăm độ, dùng tay phải đóng cửa lại, sau đó quay lại tư thế đứng thẳng. Sau khi chủ nhân mời ngồi mới đi vào trong phòng”. Bên kia cửa tiểng dạy bảo cẩn thận tỉ mỉ còn đang tiếp tục ……


Cao Đại Bàn chép không kịp rưng rưng giơ vở lên, dùng ánh mắt cầu xin và đống ghi chú ngoằn nghèo cố gắng cầu cứu thần hộ vệ vĩ đại — tôi lại không nhớ nổi rồi, giúp tôi với ô ô ~~


Trộm cướp cũng là nghề nghiệp rất tự trọng, đâu phải kẻ chuyên lừa đảo gian lận, đương nhiên là không để ý tới cô, xoay người đi tỏ vẻ bàng quan.
“Được rồi, cô làm thử một lần đi”. Tiếng thúc giục từ bên kia cửa truyền đến.


Cao Đại Bàn bất đắc dĩ, cố gắng nhớ lại 45 độ, 45 độ…… Quyết định mặc kệ mấy thứ ch.ết tiệt đó, đi vào trước nói sau!
Trong phòng, Brujah chỉ nhìn thấy cánh cửa khẽ rung hai cái, phát ra hai tiếng ken két bé xíu yếu ớt như chuột kêu…… Rồi không thấy động tĩnh gì nữa.


Brujah nhíu mày:“Làm sao vậy?”
Giọng nói áy náy của Cao Đại Bàn từ bên kia truyền đến:“Tôi, tôi đẩy không ra…..”.
Brujah :“…..”.
Thất:“…..”.
Quần chúng vây xem:“…..”.
Đúng rồi. Kỳ thật hầu hết các cửa trong thành của Huyết tộc, Cao Đại Bàn đều đẩy không ra .


Lúc lưu lạc dân gian còn đỡ, bởi vì Lam Huyết tộc sùng bái công nghệ thích trang bị mấy thứ cửa tự động cảm ứng linh tinh không tốn sức. Nhưng ở đế đô, giống như tôi từng nói trước kia, để duy trì không khí hoài cổ, hơn phân nửa cửa trong thành là loại cửa truyền thống bự tổ chảng có khắc hoa và nạm đá quý. Trước kia khi ở thành của Ventrue, vì chiếu cố cho loại người vô dụng như cô, hầu hết cửa đều rộng mở, thế nên ngay cả Cao Đại Bàn cũng quên mất mình vốn là kẻ ăn hại thế nào ……


Brujah sửng sốt tại chỗ, sau đó đứng phắt dậy đi về hướng cửa, vừa duỗi tay về hướng nắm của, cánh cửa đã bật mở……


Ngài hộ vệ áo đen dùng một tay giúp Đại Bàn đẩy cửa ra, lười biếng tựa vào tường, hất đầu về hướng phòng,“Vào đi. Cô đúng là không ngừng giúp tôi khám phá những điều mới mẻ về sự vô dụng…..”.


Cao Tiểu Tiểu bị khinh bỉ ôm vở bĩu môi, buồn bực túm váy rảo bước vào …… Lại lập tức đối diện với Brujah đứng ngay đó, sửng sốt một chút, dừng chân lại.


Ngài tướng quân im lặng ngẩng đầu nhìn quý ngài trộm cướp đang tựa lưng vào tường, bước lên một bước, vươn tay kéo Tiểu Tiểu qua, nhẹ nhàng đỡ sau thắt lưng của cô kéo cô đến bên cạnh mình, thản nhiên nói:“Đành vậy, lễ nghi vào cửa để hôm sau tiếp tục học cũng được, hôm nay sửa đúng tư thế trước đã”.


“Vâng”. Cao Đại Bàn ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng khẩu khí của ngài tướng quân rất ôn hòa, nhưng không biết vì sao luôn cảm thấy hình như anh ta không được vui cho lắm….. Ngửa đầu quan sát sắc mặt Brujah một chút, Cao Đại Bàn thử thăm dò hỏi:“Ơ, tôi có thể uống miếng nước được không?”


Bước chân Brujah đột ngột dừng lại! Lập tức khẽ nhíu mày nói:“Đương nhiên”. Sau đó lập tức ra lệnh cho người hầu mang đồ uống lên.


