Chương 44
“Ngươi có thể là một thứ ta vô tình hồi sinh…..NHƯNG NGƯƠI SẼ KHÔNG BAO GIỜ LÀ MỘT PHẦN TRONG ĐỊNH MỆNH CỦA TA!!!!!”
Tiếng hét của Yuuki vang vọng khắp thung lũng và luồng ánh sáng trắng bao quanh cậu càng ngày càng tỏa sáng mạnh hơn nữa. Rena cùng mọi người cố gắng ngẩng lên nhìn Yuuki với ánh mắt ngạc nhiên. Ánh sáng tan đi, Yuuki đã trở lại đúng với hình dáng thật của mình – một thiếu niên 17 tuổi. Mái tóc bạch kim đã dài ngang vai và đôi mắt đỏ đầy sự tức giận với Nero. Yuuki bước một bước lại gần Nero, hắn ta có vẻ hoảng sợ và lùi lại. Yuuki đưa tay ra và một luồng sáng trắng bao bọc quanh bàn tay anh ấy.
“Định mệnh của tôi không phải do ông điều khiển!”_Yuuki nói và phóng luồng ánh sáng đó về phía Nero. Hắn ngã bật ra sau.
“Tôi sinh ra không phải là để phá hủy mọi thứ!!!!”_Yuuki lại phóng ra một quả cầu ánh sáng về phía Nero, hắn lại bị đánh văng đi. Nero gượng ngước lên, nhìn Yuuki với ánh mắt giận dữ và ngạc nhiên cao độ. Mọi người đều gượng đứng dậy, Natasy bước đến gần Yuuki và mìm cười nhẹ. Những người còn lại, thậm chí cả Ryo đang được Hima đỡ dậy đều đến bên cạnh Yuuki.
“Tôi điều khiển định mệnh của chính mình.”_Yuuki nói. Thêm một quả cầu ánh sáng nữa lao về phía Nero.
“ARGHHHHHH!!!”_Hắn hét lên.
“Tôi được sinh ra là nhờ tấm lòng nhân hậu của một True-Ancestor vampire.”
“Tôi tìm được con đường cho cuộc đời mình nhờ các bạn.”_Yuuki nhìn về phía mọi người và mỉm cười.
“Họ chính là gia đình của tôi, cuộc sống của tôi, định mệnh của tôi!!! VÀ ÔNG KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN Ở ĐÂY, NERO!!!!”_Yuuki hét lên và ánh sáng trắng phát ra mạnh mẽ hơn.
Mọi người đều nhắm mắt lại khi ánh sáng đó nuốt lấy cả thung lũng. Tiếng hét của Nero vang vọng khắp nơi, làm rung chuyển mọi thứ. Ánh sáng của Yuuki lan tỏa ra, phục hồi tất cả những lâu đài cùng ngôi nhà bị phá hủy. Những vampires bị hóa đá đều được trở lại bình thường. Bầu trời không còn bị bao bọc bởi cái màng tím nhờ nhờ nữa mà trở lại thành màu đỏ đen đen ( cũng chả tươi sáng được hơn là bao == ). Những vết thương trên người Rena và những người khác đều được chữa lành, mọi thứ trở về như nguyên trạng của nó – hoàn hảo. Không ai có thể nghĩ mới mấy phút trước đây nơi này đã ngập tràn trong những cảnh đổ nát và hoang tàn. Ánh sáng tan biến dần đi, Nero đã biến mất.
“Có lẽ hắn đã nát thành từng hạt bụi rồi.”_Kaito cười nhẹ nhõm.
“Chúng ta…thật sự thắng rồi chứ?”_Edgar nhướng mày.
“Yuuki! Anh tuyệt lắm!”_Hima cười, chân cô ấy đã khỏi hoàn toàn nhờ vào ánh sáng đó.
“Vậy…sau cùng mình cũng đã chọn sẽ xây dựng, không phải phá hủy nhỉ?”_Yuuki cười hiền, vẻ thân thiện trở lại trên khuôn mặt rạng rỡ của anh ấy.
“Khoan đã….mọi người có cảm thấy thiếu thiếu gì đó không?”_Edgar chợt nhướng mày. “Rena đâu?”
Mọi người nhìn quanh và nhận ra Rena đã biến đi đằng nào. Hima nhắm mắt lại và niệm thần chú. Khi đôi mắt đã mở ra lại, Hima chỉ tay về phía sau một đống đá lớn. Có lẽ Rena đã bị thổi qua đó khi ánh sáng trắng bao bọc khắp thung lũng. Cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên do khả năng giữ thăng bằng của Rena là cực kỳ kém. Kaito cùng Edgar vội chạy lại chỗ Rena. Cô bé đã ngất xỉu, Kaito đỡ nhỏ dậy và lay lay vai.
“Này! Rena! Rena!”_Kaito gọi.
“Để tôi đi kiếm ít nước xem.”_Edgar nói và chạy đi.
Đúng lúc đo, Rena chậm chạp mở mắt, nhỏ còn đang quá choáng váng và không thể nhìn rõ người đang đỡ mình dậy. Ánh sáng quá chói làm thần kinh nhỏ đảo lộn hết cả lên. Cảm giác như vừa bị đem quay trong lò vi sóng vậy. Mọi thứ hiện ra thật mờ nhạt, nhỏ cảm thấy sức sống cứ trôi tuột đi đâu hết. Có lẽ do đòn tấn cong ban nãy của Nero đã rút đi khá nhiều sức lực của Rena rồi. Trong đầu Rena hoàn toàn trống rỗng, không có ý thức về thời gian. Tuy nhiên, khi nghe ai đó gọi tên mình, Rena lại chỉ nghĩ đến một người duy nhất.
