Chương 10
“E….Edgar….sao anh…?”_Renata lắp bắp.
“Thái độ khi gặp hôn phu của mình là thế hả?”_Cái tên Edgar nghiêng đầu, nhướng mày.
Kaito nhớ lại buổi sáng hôm Natasy đến lớp nhỏ lần đầu, anh đã nghe được điều mà thằng nhóc ấy thì thầm vào tai Renata. Không phải do anh tò mò, mà do tai của vampire khá là….thính nên anh đã vô tình nghe được điều đó: “Ba định chọn anh ấy là hôn phu của chị.”. Kaito không để tâm đến điều đó lắm, vì dù sao chuyện của con bé đó cậu quan tâm làm quái gì, nhưng hôm nay, khi thấy Edgar đã đến tận đây, Kaito lại trào lên một cảm giác sợ hãi. Không phải cảm giác khi sắp mất con mồi, mà là…..
“Argh!!! Không thể nào!”_Kaito lắc đầu mình, cố rũ bỏ cái ý nghĩ đó.
“Oh wow! Renata, em có người bạn thú vị thật!”_Edgar nhìn Kaito với ánh mắt dò xét. “Quan hệ của hai người…..anh ghen đấy.”
“Anh thì biết gì?”_Renata đỏ mặt.
“Anh biết tất cả.”_Edgar đảo mắt vẻ bình thản, tiến lại chỗ Kaito. “Một True-ancestors, lâu lắm tôi mới thấy đấy.”
Kaito lùi lại, giờ anh đã hiểu sao mình lại có cảm giác khó chịu, tên Edgar này cũng không phải là người.
“Ahhhh! Đừng ngạc nhiên vậy chứ! Một người đẹp trai như tôi mà anh nghĩ chỉ là người thường sao?”_Edgar vừa nói vừa vuốt tóc ra sau. Kaito như muốn nôn ọe. Đúng là một tên kiêu kỳ.
“Ờ….ờ rất đẹp trai!”_Renata nhại lại với giọng giễu cợt.
“Cậu có muốn biết tôi-là-thứ-gì không?”
“Chuyện đó có cần thiết không?”
“Cần chứ! Cậu biết đấy, về chung quy tôi cũng khá giống cậu….”
Kaito lùi lại. Khá giống? Không lẽ hắn là Death Apostle? Không. Hắn quá ……tao nhã để là một tên Death.
“Người kế tục hoàng tộc ác quỷ Blackmon, là tôi.”_Edgar cười, ánh mắt xám của cậu ta bỗng chuyển thành màu đỏ, như có ngọn lửa chợt bùng lên trong đó. Hay thật. Một con quỷ. Không lấy máu người, mà lấy linh hồn.
“Nhóc….có hôn phu….là quỷ?”_Kaito hướng mắt về phía Renata.
“Anh ta không-phải-hôn-phu-của-em!!!!”_Nhỏ gằn từng tiếng.
“Em sẽ phải chấp nhận thôi!”_Edgar cười khẩy.
“Chúng ta đánh nhau, cãi nhau, cấu xé nhau từ năm 4 tuổi. Hơn nữa, em có quyền lực chọn hủy bỏ hôn ước.”_Renata đảo mắt.
“Nhóc đúng là không bao giờ có thể hòa hợp được với bọn con trai.”_Edgar thở dài, bỏ tay khỏi vai Renata, và ngay lập tức thay đổi thái độ.
“Chào mừng trở lại, Edgar. Kiểu hoa mỹ đó chả hợp với cậu (?!) chút nào!”_Renata cười lớn.
“Đành vậy, ấn tượng đầu ở trường thế là vứt. cứ thoải mái như ở nhà vậy!”_Edgar cười lớn, điểu bộ kênh kiệu biến mất, trông cậu ta bây giờ như một thằng nhóc nghịch ngợm đáng yêu.
Kaito chỉ biết trố mắt ra trước màn diễn xuất vừa rồi.
“Đây không phải là biệt thự?!?! Đây là LẤU ĐÀI!!!!”_Ryo trợn tròn mắt khi nhìn tòa thành trên núi của gia tộc Blackmon.
Tòa nhà ba tầng và dài ít nhất mười sáu mét, mặt tiền ngoài bằng đá xám, chiếu sáng bởi những trụ đèn. Con đường dẫn vào cổng chính tòa nhà được rải sỏi. Nó lượn đến một cánh cửa gỗ anh đào, với một chiếc võng gõ cửa bằng đồng lớn. Kaito chưa kịp nắm cái vòng đó thì cửa bật mở, một người quản gia đứng tuổi trong bộ áo đuôi tôm xuất hiện, kính cẩn cuối chào cả bọn.
“Xin mời vào! Cậu chủ và cô chủ đang đợi các cô cậu.”
Mọi người sững sờ. Một thế giới của Anh quốc ngay giữa lòng Nhật Bản, còn gì tệ hơn? Họ bắt đầu theo người quản gia đi xuyên qua một phòng chờ sang trọng lát đá cẩm thạch rồi vào một phòng khách trang trí tuyệt đẹp, dưới ánh sáng êm dịu của những ngọn đèn rủ tua kiểu Victoria. Không khí trong nhà có vẻ rất cổ xưa và cách nào đó lại có chất vương giả với mùi thuốc lá tẩu ( ai hút nhỉ? ), mùi lá trà, mùi rượu vang Tây Ban Nha đang nấu và cả mùi đất của kiến trúc đá. Trên nền bức tường phía xa, giữa hai bộ áo giáp sáng lấp lánh là một lò sưởi xù xì đủ lớn để quay một con bò đực, ngọn lửa nhảy múa lách tách trong đó, tòa hơi ấm khắp căn phòng. Bên cạnh lò sưởi là một chiếc đi văng nhung thời Phục Hưng. Kaito không biết mình đang há hốc mồm nhìn cái đi văng tuyệt đẹp hay nhìn người đang ngồi trên đó. Renata mặc một chiếc váy len dài đến đầu gối màu trắng, thoải mái duỗi chân ra trong khi Edgar ngồi bên cạnh và nghịch tóc con bé, trông họ không có vẻ gì là một đôi cãi nhau nhiều chuyện nhất trường, mà như một đôi thật sự trong các câu chuyện cổ vậy.
“Mọi người tới rồi! Mời ngồi.”_Renata cười và chỉ tay vào dãy ghế nhung đối diện.
“Renata và Edgar đẹp đôi thật đấy!”_Arita thích thú thì thầm với Kaito.
Kaito thở dài, chả biết nên vui hay buồn.
Kỳ nghỉ đông này coi bộ có vẻ khó khăn.