Cao Đại Bàn cẩn thận cầm ly chậm rãi uống, vụng trộm nhìn sắc mặt của Brujah …… Bực bội rồi sao? Cảm thấy người Địa Cầu mới một lát đã cần uống nước đi tiểu thật phiền phức chăng? Người đàn ông này đúng là thích giận dỗi……


Nhìn chằm chằm cô uống xong ly nước, Brujah lập tức hỏi:“Đói bụng chưa?”
Cho uống xong thì đút ăn luôn à? Vừa mới vào học…… Xem ra người Địa Cầu thật là phiền toái. Có lẽ mình không nên chọc người ta bực bội thêm…… Vì thế Cao Đại Bàn tỏ vẻ biết điều lắc đầu.


“Thật sao?” Ngài tướng quân nhíu mày, không tin lắm.
Thấy anh ta lại bắt đầu nhíu mày, Cao Đại Bàn vội vàng gật đầu liên tục như gà con mổ thóc:“Thật, thật mà, chúng ta học tiếp đi, tôi không sao, sẽ không đòi hỏi gì nữa …..”.


Brujah sửng sốt một chút, tựa hồ rốt cuộc cũng ý thức được sự khẩn trương dè dặt của cô, cúi đầu điều chỉnh biểu tình lạnh như tiền trên mặt, sau đó cố gắng hết sức, mềm giọng nói:“Đừng khẩn trương, cô có yêu cầu gì đều có thể đề suất. Đây là lần đầu tiên tôi dạy học cho người khác, cũng không biết cách cho lắm…..”.


Cao Đại Bàn giương mắt nhìn anh ta, tựa hồ xác nhận đối phương không có dấu hiệu đột nhiên nổi khùng lật bàn hoặc bóp nát xương cổ tay cô, mới cẩn thận mở miệng:“Vậy…… Vậy khi anh giảng bài có thể chậm lại một chút không, hoặc là lặp lại thêm mấy lần? Tôi không có thính lực linh mẫn và trí nhớ của Huyết tộc, có mấy chỗ, ừm, không nhớ được…..”.


Biểu tình Brujah hơi bất ngờ.


Cao Đại Bàn vội vàng bổ sung:“Cũng không cần lặp lại nhiều lần, sẽ không phiền phức lắm đâu, chỉ cần chừa chút thời gian để tôi chép lại là được!” Nói xong giơ bản ghi chép lộn tùng phèo trong tay lên cho anh ta xem,“Tôi chỉ ghi mấy trọng tâm cần lưu ý thôi, như vậy sau khi trở về còn có thể xem lại một chút…… í……”.


Nửa câu sau còn chưa dứt lời Cao Đại Bàn đã sững sờ ngay tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy vị Hắc Long tướng quân này mỉm cười……


Anh ta nhìn bản ghi chép lung tung của cô, đột nhiên nở nụ cười, bắt đầu từ khóe miệng nhếch lên, như gợn sóng lan tỏa đến khóe mắt đuôi mày, ôn hòa chiều chuộng làm cho tim người ta đập thình thịch……


Tới tận bây giờ Cao Đại Bàn cũng chưa bao giờ nghĩ đến khi gương mặt sắt này nở nụ cười sẽ tạo ra hiệu quả như vậy! Nhất thời choáng váng theo bản năng lui về phía sau mấy bước……
Brujah lật lật quyển vở của cô, tiếp tục cười khẽ:“Được, tôi sẽ giảng chậm một chút”.


“Ờ…… Ừ”. Cao Đại Bàn máy móc gật đầu.


“Còn yêu cầu gì nữa không?” Từ lúc nụ cười xuất hiện, giọng nói của ngài tướng quân có xu hướng càng ngày càng ôn hòa, khiến Đồng chí Cao Đại Bàn bối rối…… Giọng nói của Brujah khác với giọng nam trầm hoa lệ của Ventrue, có vẻ trong trẻo lạnh lùng, mang theo cảm giác khàn khàn như lời kêu gọi trên chiến trường. Không ngờ giọng nói nghiêm nghị quả cảm rung động lòng người như đang chỉ huy thiên quân vạn mã, một khi dịu dàng, lại có lực sát thương ngoài ý muốn……


Cao Đại Bàn ôm trái tim có dấu hiệu tăng tốc độ nhảy, liên tục lắc đầu:“Hết rồi hết rồi, chúng ta, chúng ta mau mau tiếp tục bài học đi!”
Brujah ngước mắt nhìn cô, thong dong mỉm cười, nói:“Được”.
Trước mắt Cao Đại Bàn lập lòe ánh sáng…… Này! Anh gần giống người thường rồi đấy!






Truyện liên quan