“E…Edgar….?”_Rena thì thào.
Kaito cảm thấy tim mình đập chậm lại một nhịp. Cậu nhìn xuống người con gái đang dựa vào mình. Mái tóc đen dày của Rena bám đầy bụi, đôi mắt khé mở lộ ra con ngươi xanh như mặt biển lúc lặng sóng. Kaito nhìn Rena một lúc và nhận ra mình không hề đỏ mặt. Chuyện này là sao? Rena đã gọi tên Edgar….đó là câu trả lời rõ ràng nhất. Nhưng tại sao Kaito không hề cảm thấy giận dữ gay đau khổ, cậu chỉ đơn giản là cảm thấy hơi buồn và thất vọng. Rốt cuộc tình cảm của cậu dành cho Rena có phải là tình yêu? Hay chỉ là sự chiếm hữu. Có lẽ cậu đã quá quen với việc là người chủ hợp đồng với Rena nên đã ngộ nhận? Cảm giác đau đớn khi Rena đi cùng Edgar không lẽ chỉ là sự ghen tị khi thấy người hiến máu của mình sắp rời xa? Kaito lắc đầu, tâm trạng cậu bây giờ thật rối loạn.
“K…Kaito? Là anh sao?”_Giọng nói của Rena lại vang lên, cô bé ngước cặp mắt xanh thẳm lên nhìn Kaito.
“Ừ. Em không sao đâu! Mọi chuyện ổn rồi!”_Kaito cười nhẹ.
“Rena! Nước này!”_Edgar chạy đến và nâng cốc nước lên cho Rena. Nhỏ gượng dậy, uống vài ngụm.
“Mình ổn, cảm ơn Edgar.”_Rena cười, nụ cười nhẹ nhàng, má cô bé đỏ lên.
Mọi người nhìn vào cặp đôi đó với ánh mắt dịu dàng. Họ mỉm cười. Phải. Ai cũng đều biết kết quả của cuộc tình này rồi. Ai cũng biết. Cùng nhau, họ nhìn về nhìn về phía chân trời xa xa, ánh sáng màu trắng dịu nhẹ đang lan tỏa khắp nơi. Ánh sáng hy vọng.
*****
2 tuần sau.
Bây giờ, chắc mọi người đều nghĩ họ sẽ sống cùng nhau hạnh phúc mãi mãi. Còn lâu! Nếu cuộc đời luôn là một màu hồng thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ngay sau khi trở về căn biệt thự của gia đình Rena tại Anh, Sy đã tìm thấy một thứ. Lúc đó, mọi người đang tận hưởng kỳ nghĩ ngắn ở Vương quốc của những đóa hồng này, ba mẹ Rena hiểu cho hoàn cảnh của họ và để những người bạn nghỉ ngơi tại tòa nhà gần biển của mình mà không hỏi gì thêm. Đó là một buổi chiều tà, ánh nắng đo đỏ cuối ngày chiếu xuyên qua ô cửa kính tạo một gam màu buồn, những bông hồng khép bắt đầu cánh lại ngoài vườn và tiếng chim hót thưa thớt dần đi làm khung cảnh trở nên tĩnh lặng pha chút thê lương. Kaito, Edgar, Yuuki, Hima và Ryo đang ngồi uống trà ở phòng khách cùng em trai Rena thì Sy bước vào, ném lên bàn một xấp giấy đựng trong cái bìa màu nâu, vẻ mặt thất vọng. Chị ấy ngồi thụp xuống, lấy hai tay che mặt. Mái tóc đỏ xõa xuống lòa xòa rất đẹp.
“Rena đâu?”_Sy hỏi, vẫn không ngước lên.
“Ra biển ngắm mặt trời lặn rồi. Có chuyện gì vậy chị?”_Natasy lo lắng.
“Đây là kết quả sau khi đi khám của Arita.”_Sy thì thào, vùi mặt vào những lọn tóc đỏ mềm mượt của mình.
Kaito thấy nhói trong lòng. Sự sợ hãi đột ngột bao trùm căn phòng. Từ sau vụ ở nhà Bonatrate, Kaito và Arita bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, nhưng cảm giác của Kaito vẫn không thể lý giải được. Rena vẫn chưa trả lời chính thức cho Edgar và cậu nên tình hình càng loạn thêm. Sy ngước lên, đôi mắt chỉ là một màu tím nhợt nhạt. Chị ấy run rẩy cầm tập hồ sơ lên, rút ra một tờ giấy và đưa cho Kaito. Cậu kin hoàng nhìn dòng chữ trong tờ giấy đó, tay run run.
Chẩn đoán bệnh: Ung thư máu thời kỳ cuối.
“C…..cái này…từ bao giờ….?”_Kaito lắp bắp.
“Một tháng trước…..chị mới tìm thấy nó trong phòng của Arita…bị vò nát…..”_Sy thì thào. Cô đã biết có gì đó không ổn với tình trạng sức khỏe của Arita từ khi chiến đấu với những tên chiến binh bằng lửa. Cô bé đã ho ra máu. Sy thật sự hy vọng đó không phải là sự thật nhưng đến khi tìm được tờ giấy này, Sy biết mọi chuyện đã chấm dứt. Kaito kinh hoàng nhìn từng dòng chữ trong tờ giấy, cảm giá đau đớn và mất mát dậy lên. Mọi người im lặng trong sững sờ. Vẻ mặt lạnh băng của Kaito vẫn không thay đổi, chỉ có từ trong đôi mắt đen thẳm kia, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi. Giọt nước mắt của vampire.