Chương 14: Kinh hoàng lúc nửa đêm

Nhìn kỹ lại thì thấy đâu có phải là Âu Dương Mỹ Mỹ mà chỉ thấy một nữ cảnh sát trẻ trung đang dùng dùi cui chỉ vào mặt hắn, một tay cô ta ghì chặt vai hắn. Vì thân người cô ta ngay trước mắt, Sở Thiên Thư vừa liếc mắt đã nhìn thấy áo lót của nữ cảnh sát đó giống hệt của Lưu Xuân Na.


Đằng sau cô ta còn có hai cảnh sát trẻ mặt búng ra sữa đang nhìn chằm chằm vào Sở Thiên Thư và Lưu Xuân Na ở trên giường.
Thật là củ chuối! Vừa rồi lăn lộn với Âu Dương Mỹ Mỹ chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Tiếng kêu chói tai đó là từ Lưu Xuân Na.


Còn tiếng thét lanh lảnh kia là của nữ cảnh sát đó.
Lưu Xuân Na bị tiếng thét lanh lảnh đó làm cho hoảng sợ, kéo chăn về phía cằm, con mắt ánh lên nỗi sợ hãi.
– Các người làm gì đó? Sở Thiên Thư vẫn chưa tỉnh giấc mơ.


Hắn thầm nghĩ chẳng qua chỉ là ảo mộng khiếm nhã với nữ cấp trên, có cần phải ra quân ồ ạt thế không? Nếu như vào đúng lúc cao trào bị bọn họ gào to như thế thì nói không chừng hạnh phúc nửa đời còn lại chắc sẽ bị hủy trong chốc lát mất.


Có nhầm lẫn gì đó chăng? Nữ cảnh sát nhìn Sở Thiên Thư và Lưu Xuân Na bằng ánh mắt nghi hoặc, dường như cũng có chút cảm thấy không đúng lắm nên thu súng lại, vẻ lạnh tanh trên khuôn mặt vẫn chưa hết.


Không được! Khó khăn lắm mới dẫn đội được một lần, giữ chặt một nam một nữ ở trên giường, còn chưa hỏi câu nào đã nói sai rồi. Trước mặt hai cảnh sát kiến tập, cũng thật là mất mặt quá? Nữ cảnh sát nghĩ lại, đưa ra quyết định. Dù là sai rồi vẫn đành phải đâm lao theo lao đã rồi tính sau.


available on google playdownload on app store


Nữ cảnh sát dùng giọng điệu thi hành công vụ nói: – Chúng tôi đang thi hành công vụ. Các anh chị hãy phối hợp.


Lúc này Sở Thiên Thư mới nhìn rõ. Nữ cảnh sát này thoạt nhìn chừng 24,25 tuổi, dáng cao gầy, trên mặt có hai má lúm đồng tiền nhỏ, đôi môi cong, mái tóc ngắn dưới chiếc mũ cảnh sát, có vẻ gọn gàng, đôi mắt long lanh toát lên nét uy nghiêm đặc biệt.


Khiến người ta chú ý nhất là bộ ngực đồ sộ cao ngất được ôm chặt bởi bộ đồng phục cảnh sát.
Động tác nữ cảnh sát thu lại chiếc dùi cui khiến cho Sở Thiên Thư bình tĩnh lại. Các cô này đã nhầm đối tượng rồi.


Sở Thiên Thư nhìn thấy Lưu Xuân Na đang run lên trong tấm chăn thì như phát điên, hắn cười lạnh nói: – Cảnh sát à, các cô thi hành công vụ đến cả giường của chúng tôi, còn muốn chúng tôi phải phối hợp như thế nào nữa? Lẽ nào còn muốn chúng tôi làm cho các cô xem sao?


Nữ cảnh sát tức giận đến đỏ bừng mặt, dưới dùi cui của cảnh sát mà còn dám đùa giỡn. Cái tên này thật đúng là lần đầu thấy.
Cô ta liền quyết định phải giết ch.ết cái uy phong của Sở Thiên Thư.
– Bớt nói nhảm đi. Chúng tôi phải điều tra.


– Lục soát đi. Cô tới lục soát đi. Sở Thiên Thư gần như muốn nhảy dựng lên ở trên giường.


Nhưng hắn ý thức được rằng bản thân mình đang ở trần thì liền lập tức ôm chiếc chăn vào. Chiếc chăn rất mỏng, lại bị Lưu Xuân Na kéo lấy nên cái phần căng phồng ở dưới đó của Sở Thiên Thư, từ ngoài nhìn vào dường như có dấu hiệu đứng thẳng.


