Chương 3

Sau khi gặp giáo viên chủ nhiệm của mình, Renata thật sự thấy hạnh phúc.
Cô Hasaki Yumi là một người rất than thiện và dễ thương. Cô có mái tóc nâu ngắn và đôi mắt màu xanh ngọc bích luôn lấp lánh khi cười. Nhỏ nói chuyện với cô rất thoải mái, có thể do cô cũng cỡ tuổi chị Syrena.


“Scarlett này, em là một cô bé rất tuyệt nhưng có chuyện này cô phải cảnh báo em.”_Cô ấy nói khi đang đưa Renata về lớp.
“Chuyện gì vậy ạ?”


“Lớp 10A. Tuy là lớp giỏi nhất khối lớp 10…nhưng học sinh quậy thì không thiếu. Cô từng phải đi gặp bác sĩ tâm lý mấy lần khi đầu tiên đến dạy tại lớp đó đấy.”_Cô Hasaki đỏ mặt. “Các bạn ấy rất hay chọc học sinh mới, nhưng nếu nhanh chóng chứng tỏ được mình xứng đáng, em sẽ hòa hợp được nhanh thôi.”


“V…vâng.”_Nhỏ rùng mình.
Cô giáo mở cửa và nhỏ suýt bị cuốn tập bay vào mặt.
“Kazuma! Giỡn kiểu gì vậy?!”_Cô Hasaki hét, vẻ dịu dàng nãy giờ biến mất.
Nhỏ ch.ết trân.
“Em xin lỗi! Định ném thằng
Kagetsu!”_Một cậu con trai hét lên.


“Người lớn chút đi! Hôm nay lớp ta có bạn mới đấy!”
Cả lớp bắt đầu ầm lên khi thấy Renata bước vào.
“Wow! Xinh ghê ta!”
“Đeo kiếng chắc học cũng dữ lắm hả?”
“Tên gì vậy?”
“M…mình tên là Scarlett Renata, du học sinh từ Anh quốc.


Mong các bạn giúp đỡ trong thời gian đầu.”_Nhỏ cúi gằm mặt, sự hồi hộp làm tim nhỏ như muốn văng ra ngoài.
Làm ơn đừng ai biết. Làm ơn….
“Scarlett Renata? Tên đẹp nhỉ?”_Mọi người bắt đầu xì xầm.
Tạ ơn trời không ai nhận ra.
“Em ngồi bàn gần cuối nhé?”


available on google playdownload on app store


“Vâng.”_Nhỏ nói rồi cúi mặt đi thẳng.


Khi đi được nửa đường, Renata thấy một thằng đang ngáng chân nó ra giữa đường. Với tính cách hay ngượng của mình, nhỏ sẽ nhẹ nhàng bước qua, nhưng tên đó có gì rất đáng ghét. Cậu ta có mái tóc nâu chocolate mềm mại, đôi mắt đen láy với cái nhìn khiêu khích. Hắn nở thêm một nụ cười nửa miệng làm tăng vẻ tinh ranh của mình. Nếu không vì những đặc điểm đáng ghét đó, có lẽ nhỏ đã nghĩ hắn thật đẹp trai.


“Cậu có thể bỏ chân ra không?”_Renata nói.
“Nếu không thì sao?”_Cậu ta lè lưỡi.
“Thì….”_Nhỏ nói và đạp thẳng lên chân hắn ta mà đi qua.
“ARGHHHHH!!!! Con nhỏ này! Muốn ch.ết hả?!”_Hắn hét lên.
“Không. Còn yêu đời lắm.”_Renata ngồi vào chỗ của mình, cách tên đó một bàn.


“Takeado! Không được gây mất trật tự!”_Cô Hasaki nói.
Cậu ta cau mày và ngồi xuống trong khi nhỏ cười khúc khích..
Giờ học diễn ra khá suôn sẻ cho đến giờ ra chơi.
“Ê con nhỏ kia! Ai cho mày hồi nãy giẫm chân tao?”_Cái tên
Takeado đó đi xuống chỗ tôi cùng với mấy thằng bạn của hắn.
“Ai là nhỏ kia?”


“Mày đó!!!”_Hắn hét lên và túm lấy tay Renata.
“Cái đường nó sao thì tôi đi vậy!!!!”_Nhỏ cũng hét lại.
“Takaedo, thôi đi.”_Một giọng nữ cất lên, nhỏ quay lại.


Một cô gái cực kì dễ thương đang đứng đó. Mái tóc nâu đỏ dài xõa xuống nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng hồng và đôi mắt nâu dịu dàng. Bạn ấy mỉm cười nhẹ nhàng và
Takaedo lập tức buông tay nhỏ ra.
“Lần này là vì cậu, Himawari.”_Taekado lầm bầm rồi quay ra ngoài, nhỏ thấy cậu ta đang đỏ mặt. Uh oh!


“Xin chào, mình là Wagesa Himawari.”_Cô ấy cười.
“Scarlett Renata…..”_Nhỏ ấp úng.
”Cậu cứ gọi mình là Himawari nếu muốn, mình cũng có thể gọi cậu là Renata chứ?”
“Đ…được thôi.”
Himawari ngồi xuống ở bàn trước mặt nhỏ.
“Cậu đeo kính cả khi ở Anh à?”_Cô ấy hỏi.