Nữ cảnh sát vừa thấy, không khỏi đỏ mặt, hét lên một tiếng: – Á, anh muốn làm gì?
Cảnh sát trẻ phía sau cho rằng Sở Thiên Thư muốn phản kháng thì liền lập tức dùng dùi cui chỉ vào hắn. Do trong phòng không gian tương đối nhỏ nên chiếc dùi cui chỉ cách hắn vài cm.


Lưu Xuân Na lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Sở Thiên Thư giơ hai tay lên, vì sợ chiếc dùi cui lạnh lùng của cảnh sát sẽ chọc vào chỗ phía dưới nên hắn hơi lui về sau một chút, nói: – Người anh em, đừng có làm loạn, làm hỏng rồi thì không đền nổi được đâu đó.


Cảnh sát trẻ không biết nên làm thế nào mới đúng, ánh mắt quay sang nhìn nữ cảnh sát.
Sở Thiên Thư cợt nhả nói: – Cô cảnh sát à, các chị cũng phối hợp một chút. Nếu không thì tôi cứ như thế này đi ra đó.


– Khoan đã. Nữ cảnh sát cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại từ sự xấu hổ. Cô vô cùng bất mãn với thái độ coi rẻ này của Sở Thiên Thư. Cô ta ra hiệu với hai cảnh sát kia: – Đem quần áo cho bọn họ.
Cảnh sát trẻ lần theo mặt sàn ra ghế sô pha nhặt quần áo của hai người lên, ném từng chiếc lên giường.


Khi hắn nhìn thấy cái áo lót màu hồng trên thành ghế thì ánh mắt dừng lại, không dám thò tay ra cầm.
– Nhanh lên, đừng lề mề nữa. Nữ cảnh sát quát lớn.
Cảnh sát trẻ không nhúc nhích, nói: – Cái này


Lúc này nữ cảnh sát mới quay lại nhìn, phát hiện ra nguyên nhân cảnh sát trẻ đó lề mề như vậy.
Mặt của cô ta lại đỏ ửng lên, ánh mắt lại cúi xuống đảo qua ngực của mình, rồi sau đó bước qua, dùng hai ngón tay cầm lấy chiếc áo màu hồng phấn ném cho Lưu Xuân Na đang trông mong.


Lưu Xuân Na chui vào trong chăn, run lẩy bẩy mặc nội y, quần áo và váy vào.
Sự biến hóa trên khuôn mặt của nữ cảnh sát này, Sở Thiên Thư đều thấy hết. Hắn mặc chiếc áo thun vào, hỏi một cách đểu cáng: – Nữ cảnh sát à, có phải cô cũng mặc áo lót giống thế không? Nhưng của cô chắc là cỡ 34d rồi?


Nữ cảnh sát che ngực lại, thốt ra: – Làm sao anh biết được?
Sở Thiên Thư cười thầm, nữ cảnh sát này nhìn qua thì già hơn hai cảnh sát trẻ kia một chút nhưng dù sao vẫn là một cô gái, bị đàn ông nói ra màu sắc và số đo của nội y thì không khỏi rối rắm, lộ ra sơ hở.


Hắn dương dương đắc ý nói: – Ha ha, tôi có mắt nhìn xuyên thấu đó.
Nữ cảnh sát lập tức ý thức được sự thất thố, khuôn mặt mặt tức giận đến đỏ bừng, cô hung tợn nói: – Hừ, lắm mồm, anh cứ chờ xem!


Hứ, sợ cái gì chứ. Tôi cuối cùng cũng chỉ có thể coi là quan hệ trước hôn nhân, cô có thể làm gì chứ? Sở Thiên Thư căn bản không sợ gì sự uy hϊế͙p͙ của nữ cảnh sát. Hắn cười nói: – Tôi phải mặc quần rồi. Mời cô tránh ra một chút.
– Ai thèm xem anh chứ? Nữ cảnh sát vừa nói xong liền quay lưng đi.


Sở Thiên Thư kéo cái quần lên một cách từ từ.


– Vừa rồi, tôi nhận được quần chúng tố cáo, ở đây có người mua ɖâʍ. Hai người anh chị muốn giải thích rõ ràng ở đây hay muốn về sở điều tra! Nữ cảnh sát quay người lại, nhìn lướt qua hai người ngồi ở trên giường, nói với giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ.


Lưu Xuân Na ngồi ở đầu giường, vừa nghe đã thấy thấp thỏm lo âu nhìn Sở Thiên Thư ở bên cạnh, hạ giọng nói: – Chúng ta hãy nói rõ với cảnh sát ở đây đi.