“Ơ uhm. Vậy nên khi ở Anh mình cũng hay bị chọc.”_Nhỏ cười.
“Thế khi dự dạ tiệc ở lâu đài thì sao?”
Renata đánh rơi cây bút xuống sàn.
“Cậu….”_Nhỏ lắp bắp.


“Mình biết cái họ Scarlett.”_Himawari vẫn cười hiền. “Hầu tước Scarlett Edward, đứng thứ hai trong hàng ngũ kị sĩ Anh quốc. Cậu là một trong ba người con của ông ấy, một đóa hồng Anh quốc, đúng không?”
“…..”_Nhỏ không biết nói gì hơn.
“Yên tâm. Mình sẽ giữ bí mật chuyện này.”_Himawari nháy mắt.


“Chúng ta là bạn mà.”
Cậu ấy đưa tay ra.
“Cảm ơn cậu.”_Renata bắt tay cô bé.
Himawari cười và bắt đầu kể cho nhỏ nghe những câu chuyện về mọi người trong trường.


“Thằng vừa gạt chân cậu là Taekado Ryo. Cậu ta là một trong những học sinh ương bướng nhất trường này đấy. Ba mẹ cậu ta rất giàu và hiếm khi ở nhà, có lẽ điều đó khiến cậu ấy trở nên cộc cằn như vậy.”_Cô ấy thở dài.
“Sao cậu biết rõ về hắn ta thế?”
“Mình lớn lên cùng cậu ấy mà.”


“Wow. Mà ý cậu là gì khi nói “một trong những người ương bướng nhất”? Không lẽ ngoài cậu tar a còn ai nữa hả?”_Nhỏ hỏi.
“Uhm. Ngoài cậu ta còn 3 người nữa. Một là Kimihiro Yuuki.


Cậu ấy là người đứng thứ ba, trước Ryo. Học lớp 11, đội trưởng đội bong rổ, nhà giàu, blah..blah..blah. Người đứng thứ hai là…uhm…”_Himawari chợt chững lại.
“Là ai?”
“Là mình.”_Mặt cô ấy đỏ lên.
Nhỏ cảm thấy hàm của mình đang rớt cái cạch xuống sàn.
“Cậu?!?!?”_Renata trợn mắt.


“Thực ra thì,…”_Himawari ngượng ngịu vuốt tóc ra sau. Cậu ấy quá xinh để là người ương bướng thứ hai trong trường. “…khi đi học mình sẽ không gây rối gì…nhưng ra khỏi trường…cậu không nên biết mình lúc đó như thế nào…”


“Cậu không cần kể đâu.”_Nhỏ xám mặt. “Thế còn người thứ nhất là ai?”
“Người đứng nhất, cũng là người quyền lực và nổi tiếng nhất….Hanagawa
Kaito. Học sinh lớp 12.”_Himawari nói cái tên đó như niệm thần chú.


Nhỏ thấy đất dưới chân mình như nứt toác ra. Tên cầm đầu của trường này lại là anh ta sao? Oh my gods.
“Anh ta rất ít khi xuất hiện, cả bọn mình cũng không hay gặp
người đó trừ vài lúc họp để thiết lập nội quy trường, nên cơ hội để cậu gặp anh ta không lớn đâu.”_Cô bạn phẩy tay.


Đúng lúc đó….
“SCARLETT RENATA!!!”_Ai đó hét lên. Nhỏ quay ra và tái mặt.
Kaito đang đứng trước cửa lớp và vẫy vẫy nhỏ. Mọi người xung quanh lộ rõ vẻ ngạc nhiên và sợ hãi.
“Cô điếc hay sao mà nãy giờ gọi không nghe vậy? Ra đây!”_Anh ta cứ đứng ngoài đó vẫy vẫy. Nhỏ điên lên.


“Tôi không phải chó của anh nhé!!!”__Renata hét trở ra.
Himawari, à không, mọi người từ trong lớp đến ngoài hành lang há hốc mồm.
“Hay nhỉ? RA ĐÂY NGAY!!!!”_Kaito hét.
“KHÔNG!”_Nhỏ hét lại. Không hiểu sao lúc đó Renata lại gan dạ đến thế.


“Được rồi…tối nay về cô sẽ biết…”_Anh ta lầm bầm rồi bỏ đi.
Nhỏ khụy xuống, sự gan dạ biến đi đằng nào. Kì này ch.ết chắc rồi. Cùng lúc đó, tên Takeado bước vào.
“Ghê nhỉ? Cãi lại anh Hanagawa. Coi bộ tôi không cần xử cô làm gì cho mệt.”_Hắn ta cười khẩy.


“Cậu..Renata…cậu biết Hanagawa hả?”_Himawari vẫn còn há hốc mồm.
“Một tí…”_Nhỏ thì thào.
Mọi người bắt đầu tản ra và xì xầm về việc khi ra về nhỏ sẽ bị bầm dập thế nào. Hanagawa Kaito không phải hạng vì là con gái nên không đánh đâu.
“Khỉ thật.”_Renata lẩm bẩm rồi lấy tay ôm đầu.






Truyện liên quan