Nữ cảnh sát đắc ý bĩu môi một cái, nghĩ thầm: “Tú tài gặp nhà binh, có nói cũng khó hiểu nhau. Có cơ hội để giải thích rõ trong khách sạn thì chắc là chẳng có ai lại muốn dẫn đến đồn công an để bị điều tr.a cả.”
– Mua bán ɖâʍ?


Sở Thiên Thư nhìn vẻ mặt của nữ cảnh sát đoán rằng cô ta đang muốn phô trương thanh thế liền hỏi: – Nữ cảnh sát à, hai người bọn họ là mới đến, còn cô là già đời rồi phải không? Cô đã từng gặp mua bán ɖâʍ nào hợp tình hợp lý như thế này chưa? Mà còn nữa, có pháp luật nào quy định một nam một nữ trên giường ngủ cùng nhau thì chính là mua bán ɖâʍ không?


Nữ cảnh sát bị Sở Thiên Thư chất vấn, đỏ mặt tía tai, hừ lạnh một tiếng nói: – Có phải là mua bán ɖâʍ hay không, trong lòng anh biết rõ hơn. Anh chị đã không chịu phối hợp thì đừng trách chúng tôi không khách khí. Giải đi! Nói xong, cô ta ra hiệu cho hai cảnh sát phía sau ra tay.


Ý của nữ cảnh sát chỉ là muốn dọa Sở Thiên Thư một chút, khiến cho hắn biết khó mà lui sau đó sẽ hỏi vài câu ngẫu hứng, tìm cớ để thu đội về.


Nhưng Sở Thiên Thư căn bản không bị bọn họ hù dọa. Hắn tiến lên một bước, nhướn cặp mày rộng, quát lên phẫn nộ: – Tôi xem các người ai dám đó!


Hai cảnh sát trẻ miệng còn hơi sữa kia vừa thấy Sở Thiên Thư chẳng có vẻ gì là sợ hãi thì cảm thấy có chút hơi do dự, đứng ngẩn ra tại đó, đổ dồn ánh mắt về phía nữ cảnh sát, đợi chỉ thị tiếp theo của cô ta.


Nữ cảnh sát đâm lao phải theo lao: làm cảnh sát cũng đã sắp được hai năm rồi, đối phó với bọn kẻ cướp hung ác cũng là dễ như trờ bàn tay. Thật không ngờ hôm nay lại gặp phải tên cứng đầu thế, không chỉ dám trêu trọc cảnh sát mà còn dám khiêu khích đùa giỡn.


Người này quá cuồng vọng, nhất định phải cho hắn biết thế nào là lễ độ. Nữ cảnh sát trừng mắt, cười lạnh nói: – Làm sao? Vẫn còn dám chống chế lệnh bắt sao? Hừ. Xem ra không cứng rắn thì anh không biết cảnh sát lợi hại phải không? Hành động. Nói xong, cô ta vung tay lên một cách kiên quyết.


Hai cảnh sát trẻ đang ngây người sửng sốt kia xông lên, vây lấy Sở Thiên Thư, lôi ra một chiếc còng tay sáng lóa.


Sở Thiên Thư thấy nữ cảnh sát định làm tới thật thì trong lòng có chút bất an. Hắn cũng lo lắng bị rơi vào cảnh nói không rõ ràng. Hắn cũng phải nghĩ cho cảm nhận của Lưu Xuân Na. Nửa đêm lại bị cảnh sát bắt đi, lại với cái tội mua bán ɖâʍ nữa chứ. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì một người con gái chưa chồng như cô ra ngoài còn dám nhìn mặt ai đây?


Qủa nhiên, nữ cảnh sát cũng đang nghiêng nhìn sang Lưu Xuân Na đang choáng váng, hoảng sợ.
Sở Thiên Thư chuẩn bị biết khó mà lui, sẽ nói rõ ràng ở đây thôi.


Nhưng nghĩ lại thì không đúng. Nửa đêm cảnh sát bất ngờ tìm tới bắt mua bán ɖâʍ, tại sao ở bên ngoài lại chẳng hề có động tĩnh gì vậy. Chuyện này quả thật kỳ quặc. Hơn nữa, nữ cảnh sát kia làm sao lại cứ nhìn Lưu Xuân Na như vậy? Ở đây chắc chắn là có vấn đề, cần phải làm rõ, không thể cứ lùi bước như vậy được.






Truyện liên quan